Cửa Cung Hoan Hỉ (Phần 2)

Chương 267: Sao lại không yêu




Sao lại không yêu, y có nằm mơ cũng đều mơ thấy nước mắt nơi khóe mắt nàng.

Sao lại không muốn đưa nàng đi, nhưng y không thể, y còn có thê tử, có con trai con gái, họ vô tội biết bao.

''Vãn Tố, nàng nghe ta nói''

Tống Thừa Hựu đỡ lấy bờ vai nàng, nhìn chằm chằm tròng mắt nàng, hai người đối mặt.

''Nàng quên ta đi, chúng ta đời này không có duyên, nếu có kiếp sau, Tống Thừa Hựu ta nhất định sẽ cưới nàng làm thê tử, được không?''

Mặc dù bất đắc dĩ, nhưng đây là kết cục tốt nhất giữa bọn họ.

''Huynh muốn ta quên đi huynh? Huynh nghĩ kỹ chưa?''

''Huynh xác định sao?'' Tố phi đẩy tay y ra, lảo đảo lui về phía sau.

''Phải, ta xác định''

Tố phi nghe vậy, dưới chân không vững ngã lên núi giả, Tống Thừa Hựu muốn đỡ, bị nàng đẩy ra.

''Ta biết rồi, ta sẽ quên huynh, ta sẽ như huynh mong muốn, quên sạch mọi thứ về huynh''

Nàng lại cự tuyệt để hắn đỡ, xiêu vẹo lảo đảo đi ra khỏi núi giả, cùng Nghênh Thư quay về Trường Ninh Cung.

Dưỡng nữ của nàng còn đang chờ nàng trở về, Nhàn Nhàn cũng đang chờ nàng, phải, còn có loại nấm độc kia nữa.

''Ta sẽ ổn, huynh yên tâm'' Tố phi dọc đường tự lẩm bẩm.

Bước chân nàng còn chưa vào Trường Ninh Cung đã tối sầm mặt ngất xỉu.

...

Lúc tỉnh lại lần nữa đã là chạng vạng tối, nàng mơ màng mở mắt ra, trông coi bên cạnh là Diệp phi.

''Tỷ tỉnh rồi?''

''Ta...''

Cơn đau đầu kịch liệt ập tới, ký ức ban ngày hiện lên trong đầu, còn chưa mở miệng đã rơi lệ đầy mặt.

''Nhàn Nhàn, cuối cùng ta vẫn bại bởi sự thật''

''Nấm độc của muội đâu, khi nào thì mang tới, tốt nhất là càng nhanh càng tốt''

''Tỷ yên tâm đi'' Diệp Tư Nhàn an ủi nàng.

''Rất nhanh thôi, ca ca ta nói chậm nhất là nửa tháng, nửa tháng này tỷ chọn một vị hôn phu thật tốt cho Di An đi''

Diệp Tư Nhàn cố hết sức nói đến chuyện vui.

Tố phi lo lắng: ''CHuyện hôm nay không có ai phát hiện chứ?''

''Không có'' Diệp Tư Nhàn chắc như đinh đóng cột.

''Hoàng thượng bận rộn, Hoàng hậu nương nương chìm trong đau khổ vì cha mất, ngay cả cung vụ cũng giao cho Nội vụ phủ tạm thời quản lý, những người khác trong cung cũng đều là Mỹ nhân Tài tử, bọn họ mấy hôm nay ngay cả Ngự hoa viên cũng không dám đến, tỷ yên tâm''

Tố phi nhẹ nhàng thở ra.

''Vậy thì tốt''

...

Trần thái sư bệnh chết, Hoàng hậu nương nương vô cùng bi thống, liên tục miễn thỉnh an nửa tháng, ngay cả cung vụ cũng buông tay mặc kệ.

Vừa vặn nửa tháng này là tiết trời đầu hạ, thời tiết nóng bức nhiệt độ cao, cũng không ai muốn tự chuốc phiền phức.

Mọi người đều yên ổn ở trong cung của mình, có bồn băng, có một ngày ba bữa khéo léo, cuộc sống phong phú an nhàn.

Đảo mắt đã cuối tháng sáu.

Mấy trận mưa đứt quãng kéo tới, thời tiết cuối cùng cũng mát mẻ hơn chút.

Diệp Tư Nhàn chọn một buổi chạng vạng tối mát mẻ, mặc áo sa mỏng bình thường, nhẹ nhàng thoải mái tới Trường Ninh Cung.

Lúc đó, Tố phi đang cầm quyển sách nhìn tỉ mỉ, thỉnh thoảng còn nói đùa vài câu với Di An.

Thấy Diệp Tư Nhàn tới, mẫu nữ hai người vội vàng đứng lên.

''Sao giờ này muội lại tới đây?''

''Trời nóng như vậy, lỡ trúng thời tiết nóng thì sao?''

Vẻ mặt nàng bình thường, ngữ khí ôn hòa, sự sụp đổ nửa tháng trước biến mất không tung tích.

Diệp Tư Nhàn cũng không nói gì, chỉ cười ngồi trên ghế.

''Vừa mới mưa, phía tây hình như có vài cái cầu vồng nhỏ, ta thấy đẹp nên thuận tiện ra đi dạo''

Gần chín tháng, bụng của nàng đã to đến đáng sợ, nếu không tới, chỉ sợ rốt cuộc không tới được nữa.

Tố phi nhẹ nhàng vuốt ve bụng của nàng, đáy mắt là hâm mộ, là khát vọng, còn ẩn ẩn mang theo đau đớn thấu xương.

''Di An, không phải lúc trước con nói muốn đi hái đài sen sao? Hiện tại mát mẻ, gọi người tới bảo bọn họ dẫn con đi đi''

Tố phi xua Đại công chúa ngoan ngoãn đi, đặt sổ trong tay sang một bên.

''Mang đồ đến sao?''

''Tỷ nghĩ kỷ chưa?''

Hai người gần như đồng thanh.

''Nghĩ kỹ rồi''

''Mang tới rồi''

Diệp Tư Nhàn mở hộp gấm ra, bên trong là một cây nấm độc, thịt dày tán nhỏ, màu sắc tươi đẹp, nhìn ra được là vừa hái không lâu, dưới đáy còn vươn chút bùn đất trong núi sâu.

''Đây là ca ca ta cho người thêm bùn đất và khối băng mang tới đây, một cây thôi, tỷ sẽ quên hết những thứ tỷ muốn quên''

''Chỉ nhớ rõ người bên cạnh tỷ''

Tố phi chậm rãi tiếp nhận, dường như có chút do dự, Diệp Tư Nhàn thản nhiên nói.

''Vì Bạch gia, vì chính tỷ, thậm chí vì Di An, tự tỷ suy nghĩ cho kỹ, nếu thực sự muốn đổi ý...thì cứ vứt đi''

Diệp Tư Nhàn không ở lại thêm, nói xong liền rời đi.

Bụng của nàng thực sự quá lớn, xương khung chậu vô cùng đau đớn, thái y nói bất cứ lúc nào nàng cũng có thể sinh non.

Song sinh, gian nan hơn thai đơn rất nhiều.

Sau này, nàng sẽ không đặt bản thân vào bất kỳ tình huống nguy hiểm nào nữa.

Ngoại trừ con của nàng, ngoại trừ phu quân của nàng, ngoại trừ phụ mẫu và ca ca bất kỳ người nào nàng cũng sẽ để ý nhiều hơn.

...

Sau khi Diệp Tư Nhàn rời đi, Tố phi cầm nấm độc trong tay, tuyệt vọng trước giờ chưa từng có.

Sau khi dao động rất nhỏ, nàng lập tức kiên định.

Nếu đời này không có duyên, nàng nhất định phải bình yên mà sống trong thâm cung này đến già, thế nên nàng rất cần một cây nấm độc thế này.

Đêm đó, bữa tối của Trường Ninh Cung có một món gà con hầm nấm.

Tố phi thay đổi tình trạng ăn ít của mình như ngày xưa, cứ thế nuốt hết một chén lớn gà con hầm nấm vào.

Dạ dày lâu ngày không ăn uống có chút chịu không nổi, 'ọe' một tiếng phun ra rất nhiều, Tố phi hoảng hốt, vội vàng uống cạn canh còn sót lại.

''Nhất định phải hiệu quả, nhất định phải hiệu quả.

Nàng thì thào cầu nguyện, mắt tối sầm lại hôi mê bất tỉnh.

Đại công chúa đang nhai kỹ nuốt chậm thức ăn, thấy mẫu phi ngất xỉu sợ đến mức vội vàng cho người mời thái y.

Đêm đó, Tố phi sốt cao không giảm, toàn thân nóng hổi.

Hai thái y quỳ canh giữ bên cạnh nàng bận rộn cả một đêm, mới hạ nhiệt được.

Hôm sau tỉnh lại.

Đầu Tố phi đau như muốn nứt ra, nàng không thể chịu nổi liều mạng ôm đầu, chậm rãi mở mắt ra.

Trông coi bên giường có rất nhiều người.

Nàng nhận ra Diệp phi, khỏi phải nói Di An là nữ nhi của nàng.

Còn có Nghênh Thư, Tiểu Lộ Tử, Lai Bảo các thứ, nàng nhận ra tất cả mọi người.

''Nhàn Nhàn, xảy ra chuyện gì?''

Tố phi khó khăn ngồi dậy.

Nàng vừa định hỏi sao còn nhớ được Tống Thừa Hựu, còn có thể nhớ tới lần gặp mặt nửa tháng trước.

Nhưng đầu nàng kịch liệt đau nhức, dường như chỉ cần hồi tưởng thêm một chút thôi, đầu nàng có thể nổ tung.

Bất đắc dĩ, nàng đành phải rút ký ức ra đặt trước mắt.

''Hình như là...quên rồi''

Đây không phải là quên, mà là không thể nhớ.

Quả nhiên, trên đời làm gì có linh đan diệu dược như vậy, có thể khiến nàng quên sạch về người mình yêu đâu.

''Chỉ cần không nghĩ tới là được, chẳng mấy chốc sẽ quên mất thôi''

Diệp Tư Nhàn an ủi nàng.

''Đa tạ'' mặt Tố phi trắng bệch, nắm lấy tay nàng, suy yếu nói lời cảm tạ.

Diệp Tư Nhàn lắc đầu.

''Về sau đừng làm chuyện điên rồ nữa, không phải muốn chọn hôn phu cho Di An sao?''

''Di An là Đại công chúa của Đại Cảnh triều, tỷ nhất định phải chọn thật kỹ, tháng ngày về sau, tỷ cứ hưởng phúc là được rồi''

Trơ mắt nhìn người trước mắt rời đi.

Tố phi không nhịn được nữa, nằm trong chăn gào khóc.

''Đây mà là quên cái gì, đây chỉ là trị ngọn không trị gốc, hạt cát trong sa mạc mà thôi''

''Mẫu phi, người phải uống thuốc rồi''

Di An ngoan ngoãn bưng chén thuốc lên.

Tố phi nhìn gương mặt xinh xắn của nữ nhi, cũng đành phải thở dài, tiếp nhận chén thuốc.