Ninh Tình và Trần Thục Lan nhìn về phía cửa.
Không biết Tần Nhiễm đã đứng ngoài cửa từ lúc nào, trên tay cô cầm một tờ giấy, dựa người vào khung cửa với vẻ chế nhạo.
Nụ cười của cô mang theo chút tùy hứng, lại có chút lạnh lẽo, phần còn lại là vẻ không đàng hoàng như ăn sâu vào tận xương.
Ninh Tình không hẹn bác sĩ tới sớm như vậy nhưng bà ta không muốn đưa Tần Nhiễm đi học nên đã nói dối.
Hiện giờ bà ta vô cùng khó xử.
Tần Ngữ là nhân vật nổi tiếng của trường Trung học số 1 Hành Xuyên, Ninh Tình thường xuyên đi họp phụ huynh, rất nhiều người trong trường biết bà ta là mẹ của Tần Ngữ.
Những lúc thế này, bà ta không muốn để người khác biết được học sinh hư Tần Nhiễm cũng là con gái của bà ta.
Bà ta từ chối nhận.
Trần Thục Lan không hề ngốc, bà thức dậy thì đi tìm Ninh Tình để thuyết phục.
Bà biết có lẽ mình không còn nhiều thời gian nữa, nhưng Tần Nhiễm vẫn còn trẻ, nếu bà không quan tâm thì thật sự sẽ không còn ai quan tâm cô cả.
Hai người không ngờ Tần Nhiễm lại quay về vào lúc này.
Ninh Tình nhìn Tần Nhiễm, miệng bà ta mấp máy, ngay cả giải thích cũng lộ vẻ bất lực: “Nhiễm Nhiễm, mẹ không có ý đó đâu…”
Từ một người dân quê, bà ta trở thành một bà chủ nhà giàu, ngoại trừ Lâm Kỳ và Lâm Cẩm Hiên, những người khác trong nhà họ Lâm luôn thể hiện sự khinh thường bà ta và xét nét bà ta từng li từng tí.
Dưới sự phấn đấu của Tần Ngữ, Ninh Tình mất mười hai năm mới đứng vững được ở địa vị này. Nhìn bề ngoài thì bà ta đã thay đổi rất nhiều nhưng thực ra trong lòng vẫn tự ti.
Đột nhiên xuất hiện một Tần Nhiễm như vậy, trong lòng bà ta không ấm ức cũng không được. Những lời nói vừa nãy cũng chỉ là lời than phiền của bà ta với Trần Thục Lan, bà ta không ngờ Tần Nhiễm sẽ nghe được.
Sắc mặt Tần Nhiễm không hề thay đổi, cô đút một tay vào túi, nói bằng giọng điệu bình tĩnh: “Không sao.”
Ninh Tình ngạc nhiên nhìn cô.
Trần Thục Lan thở dài.
“Nhiễm Nhiễm, vừa nãy giận quá mất khôn.” Ninh Tình lấy lại giọng, vô thức quấn lại áo choàng lên bả vai: “Con về thật đúng lúc, mẹ đã bảo người giúp việc dọn dẹp lại phòng rồi, sau này con sẽ ở tầng ba, mẹ trang trí phòng cho con giống phòng của Ngữ Nhi đấy…”
“Không cần, con đến là để nói với mẹ một tiếng.” Tần Nhiễm híp mắt lại, lười biếng nói: “Con ở ký túc xá.”
Nói xong, cô quay người đi lên tầng ba thu dọn đồ đạc.
Cô cũng không có đồ đạc gì, chỉ có một chiếc túi đen, một chiếc máy tính, một chiếc điện thoại.
Trần Thục Lan đi theo Tần Nhiễm vào phòng.
“Cháu ở ký túc xá cũng tốt.” Trần Thục Lan đứng ở cửa nhìn cô hồi lâu, sắc mặt bà hơi mệt mỏi: “Cháu phải sống hòa thuận với bạn cùng phòng, đừng quá nóng nảy…”
Bà nói một tràng, Tần Nhiễm lắng nghe hết sức kiên nhẫn.
Tần Nhiễm liếc qua căn phòng Ninh Tình mới trang trí chưa lâu, màu sắc rất ấm áp, giống như kiểu mà Tần Ngữ thích, nhưng Tần Nhiễm không quen.
Cô nhíu mày rồi không nhanh không chậm thu dọn đồ đạc, cô kéo khoá ba lô ‘rẹt’ một tiếng.
Trần Thục Lan nhìn cô chằm chằm: “Nhiễm Nhiễm, sao cháu lại phải lừa mẹ cháu?”
“Dạ?” Tần Nhiễm đeo túi lên, cô hơi nhíu mày, ánh mắt vừa ngông cuồng lại ngang tàng, ra hiệu Trần Thục Lan nói tiếp.
“Lúc chín tuổi, cháu chơi violin rất tốt mà.” Trần Thục Lan liếc mắt nhìn đồ trang trí mang tông ấm trong phòng, bà day trán.
Tần Nhiễm thích đồ tông màu lạnh, kể cả quần áo cô mặc cũng đều có màu trắng đen.
“Lúc ấy còn có một thầy giáo ở thủ đô đặc biệt tới thôn Ninh Hải, muốn nhận cháu làm học trò, sao cháu không nói với mẹ?”
“Không có gì để nói cả.” Tần Nhiễm hời hợt đặt một tay lên vai Trần Thục Lan, nghịch ngợm nói: “Bà đừng lo, dì nói từ nhỏ mẹ cháu đã xinh đẹp, bà cưng chiều bà ấy nhất. Bây giờ bà ấy nhận việc chăm sóc bà, bà cứ yên tâm dưỡng bệnh, cháu được nghỉ sẽ tới thăm bà.”
Nói một cách công bằng thì Ninh Tình vô cùng hiếu thảo với Trần Thục Lan.
Con người ta già rồi luôn muốn con cháu quấn quýt, Tần Nhiễm biết trong lòng bà nghĩ đến điều gì.
Hai người đi xuống tầng dưới.
Ninh Tình đang ngẩn người ngồi trên sô pha ở phòng khách.
Bà ta thấy Tần Nhiễm đeo một chiếc túi xuống, trên người mặc áo phông trắng.
Bà ta đứng dậy, phát hiện việc Tần Nhiễm nói muốn ở ký túc xá trường là chuyện nghiêm túc.
Bà ta chuẩn bị cho Tần Nhiễm một tủ váy đẹp, còn có cả túi xách của nhãn hiệu nổi tiếng nhưng cô không hề mang theo.
Ninh Tình không phản ứng kịp, bà ta cầm tách trà trên tay, cũng không biết phải nói gì.
Sao lại có thể có người không thích ở biệt thự, không thích quần áo hàng hiệu, túi hiệu cơ chứ?
“Con tới trường đây, bà ngoại giao lại cho mẹ, được nghỉ con sẽ tới bệnh viện.” Tần Nhiễm đút một tay vào túi, đôi mắt hạnh lạnh lẽo chết người.
Nhà họ Lâm gần trường học, lại có một chuyên gia dinh dưỡng.
Lớp mười hai học hành bận bịu, áp lực của trường Trung học số 1 rất lớn, những nhà có điều kiện đều không chọn ở nội trú, rất nhiều phụ huynh đi học cùng con.
Ninh Tình cũng biết Tần Nhiễm ở lại nhà họ Lâm là tốt nhất.
Nhưng nhìn thấy cảnh Tần Nhiễm đeo túi đi ra ngoài, bà ta hơi khựng lại. Vài ngày nữa, mấy cô em chồng nhà họ Lâm sẽ tới, cuối cùng bà ta vẫn không mở miệng giữ cô lại.
Ninh Tình để tài xế đưa Tần Nhiễm đi: “Anh trai và em gái con đều là… Thôi, tóm lại con học cho đàng hoàng.”
Nhìn Tần Nhiễm rời đi, thần kinh căng thẳng của bà ta chợt thả lỏng.
Trần Thục Lan tiễn Tần Nhiễm ra cửa, bà muốn đi theo cô tới trường nhưng bị cô ngăn cản.
Trần Thục Lan đứng ở cửa lớn, bà biết Tần Nhiễm có rất nhiều đồ kỳ lạ mà cô xem như bảo bối.
Nhưng nhìn chiếc ba lô màu đen cô đeo sau lưng, Trần Thục Lan chợt nhớ ra rằng cô không mang đồ của mình tới nhà họ Lâm.
Ngay từ đầu, cô đã định ở lại trường.
Tần Nhiễm không tới thẳng trường mà đi tới ngân hàng trước.
Cô xếp hàng lấy số rồi đi tới quầy.
Cô gái ở quầy thấy cô hờ hững đưa thẻ kim cương tới thì sững sờ hồi lâu, sau đó lắp bắp nói: “Tôi, tôi đi tìm Giám đốc của chúng tôi, tôi không có đủ quyền hạn…”
“Ừm.” Tần Nhiễm hơi cúi đầu, ngón tay thon trắng thờ ơ gõ lên quầy: “Tôi muốn chuyển một khoản tiền.”
Thông thường, rất ít người có thẻ kim cương tự mình tới ngân hàng làm việc, đều là Giám đốc ngân hàng tới tìm họ làm việc.
Tần Nhiễm chuyển tiền xong, Giám đốc ngân hàng đích thân tiễn cô ra cửa.
Ngân hàng cách trường không xa, đi bộ chưa đến mười phút.
Tần Nhiễm nói cảm ơn tài xế nhà họ Lâm rồi để anh ta quay về.
Tài xế liếc nhìn nhân viên ngân hàng đang tươi cười ân cần cách đó không xa, nhà họ Lâm chưa từng tới ngân hàng này bao giờ. Anh ta cũng không biết ngân hàng này, tuy cảm thấy kỳ lạ nhưng anh ta cũng không nhiều lời.
Tần Nhiễm vòng qua đường tắt về trường.
Giờ đang là buổi trưa, thời tiết nóng bức.
“Thầy Từ nói quán cơm kia ở đâu nhỉ?” Dưới ánh mặt trời, hoa tai của Lục Chiếu Ảnh phát sáng lấp lánh, anh ta cầm điện thoại lên gọi, nhìn xung quanh giao lộ.
Sau lưng, Trình Tuyển ung dung đi theo, cách anh ta không xa cũng không gần.
Ánh mặt trời chói chang, anh mặc áo sơ mi đen cũng không làm người khác cảm thấy nóng, ánh nắng trên đỉnh đầu hòa cùng với bóng cây bên đường.
Gương mặt anh không chút biểu cảm nhưng lại rất đẹp, âm trầm và khác biệt.
Anh muốn tìm một bóng cây ngồi chờ Lục Chiếu Ảnh hỏi đường, vừa ngẩng đầu đã thấy ở bên trái giao lộ có mấy người nhuộm tóc như cái đuôi gà đang vây quanh một cô gái.
Trong tay cô gái kia cầm một cái túi đen, ngón tay trắng nõn, bên ngoài khoác hờ chiếc áo khoác đồng phục của trường Trung học số 1.
Cô vừa cao vừa gầy.
Gương mặt cô bắt mắt, nhưng vẻ mặt lại thờ ơ.
Trình Tuyển ngẩn người.
Lục Chiếu Ảnh hỏi xong địa điểm cụ thể, cúp điện thoại xong thì cũng nhìn thấy cảnh bên kia: “Ơ kìa, đây không phải cô em siêu cấp xinh đẹp sáng nay sao?”