Cứ Yêu Cứ Chiều

Chương 20: Đàn violin trị giá trăm nghìn tệ




Trình Tuyển khẽ nheo mắt.

Anh ngẩn ra một lúc.

Gần đây anh toàn liên hệ với những số điện thoại ẩn kiểu này.

Ngoài xe, Tần Nhiễm nhận ra mình quên mất điện thoại bèn quay trở lại. Cô khẽ cúi xuống, cong ngón tay, thong thả gõ nhẹ vào cửa kính xe.

Trình Tuyển nhướng mày, duỗi tay ra hạ cửa xe xuống.

Cô nhìn xuống, hơi cau mày, lạnh lùng cất tiếng: “Tôi để quên điện thoại.”

Trình Tuyển cụp mi, ngón tay thon dài cầm di động lên đưa cho Tần Nhiễm, cất giọng trầm trầm: “Điện thoại của cô đổ chuông.”

Tần Nhiễm cầm lấy điện thoại, cảm xúc trên khuôn mặt vẫn không thay đổi một chút nào. Cô tùy tiện ngắt điện thoại, đáp lại: “Là sale thôi.”

Từ lúc có phần mềm ẩn số điện thoại, hiện giờ quả thật có quá nhiều số điện thoại ẩn.

Tần Nhiễm cầm điện thoại bước vào khách sạn, cúi đầu gửi tin nhắn cho Ninh Tình.

Số điện thoại ẩn ban nãy lại gọi tới.

Cô bước về phía cuối hàng lang, gương mặt không hề có biểu cảm, rút tai nghe trong túi áo ra, mở app thay đổi giọng rồi nghe điện thoại.

“Đơn này lại sửa rồi, giá cả tăng gấp 50 lần.” Hiển nhiên giọng nói ở đầu dây bên kia cũng đã qua xử lý, giọng nói xen lẫn một chút âm điện từ: “Cô có nhận không?”

Tần Nhiễm: “...”

Cô khẽ dựa vào tường, đầu bên kia điện thoại cũng không dám nói lời nào, không khí vô cùng tĩnh lặng.

Một lúc lâu sau.

Tần Nhiễm hơi li3m môi, cất tiếng: “Tên ngốc kia là ai?”

“Hả?” Rõ ràng là đầu dây bên kia vẫn chưa kịp định thần lại.

“Tôi hỏi là tên ngốc nào đặt đơn? Cho tôi thông tin.” Đầu ngón tay của cô vân vê dây tai nghe, cô cúi đầu nhả từng chữ, mỗi âm tiết phát ra đều vô cùng lạnh lùng.

Nghe ra thái độ của Tần Nhiễm có vẻ dịu đi, người ở đầu dây bên kia vui vẻ cúp điện thoại.

Một lúc sau, tài liệu chi tiết được gửi vào mail của Tần Nhiễm.

Tần Nhiễm cũng không rời đi ngay mà đổi một tư thế khác, dựa người vào tường, thong dong mở file ra.

Nhìn những thông tin này, gân xanh trên trán cô lại nổi lên.

Cuối cùng cô trả lời lại bằng bốn chữ ngắn gọn.

[Tôi nhận đơn này.]

Cực kỳ dứt khoát.



Nghe nói Lâm Cẩm Hiên sắp tới nơi, Ninh Tình đã chờ sẵn dưới sảnh khách sạn.

Buổi tối, lái xe của nhà họ Lâm tới đón bà ta nên không có thời gian đi đón Tần Ngữ. Vừa khéo Lâm Cẩm Hiên lại đi ngang qua trường Trung học số 1, tiện thể đón Tần Ngữ và Tần Nhiễm luôn.

Ninh Tình hơi thấp thỏm. Nhiều năm như vậy nhưng Lâm Cẩm Hiên vẫn luôn đối xử hờ hững, dửng dưng với bà ta, có điều một khi nhắc đến việc liên quan tới Tần Ngữ, anh ta vẫn rất dễ tính.

Con riêng đón con gái mình tới, đương nhiên bà ta sẽ không tỏ ra không biết điều mà ở lì trên tầng.

“Cẩm Hiên, phiền con quá.” Ninh Tình khẽ nở nụ cười, tay bà ta đeo một chiếc túi, trên khuôn mặt đẹp đẽ toát lên vẻ tao nhã.

Lâm Cẩm Hiên bước từ trên ghế lái xuống, dáng vẻ lạnh nhạt càng làm hiện lên khí chất ôn tồn lễ độ, tuấn tú nhã nhặn của anh ta. Anh ta cất tiếng đáp: “Không sao, là việc tôi nên làm.”

Gần đây Lâm Cẩm Hiên rất bận, lúc ở nhà điện thoại cũng vẫn reo lên không ngừng.

Dường như là gặp phải vấn đề gì đó, vẻ sầu lo hiện rõ trên mặt, Ninh Tình và Lâm Kỳ cũng không làm phiền anh ta.

Người đã được đưa tới nơi, Lâm Cẩm Hiên không nói gì thêm nữa. Anh ta cực kỳ lịch sự, xuống xe chào Ninh Tình xong mới trở lại xe.

Ninh Tình nhìn Tần Ngữ bước xuống từ ghế phụ.

Cửa sau xe vẫn luôn đóng.

Thấy Lâm Cẩm Hiên sắp sửa lái xe đi rồi, bà ta nhìn về phía hàng ghế sau mấy lượt, cất tiếng hỏi: “Cẩm Hiên, Tần Nhiễm đâu? Con bé không đến à?”

Lâm Cẩm Hiên đã đặt tay lên chìa khóa, nghe vậy thì không khỏi im lặng một lúc rồi mới ngẩng đầu lên, sực tỉnh ra rồi lấy tay day huyệt thái dương, đáp: “Xin lỗi, tôi bận quá nên quên mất cô ấy. Dì có biết số điện thoại của cô ấy không, tôi tới đón chuyến nữa.”

Thì ra là quên.

Ninh Tình gật đầu, ngón tay khẽ nhúc nhích, nhưng giọng nói lại rất hiền hòa: “Không sao, để dì bảo nó tự bắt xe tới. Gần đây con cũng bận, không cần đi đón nó nữa.”

Lâm Cẩm Hiên chưa từng làm chuyện mất lịch sự như thế, nhưng quả thật là anh ta rất bận, bèn nói: “Lát nữa dì cho tôi số điện thoại của cô ấy, tôi sẽ xin lỗi.”

Sau khi Lâm Cẩm Hiên rời đi, Ninh Tình khẽ day ấn đường, lấy di động ra gọi cho Tần Nhiễm.

Tần Nhiễm không nhấc máy.

“Mẹ, con xin lỗi, con không nhớ ra…” Tần Ngữ bước vào khách sạn, đưa cây đàn violin ôm trong tay cho dì Trương, vẻ mặt vô cùng áy náy.

Ninh Tình ngắt điện thoại, vì Tần Nhiễm không bắt máy nên bà ta hơi bực bội: “Không sao, không liên quan đến con.”

Bà ta gọi hai cuộc liền mà Tần Nhiễm đều không nghe. Lúc đầu bà ta còn tức giận, nhưng nghĩ lại, trong lòng cũng có chút xót xa.

Lần này nếu đổi lại là Tần Ngữ, chắc chắn Lâm Cẩm Hiên sẽ không nhiều lời mà quay trở lại đón ngay.

Cho dù cậu ta không có thời gian, Ninh Tình cũng sẽ đích thân đi đón, sẽ không xử lý qua loa như vậy.

Xét cho cùng, vì đó là Tần Nhiễm, không phải là Tần Ngữ.

Bà ta và Tần Nhiễm không sống cùng nhau mười hai năm trời, đã trở nên xa cách từ lâu. Đã thế tính cách của Tần Nhiễm lại cứng nhắc, cả người đều toát ra vẻ lạnh lùng, cao ngạo, tính nết lại xấu, không biết nói lời ngon tiếng ngọt như Tần Ngữ.

Hiện giờ nhiều họ hàng tới thành phố Vân như vậy, chủ yếu là để nhìn xem Ninh Tình sống thế nào. Đến thăm Trần Thục Lan là giả, muốn lôi kéo quan hệ với bà ta mới là thật.

Ninh Tình biết đám họ hàng kia muốn gì, trong lòng cũng rất coi thường nhưng bề ngoài sẽ không để mình bị mất mặt.

Lúc này Tần Nhiễm có thể không có mặt, nhưng Tần Ngữ thì không thể. Tần Ngữ là niềm tự hào của bà ta suốt mười mấy năm nay.

Còn về Tần Nhiễm…

Trong đám họ hàng này, không có cái gì gọi là bí mật cả, tới khi đó, nếu hỏi tại sao tới giờ mà Tần Nhiễm vẫn còn học cấp ba thì…

Ninh Tình thở dài, bà ta nhét điện thoại lại vào túi, dẫn theo Tần Ngữ đi lên tầng.

Không bao lâu sau, đám họ hàng đã tới gần như đông đủ.

Trần Thục Lan cúi đầu, nhìn Ninh Tình được mọi người vây quanh, nhỏ giọng cất tiếng hỏi: “Nhiễm Nhiễm đâu? Sao con bé không đến?”

Ninh Tình chợt khựng lại, ánh mắt đúng lúc va vào một bóng dáng cao gầy bước vào từ ngoài cửa.

Trên người cô khoác áo đồng phục của trường Trung học số 1, bên trong mặc áo thun màu trắng, ánh sáng trong phòng hơi tối, đám người ồn ào náo nhiệt toát lên vẻ hào nhoáng xa hoa, chỉ có một mình cô đang cụp mắt.

“Chẳng phải nó đang ở đây rồi sao.” Ninh Tình nói.

Trần Thục Lan cũng nhìn thấy cô.

Cho dù là ở đâu, Tần Nhiễm cũng đều thu hút được sự chú ý. Lông mày nhướng lên lộ ra vẻ sắc bén. Cô vừa bước vào phòng, tất cả mọi người đều chú ý tới sự xuất hiện của cô.

“Bà ngoại, dì đâu ạ?” Tần Nhiễm đặt tay lên tay trái của Trần Thục Lan, nhìn khắp xung quanh phòng, cuối cùng cũng tìm thấy Ninh Vy đang bối rối đứng ở một góc.

“Đã lâu rồi không gặp, cháu gái lớn đúng là càng ngày càng trẻ ra rồi.” Một bác gái trung niên tỏ ra thân thiết nắm lấy tay Ninh Tình, nói: “Ôi chao, đây là Tần Ngữ phải không? Xinh quá, nghe nói cháu còn lên ti vi chơi cái đàn gì ấy đúng không? Thật là khiến người lớn các bác được nở mày nở mặt…”

Tần Nhiễm nghe thấy giọng nói vừa khiêm tốn lại ngập tràn vui sướng của Ninh Tình cất lên: “Nào, Ngữ Nhi, đây là bà cậu của con. Con bé này ấy à, từ nhỏ đã không khiến cháu phải lo lắng, hiện giờ còn đang ở lớp chọn của trường Trung học số 1 nữa…”

Tần Nhiễm gần như chưa từng gặp, cũng không hề quen những người họ hàng này.

Cô biết bọn họ tới đây vì Tần Ngữ và Ninh Tình nên cũng lười xã giao cho có lệ.

Cô nói với Trần Thục Lan một câu rồi dứt khoát đi tới chỗ Ninh Vy.

Ninh Vy đứng ở trong một góc, tay túm lấy vạt áo, có vẻ vô cùng bối rối. Bà ấy mặc một bộ quần áo sạch sẽ, nhưng thoạt nhìn vẫn hiện rõ vẻ cũ kỹ.

“Nhiễm Nhiễm.” Thấy Tần Nhiễm, ánh mắt bà ấy rực sáng, cất cao giọng gọi.

Tần Nhiễm chợt ngừng bước, cô cầm di động, đầu hơi nghiêng về phía sau, hít sâu một hơi rồi hỏi: “Dì, sao dì không ngồi xuống đi ạ.”

“Không có ghế, dì đứng cũng được rồi.” Ninh Vy cười, sau đó đánh mắt sang phía cô gái cũng đang lúng túng ở bên cạnh, nói: “Mộc Doanh, đây là chị họ Nhiễm Nhiễm của con.”

Mộc Doanh còn chưa nói lời nào đã thấy Tần Nhiễm có cử động khác lạ.

Tần Nhiễm không nói lời nào, ánh mắt của cô đảo khắp xung quanh.

Ánh nhìn vô cùng lạnh lùng, lại mất kiên nhẫn.

Cách đó không xa có một cái ghế, trên ghế đặt một chiếc đàn violin.

Cô thở dài, trên khuôn mặt lộ ra vẻ phiền phức xen lẫn tức giận. Cô miết đầu ngón tay, sau đó tiến lại gần.

Ngón tay thon dài còn chưa chạm tới cây đàn, một giọng nói xéo sắc đã vang lên bên cạnh: “Cây đàn violin này giá năm trăm tám mươi nghìn tệ đó, cô Tần, cô đừng có sờ lung tung!”