Cửa Cung Hoan Hỉ (Phần 2)

Chương 214: Chuyện cứ quyết định vậy đi




Cùng ngày đó, ý chỉ của Đế vương đến cung Tê Phượng.

Nghe nói Hoàng thượng muốn nạp phi, đồng thời giao việc nạp phi cho mình chủ lý.

Hoàng hậu kích động đến gần như muốn bật khóc, cái này không phải là lúc ngủ gật đột nhiên xuất hiện một cái gối sao?

''Đa tạ Hoàng thượng tĩn nhiệm, bổn cung nhất định sẽ không khiến Hoàng thượng thất vọng, mời công công uống chén trà rồi hẳn đi'' vẻ mặt Hoàng hậu đều là khách khí.

''Đa tạ nương nương ban thưởng, lão nô còn phải trở về phục mệnh, không uống trà được''

Hoàng hậu mỉm cười, để Ngọc Đường đích thân đi tiễn, mình quay người trở về nội thất.

Ngọc Đường ra ngoài tiễn Phùng An Hoài, thời gian chừng nửa nén hương mới trở về, vào cửa liền bị chủ tử kéo tới.

''Ngươi nói xem Hoàng thượng không phải là biết gì rồi chứ? Lúc này sao đột nhiên lại như vậy?''

Hoàng hậu lôi kéo Ngọc Đường, càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, Ngọc Đường thì lắc đầu.

''Theo nô tỳ thấy cũng không có gì không tốt, người thân là nhất quốc chi mẫu, tất nhiên phải suy nghĩ cho dòng dõi của Hoàng thượng''

Hoàng hậu nghĩ nghĩ, nhanh chóng bỏ đi lo nghĩ trong lòng, một đôi mắt gắt gao dán vào mấy nữ tử tuyển chọn tỉ mỉ trong tay.

''Xem ra, ngay cả ông trời cũng đang giúp ta, vậy bổn cung cũng sẽ không khách khí''

''Nhưng theo nô tỳ thấy, nương nương cũng có thể tuyển nhiều người hơn'' Ngọc Đường nghĩ nghĩ rồi lại nói.

''Hoàng thượng không thích hậu cung kéo bè kết phái, có lẽ cũng không thích người mà chúng ta tỉ mỉ lựa chọn''

''Có lẽ người tùy ý chọn, sẽ thích hợp hơn thì sao?''

...

Thánh chỉ Hoàng thượng đồng ý nạp phi, không chỉ gây nên sóng to gió lớn trong cung, ngay cả toàn bộ Kinh thành đều chấn động.

Phố lớn ngõ nhỏ cũng đang thảo luận, tình nghĩa của Đế vương có hạn.

''Nghe nói Hoàng thượng vì phi tử nào đó mà hủy bỏ tuyển tú, nhìn xem mới chỉ có mấy năm''

''Đúng đó, ai cũng nói tình cảm nhạt nhòa trước khi già, hậu cung ba ngàn giai lệ chẳng phải bình thường sao?''

''Mặc dù lần này không phải tuyển tú, nhưng cũng không khác gì tuyển tú, cũng không biết tiểu thư nhà ai có thể thuận lợi vào cung, trở thành tân sủng của Hoàng thượng''

''Ta nghe nói Đại tiểu thư của Dư gia kia gả đi gần mười năm đã hòa ly trở về rồi, chính là để gả cho Hoàng thượng đó''

''Uầy, đều đã gả mười năm, hài tử cũng đã có mấy đứa, Hoàng thượng sẽ muốn sao?''

''Có muốn hay không cũng không phải chúng ta định đoạt, phải xem ý tứ của Hoàng thượng''

Dân chúng xôn xao nói đủ thứ.

Còn Dư gia cũng thình lình bị một sức mạnh thần bí đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió.

Dù Dư Tĩnh Dao ở trong khuê đại môn không bước ra nhị môn nửa bước, cũng có thể nghe thấy bốn phía truyền đến âm thanh khó chịu.

''Cái gì mà 'đàn bà dâʍ đãиɠ', 'mụ già hết thời', 'tuổi đã cao còn muốn vào cung tranh giành với tiểu cô nương, thật là mất hết mặt mũi của trí thức Dư gia'.

Thậm chí còn tuyên bố, nói Dư gia rửa lại mắt mình đi, không có gương thì còn nướƈ ŧıểυ mà không phải sao?

Dư Tĩnh Dao tức giận xanh mét mặt mày, dùng kéo cắt nát hết y phục xanh xanh đỏ đỏ trong khuê phòng.

''Đi chết đi! Đi chết hết đi, ta không phải mụ già hết thời, không phải!''

Lan Nhược sợ hãi tiến lên ngăn cản, thế nhưng cũng đã muộn.

''Tiểu thư bớt giận, theo nô tỳ thấy, chuyện này cầm chắc là...trong cung truyền tới, người nghĩ lại đi, nếu người vào cung, sợ nhất sẽ là ai?''

Dư Tĩnh Dao dần tỉnh táo lại, nàng ngồi trước bàn trang điểm, vuốt ve gương mặt còn trắng nõn bóng loáng của mình, hơi lo lắng nói.

''Không phải Hoàng hậu, mà chính là Diệp phi, nhưng ta thấy Diệp phi đó ngu ngơ ngốc nghếch, tâm tình thế nào cũng viết hết lên mặt, nhìn là thấy ngu xuẩn''

Dư Tĩnh Dao đầy vẻ châm chọc, nàng hừ lạnh híp mắt.

''Cho nên chắc chắn là Hoàng hậu''

''Cô ta sợ ta vừa vào cung sẽ uy hiếp địa vị của cô ta''

''Vậy làm sao bây giờ? Tiểu thư, nếu cứ tiếp tục như vậy, bà ta nhất định còn sẽ có chiêu khác, chúng ta cũng không thể ngồi chờ chết''

Lan Nhược sốt ruột, lúc này thấy phú quý tới tay mà lại sắp bay đi, ngay cả nàng cũng không cam tâm, huống chi là tiểu thư.

Quả nhiên Dư Tĩnh Dao hừ nhẹ, cười lạnh.

''Nhịn, biện pháp duy nhất của chúng ta bây giờ chính là nhẫn nhịn''

''Ngoài ra cho người nghĩ cách đưa tin vào cung, ta có vài lời muốn nói với Hoàng hậu nương nương''

''Dạ!'' Lan Nhược đáp ứng lui xuống.

...

Bên trong cung Tê Phượng.

Từ khi Hoàng hậu tiếp thánh chỉ, đang bận bịu chuyện nạp phi, thỉnh thoảng rảnh rỗi cũng sẽ cảm thấy châm chọc.

Nhưng phàm là nữ nhân bình thường, lại đang nạp thiếp cho phu quân của mình, có lẽ cũng sẽ không vui vẻ gì.

Hoàng hậu cũng vậy.

Nhưng nàng chỉ cần vừa nghĩ tới dưới gối mình lạnh lẽo, ngay cả một hài tử đàng hoàng cũng không có, trong lòng liện phát rét, luôn cảm giác mình ngay tức khắc có thể bị đuổi khỏi bảo tọa Hoàng hậu.

Phượng vị này là tất cả của nàng, nếu không có Phượng vị, cả đời này nàng chẳng phải sẽ biến thành trò cười sao?

Hoàng hậu nắm chặt nắm đấm, chọn hết người này đến người khác trong danh sách, phải có quốc sắc thiên hương, cũng phải có tiểu gia bích ngọc, phải có cầm kỳ thư họa, cũng phải có giỏi ca múa.

Rốt cuộc, nàng thỏa mãn cười.

''Nhiều như vậy Hoàng thượng có thể thích một trong số đó''

''Nương nương thật sự là có lòng, có thể đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, suy nghĩ cho Hoàng thượng'' Ngọc Đường cười tán dương.

Chủ tớ đang nói chuyện, bỗng có cung nhân của Ngự thiện phòng đến đưa điểm tâm.

Hoàng hậu cũng không để ý những việc này, ngược lại là Ngọc Đường thấy có chút kỳ quái, liền đi ra ngoài một chuyến.

Lúc trở về, sắc mặt nàng có chút kỳ quái, trong tay còn cầm một bức mật tín.

''Đây là...'' Hoàng hậu lơ đãng hỏi.

Ngọc Đường hai tay trình thư lên: ''Hình như là người của Dư gia đưa vào''

Hoàng hậu ngẩn người, đưa bàn tay trắng nõn cầm lấy phong thử, khinh miệt mở ra, cấp tốc xem qua, sau đó ngả ngớn ném qua một bên.

''Nương nương, thế nào?''

''Người của Dư gia cũng quá mức khôn khéo rồi, bọn hắn thế mà tính toán đến cả bổn cung'' Hoàng hậu khinh miệt cười lớn.

Sắc mặt Ngọc đường bỗng nhiên nghiêm túc: ''Nương nương đừng đáp ứng, Dư thị đó tuyệt đối không thể tiến cung''

''Còn cần ngươi dạy sao'' Hoàng hậu liếc nàng một cái, ung dung nhấp một ngụm trà.

''Nhưng điều kiện mà bọn họ đưa ra thực sự khiến ta có chút động tâm''

Trong thư nói, chỉ cần nàng thúc đẩy việc này, về sau Dư gia sẽ xem an toàn của nàng là trên hết, trong tay nàng có quyền, Dư thị có sủng ái của Hoàng thượng.

Đến lúc đó quần anh tụ hội, toàn bộ hậu cung đều sẽ nằm trong lòng bàn tay.

''Nương nương người tin sao?''

''Tất nhiên là không tin'' thế nhưng trong lòng vẫn động tâm thì làm sao bây giờ?

Hoàng hậu thậm chí có chút hận chính mình.

Nhưng nhìn một đống danh sách tuyển chọn tỉ mỉ trong tay, nàng thật đúng là không dám hứa chắc những kỳ hoa dị thảo này có thể hấp dẫn sự chú ý của Hoàng thượng.

Chỉ có Dư Tĩnh Dao, Dư Tĩnh Dao...quá đặc biệt, nếu nàng ta tiến cung, chỉ sợ Diệp phi cũng không là cái thá gì.

Mấy năm nay nàng trơ mắt nhìn một Diệp thị nhỏ nhoi, từ một kẻ không là gì hết trở thành Thải nữ rồi vinh hạnh đường đường trở thành Nhị phẩm Phi, sủng quan lục cung, ngay cả ngày mùng một mười lăm mà nàng khó khăn mới có được cũng cướp đi.

Trong lòng nàng sự đố kị sớm đã cháy cao đến ba thước.

Diệp thị! Dư thị! Bổn cung thật đúng là muốn nhìn hai người các ngươi, ai sẽ thắng?!

''Nương nương! Không được đáp ứng!'' Ngọc Đường như gặp đại địch.

''Chuyện cứ quyết định vậy đi, Ngọc Đường, trong lòng ta nắm chắc'' Hoàng hậu đột nhiên khép danh sách lại, trong mắt dấy lên ý chí chiến đấu.

''Hoàng thượng nói, tất cả đều do ta làm chủ không phải sao? Nếu cô ta muốn vào cung như vậy, vậy ta cũng phong cho cô ta làm Thải nữ đi''

Hoàng hậu vui cười nâng chén trà lên, ung dung uống vào trà mới quý báu nhất.