Cửa Cung Hoan Hỉ (Phần 2)

Chương 224: Từ từ sẽ tới, không được gấp




Chuyện đầu tiên Dư Tĩnh Dao giúp Hoàng hậu làm chính là khiến nữ nhi của Diệp phi bệnh nặng một trận.

Qua hai mươi tháng chạp, trong cung bắt đầu chuẩn bị việc ăn tết.

Diệp Tư Nhàn lớn nhỏ gì cũng là chủ vị một cung, dưới tay cũng có hai ba sự kiện phải bận rộn.

Ngày đó các nhũ mẫu cô cô dẫn Cảnh Châu đi ra ngoài chơi, khi trở về y phục đều ướt đẫm, theo nhũ mẫu nói, có người ở bên hồ Thái Dịch trong Ngự hoa viên nặn sư tử rất to rất đẹp.

Cảnh Châu vừa nhìn liền thích mê, nhất định phải leo lên xem.

Nhưng trên lưng sư tử tuyết trơn trượt, các nhũ mẫu cô cô đành phải bao bọc xung quanh sư tử tuyết, tiểu Công chúa trượt xuống từ trên lưng sư tử vào lòng nhũ mẫu, lại được nhũ mẫu bế lên lưng sư tử, rồi lại trượt xuống.

Em bé một tuổi lần đầu tiếp xúc thứ trơn mượt như vậy, hết sức vui mừng.

Nửa canh giờ, một canh giờ, hai canh giờ trôi qua, y phục của Công chúa đều ướt đẫm nhưng vẫn sống chết không chịu đi.

Vẫn là một lão cô cô nhiều năm thực sự không nhìn được nữa, lật đật dỗ Công chúa rời đi.

Lúc một đoàn người trở lại Trữ Tú Cung, áo bông bên ngoài của Cảnh Châu đã ướt đẫm, tiểu y bên trong cũng ẩm ướt mồ hôi.

Vừa nóng vừa lạnh, đứa nhỏ trong cùng đêm đó liền sốt cao.

Diệp Tư Nhàn tức giận đến mức đầu đau muốn nứt ra, khiển trách tất cả những người đi theo Công chúa một trận.

Sau đó lại truyền thái y, bắt mạch, sắc thuốc, dỗ ngủ, ầm ĩ đến canh năm sáng mới đi ngủ.

Cuối năm Triệu Nguyên Cấp bận rộn sự vụ, duyệt tấu chương đến đêm khuya, hôm sau còn phải vào triều, nửa đêm hắn đích thân đến xem nữ nhi một chút, lại vội vàng trở lại Chiêu Dương Cung.

Diệp Tư Nhàn thì một mình trông coi nữ nhi ròng rã cả đêm.

Cứ vậy, bệnh của Cảnh Châu cứ lặp đi lặp lại náo loạn tới ba ngày mới dần chuyển biến tốt.

Trong lúc đó Diệp Tư Nhàn phái người đi thăm dò sư tử tuyết kia là ai làm, mấy năm qua sao trong cung không có xuất hiện thứ như vậy?

Tiểu Tần Tử điều tra nửa ngày đến báo, nói là các tiểu phi tần mới vào cũng cùng nhau nặn, có thể là ham chơi.

Bởi vì trong cung cũng không có quy củ nào nói không được đắp người tuyết, cho nên cũng không ai ngăn lại.

''Ai ngờ Công chúa của chúng ta nhìn thấy, liền nháo đòi chơi...''

Diệp Tư Nhàn xoa trán, vẻ mặt hiện lên nụ cười lạnh lẽo.

''Ta tuyệt đối không tin đây chỉ là trùng hợp, nếu là phi tần mới đắp, các nàng ta đều ở phía đông lục cung, vậy tại sao lại đi nặn người tuyết ở phía tây lục cung, còn là nơi mà Cảnh Châu thích đi nhất, bên hồ Thái Dịch cách Trữ Tú Cung gần nhất''

Nàng không có ngốc, trên đời có bao nhiêu sự trùng hợp đều do con người tạo ra, nàng tuyệt đối không để nữ nhi lâm vào sự không rõ ràng này.

Hôm sau lúc đi thỉnh an, Hoàng hậu cao cao tại thượng hàn huyên vài câu, còn nói đến bệnh tình của Cảnh Châu.

''Bổn cung đã tra rõ, là mấy người Chu tài tử ở Hoa An Cung nông nỗi đi đắp sư tử tuyết, các muội ấy còn nhỏ, cũng là ham chơi, không ai ngờ đến đó là nơi mà Công chúa thường tới''

Hoàng hậu cười cười, nhìn về phía Diệp Tư Nhàn.

''Chuyện lần này vốn là ngoài ý muốn, về sau bổn cung chắc chắn sẽ trông coi chặt chẽ, Diệp muội muội, ý của muội thế nào?''

''Về sau thần thiếp cũng sẽ trông coi Công chúa chặt chẽ, quyết không để loại chuyện này xảy ra lần nữa'' Diệp Tư Nhàn cắn răng.

Hoàng hậu rõ ràng là không muốn tra, ở đây diễn tuồng hòa giải, muốn nói nàng ta không thấy trong đó có vấn đề, đánh chết mình cũng không tin.

Chuyện lần này, các nàng ta làm không để lại chút vết tích, chỉ sợ chỉ có thể tự nhận là không may.

Hoàng hậu thấy thái độ của Diệp Tư Nhàn thành khẩn, nụ cười trên mặt càng sâu hơn.

''Hiếm thấy muội hiểu chuyện, Công chúa tốt xấu cũng gọi ta một tiếng mẫu hậu, con bé bị bệnh bổn cung cũng đau lòng, Ngọc Đường;

Hoàng hậu khẽ gọi.

Chỉ thấy Ngọc Đường bưng cái khay lên, bên trong có nhân sâm linh chi, đều là thuốc bổ hảo hạng.

''Một chút tâm ý của bổn cung, cũng không biết có có cần dùng đến hay không, trước hết muội muội cứ cầm bồi bổ thân thể cho Công chúa, nếu thiếu thứ gì cứ mở miệng với bổn cung''

Diệp Tư Nhàn nhìn một cái là thấy buồn nôn, nhưng nàng vẫn không thể không quỳ trên đất, mở miệng tạ ơn.

Hoàng hậu rất đắc ý lẳng lặng dẹp loạn trận sóng gió này, lại vui vẻ lôi kéo phi tần nói chuyện phiếm.

Nói năm nay thu hoạch cao, cống phẩm trong cung nhiều gấp ba những năm qua, lát nữa dựa theo phẩm cấp mà phân phát xuống, mọi người thỏa thích chọn một ân huệ, đi qua một năm thật tốt.

Còn nói năm nay trời lạnh, trong cung khó tránh lâu năm ít tu sửa nên không ấm áp, nhất định phải nói với Nội vụ phủ.

Những người mới đưa mắt nhìn nhau, cảm động đến rơi nước mắt quỳ trên đất, mở miệng toàn là cảm kích.

''Đa tạ Hoàng hậu nương nương ân trọng, chúng thần thiếp cơm no áo ấm, sống rất tốt''

Lời này là thật, Hoàng hậu quả nhiên là bỏ công sức, nàng công bằng công chính, nhìn thì như có tham dự vào, nhưng thật ra một chút bóng dáng cũng không để lại.

Diệp Tư Nhàn ngồi trên vị trí của mình, sâu kín nhìn khuôn mặt hồng hào xuân sung mãn xuân phong đắc ý của Hoàng hậu.

Xem có có nữ nhân thật sự dựa vào quyền lợi để kéo dài tính mạng.

Rốt cuộc sau khi giải tấn, Diệp Tư Nhàn nén sự buồn nôn đem ban thưởng của Hoàng hậu về Trữ Tú Cung.

Trên đường đi sắc mặt của nàng rất khó coi, may mắn có Tố phi nhắc nhở đúng lúc, mới không còn quá khó nhìn.

Chỉ là tới cửa lớn Trữ Tú Cung, nàng lập tức cởi bỏ ngụy trang, lớn tiếng lệnh cho Tiểu Tần Tử.

''Đem đốt đi, đem mấy cái thứ này đốt hết đi, một cái ta cũng không muốn nhìn thấy''

''Dạ!''

Tiểu Tần Tử nhận đồ, ngay cả cửa cũng không vào, trực tiếp cầm đi xử lý.

Bước chân Diệp Tư Nhàn như gió quay lại nội thất, ngồi trên giường ấm uống mấy ngụm trà nguội, mới giột tắt được một chút lửa giận trong lòng.

Nàng cười lạnh lệ rơi đầy mặt.

''Tại sao bọn họ không nhắm vào ta, dựa vào cái gì mà đụng tới nữ nhi của ta, Cảnh Châu chỉ là một đứa bé còn chưa tới hai tuổi, nó là con gái, có thể gây ra phiền toái gì chứ?''

Diệp Tư Nhàn bất kể thế nào cũng nghĩ mãi mà không rõ, đối phương tại sao lại ác độc như vậy, ngay cả một đứa bé cũng không buông tha.

Kỳ thật...Hoàng hậu cũng rất không tưởng tượng nổi, thậm chí còn có chút không lọt mắt.

''Chỉ là một tiểu nha đầu thôi mà, nuôi thì nuôi, không ngờ Dư thị đó ác như vậy, ngay cả Cảnh Châu cũng không buông tha''

Mặc dù Hoàng hậu ác độc, nhưng chưa từng nghĩ tới chuyện phải gây khó dễ cho Công chúa, thật muốn đối phó thì cũng nên là Đại hoàng tử của Hứa phi mới phải.

''Lòng dạ nhỏ mọn là không thành đại sự được, chẳng trách Hoàng thượng đã sớm chướng mắt cô ta'' Hoàng hậu cười châm chọc.

''Nương nương nói đúng'' Ngọc Đường thân mật đưa lên một chén trà.

''Cô ta chỉ là ỷ vào bộ dáng lớn lên cân xứng, lúc mười bốn mười lăm tuổi còn có thể tỏ ra thiên chân khả ái, lúc này mỗi năm qua đi, không có thiên chân khả ái, cô ta cũng không còn lại cái gì''

''Xem ra, cây dao này cũng không thuận tay cho lắm, hừ....'' Hoàng hậu rất ưu sầu.

Đại cung nữ Ngọc Đường thì tỏ ý, dù sao có vẫn hơn không.

Hai chủ tới lại nói một số chuyện khác, đang lúc cao hứng, đột nhiên nhận được tin tức.

''Hoàng hậu nương nương, Diệp phi nương nương vừa hồi cung liền sai người đem đốt ban thưởng của người đi''

Hoàng hậu nghe vậy, không nói một lời, cho mọi người lui ra sau đó cười lạnh nói với Ngọc Đường.

''Ngươi nhìn đi, nhân tài này mới là người thông minh thật sự, cô ta cũng không ngốc''

Hoàng hậu thở một hơi dài nhẹ nhõm, khẽ nghiêng người lên giường mỹ nhân, ôm thủ lô ấm áp nhắm mắt dưỡng thần.

Ngọc Đường thì đang đấm chân cho nàng.

''Nương nương, bất kể thế nào, người đều là chủ nhân trong hậu cung này, thê tử kết tóc của Hoàng thượng, người cứ an ổn hưởng thụ trên vị trí Hoàng hậu, thứ mà chúng ta muốn từ từ sẽ tới''

''Đúng vậy, từ từ sẽ tới, không được gấp''