Cửa Cung Hoan Hỉ (Phần 2)

Chương 277: Cạm bẫy (2)




Ánh trăng sáng trong, trăng sáng giữa trời.

Ngoại từ tiếng bước chân lui tới truyền tin, cung Tê Phượng thật sự cực kỳ yên tĩnh.

Ngọc Đường không chút lo lắng, đau khổ như vậy, rối loạn như vậy thì đã truyền tới đây rồi.

Vĩnh viễn sẽ không, cũng bởi vì nơi này là Trữ Tú Cung.

Nhưng có một số việc, vĩnh viễn không thể ở trong lòng bàn tay con người.

Cung Tê Phượng vốn nên an tĩnh, lại bị Ngự lâm quân dẫn binh vây quanh.

Tiếng bước chân đều nhịp, âm thanh áo giáp kim loại va chạm, khiến tinh thần Ngọc Đường đại loạn.

''Xảy ra chuyện gì rồi?'' nàng hung thần ác sát nắm chặt một tiểu cung nữ.

''Bên ngoài đã bị bao vây, ngự giá của Hoàng thượng đang đi về phía này''

Tiểu cung nữ sợ đến mức mặt như màu đất, Ngọc Đường cũng ngã ngồi trên đất, trâm vòng lộn xộn.

''Lúc này Hoàng thượng không tới Trữ Tú Cung, đến cung Tê Phượng làm gì, còn mang nhiều Ngự lâm quân như vậy...''

Tiểu cung nữ không rảnh mà phản ứng Ngọc Đường, liều mạng chạy về phía hậu viện.

Rất nhanh, trong viện đủ loại cung nữ thái giám đều chạy đến, thậm chí có người còn mang theo bao quần áo như muốn đào tẩu.

Nhưng từng cửa lớn cửa nhỏ của cung Tê Phượng đều đã bị ngăn chặn.

Có người phách lối bá đạo muốn xông ra ngoài, bị Ngự lâm quân trói gô ném về trong viện.

Còn có tiểu thái giám không biết tốt xấu mà động thủ, bị trường kiếm sắc bén đâm xuyên thân thể.

Máu tươi chảy đầy đất, bọn cung nữ thái giám hoàn toàn mất lý trí, tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên.

Trong không khí cung Tê Phượng tràn ngập mùi máu tanh nồng đậm và khí tức khủng bố.

''Các ngươi làm cái gì vậy?!''

Ngự lâm quân phá cửa đi vào, Ngọc Đường lùi về sau từng bước.

''Đây là tẩm cung của Hoàng hậu nương nương, các ngươi không được làm càn!''

Nàng lấy dũng khí run rẩy đứng lên, sau đó Triệu Nguyên Thuần đến gạt một chân quật ngã.

''Hoàng thượng hoài nghi Hoàng hậu nương nương có liên quan đến việc hai vị Hoàng tử trúng độc, đặc biệt phái chúng ta đến điều tra, mời Ngọc Đường cô nương phối hợp một chút, kẻ nào trái lệnh gϊếŧ chết không cần luận tội!''

Giọng nói âm vang hữu lực vang vọng trong bầu trời đêm, Triệu Nguyên Thuần thân mang ngân giáp, ánh trăng chiếu rọi lên áo giáp tản ra ánh sáng lạnh lẽo.

Nhiều năm không gặp, tiểu Vương gia 'con hoang' nghèo túng trước kia đã trưởng thành cao lớn khôi ngô như vậy.

Làn da y phơi nắng thành màu lúa mì, lông mi anh tuấn có chừng năm phần giống với Hoàng thượng, điểm khác biệt chính là lông mi của Triệu Nguyên Thuần sắc bén hung hiểm hơn, còn Triệu Nguyên Cấp thì thâm trầm hơn.

Giờ phút này, Triệu Nguyên Thuần trên cao nhìn xuống Ngọc Đường cười khẩy.

''Người đâu, mời Ngọc Đường cô nương đến trắc điện nghỉ ngơi, những người khác vào trong lục soát!''

''Các ngươi muốn làm gì, đây là tẩm cung của Hoàng hậu nương nương, các ngươi còn vương pháp hay không!'' Ngọc Đường ra sức giãy dụa.

''Vương pháp?!'' lông mày anh tuấn của Triệu Nguyên Thuần nhướng một cái.

''Đây là hậu cung của Đại Cảnh triều, Hoàng thượng là chủ tử của hoàng cung, lời của Hoàng thượng chính là vương pháp''

Môi mỏng lạnh buốt hơi nhấc lên, lời thốt ra không mang chút nhiệt độ, đôi mắt tuấn mỹ chứa đầy vẻ khiêu khích, có lạnh lùng, càng có xem thường và châm chọc''

''Ngươi đê tiện!''

''Khi người còn bé còn từng đến cung Tê Phượng ăn cơm, Hoàng hậu nương nương liễu lĩnh mặc kệ cung nhân nghị luận mà chiếu cố ngươi, ngươi quên rồi sao?''

''Thứ vong ân phụ nghĩa!''

Ngọc Đường tránh ra khỏi hai tên lính, ý đồ chạy đến trước mặt Triệu Nguyên Thuần vung cho y một cái tát.

Triệu Nguyên Thuần gần như không tốn chút sức bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng, chỉ nhẹ nhàng dùng hai phần khí lực, trong không khí liền vang lên âm thanh xương cốt vỡ vụn

''Ta vong ân phụ nghĩa?''

''Lúc trước Hoàng hậu nương nương lợi dụng ta diễn trò thúc tẩu tình thâm, sau khi ta tin tưởng bà ta rồi thì hung hăng đá văng ta đi vì ngại hiềm nghi, lúc đó không ti tiện sao?''

''Nhiều năm qua ta ở Đức An Cung nước sôi lửa bỏng, đói khổ lạnh lẽo bị hạ nhân ức hiếp, Hoàng hậu biết rất rõ, nhưng làm bộ như không biết, có ti tiện không?''

''Ta nhiều lần ra vào cung, chủ tới các ngươi đều không thèm liếc mắt ta dù một chút, hiện tại nhớ tới vong ân phụ nghĩa rồi sao?''

''Ta cho ngươi biết, nếu như ta thật sự vong ân phụ nghĩa như lời ngươi nói, thì nơi này...''

Y duỗi cánh tay tráng kiện ra, nhẹ nhàng chỉ vào hướng chính điện tẩm cung của Hoàng hậu.

''Cũng sớm đã bị lật ngược lên rồi''

Ngọc Đường ngơ ngẩn, hồi lâu không nói ra lời, hóa ra người trước mắt biết tất cả mọi chuyện.

''Người đây, dẫn cô ta đi! Hai người các ngươi đến tẩm điện lục soát, nếu ai làm trái gϊếŧ chết không cần kể tội!''

Thời gian đủ nhiều, động tĩnh huyên náo đủ lớn, Hoàng hậu chắc hẳn đã nghe hết, chuẩn bị kỹ càng hết rồi.

Kéo dài đến bây giờ, coi như báo ơn năm đó đã 'chăm sóc', về sau thanh toán xong rồi, sống hay chết theo ý trời.

Đội Ngự lâm quân bước chân chỉnh tề đeo tiễn xông vào chính điện, bên trong nhanh chóng gà bay chó chạy, loạn thành một bầy.

Triệu Nguyên Thuần cầm bội đao thoải mái nhàn nhã đứng trong viện.

Thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn ánh trăng, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn đá xanh trên đất, chưa phát hiện trong lòng dâng lên xúc động.

Tên nhóc rách rưới năm đó hèn mọn tới đây vô cùng thấp thỏm, lại có một ngày cũng có thể dẫn binh tới đây điều tra.

Quả nhiên ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.

Lúc này bên trong tẩm điện, Hoàng hậu áo mũ chỉnh tề ngồi ngay ngắn trên phượng vị, mặt không cảm xúc nhìn Ngự lâm quân tới lục soát.

Nàng không hỏi Ngọc Đường đâu, cũng không hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, dường mọi thứ nơi đây đều không liên quan gì nàng.

Không biết qua bao lâu, có Ngự lâm quân giơ lên một cái hộp đi ra ngoài.

''Khởi bẩm Thuần Vương gia, trong hộp này chứa độc dược đáng nghi''

Tiếp nhận hộp gấm từ tay thuộc hạ, Triệu Nguyên Thuần nhẹ nhàng mở ra, bên trong quả nhiên là hai bình thuốc bột, một bình màu đỏ, một bình màu đen.

Thân bình kỳ lạ, ngửi thấy vô vị, phán đoán sơ bộ đây chính là độc dương khiến hai Điện hạ trúng độc.

''Hoàng hậu nương nương''

Triệu Nguyên Thuần đưa hộp gấm cho thuộc hạ, sải bước tới tẩm điện.

''Hoàng thượng có chỉ, mời Hoàng hậu nương nương tới Trữ Tú Cung gặp một lần.''

''Biết rồi''

Hoàng hậu rốt cuộc ngước mắt, nhìn Triệu Nguyên Thuần sớm đã không nhận ra trước mắt, mặt xám như tro không chút biểu hiện.

Nàng đứng dậy chỉnh lại vạt áo, bảo đảm mình dung nhan đoan trang, quay người sải bước đi ra cửa.

Triệu Nguyên Thuần không chút ngoại lệ.

Trong ấn tượng của y, Hoàng hậu chính là người cứng nhắc cố chấp như vậy, thực chất thói kiêu ngạo không hiểu nổi bên trong không ai sánh bằng.

''Thu đội!''

Triệu Nguyên Thuần vung tay lên.

''Điện hạ, Ngọc Đường đó thì sao?''

''Cô ta là Nhất đẳng Đại cung nữ bên cạnh Hoàng hậu, tất nhiên phải hầu hạ sát bên cạnh Hoàng hậu nương nương''

Để lại một câu như vậy, Triệu Nguyên Thuần sải bước rời đi.

Trữ Tú Cung.

Trong phòng phía đông, Diệp Tư Nhàn chịu không nổi đả kích nặng nề, lâm vào hôn mê, các thái y đang châm cứu.

Phòng phía tây hai tiểu Hoàng tử sinh mạng hấp hối, các thái y quỳ đầy đất, bó tay toàn tập.

May mà hai Công chúa không trúng độc, lúc này đã được đưa tới Trường Ninh Cung, được Tố phi nương nương giúp chăm sóc.

Triệu Nguyên Cấp đi vào ổn định cục diện, nhưng chỉ ổn định thôi, bệnh tình của tiểu Hoàng tử cũng chưa hề có chuyển biến gì.

''Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương đến'' Phùng An Hoài không dám thở.

''Cho cô ta cút tới đây!''

Đế vương phẫn nộ, khiến người khác khiếp sợ muốn nát lục phủ ngũ tạng.

''Dạ''

Sau khi Phùng An Hoài rời đi.

Hoàng hậu cùng Ngọc Đường tiến đến, còn chưa kịp quỳ xuống, Triệu Nguyên Cấp bước nhanh đến, hung hăng vung một bạt tay lên mặt Hoàng hậu.

''Trường Uyên và Trường Diễn đã làm gì sai mà ngươi phải hạ độc thủ như vậy đưa chúng đến chỗ chết!''