Cửa Cung Hoan Hỉ (Phần 2)

Chương 229: Diệp phi cô ta sớm muộn gì cũng phải chết!




Đây đại khái là đè nát cọng rơm cuối cùng của Hoàng hậu.

Nàng đập phá trong cung Tê Phượng, hận đến nghiến răng nghiến lợi cũng không còn cách nào tỉnh táo.

''Số của nữ nhân này cũng quá tốt, cô ta đã có một Công chúa rồi, nếu lần này lại sinh ra nhi tử...''

Nhi tử của Hứa phi không còn dùng được, nếu Diệp phi sủng quan lục cung hạ sinh nhi tử, hậu cung không thể lường được.

Bất kể là mẫu bằng tử quý, hay là tử bằng mẫu quý, vị trí Hoàng hậu này của nàng hiển nhiên không gánh nổi.

''Làm sao bây giờ? Làm sao đây? Ngọc Đường, ta phải làm sao?''

''Lỡ như cô ta sinh ra nhi tử, ta khổ tâm làm cả đời chẳng phải là tiêu tùng hết sao?''

Hoàng hậu hoảng loạn đi tới đi lui trong cung Tê Phượng.

Ngọc Đường cũng có chút hoang mang lo sợ: ''Nô tỳ có một câu không biết nên nói hay không''

''Đã tới lúc này rồi, người nói cái gì mà nên hay không nên, ngươi phải gấp chết ta sao?'' Hoàng hậu giận dữ.

Ngọc Đường nghĩ nghĩ, nói hết lời xuất phát từ tâm can mình ra.

''Hoàng hậu nương nương, người còn nhớ lần đó Hoàng thượng ở cung Tê Phượng đã nói gì không? Cái gì mà 'một lần cuối cùng', 'nếu còn lần sau', nếu không thì thế nào''

Một câu dường như đánh tỉnh Hoàng hậu.

''Ngươi nói đúng, ta không được xúc động, ta không được động thủ, nhất định phải nghĩ một sách lược vẹn toàn, cũng không tham gia vào, còn có thể đạt thành mục đích, ta phải suy nghĩ thật kỹ...''

Hoàng hậu không ngừng xoa huyệt thái dương, dường như huyệt thái dương chính là cội nguồn linh cảm, chỉ cần xoa là sẽ có cách mới xuất hiện.

Nhưng không có, nàng suy tử cả buổi vẫn rối rắm, không tìm được người đột phá.

''Nô tỳ thấy, vẫn là để Dư thị ra tay, nương nương người vất vả lắm mới đưa được cô ta vào cung, dù sao cũng phải hiếu kính chứ?'' Ngọc Đường cười âm trầm.

''Ngươi nói thì dễ, Dư thị có bản lĩnh gì mưu hại con của Diệp phi, ngươi cho rằng Diệp phi ngốc hay Hoàng thượng ngốc?'' Hoàng hậu sốt ruột, nhắm mắt dưỡng thần.

''Nói thì nói vậy, nhưng nương nương cũng đừng đánh giá thấp sự thù hận, con người ta một khi nội tâm đã có thù hận ghen ghét, chuyện điên cuồng gì cũng làm được, còn chúng ta chuyện duy nhất có thể làm chính là dấy lên thù hận''

Ngọc Đường vẫn còn có chút đạo lý.

Hoàng hậu nhắm mắt lại suy nghĩ cực kỳ lâu, lại mở mắt ra, ánh mắt đã hoàn toàn khác biệt với vẻ tê dại hoảng loạn lúc nãy, đổi thành hung ác nham hiểm và lạnh lẽo.

''Phải, chúng ta còn Lan Nhược không phải sao? Một ngày không được thì hai ngày, hai ngày không được thì ba ngày, bổn cung không tin cô ta có thể không hận''

...

Lúc Diệp Tư Nhàn phát hiện mình mang thai, đã là cuối tháng tư, hài tử đã hai tháng.

Ngoại trừ bên ngoài cao hứng, còn ẩn chút lo lắng.

Phải chăm sóc Cảnh Châu, phải quản lý chuyện của Trữ Tú Cung, còn phải ứng phó đủ loạn tới lui trong cung, nàng cực kỳ mệt mỏi.

Còn Tố phi lúc này đứng dậy, cười nói.

''Muội yên tâm, còn có ta đây''

Đã nhiều năm, sự ăn ý giữa các nàng vẫn không thay đổi, Diệp Tư Nhàn trông coi Hoàng đế, Tố phi trông coi lòng mình.

Tất cả mọi người không biết bí mật này, cũng chính vì vậy, tất cả mọi người cảm thấy các nàng vẻn vẹn chỉ là muốn tốt, còn Tố phi bất quá là một nữ nhân xuất thân cao quý nhưng sức khỏe cực kỳ kém, lâu dài có vẻ bệnh mà thôi.

Hoàng đế giao Công chúa cho nàng nuôi, hoàn toàn chính là vì chiếu cố mặt mũi, căn bản không tồn tại tình nghĩa gì.

Thời tiết nóng lên từng ngày, hôm đó lúc thỉnh an ở cung Tê Phượng, Hoàng hậu cười nhẹ nhìn về phía Diệp Tư Nhàn.

''Thân thể muội sợ nóng, bên ngoài mắt thấy sắp nóng lên rồi, nếu cần dùng bằng thì nói sớm''

''Còn nữa, bổn cung cũng không biết muội muốn ăn gì, nay bên ngoài mới có cống quả, muội thích gì thì lấy vài thứ đi, chúng ta lấy những thứ còn lại''

Hoàng hậu cười chân thành, một bộ dáng hiền lương đại khí.

Chuyện này mà truyền đi nhất định sẽ như thế này.

'Hoàng hậu vì cung phi mang thai, cam nguyện nhượng bộ, để cung phi chọn trước cống phẩm, mình ăn thứ còn lại như phi tần'

'Hoàng hậu nương nương đúng là hiền đức, xứng là mẫu nghi thiên hạ'

Kể từ đó, thanh danh hiền đức của nàng càng lan rộng.

Trong đầu Diệp Tư Nhàn quay một cái, vẫn là mỉm cười tiến lên cự tuyệt.

''Hoàng hậu nương nương hậu ái, thần thiếp vô cùng cảm kích, nhưng cống phẩm có quy củ của cống phẩm, lẽ ra Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương chọn trước, chúng ta chọn thứ còn lại, thần thiếp không dám vượt khuôn phép''

Tiểu tâm tư của Hoàng hậu không thành, nhưng cũng không buồn, chỉ cười khen vài câu hiểu quy củ, liền quay đầu nói cái khác.

Sau khi thỉnh an xong, Hoàng hậu thừa dịp trời đẹp, đi Ngự hoa viên ngắm hoa.

Vừa lúc gặp phải mấy vị Thải nữ trong cung cũng ở đây, thế là...Hoàng hậu nương nương hòa ái dễ gần liền thuận đường dẫn theo các Thải nữ cùng đi dạo.

Các thải nữ bên trong nóng không chịu nổi, Hoàng hậu liền cười cười.

''Băng trong cung chỉ cho Diệp phi dùng thỏa thích, ngay cả bổn cung cũng không được dùng đâu''

Trong lòng các Thải nữ không phục, lại phàn nàn Diệp phi sau khi sinh nữ nhi còn chiếm lấy Hoàng thượng nhiều năm như vậy.

Hoàng hậu 'nghiêm túc' phê bình các nàng vài câu, sau đó lại hòa ái dễ gần.

''Muội ấy là sủng tận đáy lòng Hoàng thượng, ngay cả bổn cũng cũng phải nhún nhường ba phần, các muội tuyệt đối không được tùy ý gây rối''

Hoàng hậu căn bản không giống Hoàng hậu, nàng tựa như đại tỷ tỷ hiền lành nhà bên, ôn nhu mỉm cười dạy cho các nàng đạo lý sinh tồn trong cung.

Ví dụ như nói 'khiêm nhường Diệp phi', 'phải hiểu được hiến dâng không ghen ghét', 'phải chăm sóc cho Hoàng thượng'

Các tiểu nha đầu vừa tiến cung nghe không hiểu cái gì là chăm sóc cho Đế vương, cũng chăm sóc không được, nhưng các nàng lại biết, là ai đang cản trở các nàng chăm sóc Hoàng thượng.

Cùng ngày, sau khi tiễn Hoàng hậu, các Thải nữ tụ lại một chỗ líu ríu.

''Cái thai này của Diệp phi vẫn là nữ nhi, đời này cô ta đều chỉ sẽ sinh nữ nhi''

''Loại người này không xứng có nhi tử''

''Đúng, chính là cô ta bá chiếm Hoàng thượng, ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng không bằng, Hoàng hậu nương nương tốt biết bao''

...

Cuộc đối thoại trong Ngự hoa viết bị rất nhiều người vô tình hay cố ý truyền ra ngoài.

Nghi Tĩnh Cư nhận được tin tức nhanh nhất.

''Diệp phi Diệp phi, lại là Diệp phi, rốt cuộc là ta thua cô ta ở chỗ nào?'' Dư Tĩnh Dao đã bình tĩnh hơn nhiều.

Hoàng hậu cả chỉ tăng thêm bổng lộc tháng cho hậu cung, cuộc sống của nàng tốt hơn rất nhiều, thân thể cũng dưỡng lại.

Nàng nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình.

''Nếu Hoàng thượng cũng ngày ngày sủng ta, ta cũng có thể sinh con''

''Chỉ cần có Diệp phi nương nương ở đây, Nghi Tĩnh Cư của chúng ta xem như không chút cơ hội'' Lan Nhược nói chuyện kỳ quái.

''Tiểu chủ, nếu chúng ta muốn đạt được, trước tiên vẫn phải diệt trừ Diệp phi''

''Diệt trừ?'' Dư Tĩnh Dao kinh ngạc: ''Ngươi cho rằng trong cung nói muốn diệt trừ ai thì diệt trừ được người đó à?''

Lan Nhược cười lạnh: ''Tiểu chủ, chỉ cần là chuyện người muốn làm, nô tỳ nhất định giúp người, dù là xông pha khói lửa cũng không tiếc''

''Nhưng hiện tại bộ dạng quỷ ma này của ta thì có thể làm gì?'' Dư Tĩnh Dao cười lạnh.

''Hạ dược, muốn diệt trừ người lớn, thì phải diệt trừ hài tử trước'' ánh mắt cung nữ âm u rét lạnh, ngay cả Dư Tĩnh Dao cũng không nhận ra bất thường.

Nàng lạnh như băng nhìn về phía Lan Nhược: ''Sao hôm nay ngươi sát khí bừng bừng, không biết còn tưởng Diệp phi đắc tội với ngươi''

''Tiểu chủ, nô tỳ đang bất bình vì người mà''

Dư Tĩnh Dao bỗng nhiên cười lạnh: Bất bình? Ta không thèm sợ! Diệp thị kia, cô ta sớm muộn gì cũng phải chết!''