Cứ Vậy Mà Yêu Em

Chương 85: Lâm ❤ Lâm (7): "Tại vì anh yêu em.”




Triệu Minh Vũ chưa vào thang máy, nhưng cũng không rời đi, ánh mắt nhìn Lâm Lang tràn ngập hỏi thăm, tựa như đang đợi Lâm Lang ra hiệu.

Lâm Lang cắn môi dưới, thực ra cô có chút tin rồi, nhưng lại ngại phải lên giường kiểm chứng, do dự chốc lát, gật gật đầu: “Ừm.”

Từ Lâm Ngôn hoảng hốt, nhanh chóng buông vai cô ra: “Em khóc gì chứ?” Trong lúc nói chuyện, anh còn vội vàng đi tìm khăn giấy.

Lâm Lang bỗng có cảm giác tiến thoái lưỡng nan, cô biết bây giờ mình nên quả quyết từ chối Từ nhị, rời đi cùng Triệu Minh Vũ, đấy mới là lựa chọn đúng đắn, song cô không không làm được.

Vừa đến hoa viên, Lâm Lang liền sững sờ, vừa kinh ngạc vừa sửng sốt nhìn chiếc xe bus đang đỗ tại mé Đông hoa viên.

Khi Từ Lâm Ngôn lái xe vào cổng biệt thự, Lâm Lang hỏi: “Chỗ này á? Đây chính là chỗ mà anh bảo là nơi nghiêm túc?”

Lúc này rèm cửa sổ chưa bị kéo ra, nên không nhìn thấy được khung cảnh bên trong. Nhưng mà màu sắc của rèm cửa sổ rất đẹp, là màu trắng sữa, giống với loại rèm cửa hay gắn trong phòng ngủ, làm người ta càng thêm thoải mái thư giãn.

Tên khốn Từ nhị này đã cắm rễ sâu trong tim cô, tròn ba tháng cô không gặp anh, ngày nào cô cũng tự khuyên nhủ bản thân, thời gian có thể làm mờ đi tất cả, nhưng mà thực tế thì không được thế, ngày nào cô cũng nhớ anh, ngày nào cũng vừa áy náy vừa sốt ruột mong chờ Từ nhị đến tìm cô.

Lâm Lang khá tò mò bên trong rốt cục là như thế nào, lập tức lên xe bus, sau đó bị khung cảnh trước mắt làm cho kinh diễm*.

Cô không quên nổi tên khốn kiếp này.

Đến cùng thì cô có chỗ nào đắc tội với Từ nhị rồi?

Ba tháng này, cô luôn áp chế tình cảm của mình, Từ nhị xuất hiện, loại tình cảm này lại không cách nào áp nổi nữa.

Lâm Lang: “Thế sao anh hôn em?”

Từ Lâm Ngôn đè cô lên giường, nghiến răng nghiến lợi: “Ông đây không động phụ nữ hai năm rồi nhá!”

Từ Lâm Ngôn: “…..”

Dù cho biết từ chối Triệu Minh Vũ là không phải, nhưng cô vẫn làm như vậy: “Xin lỗi anh, chúng tôi có chút chuyện cần bàn.”

Kinh diễm: ngạc nhiên trước cái đẹp.

Lâm Lang: “Anh điên rồi à?”

Nói xong câu này, cô hiểu bản thân và Triệu Minh Vũ sẽ không tiếp tục được nữa, bởi cô nhận ra mình không thích Triệu Minh Vũ, không thích một tí nào, cho dù lần này là do Từ nhị lại cố ý phá, cô cũng sẽ không có bất cứ liên hệ nào với Triệu Minh Vũ nữa.

Từ Lâm Ngôn: “Còn chưa nhận ra sao? Vì ông đây má nó thích em!”

Từ Lâm Ngôn phơi bày chân tướng: “Anh thấy cái tên mặt trắng em tìm không đáng tin cậy.”

Cô không muốn ép buộc bản thân đi tiếp nhận một người mình không yêu, cũng không muốn tiếp tục khiến Triệu Minh Vũ chậm trễ.

Dù cho biết từ chối Triệu Minh Vũ là không phải, nhưng cô vẫn làm như vậy: “Xin lỗi anh, chúng tôi có chút chuyện cần bàn.”

Triệu Minh Vũ tựa hồ sớm đã dự đoán được đáp án của cô, khẽ thở dài, mang theo chút thất vọng và bất đắc dĩ nói: “Được, tôi đợi chuyến sau.”

Thang máy dừng tại tầng hầm thứ nhất, ra khỏi thang máy chính là bãi đỗ xe.

Cửa thang máy chậm rãi khép lại, Lâm Lang áy náy không thôi, cảm thấy mình rất không có nguyên tắc, chân thành nói: “Cảm ơn anh, tạm biệt.”

Tên khốn Từ nhị này đã cắm rễ sâu trong tim cô, tròn ba tháng cô không gặp anh, ngày nào cô cũng tự khuyên nhủ bản thân, thời gian có thể làm mờ đi tất cả, nhưng mà thực tế thì không được thế, ngày nào cô cũng nhớ anh, ngày nào cũng vừa áy náy vừa sốt ruột mong chờ Từ nhị đến tìm cô.

Phần đuôi xe bị cải tạo thành một chiếc giường lớn, ở cạnh giường là một chiếc sô pha mềm, đối diện sô pha là một chiếc tủ lạnh mini màu xanh rêu, trên tủ lạnh đặt một cái tivi đen trắng, rất có cảm giác hoài cổ.

Mặc dù Triệu Minh Vũ thất vọng, nhưng vẫn nở một nụ cười mỉm với cô: “Tạm biệt.”

Sau đó, cô không thèm để ý đến Từ Lâm Ngôn nữa, ngồi ở ghế phó lái chẳng nói lấy một câu.

*Kinh diễm: ngạc nhiên trước cái đẹp.

Cửa thang máy hoàn toàn khép lại, trong không gian có hạn chỉ còn lại hai người Lâm Lang và Từ Lâm Ngôn.

Im lặng trong giây lát, Từ Lâm Ngôn vô cùng nghiêm túc đáp: “Cuối xe có cái giường, nếu em không tin, anh có thể dẫn em lên giường để kiểm chứng.”

Vẻ mặt Lâm Lang lập tức sầm xuống, lạnh lùng lườm Từ nhị: “Rốt cục có chuyện gì?”

Từ Lâm Ngôn đi đến trước cửa xe, đẩy cánh cửa ở giữa xe bus ra, nghiêm túc đàng hoàng mời Lâm Lang: “Mời vào.”

Từ Lâm Ngôn áy náy không yên đứng bên cạnh cô, đợi cảm xúc của coi hoàn toàn ổn định lại, anh mới mở miệng lần nữa: “Anh chỉ đưa em và cháu gái anh đến đây thôi.”

Thời khắc Lâm Lang từ chối Triệu Minh Vũ vào thang máy, Từ nhị liền biết bản thân thắng rồi, nội tâm thở phào một hơi, bắt đầu không sợ không hãi: “Coi em kìa, vừa dữ vừa lợi hại, lúc nãy em nói chuyện với tên mặt trắng kia không phải rất dịu dàng đó sao?”

Lâm Lang đầy dấu hỏi chấm: “Túm cái quần lại là anh muốn nói cái gì?”

Trên cái xe này, ngoại trừ rượu, vẫn là rượu, Từ Lâm Ngôn tốn công đào bới trong tủ lạnh nửa ngày, cuối cùng bới ra được một lon sữa chua uống, là mua từ lần trước dẫn Từ Tiểu Nữu đến đây chơi.

Lâm Lang hừ lạnh một tiếng: “Anh là loại mặt hàng gì thì bà đây cho anh sắc mặt đó, cái ngữ như anh mà cũng xứng để bà đây cười với anh sao? Bà khinh!”

Được, em muốn xem xem tên khốn kiếp nhà anh có thể đưa em đến nơi nghiêm túc nào.

Cô đánh vỡ cái chấp niệm không muốn kết hôn của anh, đánh vỡ sự sợ hãi với tình yêu và hôn nhân của anh, thậm chí khiến anh sinh ra mong đợi với tình yêu và hôn nhân.

Cô đồng ý theo Từ nhị cũng không đại biểu rằng cô chịu tiếp nhận Từ nhị, càng không đại biểu cô đồng ý tiếp tục dây dưa không rõ với anh như trước kia.

Cô đồng ý theo Từ nhị cũng không đại biểu rằng cô chịu tiếp nhận Từ nhị, càng không đại biểu cô đồng ý tiếp tục dây dưa không rõ với anh như trước kia.

Từ nhị cũng cảm nhận được cô đang tức giận, không cà lơ phất phơ như trước nữa, giọng điệu kèm theo vài phần khiêm tốn: “Anh thật sự có chuyện mà, có chuyện quan trọng muốn nói với em.”

Lâm Lang kêu lên một tiếng: “Anh làm gì đấy!”

Cô đã nghĩ kỹ rồi, nếu như lần này anh vẫn chơi đùa với cô, cô sẽ hoàn toàn chết tâm, không ôm theo bất cứ ảo tưởng nào nữa.

Rốt cục là chuyện gì?

Từ nhị vênh váo: “Bây giờ không thể nói, chỗ này không phải nơi để thảo luận chuyện này.”

Từ nhị cũng cảm nhận được cô đang tức giận, không cà lơ phất phơ như trước nữa, giọng điệu kèm theo vài phần khiêm tốn: “Anh thật sự có chuyện mà, có chuyện quan trọng muốn nói với em.”

Lâm Lang không kiên nhẫn: “Rốt cục là chuyện gì!”

Lâm Lang cạn lời: “Chỗ này chỉ có hai người chúng ta, có gì mà không thể nói chứ?”

Từ nhị vênh váo: “Bây giờ không thể nói, chỗ này không phải nơi để thảo luận chuyện này.”

Sau khi tốt nghiệp đại học, anh mua căn biệt thự này, thu mua một chiếc xe bus rồi cải tạo nó thành một nơi bí mật như thế này, chỉ vì muốn hoàn thành ước mơ thời thơ bé chưa thể hoàn thành.

Từ Lâm Ngôn bế cô, đi về phía đuôi xe: “Giờ em mới phát hiện anh là một tên khốn kiếp sao?”

Lâm Lang cạn lời: “Chỗ này chỉ có hai người chúng ta, có gì mà không thể nói chứ?”

Chuyện trên đời đều có ngoại lệ.

Từ nhị: “Chủ yếu là chuyện này rất nghiêm túc, cần phải đi đến một nơi nghiêm túc để nói.”

Lâm Lang sắp bị tên khốn này làm tức đến khóc rồi, hơn nữa còn cảm thấy cực kỳ cực kỳ tủi thân, vành mắt lập tức đỏ lên.

Điên rồi điên rồi, Từ nhị điên rồi!

Chuyện nghiêm túc?

Từ Lâm Ngôn tìm thấy khăn giấy thì lập tức lau nước mắt cho Lâm Lang.

Từ Lâm Ngôn: “Anh không thể hoàn lương được à?”

Rốt cục là chuyện gì?

Từ nhị khoác lác: “Người trăm công nghìn việc như anh đây, làm chuyện nào cũng là chuyện nghiêm chỉnh cả.”

Lâm Lang vừa lên xe đã ngây người, cứ như tiến vào không gian trong mơ.

Lâm Lang hừ lạnh một tiếng: “Anh là loại mặt hàng gì thì bà đây cho anh sắc mặt đó, cái ngữ như anh mà cũng xứng để bà đây cười với anh sao? Bà khinh!”

Lâm Lang nhìn chằm chằm Từ nhị hai giây, không thèm tin nói: “Loại người như anh mà cũng có chuyện nghiêm chỉnh hả?”

Từ nhị lại chơi cô, hết lần này đến lần khác coi cô như khỉ mà troll.

“…….”

Nói xong câu này, cô hiểu bản thân và Triệu Minh Vũ sẽ không tiếp tục được nữa, bởi cô nhận ra mình không thích Triệu Minh Vũ, không thích một tí nào, cho dù lần này là do Từ nhị lại cố ý phá, cô cũng sẽ không có bất cứ liên hệ nào với Triệu Minh Vũ nữa.

Cô đã nghĩ kỹ rồi, nếu như lần này anh vẫn chơi đùa với cô, cô sẽ hoàn toàn chết tâm, không ôm theo bất cứ ảo tưởng nào nữa.

Coi thường ai hả?

Chỗ này là một vùng đất sạch anh cải tạo cho riêng mình.

Căn biệt thự của Từ Lâm Ngôn nằm tại vị trí tốt nhất trong khu biệt thự, ba mặt giáp núi, mặt trước thoáng đãng.

Từ nhị khoác lác: “Người trăm công nghìn việc như anh đây, làm chuyện nào cũng là chuyện nghiêm chỉnh cả.”

Lâm Lang: “Ha.”

Thang máy dừng tại tầng hầm thứ nhất, ra khỏi thang máy chính là bãi đỗ xe.

Sau khi đi ra thang máy, Lâm Lang bất đắc dĩ hỏi: “Anh muốn đưa em đi đâu?”

Sau khi đi ra thang máy, Lâm Lang bất đắc dĩ hỏi: “Anh muốn đưa em đi đâu?”

Từ nhị: “Đợi tí nữa là em biết ngay thôi.”

Lâm Lang: “…. thế mà em có chút kích động?”

Sau khi lên xe, Lâm Lang lại hỏi lần nữa: “Rốt cuộc là anh muốn đưa em đi đâu?”

Cả một thời thơ ấu, anh đều khát vọng có được một không gian không trói buộc, không người biết, lúc nào mà phiền muộn mệt mỏi, ngốc ở bên trong một lúc để xả đi hết mọi tâm tư trên người.

Từ Lâm Ngôn: “Vừa uống vừa bàn.”

Lâm Lang: “Ai cmn tâm đầu ý hợp với anh? Có anh yêu đơn phương thì có!”

Từ nhị ra vẻ chững chạc lái xe: “Đó là một nơi khá nghiêm túc, đợi chút nữa là em biết.”

Lần này, Lâm Lang cuối cùng cũng tin lời anh: “Em cũng yêu anh.”

Từ Lâm Ngôn: “Anh chỉ muốn ngủ với em.”

Lâm Lang: “……”

Được, em muốn xem xem tên khốn kiếp nhà anh có thể đưa em đến nơi nghiêm túc nào.

Sau đó, cô không thèm để ý đến Từ Lâm Ngôn nữa, ngồi ở ghế phó lái chẳng nói lấy một câu.

Cô tủi thân, hơn nữa càng nghĩ càng thấy tủi thân, không hiểu tại sao Từ nhị không buông tha cô?

Từ Lâm Ngôn cũng không nhiều lời, yên lặng lái xe.

30p sau, xe tiến vào một khu biệt thự ở giữa núi.

Căn biệt thự của Từ Lâm Ngôn nằm tại vị trí tốt nhất trong khu biệt thự, ba mặt giáp núi, mặt trước thoáng đãng.

Từ nhị: “Đợi tí nữa là em biết ngay thôi.”

Khi Từ Lâm Ngôn lái xe vào cổng biệt thự, Lâm Lang hỏi: “Chỗ này á? Đây chính là chỗ mà anh bảo là nơi nghiêm túc?”

Lâm Lang: “Em thấy anh chính là một tên thần kinh.”

Lâm Lang chẳng hiểu tại sao anh lại nói mấy chuyện này, cảm thấy như râu ông nọ cắm cằm bà kia, bất đắc dĩ hỏi: “Sau đó thì sao?”

Lâm Lang: “Tại sao?”

“Vẫn chưa đến mà.” Từ Lâm Ngôn đỗ xe vào gara. Hai người xuống xe, anh dẫn cô đến hoa viên phía sau biệt thự.

Cửa thang máy chậm rãi khép lại, Lâm Lang áy náy không thôi, cảm thấy mình rất không có nguyên tắc, chân thành nói: “Cảm ơn anh, tạm biệt.”

Vừa đến hoa viên, Lâm Lang liền sững sờ, vừa kinh ngạc vừa sửng sốt nhìn chiếc xe bus đang đỗ tại mé Đông hoa viên.

Xe bus rõ ràng đã bị cải tạo, vỏ ngoài bị vẽ thành nhiều hình thù kỳ quái có màu sắc sặc sỡ, cửa sổ cũng bị cải tạo thành loại cửa sổ mở hất ra và có lưới như home car, trên mỗi cửa sổ đều có một cái mái che.

Lâm Lang sụt sịt mũi: “Anh có ý gì?”

Lâm Lang giận không thể áp trừng mắt nhìn Từ Lâm Ngôn: “Anh chính là một tên khốn kiếp!” Lời còn chưa nói xong, cô đã đứng dậy, ngay khi quay người muốn đi thì Từ Lâm Ngôn cũng đứng dậy, hai tay ấn đầu vai cô, mạnh mẽ ấn cô ngồi lại ghế, khom người nhìn cô: “Anh vẫn chưa nói hết.”

Lúc này rèm cửa sổ chưa bị kéo ra, nên không nhìn thấy được khung cảnh bên trong. Nhưng mà màu sắc của rèm cửa sổ rất đẹp, là màu trắng sữa, giống với loại rèm cửa hay gắn trong phòng ngủ, làm người ta càng thêm thoải mái thư giãn.

“…….”

Lâm Lang: “????”

Từ Lâm Ngôn đi đến trước cửa xe, đẩy cánh cửa ở giữa xe bus ra, nghiêm túc đàng hoàng mời Lâm Lang: “Mời vào.”

Cô chính là ngoại lệ trong cuộc đời anh.

“Anh rốt cục muốn nói chuyện gì với em?” Cô vẫn không cho Từ nhị sắc mặt tốt.

Lâm Lang khá tò mò bên trong rốt cục là như thế nào, lập tức lên xe bus, sau đó bị khung cảnh trước mắt làm cho kinh diễm*.

Từ Lâm Ngôn: “Anh không điên.”

*Nụ hôn kết thúc, mặt cô bị nghẹn đến tím tái, Từ Lâm Ngôn tức giận: “Thở đi!”Cô chính là ngoại lệ trong cuộc đời anh.Kinh diễm: ngạc nhiên trước cái đẹp.

Phần đuôi xe bị cải tạo thành một chiếc giường lớn, ở cạnh giường là một chiếc sô pha mềm, đối diện sô pha là một chiếc tủ lạnh mini màu xanh rêu, trên tủ lạnh đặt một cái tivi đen trắng, rất có cảm giác hoài cổ.

Lâm Lang càng ngây ra, trong đầu bỗng chốc trở nên trống rỗng, căng thẳng hơn cả nụ hôn đầu, nhưng càng nhiều hơn là ngạc nhiên cùng khiếp sợ, thậm chí còn quên cả hô hấp.

Vẻ mặt Lâm Lang lập tức sầm xuống, lạnh lùng lườm Từ nhị: “Rốt cục có chuyện gì?”

Đối thẳng vị trí cửa xe là một bàn trà nhỏ, hai bên bàn bày hai chiếc ghế lùn, trên bàn trà còn đặt một cái đèn.

“Vẫn chưa đến mà.” Từ Lâm Ngôn đỗ xe vào gara. Hai người xuống xe, anh dẫn cô đến hoa viên phía sau biệt thự.

Phần đầu xe cũng vị biến đổi thành khu thư giãn — hai chiếc ghế lái xe và ghế phó lái đều không động đến, khu điều khiển đằng trước bị đổi thành quầy rượu, hai bên giá để hành lý bị đổi thành giá rượu, bên trên bày ngập đủ loại rượu.

Trên đỉnh ở vị trí chính giữa có lắp một cái máy chiếu, cửa kính trước xe treo một tấm màn hình chiếu, khi nào muốn xem phim thì thả màn hình xuống, nằm trên giường, vừa uống vừa xem, nghĩ thôi đã thấy thoải mái.

Phần đầu xe cũng vị biến đổi thành khu thư giãn — hai chiếc ghế lái xe và ghế phó lái đều không động đến, khu điều khiển đằng trước bị đổi thành quầy rượu, hai bên giá để hành lý bị đổi thành giá rượu, bên trên bày ngập đủ loại rượu.

Lâm Lang vừa lên xe đã ngây người, cứ như tiến vào không gian trong mơ.

Không thể không nói, cái tên khốn Từ nhị này rất biết cách hưởng thụ cuộc sống.

Triệu Minh Vũ chưa vào thang máy, nhưng cũng không rời đi, ánh mắt nhìn Lâm Lang tràn ngập hỏi thăm, tựa như đang đợi Lâm Lang ra hiệu.

Từ Lâm Ngôn cũng lên xe, tiện tay đóng cửa xe lại, đầu tiền mở điều hoà ra, sau đó đi đến trước tủ lạnh, quỳ một chân xuống, mở cửa tủ lạnh: “Muốn uống cái gì?”

Từ nhị ra vẻ chững chạc lái xe: “Đó là một nơi khá nghiêm túc, đợi chút nữa là em biết.”

Lâm Lang tức đến nghiến răng, bắt lấy cà vạt của anh để ngồi dậy, bắt đầu lột quần áo anh, lúc nói chuyện thì thở hổn hển: “Cmn! Anh mà còn thiếu phụ nữ sao?”

Lâm Lang vẫn chưa hết tò mò: “Không phải bàn chuyện nghiêm chỉnh sao?”

Từ Lâm Ngôn: “Vừa uống vừa bàn.”

Lâm Lang: “Em không uống rượu.”

Từ Lâm Ngôn cuối cùng cũng nói ra câu mà ba tháng trước anh không nói ra miệng được: “Em là ngoại lệ.”

Trên cái xe này, ngoại trừ rượu, vẫn là rượu, Từ Lâm Ngôn tốn công đào bới trong tủ lạnh nửa ngày, cuối cùng bới ra được một lon sữa chua uống, là mua từ lần trước dẫn Từ Tiểu Nữu đến đây chơi.

Lâm Lang bỗng có cảm giác tiến thoái lưỡng nan, cô biết bây giờ mình nên quả quyết từ chối Từ nhị, rời đi cùng Triệu Minh Vũ, đấy mới là lựa chọn đúng đắn, song cô không không làm được.

Sau đó anh lại từ tủ lạnh lấy ra một chai bia lạnh, đi về đằng trước, ngồi xuống ghế phó lái, đặt bia xuống trước mặt mình, đặt lon sữa chua uống lên quầy rượu trước ghế lái, quay đầu nhìn Lâm Lang: “Qua đây ngồi đi.”

“Chỉ thế thôi?” Trong lòng Lâm Lang bỗng nhiên bùng lên một ngọn lửa: “Chuyện quan trọng mà anh muốn với em chính là chuyện này?”

Nếu anh đã nhường vị trí ghế lái ra, chứng tỏ thái độ không tồi. Lúc này Lâm Lang mới đi về hướng đầu xe, ngồi xuống bên cạnh Từ Lâm Ngôn.

Xe bus rõ ràng đã bị cải tạo, vỏ ngoài bị vẽ thành nhiều hình thù kỳ quái có màu sắc sặc sỡ, cửa sổ cũng bị cải tạo thành loại cửa sổ mở hất ra và có lưới như home car, trên mỗi cửa sổ đều có một cái mái che.

Có một người mẹ điên, anh gần như không có cái gọi là tuổi thơ, tuổi thơ của người khác toàn là tiếng cười trò vui, tuổi thơ của anh lại bị mẹ nhét cho đầy ắp các tiết học bồi dưỡng, mục đích chỉ có một, bắt anh mạnh hơn anh trai mình.

“Anh rốt cục muốn nói chuyện gì với em?” Cô vẫn không cho Từ nhị sắc mặt tốt.

Cô không quên nổi tên khốn kiếp này.

Cô không muốn ép buộc bản thân đi tiếp nhận một người mình không yêu, cũng không muốn tiếp tục khiến Triệu Minh Vũ chậm trễ.

Từ Lâm Ngôn nói khoác mà không biết ngượng: “Thực sự là chuyện rất quan trọng.”

Lâm Lâng nóng nảy: “Có chuyện nói thẳng.”

Từ Lâm Ngôn: “Anh muốn kiểm chứng xem em có thích anh không.”

Từ Lâm Ngôn: “Mấy tháng trước, anh đưa Từ Tiểu Nữu đi nặn tượng đất, ở xưởng gốm bắt gặp một cặp vợ chồng dẫn con đến làm gốm.

Lâm Lang chẳng hiểu tại sao anh lại nói mấy chuyện này, cảm thấy như râu ông nọ cắm cằm bà kia, bất đắc dĩ hỏi: “Sau đó thì sao?”

Từ Lâm Ngôn kể khái quát về tình huống của cặp vợ chồng kia cho Lâm Lang nghe, sau đó đưa ra kết luận: “Nói lên điều gì? Nói lên phụ nữ không thể tuỳ tiện tìm một gã đàn ông rồi gửi gắm thân mình được.”

Có ý gì đây?

Lâm Lang đầy dấu hỏi chấm: “Túm cái quần lại là anh muốn nói cái gì?”

Từ Lâm Ngôn phơi bày chân tướng: “Anh thấy cái tên mặt trắng em tìm không đáng tin cậy.”

(Hết)

“Chỉ thế thôi?” Trong lòng Lâm Lang bỗng nhiên bùng lên một ngọn lửa: “Chuyện quan trọng mà anh muốn với em chính là chuyện này?”

Coi thường ai hả?

Từ nhị lại chơi cô, hết lần này đến lần khác coi cô như khỉ mà troll.

Lâm Lang giận không thể áp trừng mắt nhìn Từ Lâm Ngôn: “Anh chính là một tên khốn kiếp!” Lời còn chưa nói xong, cô đã đứng dậy, ngay khi quay người muốn đi thì Từ Lâm Ngôn cũng đứng dậy, hai tay ấn đầu vai cô, mạnh mẽ ấn cô ngồi lại ghế, khom người nhìn cô: “Anh vẫn chưa nói hết.”

Lâm Lang sắp bị tên khốn này làm tức đến khóc rồi, hơn nữa còn cảm thấy cực kỳ cực kỳ tủi thân, vành mắt lập tức đỏ lên.

Từ Lâm Ngôn hoảng hốt, nhanh chóng buông vai cô ra: “Em khóc gì chứ?” Trong lúc nói chuyện, anh còn vội vàng đi tìm khăn giấy.

Đối thẳng vị trí cửa xe là một bàn trà nhỏ, hai bên bàn bày hai chiếc ghế lùn, trên bàn trà còn đặt một cái đèn.

Lâm Lang ngồi im ở đó, tội nghiệp rơi nước mắt.

Từ nhị thiếu làm việc trước giờ đều không nói nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp khoá môi.

Cô tủi thân, hơn nữa càng nghĩ càng thấy tủi thân, không hiểu tại sao Từ nhị không buông tha cô?

Sau đó anh lại từ tủ lạnh lấy ra một chai bia lạnh, đi về đằng trước, ngồi xuống ghế phó lái, đặt bia xuống trước mặt mình, đặt lon sữa chua uống lên quầy rượu trước ghế lái, quay đầu nhìn Lâm Lang: “Qua đây ngồi đi.”

Đến cùng thì cô có chỗ nào đắc tội với Từ nhị rồi?

Từ Lâm Ngôn tìm thấy khăn giấy thì lập tức lau nước mắt cho Lâm Lang.

Lâm Lang lại gạt tay anh ra, rút khăn giấy lên, tự mình lau nước mắt.

Lâm Lang mặt đỏ tai hồng, giận dữ không thôi, song không giãy dụa: “Anh chính là một tên khốn kiếp!”

Từ Lâm Ngôn áy náy không yên đứng bên cạnh cô, đợi cảm xúc của coi hoàn toàn ổn định lại, anh mới mở miệng lần nữa: “Anh chỉ đưa em và cháu gái anh đến đây thôi.”

Mặt Lâm Lang nóng bừng: “Đồ lưu manh!”

Đây là chuyện thứ hai anh muốn nói.

Chỗ này là một vùng đất sạch anh cải tạo cho riêng mình.

Loại sinh vật tên phụ nữ này, rất phức tạp, có lúc giải thích một trăm câu cũng không bằng dùng thân thể để biểu đạt thái độ.

Có một người mẹ điên, anh gần như không có cái gọi là tuổi thơ, tuổi thơ của người khác toàn là tiếng cười trò vui, tuổi thơ của anh lại bị mẹ nhét cho đầy ắp các tiết học bồi dưỡng, mục đích chỉ có một, bắt anh mạnh hơn anh trai mình.

Lâm Lang ngỡ ngàng, cô hiểu nghĩa bóng của câu nói kia, song không dám tin tưởng, nhìn anh cứ như nhìn tên thần kinh: “Rốt cuộc là anh có ta gì?”

Cả một thời thơ ấu, anh đều khát vọng có được một không gian không trói buộc, không người biết, lúc nào mà phiền muộn mệt mỏi, ngốc ở bên trong một lúc để xả đi hết mọi tâm tư trên người.

Sau khi tốt nghiệp đại học, anh mua căn biệt thự này, thu mua một chiếc xe bus rồi cải tạo nó thành một nơi bí mật như thế này, chỉ vì muốn hoàn thành ước mơ thời thơ bé chưa thể hoàn thành.

Từ Lâm Ngôn duỗi tay, hươ hươ trước cặp mắt tràn ngập đờ đẫn của cô: “Hạnh phúc đến ngốc rồi hả?”

Từ Lâm Ngôn: “Vậy ngày mai em cùng anh về nhà gặp phụ huynh nha.”

Lâm Lang sụt sịt mũi: “Anh có ý gì?”

Có ý gì đây?

Từ Lâm Ngôn cuối cùng cũng nói ra câu mà ba tháng trước anh không nói ra miệng được: “Em là ngoại lệ.”

Chuyện trên đời đều có ngoại lệ.

Cô chính là ngoại lệ trong cuộc đời anh.

Anh ném cô lên giường, cả chiếc xe bus cũng theo đó mà rung rung.

Lúc này Lâm Lang mới hít sâu vào một hơi, lá phổi cuối cùng cũng được không khí tươi mới tràn vào cấp cứu.

Cô đánh vỡ cái chấp niệm không muốn kết hôn của anh, đánh vỡ sự sợ hãi với tình yêu và hôn nhân của anh, thậm chí khiến anh sinh ra mong đợi với tình yêu và hôn nhân.

Lâm Lang ngỡ ngàng, cô hiểu nghĩa bóng của câu nói kia, song không dám tin tưởng, nhìn anh cứ như nhìn tên thần kinh: “Rốt cuộc là anh có ta gì?”

Lâm Lang: “Em không uống rượu.”

Ba tháng này, cô luôn áp chế tình cảm của mình, Từ nhị xuất hiện, loại tình cảm này lại không cách nào áp nổi nữa.

Từ Lâm Ngôn: “…..”

Loại sinh vật tên phụ nữ này, rất phức tạp, có lúc giải thích một trăm câu cũng không bằng dùng thân thể để biểu đạt thái độ.

Từ nhị thiếu làm việc trước giờ đều không nói nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp khoá môi.

Từ Lâm Ngôn cũng lên xe, tiện tay đóng cửa xe lại, đầu tiền mở điều hoà ra, sau đó đi đến trước tủ lạnh, quỳ một chân xuống, mở cửa tủ lạnh: “Muốn uống cái gì?”

Từ Lâm Ngôn cũng không nhiều lời, yên lặng lái xe.

Lâm Lang càng ngây ra, trong đầu bỗng chốc trở nên trống rỗng, căng thẳng hơn cả nụ hôn đầu, nhưng càng nhiều hơn là ngạc nhiên cùng khiếp sợ, thậm chí còn quên cả hô hấp.

Trên đỉnh ở vị trí chính giữa có lắp một cái máy chiếu, cửa kính trước xe treo một tấm màn hình chiếu, khi nào muốn xem phim thì thả màn hình xuống, nằm trên giường, vừa uống vừa xem, nghĩ thôi đã thấy thoải mái.

Điên rồi điên rồi, Từ nhị điên rồi!

Nụ hôn kết thúc, mặt cô bị nghẹn đến tím tái, Từ Lâm Ngôn tức giận: “Thở đi!”

Nụ hôn kết thúc, mặt cô bị nghẹn đến tím tái, Từ Lâm Ngôn tức giận: “Thở đi!”

Lúc này Lâm Lang mới hít sâu vào một hơi, lá phổi cuối cùng cũng được không khí tươi mới tràn vào cấp cứu.

“………”

Từ Lâm Ngôn duỗi tay, hươ hươ trước cặp mắt tràn ngập đờ đẫn của cô: “Hạnh phúc đến ngốc rồi hả?”

Lâm Lang: “Anh điên rồi à?”

Từ Lâm Ngôn: “Anh không điên.”

Lâm Lang vẫn chưa hết tò mò: “Không phải bàn chuyện nghiêm chỉnh sao?”

Lâm Lang: “Thế sao anh hôn em?”

Từ Lâm Ngôn: “Còn chưa nhận ra sao? Vì ông đây má nó thích em!”

Lâm Lang: “Không phải trước nay không chọc vào con gái nhà lành sao?”

Lâm Lang lại gạt tay anh ra, rút khăn giấy lên, tự mình lau nước mắt.

Từ Lâm Ngôn: “Anh không thể hoàn lương được à?”

Lâm Lang: “……”

Lâm Lang: “Em chả tin.”

“………”

Im lặng trong giây lát, Từ Lâm Ngôn vô cùng nghiêm túc đáp: “Cuối xe có cái giường, nếu em không tin, anh có thể dẫn em lên giường để kiểm chứng.”

30p sau, xe tiến vào một khu biệt thự ở giữa núi.

Mặt Lâm Lang nóng bừng: “Đồ lưu manh!”

Đây là chuyện thứ hai anh muốn nói.

Từ Lâm Ngôn: “Giờ em tin chưa?”

Lâm Lang cắn môi dưới, thực ra cô có chút tin rồi, nhưng lại ngại phải lên giường kiểm chứng, do dự chốc lát, gật gật đầu: “Ừm.”

Từ Lâm Ngôn: “Vậy ngày mai em cùng anh về nhà gặp phụ huynh nha.”

Lâm Lang: “Ha.”

Lâm Lang: “????”

Từ Lâm Ngôn: “Ngày kia thì anh đến nhà em, không thì anh đến nhà em trước, rồi em đến nhà anh.”

Lâm Lang: “Em thấy anh chính là một tên thần kinh.”

Từ Lâm Ngôn: “Hai chúng ta không phải là tâm đầu ý hợp sao?”

Dịch: Chip

Lâm Lang: “Ai cmn tâm đầu ý hợp với anh? Có anh yêu đơn phương thì có!”

Từ Lâm Ngôn: “Anh không tin.” Vừa dứt lời, anh đã bế cô lên.

Lâm Lang kêu lên một tiếng: “Anh làm gì đấy!”

Từ Lâm Ngôn: “Anh muốn kiểm chứng xem em có thích anh không.”

Lâm Lang mặt đỏ tai hồng, giận dữ không thôi, song không giãy dụa: “Anh chính là một tên khốn kiếp!”

Từ Lâm Ngôn bế cô, đi về phía đuôi xe: “Giờ em mới phát hiện anh là một tên khốn kiếp sao?”

Anh ném cô lên giường, cả chiếc xe bus cũng theo đó mà rung rung.

Từ Lâm Ngôn: “Hai chúng ta không phải là tâm đầu ý hợp sao?”

Lâm Lang tức đến nghiến răng, bắt lấy cà vạt của anh để ngồi dậy, bắt đầu lột quần áo anh, lúc nói chuyện thì thở hổn hển: “Cmn! Anh mà còn thiếu phụ nữ sao?”

Từ Lâm Ngôn đè cô lên giường, nghiến răng nghiến lợi: “Ông đây không động phụ nữ hai năm rồi nhá!”

Lâm Lang: “Đừng có nói anh xuất gia rồi nhé?”

Lâm Lang không kiên nhẫn: “Rốt cục là chuyện gì!”

Từ Lâm Ngôn: “Anh chỉ muốn ngủ với em.”

Lâm Lang: “…. thế mà em có chút kích động?”

Từ Lâm Ngôn: “Sau này anh chỉ ngủ với em.”

Từ Lâm Ngôn: “Ngày kia thì anh đến nhà em, không thì anh đến nhà em trước, rồi em đến nhà anh.”

Lâm Lang: “Tại sao?”

Từ Lâm Ngôn: “Tại vì anh yêu em.”

Nếu anh đã nhường vị trí ghế lái ra, chứng tỏ thái độ không tồi. Lúc này Lâm Lang mới đi về hướng đầu xe, ngồi xuống bên cạnh Từ Lâm Ngôn.

Được rồi.

Lâm Lang ngồi im ở đó, tội nghiệp rơi nước mắt.

Lần này, Lâm Lang cuối cùng cũng tin lời anh: “Em cũng yêu anh.”

(Hết)