Cửa Cung Hoan Hỉ (Phần 2)

Chương 263: Hoàng hậu nén bi thương




''Đương nhiên là thật, trước kia lúc ở nhà nô tỳ đã sùng bái đại lão gia, về sau đợi nô tỳ xuất cung, xem như dựa vào lão gia ngài''

Trong mắt Ngọc Đường đều là dã tâm, nàng gần như đã thấy cảnh tượng mình trở thành di nương''

Nàng cũng có thể kim nô ngân tỳ, nàng cũng có thể vênh mặt hất hàm sai khiến, nàng cũng có thể sống những ngày tháng được người ta phục vụ.

Nàng gần như không thể chờ đợi nữa.

''Được được được, chỉ cần nàng nguyện ý, mỹ nhân của ta, ta đều có thể móc tâm can ra cho nàng'' xương cốt của đại lão gia đều muốn giòn xốp.

''Lão gia ngài nói phải giữ lời, Ngọc Đường đem thân thể giao cho người rồi đó''

Đôi mắt Ngọc Đường rưng rưng nước mắt, quả nhiên là khiến người ta nhìn mà thấy yêu.

''Yên tâm, ta nhất định sẽ cưới nàng, vào cửa xem như di nương, có được không?''

Hai người ngươi một câu ta một câu, đang lúc nhu tình mật ý, cửa kho củi bị đá văng.

Hoàng hậu sải bước vào cửa, sắc mặt lạnh như băng.

Nàng gần như không nói gì, chỉ khoan thai đứng đó, khinh bỉ nhìn chằm chằm bọn họ như nhìn một bãi cứt chó.

''Không ngờ cung nữ của bổn cung lại có bản lĩnh như vậy, còn chưa xuất cung đã chọn sẵn cho mình một phu quân rồi''

Hoàng hậu cười lạnh, phái người nhặt y phục tán loạn trên đất lên, hết sức căm ghét.

''Còn có ca ca tốt của ta nữa''

''Phụ thân vừa mới tắt thở, thi cốt chưa lạnh, ngươi liền nạp tiểu thiếp, thật đúng là cực kỳ hiếu thảo, khiến người khác khâm phục''

Hai người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lõa thể quỳ trên đất, xấu hổ không tả nổi.

Ngọc Đường càng là bò tới dưới chân Hoàng hậu khóc nức nở.

''Hoàng hậu nương nương tha mạng, nô tỳ...nô tỳ không phải cố ý muốn phản bội người, nô tỳ là...''

''Là tham vinh hoa phú quý, là ngại bần thích giàu, là bừng bừng dã tâm đúng không?''

Trong mắt Hoàng hậu tràn đầy căm ghét, nàng không thể nào ngờ được Ngọc Đường sẽ coi trọng tên ca ca ngu dốt kia của mình.

Nực cười là nàng còn muốn giúp cô ta tìm một nhà thật tốt, muốn cho cô ta quang minh chính đại làm chính thê.

Bây giờ nghĩ lại mình quả nhiên là ngu xuẩn, ngay cả cung nữ bên cạnh mình cũng không nhìn rõ.

''Hoàng hậu nương nương, ta....ta....''

Nam nhân gần bốn mươi tuổi thân thể để trần quỳ rạp trên đất, thịt thừa đầy người xếp chồng mấy tầng, chỉ nhìn một chút đã khiến người ta buồn nôn.

Hoàng hậu nén cơn buồn nôn ném y phục tới trước mặt hắn.

''Mặc vào, mau cút đi!''

''Dạ dạ dạ! Đa tạ Hoàng hậu nương nương''

Nam nhân lảo đảo mặc y phục vào rời đi, bên trong kho củi chỉ còn lại Ngọc Đường.

Hoàng hậu lạnh lẽo nhìn nàng vài lần, ném y phục lên người nàng, sau đó hung hăng bóp lấy cổ nàng.

''Ngươi mưu tính ca ca của ta, bổn cũng cũng không tức giận như vậy, nhưng ngươi có biết nếu truyền ra ngoài, thanh danh của Trần gia ta sẽ khó nghe bao nhiêu không, Ngọc Đường, ta vốn tưởng rằng ngươi hiểu chuyện''

Hoàng hậu đau lòng nhức óc.

Nàng chợt nhớ tới lúc ấy hỏi Ngọc Đường muốn nhà chồng như thế nào, nàng ta nói với mình, muốn gả cho nhà có tiền.

Haha, hóa ra trong lòng nha đầu này chủ ý lớn như vậy.

...

Hoàng hậu thân là chính cung, cũng không thể ở lại nhà mẹ đẻ xử lý tang sự.

Tin tức Trần thái sư bệnh chết sau khi truyền ra, nàng liền hồi cung tránh hiềm nghi.

Trong Chiêu Dương Cung, Hoàng hậu quỳ trên đất thút thít, đau đến không muốn sống.

''Phụ thân cả đời vất vả, đến chết cũng không thể hưởng phước, thần thiếp thỉnh cầu Hoàng thượng cho các ca ca đưa linh cữu phụ thân hồi hương, để họ ở quê nhà để tang thủ linh cho cha''

''Hai ca ca của nàng còn có chức quan trên người, triều đình không thể vắng bọn họ'' Triệu Nguyên Cấp thản nhiên nói.

Trần thái sư vừa mới chết, đại thủ đổ nhưng khỉ còn chưa tản, lúc này càng phải cẩn thận.

Hoàng hậu thì lộ ra vẻ sốt ruột.

''Tư chất các ca ca ngu dốt, trong triều tự có văn nhân chí sĩ đến thay thế, lúc sinh tiền phụ thân có nguyện vọng lá rụng về vội, vẫn xin Hoàng thượng thành toàn''

Nếu tiếp tục ở lại Kinh thành, kết cục của Trần gia nhất định sẽ còn thảm hại hơn cả Tống gia và Lĩnh Nam Vương.

Lúc này có thể bảo trụ con cháu đời đời toàn thây rút lui, chính là người thắng lớn nhất.

Đây cũng là nhận thức chung giữa hai cha con khi còn sống.

Lão hồ ly khôn khéo Trần thái sư sớm đã biết có hôm nay, cho nên ông ta cam tâm tình nguyện uống độc dược, dùng cái chết của mình đổi lấy con cháu bình an.

Mà Hoàng hậu cũng biết, bây giờ không đi, về sau vĩnh viễn cũng không đi được.

Triệu Nguyên Cấp rất bất ngờ với việc này.

''Hoàng hậu đã nghĩ kỹ chưa?''

Trần gia có vô số vây cánh, mặc dù không phải không cách nào rung chuyển, nhưng nếu muốn nhổ tận gốc, tất nhiên sẽ thương cân động cốt.

Cho nên hắn giống con sư tử đi săn, kiên nhẫn ẩn nấp chờ thời cơ thích hợp nhất.

Chờ đợi ròng rã mười hai năm.

Trần gia chẳng những không có ý định toàn thây rút lui, ngược lại vẫn luôn âm thầm kết bè kết phái, tham ô nhận hối lộ, tấu chương vạch tội của Ngự sử chất đống dày chừng ba thước.

Hắn kiên nhẫn chờ đợi thời cơ tốt nhất, có thể một mẻ hốt gọn đối phương, thời cơ để nhổ tận gốc.

Nhưng không ngờ được đối phương lại trong lúc quyền thế ngập trời, muốn quên đi tất cả mà hồi hương giữ đạo hiếu.

''Nàng phải biết, hiện tại triều đình biến chuyển từng ngày, chờ các nàng giữ đạo hiếu trong ba năm lại muốn quay về, coi như phải làm lại từ đầu''

Triệu Nguyên Cấp có ý đồ muốn 'giữ lại', hắn không muốn thả hổ về rừng.

''Đây là ý nguyện của phụ thân, và là hiếu tâm của các ca ca, từ xưa tới nay trung hiếu khó song toàn, thần thiếp mặt dày, chỉ có thể cầu Hoàng thượng khai ân''

Hoàng hậu lần nữa kề trán sát đất, thành kính nói, thoạt nhìn thật sự giống bộ dạng từ bỏ tất cả mà rời đi.

Ngự thư phòng cực kỳ yên tĩnh.

Ánh nến toát ra, chiếu vào hai sườn mặt, phu thê mấy chục năm giờ phút này cực kỳ giống đối thủ trong võ lâm.

Mỗi câu mỗi chữ đều đang so chiêu, một hít một thở đều là sóng ngầm mãnh liệt.

Trận cờ này ai thua ai thắng, xem ai có thể kiên trì đến cùng, ai sẽ không chống đỡ nổi mà lui lại một bước.

Cuối cùng, Đế vương quyết định lui lại một bước.

Nếu như có thể không động một binh một tốt mà vẫn có thể hạ xuống họa lớn trong lòng, hắn đương nhiên bằng lòng.

Nhổ sạch sẽ răng của lão hổ, thả hổ về rừng thì có sá gì.

''Được, trẫm chuẩn''

Triệu Nguyên Cấp bỗng nhiên đứng dậy, phân phó Phùng An Hoài đi thông tri cho Lễ bộ.

''Cho Tống Thừa Hựu ngày mai tiến cung một chuyến, phỏng chỉ cho Trần thái sư, để toàn tộc hôm đó khiêng quan tài rời Kinh, dùng phái binh của Kinh kỳ đại doanh hộ tống toàn bộ hành trình''

''Thần thiếp thay cha khấu tạ hoàng ân''

Hoàng hậu nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài, nước mắt liền lăn xuống.

Triệu Nguyên Cấp tự mình đỡ Hoàng hậu dậy, thậm chí đưa khăn lên lau nước mắt cho nàng.

''Hoàng hậu nén bi thương, trước khi rời Kinh, nàng muốn về thì về, không cần đến thỉnh chỉ''

Giọng nói của Đế vương dịu dàng đi rất nhiều.

Hắn đương nhiên là biết, Trần gia 'xuống dốc' không thể thiếu công lao của Hoàng hậu.

Mặc kệ Hoàng hậu ra ngoài nhất định phải buộc toàn tộc Trần thị rời Kinh vì mục đích gì, tóm lại, nàng giải quyết họa lớn trong lòng như vậy.

Về tình về lý, Đế vương cũng nên dùng lời tốt để đối đãi.

Chuyện góp vui lấy lệ như vậy, không phải chuyên môn của nữ nhân hậu cung, Đế vương mới là cao thủ dày công tôi luyện phía sau màn.

''Dạ, thần thiếp đa tạ Hoàng thượng quan tâm''

Chìm nổi trong hậu cung mấy chục năm, nàng đương nhiên sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà lộ vẻ xúc động.

Nàng rơi nước mắt quy củ thi lễ, liền thức thời lui ra.

Triệu Nguyên Cấp đứng dưới hiên Ngự thư phòng, nhìn bóng lưng Hoàng hậu rời đi, vẻ 'ôn nhu' trên mặt biến mất không dấu vết.

''Phùng An Hoài? Đi xem Trữ Tú Cung đã xuống đèn chưa?''

''Hồi Hoàng thượng, một khắc trước Diệp phi nương nương đã xuống đèn''

Biết nàng ngủ rồi, Triệu Nguyên Cấp cũng không đi quấy rầy, một thân một mình ngủ lại Chiêu Dương Cung.