Cửa Cung Hoan Hỉ (Phần 2)

Chương 251: Ngươi muốn chết đúng không? Ta thành toàn cho ngươi




Chuyện ở Trữ Tú Cung được Diệp Tư Nhàn gắt gao ngăn chặn, mãi đến mùng một đầu năm tất cả nghi điển tế tự đều kết thúc mới phái người tới cung Tê Phượng bẩm báo Hoàng hậu.

''Bổn cung biết rồi, chuyện này chắc chắn sẽ tra tường tận'' Hoàng hậu nhàn nhạt.

Chủ tử lớn nhỏ đều không bị thương, chết vẻn vẹn có một tên thái giám, sự kiện này có thể lớn có thể nhỏ.

Hoàng hậu xưa nay cẩn thận, cũng không muốn oan ức ai, càng không muốn bị người ta sử dụng làm vũ khí.

''Đa tạ Hoàng hậu nương nương'' Viên Nguyệt bỏ vật chứng xuống, cung kính lui ra.

Trở lại nội thất, Hoàng hậu giở vải đỏ ra nhìn trong khay một chút, liền kinh hồn bạt vía.

''Ngọc Đường, ngươi đi dò tra tối qua Đại hoàng tử đã làm gì, thứ này ở đây ra?''

Ngọc Đường nhận lệnh lui ra, một hồi lâu mới trở về.

''Tối hôm qua Đại hoàng tử thả pháo hoa với đám tiểu thái giám, đúng là đã cho Nhị công chúa rất nhiều, mấy cái pháo hoa này đều là do Nội vụ phủ mua, có lớn có nhỏ, cái này là lớn nhất, theo lý mà nói gì hẳn là pháo hoa xinh đẹp nhất, ai ngờ...'' bị người ta đổi thành hắc hỏa dược, nổ chết người ở Trữ Tú Cung.

Nửa câu sau Ngọc Đường không dám nói.

Nội vụ phủ xưa nay do chủ tử nhà mình quản lý, nếu thật sự phải truy cứu, Đại hoàng tử có thể sẽ tránh thoát được một kiếp, cung Tê Phượng thì nhất định sẽ bị thương nặng.

Thái giám cũng là người.

Án mạng quan trọng, Hoàng thượng từ trước đến nay luôn coi trọng.

''Hắc hỏa dược thuộc về binh khí, ngoại trừ quân doanh thì những nơi khác đều không có, Nội vụ phủ làm sao có thể có được!''

''Là Hứa phi hay là Đại hoàng tử? Thủ đoạn của hai mẹ con bọn họ thật là lợi hại'' Hoàng hậu nóng lòng.

Ống pháo hoa lấy ra từ Nội vụ phủ, buổi chiều lãnh tới chậm nên phải lập tức châm ngòi, thời gian ngắn như vậy lại không có chứng cứ xác thực, sao có thể chỉ ra chỗ sai?

''Thật là một tên trúng hai con nhạn, vừa có thể trọng thương Diệp phi lại còn có thể đem bô ụp lên đầu người khác, mẹ con Hứa phi thật đúng là càng ngày càng tiến bộ''

Đêm đó, ánh đèn cung Tê Phượng trắng đêm chưa tắt.

Không có công lao cũng có khổ lao, không có khổ lao còn có cần cù, thấy một nhất quốc chi mẫu trắng đêm vất vả vì án mạng của một thái giám, Hoàng thượng cũng không tiện phạt nặng nàng.

Đây chính là đạo sinh tồn của Hoàng hậu, bất kể làm gì, nhất định phải có đủ phong thái, không được cho đối phương bất cứ cơ hội nào.

...

Mùng hai đầu năm, Diệp Tư Nhàn nhận thư Diệp gia gửi.

Ca ca ở Kinh thành gửi tới, trong thư y nói mặc dù chưa thăng quan, vẫn là Ngũ phẩm Đô úy Kinh thành.

Nhưng y đã vào quân doanh nhiều năm, tích lũy quân lương mỗi tháng hai lượng, rất nhanh y sẽ có thể tích đủ một số tiền mua nhà, đến lúc đó cha mẹ cáo lão hồi hương, có thể tới Kinh thành dưỡng lão.

Tin cuối cùng, ca ca hết sức thương yêu nói.

''Nếu muội muội không về được, vậy thì chúng ta sẽ tới''

Diệp Tư Nhàn ôm bức thư khóc không thành tiếng: ''Mặc dù từ nhỏ huynh đã thích đao thương côn bảng, nhưng công phu mèo quào của huynh, muội còn không biết sao?''

''Ca ca, rốt cuộc huynh ở trong quân doanh trải qua bao nhiêu cay đắng khó khăn, mới có thể giành lấy hạng nhất trong cuộc tranh tài săn bắn? Nhiều Đại tướng quân thân thể cường tráng uy vũ như vậy mà còn không theo kịp huynh, sao huynh lại lợi hại như vậy?''

Diệp Tư Nhàn không ngốc cũng không thông minh, biết muốn thứ gì đó phải bỏ ra công sức cố gắng mới có được.

Ca ca một thân áo vải, không có công danh, muốn đặt chân sống sót trong Kinh thành ai ai cũng là đại quan, y phải chịu biết bao đau khổ?

Quá khứ chịu bao nhiêu? Hiện tại thế nào? Tương lai thì sao?

Rưng rưng nước mắt trả lời thư cho ca ca, nói y biết đừng gấp gáp mà cứ từ từ, việc cấp bách là mau mau tìm tẩu tẩu đi, đừng kéo dài nữa.

Trước khi gửi phong thư ra ngoài, Diệp Tư Nhàn thích đưa đến Chiêu Dương Cung xem qua trước, lần này cũng không ngoại lệ, căn dặn Viên Nguyệt đừng quên đưa qua đó.

...

Đêm mùng hai, Đế vương vãi giá Trữ Tú Cung, Diệp Tư Nhàn thân mang áo trong nhẹ nhàng nghênh đón.

''Hoàng thượng, thần thiếp còn ở cữ mà, người vẫn nên tới nơi khác ngồi đi''

Triệu Nguyên Cấp rất kinh ngạc, trước kia cũng từng bị 'đuổi' rồi, lần này hình như hoàn toàn khác biệt.

''Còn đang đau lòng vì tiểu thái giám kia sao?'' Triệu Nguyên Cấp nắm cánh tay nàng.

''Tiểu Tần Tử vì bảo vệ Công chúa, dũng cảm hy sinh chính mình, trẫm sẽ trợ cấp thật tốt cho người nhà của hắn''

''Nhàn Nhàn, nàng đừng nóng giận mà''

''Sao có thể không tức giận!'' Diệp Tư Nhàn tức giận đến mức hai mắt lưng tròng, không tin nổi nhìn chằm chằm Hoàng đế.

''Nếu không có Tiểu Tần Tử, nếu như động tác của hắn chậm một chút nữa thôi, người gặp nạn chính là nữ nhi của chúng ta''

Diệp Tư Nhàn vén chăn lên xuống giường, quỳ gối thẳng xuống trước mặt Triệu Nguyên Cấp.

''Hoàng thượng, thần thiếp thỉnh cầu tra rõ việc này, Cảnh Châu và Cảnh Nghiên đều là nữ nhi bảo bối của thần thiếp, thần thiếp không mong bất kể kẻ nào có ác ý với chúng''

''Thỉnh Hoàng thượng tra ra manh mối''

Diệp Tư Nhàn lần đầu tiên như một nữ nhân tranh sủng, quỳ thẳng gối dưới chân Đế vương đòi hỏi thứ gì đó.

Nhưng thứ mà nàng đòi hỏi không phải là quyền lợi hay sủng ái, nàng chỉ cầu nữ nhi khỏe mạnh bình an.

Bầu không khí lâm vào trầm mặc, Triệu Nguyên Cấp hiển nhiên có chút tức giận, lặng lẽ liếc qua nàng.

''Làm càn!''

''Nhàn Nhàn, nàng cứ vậy mà không tin trẫm sao?''

Diệp Tư Nhàn bị nạt có chút muốn khóc, vẫn cố nhịn được.

''Không phải không tin, chỉ là tính mạng của hai đứa con gái bị đe dọa, thần thiếp sợ hãi!''

Triệu Nguyên Cấp đều không có cảm giác với nước mắt của tất cả các nữ nhân, chỉ có Nhàn Nhàn, nàng ra vẻ kiên cường bộ dáng nhìn rất đau lòng.

''Trẫm biết, trẫm đều biết''

Tự tay đỡ nữ nhân yêu thương dậy, Triệu Nguyên Cấp thuận thế ôm nàng vào lòng.

''Yên tâm, trẫm nhất định nghiêm tra việc này, tuyệt đối không nhân nhượng''

...

Mặt ngoài là do Hoàng hậu tra, kỳ thật bất cứ tin tức gì trong cung đều không thể gạt được Hoàng thượng.

Mùng ba, không có manh mối.

Mùng bốn, cả ngày không có động tĩnh.

Mùng năm, ngay cả bọt nước trong hậu cung cũng không thấy, chỉ là chết một tên thái giám, ai mà đau lòng cho kẻ làm nô!

Tháng ngày thế này, Diệp Tư Nhàn trôi qua gần mười ngày.

Ngày mười hai tháng giêng hôm đó, bản án nói lớn không lớn mà nhỏ cũng không nhỏ, rốt cuộc có kết quả, chân tướng rõ ràng.

Là Đại hoàng tử cấu kết với Tổng quản Tiêu Ủng Lục của Nội vụ phủ, trước khi xuất pháo hoa ra thì đổi thành hắc hỏa dược.

Chuyện sau đó thì rõ ràng.

Thả pháo hoa đêm trừ tịch, hấp dẫn sự chú ý của muội muội, lừa nàng dỗ nàng chơi đùa với nàng, từng bước một mở ra cái miệng to như chậu máu muốn lấy mạng của nàng.

Bên trong cung Tê Phượng, Đế Hậu cao cao tại thượng, các phi tần bên dưới lần lược đứng thẳng tắp theo phân vị, không ai dám thở.

Triệu Nguyên Cấp nhìn nhi tử đang quỳ trên đất, tức giận đến mức hung hăng ném chén trà vào đầu hắn.

''Nghịch tử, đồ phế vật không biết cố gắng!''

Đế vương giận dữ, xác nằm trăm vạn.

Nơi này không có nhân số trăm vạn người, lại dường như có thiên quân vạn mã đang chém gϊếŧ, khí tức tử vong nồng đậm trước giờ chưa từng có, đâm chọc đến mức khiến người ta không dám ngẩng đầu mở mắt.

''Nhi tử, mau nhận sai, nhận sai đi, con nói con sai rồi đi'' Hứa phi lệ rơi đầy mặt đứng cũng không vững, đành phải run rẩy ngồi phịch trên ghế.

''Ta có làm gì sai? Chỉ là một tên tiểu thái giám thôi, phụ hoàng người cần gì phải làm quá lên vậy chứ?''

''Với lại...không phải người mặc kệ ta rồi sao''

Trong mắt thiếu niên mười hai tuổi đầy ác độc, hắn có chút híp mắt khiêu khích.

Dường như lại nói: ''Ta phạm sai lầm đó thì sao? Có bản lĩnh thì người gϊếŧ ta đi!''

Triệu Nguyên Cấp tức giận đến mức nghiên mực trong tay cũng bay ra ngoài.

''Ngươi muốn chết có đúng không? Ta thành toàn cho ngươi!'' Triệu Nguyên Cấp vung tay lên, đang định hạ chỉ.

''Đừng!''

Hứa phi gào lên một tiếng thê lương, quỳ trên mặt đất.

''Không thể nào, không phải cho Diên nhi làm, nhất định không phải, nó đang nói dối!''