Thành phố Đông Phụ được sông núi bao quanh, non nước hữu tình, trong đó nói đến “nước” thì phải nhắc đến hồ Ngọa Long của khu Thanh Sơn.
Làm cho lão phu nhân gấp đến độ trừng bọn họ một cái.
” Cái này không quan trọng!” Nam Vận nói,” Quan trọng là lúc trước ông ấy cũng không nói với em chuyện để em gả vào Đông Phụ mà.”
Chân tướng cuối cùng cũng được phơi bày.Hồ Ngọa Long có diện tích rộng lớn, sóng biếc mênh mang, trời nước một màu, phong cảnh tú lệ, hoàn cảnh tươi mát.
Nam Vận gật đầu: “Vâng.”
Bạch Tinh Lan: “Em không tin anh hay không tin Bạch Lão Hổ của Đông Phụ? Cho dù nhà họ Lục của cậu ta có quyền có thế đến cỡ nào, đến Đông Phụ rồi thì cũng phải ngoan ngoãn nghe lời, cái này gọi là rồng mạnh không ép rắn bản địa.”
Cửa lớn biệt thự cũng là kiểu hai cánh phục cổ Trung Quốc, đi qua cửa chính là huyền quan*, hai bên trái phải huyền quan đều trồng các loại hoa cỏ. Đi đến cuối huyền quan rồi rẽ phải, thuận theo hành lang đi lên phía trước vài mét thì tới phòng khách ở tầng một của căn biệt thự.Tiếp theo đó, anh Cả và anh Hai của cô cũng đồng thanh nói: “Bọn anh cũng đi.”Bên bờ hồ Ngọa Long là khu biệt thự của những người giàu có, dinh thự của nhà họ Bạch cũng ở chỗ này.
Nam Vận thỏa mãn cong lên khóe miệng: “Cô có mang quà cho cháu đó!” Lại nói thêm một câu, “Hai phần lận nha, một phần là cô tặng, một phần là chú tặng cho cháu.”
Nam Vận: “Lần này cháu về chính là vì muốn xin mọi người đồng ý mà.”Khi lái xe về nhà, cần phải đi vòng quanh hồ.
Nam Vận nhỏ giọng oán trách: “Bọn anh đang ỷ thế hiếp người thì có.”
Thành phố Đông Phụ được sông núi bao quanh, non nước hữu tình, trong đó nói đến “nước” thì phải nhắc đến hồ Ngọa Long của khu Thanh Sơn.Rất dễ thấy, lão gia tử đã thua rồi, nhưng vẫn còn đang cứng rắn chống đỡ.Lần trước Nam Vận đến Đông Phụ là khi nghỉ hè, lúc đó non xanh nước biếc, sóng nước dập dờn. Buổi sáng mỗi ngày, cô đều cùng ông ngoại đến bờ hồ câu cá, cậu còn hay lái du thuyền đưa cô ra hòn đảo giữa hồ ăn cơm dã ngoại.
Lão gia tử: “Ta sẽ đích thân đến sân bay đón cậu ta.”
Bạch Tinh Phạn bất đắc dĩ thở dài: “Cậu đã nói lão gia tử không thích cậu ta rồi, giờ hỏi anh thì còn có tác dụng gì?”Lời này vừa nói ra, anh cả và anh hai đều bật cười.Trước mắt bao người chơi xấu như vậy, cũng không ai chọc thủng — Người già cũng giống trẻ nhỏ, đều cần dỗ dành.Mà lúc này lại là trời đông giá rét, trên mặt hồ kết một tầng băng khá dày. Cô ngồi ở ghế phía sau, không chớp mắt nhìn hồ băng bên ngoài, lông mày khẽ nhăn, trong đầu đang nghĩ đến chuyện ông ngoại muốn lột một lớp da của Dã Tử.
Vị này chính là ông ngoại của Nam Vận, Đông Phụ – Bạch Lão Hổ, Bạch Đình Sơn.
Chân tướng cuối cùng cũng được phơi bày.
Lão gia tử đã nói đến nước này rồi, Nam Vận cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý: “Dạ vâng.”Lão gia tử nghoảnh mặt làm ngơ.Bạch Tinh Lan ngồi ở ghế phụ lái, quay đầu nhìn em họ một cái, phát hiện cô đang mặt ủ mày chau thì hỏi: “Đang nghĩ cái gì thế?”
Nam Vận vừa kinh ngạc lại hoảng loạn: “Sao lại thế?”
Bạch Tinh Lan thấy biểu cảm của cô như sắp khóc đến nơi thì lại an ủi cô: “Lão gia tử quả thật là tức giận, nhưng ông ấy đập bàn cờ có thể là do hận thằng nhóc Lục Dã kia, cũng có thể là do chơi cờ với ba anh cả một buổi chiều mà chẳng thắng được ván nào.”
Nam Vận: “…”
Từ cổng đến biệt thự có hai đường đi, một đường là hai bên hành lang ở đình viện, một đường là cầu lộ thiên.*Huyền quan: khu vực sảnh trống ở gần cửa ra vào và kết nối với phòng khách, có thể coi là khoảng đệm của phòng khách.Nam Vận do dự trong chốc lát, yếu ớt hỏi: “Ông ngoại thật sự đã nói muốn lột một lớp da của Dã Tử sao ạ?”
Sủi cảo tông cộng có ba loại nhân, một loại là rau hẹ, thịt heo, tôm nõn trộn lẫn, một loại là nấm hương và thịt gà, một loại là cải thảo và thịt heo. — tất cả đều là nhân mà Nam Vận thích ăn.
Viên đạn bọc đường không ngừng tấn công về phía cô.Nam Vận đầu tiên là ngây ra, sau đó bắt đầu căng thẳng, lắp ba lắp bắp đáp: “Bốn bốn, bốn, giờ chiều là đến Đông Phụ.”Bạch Tinh Lan: “Em không tin anh hay không tin Bạch Lão Hổ của Đông Phụ? Cho dù nhà họ Lục của cậu ta có quyền có thế đến cỡ nào, đến Đông Phụ rồi thì cũng phải ngoan ngoãn nghe lời, cái này gọi là rồng mạnh không ép rắn bản địa.”
Bình thường, một bữa Nam Vận nhiều lắm là ăn được 20 cái sủi cảo, bữa cơm này cô phải ăn đến 30 cái, gần như là ăn đến nôn.
Hồ Ngọa Long có diện tích rộng lớn, sóng biếc mênh mang, trời nước một màu, phong cảnh tú lệ, hoàn cảnh tươi mát.Nam Vận nhỏ giọng oán trách: “Bọn anh đang ỷ thế hiếp người thì có.”
Là Thất Thất, con gái của anh Cả, 3 tuổi rưỡi, trắng trắng mềm mềm vô cùng đáng yêu.
Cô vẫn còn muốn tiếp tục khuyên ông ngoại, nhưng đúng lúc này, cậu cô là Bạch Nhữ Minh bỗng mở miệng: “Cậu cũng đi.”Bạch Tinh Lan tức giận: “Vậy thì đúng rồi!”Nam Vận: “…”Bạch Tinh Lan giơ tay lên chỉ Nam Vận, nói với anh trai mình: “Thấy chưa! Thấy chưa! Em ấy còn chưa gả đi mà cùi chỏ đã hướng ra ngoài rồi kìa.”
Bên bờ hồ Ngọa Long là khu biệt thự của những người giàu có, dinh thự của nhà họ Bạch cũng ở chỗ này.
Bạch Nhữ Minh đang ngồi ở đối diện hành lang đi vào, nhìn thấy Nam Vận thì lập tức đứng dậy, kích động và vui mừng kêu lên: “A Vận đến rồi!”
Nam Vận vô cùng kinh ngạc: “Sao em lại không biết? Khi em gọi video cho ông ngoại nói về chuyện này, ông rất bình thường mà.”
Nam Vận nhìn chằm chằm cái ót của anh cả: “Anh cũng đáng ghét!” Lại nói chắc như đinh đóng cột: “Chẳng qua ông noại vẫn chưa hiểu Dã Tử thôi, nếu ông hiểu rồi thì chắc chắn sẽ thích anh ấy.”Nam Vận tức giận trừng anh ta: “Đáng ghét! Anh là đáng ghét nhất!”
Nam Vận thích đi qua cầu, nhất là vào mùa hè, bởi trong hồ nuôi rất nhiều cá chép, còn trồng đầy hoa sen, sau khi vào hạ, hoa sen nở ra, lá sen lớp lớp, từng con cá chép màu sắc sặc sỡ bơi lội phía dưới lá sen, thoắt ẩn thoắt hiện, vô cùng thú vị.
Lời này vừa nói ra, anh cả và anh hai đều bật cười.
Bạch Tinh Lan: “Cho nên đợi hẳn đến lúc sắp kết hôn rồi mới nói với chúng ta sao? Em cho rằng làm vậy thì ông bà nội có thể đồng ý không? Em là đang tiền trảm hậu tấu đấy!”Nam Vận đầu tiên là ngây ra, sau đó bắt đầu căng thẳng, lắp ba lắp bắp đáp: “Bốn bốn, bốn, giờ chiều là đến Đông Phụ.”Đặt đũa xuống, bà ngoại vẫn đang không ngừng gắp sủi cảo cho cô, cô vội vàng xua tay: “Không ăn nữa không ăn nữa! Ăn không nổi nữa rồi!”Bạch Tinh Phạn vừa lái xe, vừa mặt không đổi sắc nói: “Được rồi, cậu đừng hù dọa em ấy nữa, ông nội không đến mức lột một lớp da của cậu ta đâu, cũng lắm là để cậu ta không chịu nổi rồi tự rời đi thôi.”
Nam Vận do dự trong chốc lát, yếu ớt hỏi: “Ông ngoại thật sự đã nói muốn lột một lớp da của Dã Tử sao ạ?”
Thất Thất gật đầu: “Nhớ ạ!”Thời điểm Bạch lão gia tử đứng lên, còn thuận tay đẩy bàn cờ một cái, bàn tay dày rộng nhẹ nhàng vung lên, bàn cờ vây lập tức trở nên lộn xộn, trong miệng còn lẩm bẩm: “A Vận đến rồi, không chơi nữa, ăn cơm.”Bạch Tinh Lan đắc ý nhìn Nam Vận.
Dinh thự nhà họ Bạch là một căn biệt thự theo kiểu Trung Quốc. Nhà để xe ở bên cạnh cổng lớn. Đỗ xong xe, Bạch Tinh Phạn cả một đường không nói gì nhiều đặc biệt nhắc nhở em gái một câu: “Nếu lão gia tử không hỏi em những chuyện liên quan đến thằng nhóc kia, thì em cũng đừng chủ động nhắc đến, phải giữ được bình tĩnh.”
Bạch Tinh Lan giơ tay lên chỉ Nam Vận, nói với anh trai mình: “Thấy chưa! Thấy chưa! Em ấy còn chưa gả đi mà cùi chỏ đã hướng ra ngoài rồi kìa.”
Bạch Tinh Lan đắc ý nhìn Nam Vận.Nam Vận nhìn chằm chằm cái ót của anh cả: “Anh cũng đáng ghét!” Lại nói chắc như đinh đóng cột: “Chẳng qua ông noại vẫn chưa hiểu Dã Tử thôi, nếu ông hiểu rồi thì chắc chắn sẽ thích anh ấy.”
Ngồi đối diện ông là một vị trung niên mặc một bộ quần áo rộng rãi, thân hình cũng thập phần cao lớn, so với lão gia tử ở đối diện chỉ có hơn chứ không kém. Vị này là cậu của Nam Vận, Bạch Nhữ Minh.Bạch Tinh Lan: “Ôi chao, em thật tự tin nha. Nể tình em là em gái anh, anh nói cho em một bí mật, lão gia tử là thực sự không thích cậu ta.”
Bạch Tinh Phạn bất đắc dĩ thở dài: “Cậu đã nói lão gia tử không thích cậu ta rồi, giờ hỏi anh thì còn có tác dụng gì?”
Mà lúc này lại là trời đông giá rét, trên mặt hồ kết một tầng băng khá dày. Cô ngồi ở ghế phía sau, không chớp mắt nhìn hồ băng bên ngoài, lông mày khẽ nhăn, trong đầu đang nghĩ đến chuyện ông ngoại muốn lột một lớp da của Dã Tử.Bạch Tinh Lan tức giận: “Vậy thì đúng rồi!”Nam Vận vừa kinh ngạc lại hoảng loạn: “Sao lại thế?”
Bạch lão gia tử lại hừ một tiếng, nhưng thái độ rõ ràng đã dịu hơn một chút so với ban nãy: “Nếu ta không cho cậu ta cơ hội, năm nay đã không cho cậu ta đến rồi, nhưng mà A Vận này, ta cảnh cáo với cháu trước, nếu cậu ta không qua cửa của ta, thì cháu cũng đừng nghĩ đến chuyện kết hôn với cậu ta nữa, thành thành thật thật đọc sách thi nghiên cứu sinh, thi vào Đông Phụ, sau này không ở Tây Phụ chịu uất ức nữa!”
Mày trắng của Bạch lão gia tử khẽ ngưng, ánh mắt nghiêm túc mà chăm chú nhìn bàn cờ. Thần sắc Bạch Nhữ Minh thong dong điềm tĩnh, biểu hiện vô cùng thoải mái.Hôm nay người trong nhà đều đến đủ, trong phòng khách vô cùng nhộn nhịp.Bạch Tinh Lan không trả lời cô ngay, mà hỏi trước anh trai một câu: “Em có thể nói không?”
Lúc ăn cơm, cả nhà đều giục cô ăn nhiều vào, bà ngoại còn không ngừng gắp sủi cảo vào bát của cô, cứ như sợ cô ăn không đủ no.
Lão gia tử nghe vậy xoay người, trong ánh mắt cũng lóe lên vẻ vui mừng khó nén: “A Vận!”
Nam Vận buồn cười, sau đó bổ nhào vào lòng ông ngoại, cho ông một cái ôm siết: “Ông có nhớ cháu không?!”Bữa tối ăn sủi cảo, là do bà ngoại, mợ và chị dâu Cả cùng nhau bao. Khi một đoàn người tiến vào phòng ăn, ba người phụ nữ cũng vừa bưng sủi cảo nóng hổi lên bàn.Bạch Tinh Phạn bất đắc dĩ thở dài: “Cậu đã nói lão gia tử không thích cậu ta rồi, giờ hỏi anh thì còn có tác dụng gì?”
Vị này chính là ông ngoại của Nam Vận, Đông Phụ – Bạch Lão Hổ, Bạch Đình Sơn.
Bạch Tinh Lan không trả lời cô ngay, mà hỏi trước anh trai một câu: “Em có thể nói không?”Bạch Tinh Lan: “Cũng đúng. Dù sao cũng không phải chuyện lớn gì, nói thì nói thôi.”
*Huyền quan: khu vực sảnh trống ở gần cửa ra vào và kết nối với phòng khách, có thể coi là khoảng đệm của phòng khách.
Nam Vận thỏa mãn cong lên khóe miệng: “Cô có mang quà cho cháu đó!” Lại nói thêm một câu, “Hai phần lận nha, một phần là cô tặng, một phần là chú tặng cho cháu.”Không đợi Nam Vận trả lời, bà ngoại đã mở miệng: “Thi vào đại học Đông Phụ đi, vừa lúc anh Hai cháu cũng đang là nghiên cứu sinh ở đại học Đông Phụ, cháu thi vào đó cũng có người chăm sóc.”Nam Vận càng nghe càng sốt ruột: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy!”
Thành phố Đông Phụ được sông núi bao quanh, non nước hữu tình, trong đó nói đến “nước” thì phải nhắc đến hồ Ngọa Long của khu Thanh Sơn.
Nam Vận càng lúc càng căng thẳng: “Không, không không không cần đâu ạ.”Bạch Tinh Lan thở dài: “Em đã tròn 20 rồi, lão gia tử từ đầu năm ngoái đã bắt đầu tìm kiếm lang quân như ý cho em rồi, từ các thiếu gia của mấy đại gia tộc ở Đông Phụ, đến thanh niên tài tuấn được chú ý đến mấy năm gần đây, ông ấy đều giúp em tìm hiểu hết một lượt, chính là muốn để em gả về Đông Phụ, kết quả em thì hay rồi, gọi một cuộc điện thoại đến đùng một cái nói em muốn kết hôn, lão gia tử tức đến mức đập cả bàn cờ. Bàn cờ gỗ phỉ đó, tiêu mất gần 100 vạn mua từ Nhật Bản về, nói đập là đập.”
Sủi cảo tông cộng có ba loại nhân, một loại là rau hẹ, thịt heo, tôm nõn trộn lẫn, một loại là nấm hương và thịt gà, một loại là cải thảo và thịt heo. — tất cả đều là nhân mà Nam Vận thích ăn.Nam Vận vô cùng kinh ngạc: “Sao em lại không biết? Khi em gọi video cho ông ngoại nói về chuyện này, ông rất bình thường mà.”
Bạch lão gia tử lại hừ một tiếng, nhưng thái độ rõ ràng đã dịu hơn một chút so với ban nãy: “Nếu ta không cho cậu ta cơ hội, năm nay đã không cho cậu ta đến rồi, nhưng mà A Vận này, ta cảnh cáo với cháu trước, nếu cậu ta không qua cửa của ta, thì cháu cũng đừng nghĩ đến chuyện kết hôn với cậu ta nữa, thành thành thật thật đọc sách thi nghiên cứu sinh, thi vào Đông Phụ, sau này không ở Tây Phụ chịu uất ức nữa!”
Tiếp theo đó, anh Cả và anh Hai của cô cũng đồng thanh nói: “Bọn anh cũng đi.”
Bạch lão gia tử không hề bị lay động, lại hừ lạnh một tiếng.Bạch Tinh Lan: “Em không phải không biết người Bạch Lão Hổ thương nhất chính là em, ông ấy chắc chắn không dám nổi giận trước mặt em rồi, kết thúc cuộc gọi liền đập luôn bàn cờ, chính là vào lúc đó thề phải lột một lớp da của cậu ta.”
Cô thậm chí còn không dám gọi điện thoại cho Dã Tử trước mặt người trong nhà, mỗi ngày đều lén lén lút lút liên hệ với anh, giống hệt như học sinh cấp ba dùng trăm phương ngàn kế giấu phụ huynh chuyện yêu sớm.
Lão gia tử đã nói đến nước này rồi, Nam Vận cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý: “Dạ vâng.”Bạch lão gia tử: “Thằng nhóc thối kia đâu? Sao không cùng cháu về? Người nó còn không đến mà muốn ta đồng ý sao?”Bạch Tinh Lan thấy biểu cảm của cô như sắp khóc đến nơi thì lại an ủi cô: “Lão gia tử quả thật là tức giận, nhưng ông ấy đập bàn cờ có thể là do hận thằng nhóc Lục Dã kia, cũng có thể là do chơi cờ với ba anh cả một buổi chiều mà chẳng thắng được ván nào.”
Bờ bên kia của cây cầu là một bãi cỏ xanh mướt, trên bãi cỏ có một lối nhỏ làm bằng đá cuội, nối thẳng đến cửa biệt thự.
Khi Bạch lão gia tử còn trẻ thích chơi cờ tướng, sau khi về hưu thì say mê cờ vây, còn cố ý đến Nhật Bản mua bàn cờ gỗ phỉ và quân cờ bằng Mặc Ngọc.
Nam Vận: “…”Khi Bạch lão gia tử còn trẻ thích chơi cờ tướng, sau khi về hưu thì say mê cờ vây, còn cố ý đến Nhật Bản mua bàn cờ gỗ phỉ và quân cờ bằng Mặc Ngọc.
Giang Lâm: “Tốt nghiệp rồi thì cháu có dự định gì?”
Bên bờ hồ Ngọa Long là khu biệt thự của những người giàu có, dinh thự của nhà họ Bạch cũng ở chỗ này.
Trong mắt của các bà, 30 cái sủi cảo có lẽ chỉ bằng 3 cái mà thôi.Con trai Bạch Nhữ Minh của ông — cũng là cậu của Nam Vận — từ nhỏ đã thích cờ vây, cũng có chút thiên phú, chẳng qua không đi theo đường chuyên nghiệp, vẫn chỉ coi đó như một sở thích, nhưng cũng có một trình độ nhất định.
Nam Vận thở dài, bất lực đến cùng cực: “Em nào biết lúc đó ông ngoại vừa thua cờ chứ, lại nói, có bao giờ ông chơi cờ mà thắng đâu?”
Nam Vận bất đắc dĩ: “Bây giờ ông không thích anh ấy là do ông không hiểu anh ấy thôi, nếu ông hiểu anh ấy rồi, chắc chắn sẽ thích anh ấy.” Sau đó cô còn làm nũng: “Ông cho người ta một cơ hội đi mà, cháu xin ông đó!”Cờ vây là một môn vô cùng cao thâm khó lường, thiên biến vạn hóa, lão gia tử mới học không lâu, chắc chắn không đấu lại được người có trình độ chuyên môn, nhưng cứ muốn kéo Bạch Nhữ Minh đi chơi cờ, còn không cho nhường.
Lão gia tử nghe vậy xoay người, trong ánh mắt cũng lóe lên vẻ vui mừng khó nén: “A Vận!”
Mợ hỏi, Nam Vận lập tức gật đầu: “Dạ.”
Cô vẫn còn muốn tiếp tục khuyên ông ngoại, nhưng đúng lúc này, cậu cô là Bạch Nhữ Minh bỗng mở miệng: “Cậu cũng đi.”Bạch Tinh Lan ngồi ở ghế phụ lái, quay đầu nhìn em họ một cái, phát hiện cô đang mặt ủ mày chau thì hỏi: “Đang nghĩ cái gì thế?”Ngày đó, khi Nam Vận gọi điện cho lão gia tử, đúng lúc ông vừa thua cờ cả buổi chiều, vốn dĩ đang tích tụ một bụng tức, tin tức cháu ngoại muốn kết hôn chẳng khác nào thêm dầu vào lửa, lão gia tử lập tức bùng phát, vung tay đập luôn bàn cờ.
Nam Vận gật đầu: “Vâng.”
Lão gia tử đã nói đến nước này rồi, Nam Vận cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý: “Dạ vâng.”
Lão gia tử nghe vậy xoay người, trong ánh mắt cũng lóe lên vẻ vui mừng khó nén: “A Vận!”Bạch Tinh Lan đồng tình nhìn em họ: “Muốn trách thì trách thời điểm em gọi đến quá trùng hợp, đụng ngay phải họng súng.”
Nam Vận biết chuyện này là cô không đúng, có chút áy náy, yếu ớt đáp: “Lúc trước em không dám nói với mọi người, sợ ông bà ngoại không đồng ý.”
Nam Vận thở dài, bất lực đến cùng cực: “Em nào biết lúc đó ông ngoại vừa thua cờ chứ, lại nói, có bao giờ ông chơi cờ mà thắng đâu?”
Trước mắt bao người chơi xấu như vậy, cũng không ai chọc thủng — Người già cũng giống trẻ nhỏ, đều cần dỗ dành.
Bạch Tinh Lan không chịu chiêu này của cô: “Lời này em đừng nói với anh, giữ lại mà nói với lão gia tử đi.”
Bạch lão gia tử càng tức hơn: “Nếu mắt nhìn người của mẹ cháu mà tốt, thì đã không gả cho ba cháu!”Dinh thự nhà họ Bạch là một căn biệt thự theo kiểu Trung Quốc. Nhà để xe ở bên cạnh cổng lớn. Đỗ xong xe, Bạch Tinh Phạn cả một đường không nói gì nhiều đặc biệt nhắc nhở em gái một câu: “Nếu lão gia tử không hỏi em những chuyện liên quan đến thằng nhóc kia, thì em cũng đừng chủ động nhắc đến, phải giữ được bình tĩnh.”Lời này vừa nói ra, anh cả và anh hai đều bật cười.
Cờ vây là một môn vô cùng cao thâm khó lường, thiên biến vạn hóa, lão gia tử mới học không lâu, chắc chắn không đấu lại được người có trình độ chuyên môn, nhưng cứ muốn kéo Bạch Nhữ Minh đi chơi cờ, còn không cho nhường.
Mà lúc này lại là trời đông giá rét, trên mặt hồ kết một tầng băng khá dày. Cô ngồi ở ghế phía sau, không chớp mắt nhìn hồ băng bên ngoài, lông mày khẽ nhăn, trong đầu đang nghĩ đến chuyện ông ngoại muốn lột một lớp da của Dã Tử.Bạch Tinh Lan vừa cười vừa nói: “Lời này mà em cũng dám nói, trừ em ra, cả nhà ta chẳng ai dám nói cả, chúng ta đều sợ bị hổ cắn.”
Không đợi Nam Vận trả lời, bà ngoại đã mở miệng: “Thi vào đại học Đông Phụ đi, vừa lúc anh Hai cháu cũng đang là nghiên cứu sinh ở đại học Đông Phụ, cháu thi vào đó cũng có người chăm sóc.”
*Huyền quan: khu vực sảnh trống ở gần cửa ra vào và kết nối với phòng khách, có thể coi là khoảng đệm của phòng khách.
Ăn xong bữa tiệc sủi cảo ngày đó, cả nửa tháng sau đó, người trong nhà đều không nhắc đến chuyện hôn sự của cô nữa, cũng không nhắc đến Dã Tử, cứ giống như chưa có chuyện gì từng xảy ra vậy, có cảm giác như bình yên trước bão tố làm cho Nam Vận thấp thỏm không yên.Nam Vận bỗng nhiên nhận ra, cuộc vây quét bắt đầu rồi. Cô một lòng chỉ muốn thi vào đại học Tây Phụ, nhưng bây giờ thế đơn lực mỏng, không dám nói thẳng ra, chỉ có thể áp dụng chiến thuật đưa đẩy, yếu ớt đáp: “Cháu vẫn chưa nghĩ xong.”” Cái này không quan trọng!” Nam Vận nói,” Quan trọng là lúc trước ông ấy cũng không nói với em chuyện để em gả vào Đông Phụ mà.”
...
Bạch Tinh Lan không trả lời cô ngay, mà hỏi trước anh trai một câu: “Em có thể nói không?”
Trẻ con khá nghịch ngợm, không ngồi yên được, ăn cơm xong là muốn chạy đi chơi ngay, thế nên mẹ bé bảo dì bảo mẫu đưa bé ra ngoài chơi.Bạch Tinh Lan: “Ông ấy nói với em thì em sẽ gả về đây sao?”
Bạch Tinh Lan thấy biểu cảm của cô như sắp khóc đến nơi thì lại an ủi cô: “Lão gia tử quả thật là tức giận, nhưng ông ấy đập bàn cờ có thể là do hận thằng nhóc Lục Dã kia, cũng có thể là do chơi cờ với ba anh cả một buổi chiều mà chẳng thắng được ván nào.”
Trong lúc nói chuyện, xe đã lái vào trong khu biệt thự.
Đặt đũa xuống, bà ngoại vẫn đang không ngừng gắp sủi cảo cho cô, cô vội vàng xua tay: “Không ăn nữa không ăn nữa! Ăn không nổi nữa rồi!”Sau đó, lão phu nhân lại ra hiệu bằng mắt cho hai đứa cháu trai.Thất Thất trợn to mắt, tò mò hỏi: “Chú? Chú nào ạ?”Nam Vận không chút do dự lắc đầu: “Không thể.”
Bạch Tinh Lan: “Ôi chao, em thật tự tin nha. Nể tình em là em gái anh, anh nói cho em một bí mật, lão gia tử là thực sự không thích cậu ta.”
Nam Vận: “Ăn nữa là cháu sẽ nôn mất.”Bạch Tinh Lan tức giận: “Vậy thì đúng rồi!”
Khi Bạch lão gia tử còn trẻ thích chơi cờ tướng, sau khi về hưu thì say mê cờ vây, còn cố ý đến Nhật Bản mua bàn cờ gỗ phỉ và quân cờ bằng Mặc Ngọc.
Nam Vận nhỏ giọng oán trách: “Bọn anh đang ỷ thế hiếp người thì có.”Bà ngoại cũng không gấp gáp, không chút hoang mang nói: “Vậy cháu cứ nghĩ kĩ đi.”Nam Vận: “Nhưng ít nhất em còn có thể chuẩn bị tâm lý chứ?”
Nam Vận hết cách, đành phải lấy ra đòn sát thủ: “Mẹ cháu cũng rất thích anh ấy, anh ấy là người mẹ cháu để lại cho cháu, trước khi mẹ cháu mất, còn bảo anh ấy chăm sóc tốt cho cháu, mà anh ấy cũng đã làm được.”
Bạch Tinh Lan: “Chỉ có mỗi em không có chuẩn bị tâm lý sao? Bọn anh cũng có cái gì đâu, tất cả mọi người đều cho rằng em độc thân, kết quả em bất thình lình nói muốn kết hôn.”
Bà ngoại lại bổ sung thêm: “Nếu muốn ở nhà cũng được, có thể mua cho cháu con xe, hoặc sắp xếp tài xế, ngày ngày đưa đón cháu đi học.”
Lúc ăn cơm, cả nhà đều giục cô ăn nhiều vào, bà ngoại còn không ngừng gắp sủi cảo vào bát của cô, cứ như sợ cô ăn không đủ no.Lúc này, sau lưng Nam Vận bỗng truyền đến một giọng nói giòn tan của trẻ con: “Cô ơi!”Nam Vận: “Nhưng ít nhất em còn có thể chuẩn bị tâm lý chứ?”Nam Vận biết chuyện này là cô không đúng, có chút áy náy, yếu ớt đáp: “Lúc trước em không dám nói với mọi người, sợ ông bà ngoại không đồng ý.”
Bạch lão gia tử là quân đen, Bạch Nhữ Minh là quân trắng. Tình hình trên bàn cờ hết sức rõ ràng, ngay cả người không hiểu cờ vây cũng có thể nhìn ra thế cục lúc này của quân đen rất không ổn, không chỉ diện tích không có nhiều như quân trắng, mà ngay cả cái góc đang chiếm kia cũng bị quân trắng đánh cho tan tác.
Sau khi Thất Thất rời đi, trong phòng ăn yên ắng hơn không ít. Bạch lão phu nhân ra hiệu bằng ánh mắt với con dâu Giang Lâm.Bạch Tinh Lan: “Cho nên đợi hẳn đến lúc sắp kết hôn rồi mới nói với chúng ta sao? Em cho rằng làm vậy thì ông bà nội có thể đồng ý không? Em là đang tiền trảm hậu tấu đấy!”
Không đợi Nam Vận trả lời, bà ngoại đã mở miệng: “Thi vào đại học Đông Phụ đi, vừa lúc anh Hai cháu cũng đang là nghiên cứu sinh ở đại học Đông Phụ, cháu thi vào đó cũng có người chăm sóc.”
Bạch Tinh Lan: “Ôi chao, em thật tự tin nha. Nể tình em là em gái anh, anh nói cho em một bí mật, lão gia tử là thực sự không thích cậu ta.”
Hôm nay người trong nhà đều đến đủ, trong phòng khách vô cùng nhộn nhịp.
Mợ hỏi, Nam Vận lập tức gật đầu: “Dạ.”Bà ngoại lại bổ sung thêm: “Nếu muốn ở nhà cũng được, có thể mua cho cháu con xe, hoặc sắp xếp tài xế, ngày ngày đưa đón cháu đi học.”Nam Vận lí nhí bao biện: “Nếu mà em muốn tiền trảm hậu tấu, thì đáng lẽ em phải lấy giấy chứng nhận rồi mới nói với mọi người.”
Bạch Tinh Lan không trả lời cô ngay, mà hỏi trước anh trai một câu: “Em có thể nói không?”
Ngồi đối diện ông là một vị trung niên mặc một bộ quần áo rộng rãi, thân hình cũng thập phần cao lớn, so với lão gia tử ở đối diện chỉ có hơn chứ không kém. Vị này là cậu của Nam Vận, Bạch Nhữ Minh.
Nam Vận càng nghe càng sốt ruột: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy!”Lần này Nam Vận đành phải nói rõ ra: “Cháu sắp kết hôn cùng Dã Tử rồi.”Bạch Tinh Lan không chịu chiêu này của cô: “Lời này em đừng nói với anh, giữ lại mà nói với lão gia tử đi.”
” Nhớ! Sao lại không nhớ chứ!” Nam Vận lớn lên rất giống mẹ, cho nên rất được Bạch lão gia tử thương yêu: “Ông ngoại ngày nào cũng đều nhớ cháu!”
Bạch Tinh Lan đắc ý nhìn Nam Vận.
Rõ ràng là muốn đi lập uy với Dã Tử rồi.Nam Vận biết chuyện này là cô không đúng, có chút áy náy, yếu ớt đáp: “Lúc trước em không dám nói với mọi người, sợ ông bà ngoại không đồng ý.”Nam Vận: “…”
Bạch Tinh Lan ngồi ở ghế phụ lái, quay đầu nhìn em họ một cái, phát hiện cô đang mặt ủ mày chau thì hỏi: “Đang nghĩ cái gì thế?”
Thành phố Đông Phụ được sông núi bao quanh, non nước hữu tình, trong đó nói đến “nước” thì phải nhắc đến hồ Ngọa Long của khu Thanh Sơn.Trong lúc nói chuyện, xe đã lái vào trong khu biệt thự.
Mày trắng của Bạch lão gia tử khẽ ngưng, ánh mắt nghiêm túc mà chăm chú nhìn bàn cờ. Thần sắc Bạch Nhữ Minh thong dong điềm tĩnh, biểu hiện vô cùng thoải mái.
Bà ngoại: “Cháu mới ăn được mấy cái mà đã no rồi?”Dinh thự nhà họ Bạch là một căn biệt thự theo kiểu Trung Quốc. Nhà để xe ở bên cạnh cổng lớn. Đỗ xong xe, Bạch Tinh Phạn cả một đường không nói gì nhiều đặc biệt nhắc nhở em gái một câu: “Nếu lão gia tử không hỏi em những chuyện liên quan đến thằng nhóc kia, thì em cũng đừng chủ động nhắc đến, phải giữ được bình tĩnh.”
*Huyền quan: khu vực sảnh trống ở gần cửa ra vào và kết nối với phòng khách, có thể coi là khoảng đệm của phòng khách.
Bạch Tinh Phạn bất đắc dĩ thở dài, đành phải mở miệng: “A Vận, trai tốt ở Đông Phụ nhiều như thế, em không nghĩ tới việc tìm một vị lang quân như ý ở Đông Phụ sao?”
Mãi cho đến buổi tối ngày 29 Tết, khi đang ăn cơm, lão gia tử chợt hỏi: “Thằng nhóc kia ngày mai bay chuyến mấy giờ?”Nam Vận: “Lần này cháu về chính là vì muốn xin mọi người đồng ý mà.”Nam Vận biết đây là lòng tốt của anh cả, gật đầu: “Dạ.”
Thời điểm Bạch lão gia tử đứng lên, còn thuận tay đẩy bàn cờ một cái, bàn tay dày rộng nhẹ nhàng vung lên, bàn cờ vây lập tức trở nên lộn xộn, trong miệng còn lẩm bẩm: “A Vận đến rồi, không chơi nữa, ăn cơm.”
Tiếp theo đó, anh Cả và anh Hai của cô cũng đồng thanh nói: “Bọn anh cũng đi.”
Bạch Nhữ Minh đang ngồi ở đối diện hành lang đi vào, nhìn thấy Nam Vận thì lập tức đứng dậy, kích động và vui mừng kêu lên: “A Vận đến rồi!”Sau khi đi vào cổng, đầu tiên là khu đình viện theo phong cách lâm viên kiểu Trung, bên trong có hòn non bộ, hồ nước, hành lang, đình đài, còn có một cây cầu lộ thiên vắt ngang giữa hồ.
Nam Vận do dự trong chốc lát, yếu ớt hỏi: “Ông ngoại thật sự đã nói muốn lột một lớp da của Dã Tử sao ạ?”
Lần trước Nam Vận đến Đông Phụ là khi nghỉ hè, lúc đó non xanh nước biếc, sóng nước dập dờn. Buổi sáng mỗi ngày, cô đều cùng ông ngoại đến bờ hồ câu cá, cậu còn hay lái du thuyền đưa cô ra hòn đảo giữa hồ ăn cơm dã ngoại.Từ cổng đến biệt thự có hai đường đi, một đường là hai bên hành lang ở đình viện, một đường là cầu lộ thiên.
Nam Vận biết chuyện này là cô không đúng, có chút áy náy, yếu ớt đáp: “Lúc trước em không dám nói với mọi người, sợ ông bà ngoại không đồng ý.”
Nam Vận thích đi qua cầu, nhất là vào mùa hè, bởi trong hồ nuôi rất nhiều cá chép, còn trồng đầy hoa sen, sau khi vào hạ, hoa sen nở ra, lá sen lớp lớp, từng con cá chép màu sắc sặc sỡ bơi lội phía dưới lá sen, thoắt ẩn thoắt hiện, vô cùng thú vị.
Nam Vận lí nhí bao biện: “Nếu mà em muốn tiền trảm hậu tấu, thì đáng lẽ em phải lấy giấy chứng nhận rồi mới nói với mọi người.”
Nam Vận lập tức đi về phía sô pha: “Ông ngoại! Cậu!”Bờ bên kia của cây cầu là một bãi cỏ xanh mướt, trên bãi cỏ có một lối nhỏ làm bằng đá cuội, nối thẳng đến cửa biệt thự.
Bạch lão phu nhân và Bạch lão gia tử giống nhau, đem hết những yêu thương và tưởng niệm về con gái đều ký thác lên người cháu gái, vừa trông thấy Nam Vận hốc mắt của lão phu nhân lập tức đỏ lên, bước nhanh đến bên cạnh cô, nắm chặt lấy tay cô, mắt không chớp nhìn cô, xem xét tường tận tỉ mỉ.
Nam Vận lập tức ôm cô bé từ dưới đất lên, nhân tiện còn thơm lên gương mặt nhỏ một cái: “Có nhớ cô không?”
Bạch Tinh Lan không biết phải làm sao, khó xử gãi đầu, ném cho anh trai một ánh mắt xin giúp đỡ.
Bạch Tinh Phạn vừa lái xe, vừa mặt không đổi sắc nói: “Được rồi, cậu đừng hù dọa em ấy nữa, ông nội không đến mức lột một lớp da của cậu ta đâu, cũng lắm là để cậu ta không chịu nổi rồi tự rời đi thôi.”Bạch Tinh Lan: “Em không tin anh hay không tin Bạch Lão Hổ của Đông Phụ? Cho dù nhà họ Lục của cậu ta có quyền có thế đến cỡ nào, đến Đông Phụ rồi thì cũng phải ngoan ngoãn nghe lời, cái này gọi là rồng mạnh không ép rắn bản địa.”Nam Vận tức giận trừng anh ta: “Đáng ghét! Anh là đáng ghét nhất!”Cửa lớn biệt thự cũng là kiểu hai cánh phục cổ Trung Quốc, đi qua cửa chính là huyền quan*, hai bên trái phải huyền quan đều trồng các loại hoa cỏ. Đi đến cuối huyền quan rồi rẽ phải, thuận theo hành lang đi lên phía trước vài mét thì tới phòng khách ở tầng một của căn biệt thự.
Sau đó, cả nhà cũng đều liên tiếp đặt đũa xuống, nhưng không ai rời khỏi phòng ăn, trừ Thất Thất.
Bạch Tinh Lan: “Cho nên đợi hẳn đến lúc sắp kết hôn rồi mới nói với chúng ta sao? Em cho rằng làm vậy thì ông bà nội có thể đồng ý không? Em là đang tiền trảm hậu tấu đấy!”Nam Vận có chút nôn nóng: “Anh ấy rất bận, phải đợi đến 30 Tết mới có thể đến được.”*Huyền quan: khu vực sảnh trống ở gần cửa ra vào và kết nối với phòng khách, có thể coi là khoảng đệm của phòng khách.
Bình thường, một bữa Nam Vận nhiều lắm là ăn được 20 cái sủi cảo, bữa cơm này cô phải ăn đến 30 cái, gần như là ăn đến nôn.Sắc mặt của Bạch lão gia tử quả nhiên sa sầm xuống, nhưng lại không nổi giận — Đây cũng là do không nỡ nổi nóng với cháu gái nên mới áp sự giận dữ xuống, nếu mà đổi người khác, sớm đã gầm thét rồi — không kiên nhẫn phất phất tay, lời ít ý nhiều ra lệnh: “Ăn cơm!”Tiếp theo đó, anh Cả và anh Hai của cô cũng đồng thanh nói: “Bọn anh cũng đi.”Hôm nay người trong nhà đều đến đủ, trong phòng khách vô cùng nhộn nhịp.
Giang Lâm lập tức hiểu ý, hướng về Nam Vận cười hòa ái, hỏi: “A Vận sang năm có phải là tốt nghiệp rồi không?”
Mãi cho đến buổi tối ngày 29 Tết, khi đang ăn cơm, lão gia tử chợt hỏi: “Thằng nhóc kia ngày mai bay chuyến mấy giờ?”
Nam Vận thích đi qua cầu, nhất là vào mùa hè, bởi trong hồ nuôi rất nhiều cá chép, còn trồng đầy hoa sen, sau khi vào hạ, hoa sen nở ra, lá sen lớp lớp, từng con cá chép màu sắc sặc sỡ bơi lội phía dưới lá sen, thoắt ẩn thoắt hiện, vô cùng thú vị.
Nam Vận vừa kinh ngạc lại hoảng loạn: “Sao lại thế?”Ngồi trên ghế sô pha có một ông lão thân hình cao lớn, trên người mặc một bộ quần áo thời Đường, cả đầu đều trắng bạc nhưng tinh thần phấn chấn, đã qua 70 nhưng thân thể vẫn rất cường tráng.
Bà ngoại: “Cháu mới ăn được mấy cái mà đã no rồi?”
Lần này Nam Vận đành phải nói rõ ra: “Cháu sắp kết hôn cùng Dã Tử rồi.”
Hồ Ngọa Long có diện tích rộng lớn, sóng biếc mênh mang, trời nước một màu, phong cảnh tú lệ, hoàn cảnh tươi mát.Vị này chính là ông ngoại của Nam Vận, Đông Phụ – Bạch Lão Hổ, Bạch Đình Sơn.
Nam Vận tức giận trừng anh ta: “Đáng ghét! Anh là đáng ghét nhất!”
“A Vận của chúng ta lại đẹp hơn rồi!” Trong mắt của Bạch lão phu nhân, cháu ngoại gái là bảo bối đẹp nhất trên đời: “Ai cũng không bì được A Vận của chúng ta!”
Nam Vận biết đây là lòng tốt của anh cả, gật đầu: “Dạ.”
Bạch Tinh Lan: “Em không tin anh hay không tin Bạch Lão Hổ của Đông Phụ? Cho dù nhà họ Lục của cậu ta có quyền có thế đến cỡ nào, đến Đông Phụ rồi thì cũng phải ngoan ngoãn nghe lời, cái này gọi là rồng mạnh không ép rắn bản địa.”” Cái này không quan trọng!” Nam Vận nói,” Quan trọng là lúc trước ông ấy cũng không nói với em chuyện để em gả vào Đông Phụ mà.”Nam Vận thích đi qua cầu, nhất là vào mùa hè, bởi trong hồ nuôi rất nhiều cá chép, còn trồng đầy hoa sen, sau khi vào hạ, hoa sen nở ra, lá sen lớp lớp, từng con cá chép màu sắc sặc sỡ bơi lội phía dưới lá sen, thoắt ẩn thoắt hiện, vô cùng thú vị.Ngồi đối diện ông là một vị trung niên mặc một bộ quần áo rộng rãi, thân hình cũng thập phần cao lớn, so với lão gia tử ở đối diện chỉ có hơn chứ không kém. Vị này là cậu của Nam Vận, Bạch Nhữ Minh.
Ngày đó, khi Nam Vận gọi điện cho lão gia tử, đúng lúc ông vừa thua cờ cả buổi chiều, vốn dĩ đang tích tụ một bụng tức, tin tức cháu ngoại muốn kết hôn chẳng khác nào thêm dầu vào lửa, lão gia tử lập tức bùng phát, vung tay đập luôn bàn cờ.
...Trên bàn trà ở giữa hai người có bày một bàn cờ vây, bên trên là những quân cờ đen trắng đan xen chằng chịt.
Bạch lão gia tử là quân đen, Bạch Nhữ Minh là quân trắng. Tình hình trên bàn cờ hết sức rõ ràng, ngay cả người không hiểu cờ vây cũng có thể nhìn ra thế cục lúc này của quân đen rất không ổn, không chỉ diện tích không có nhiều như quân trắng, mà ngay cả cái góc đang chiếm kia cũng bị quân trắng đánh cho tan tác.Mày trắng của Bạch lão gia tử khẽ ngưng, ánh mắt nghiêm túc mà chăm chú nhìn bàn cờ. Thần sắc Bạch Nhữ Minh thong dong điềm tĩnh, biểu hiện vô cùng thoải mái.
Bên bờ hồ Ngọa Long là khu biệt thự của những người giàu có, dinh thự của nhà họ Bạch cũng ở chỗ này.Là Thất Thất, con gái của anh Cả, 3 tuổi rưỡi, trắng trắng mềm mềm vô cùng đáng yêu.Bạch lão gia tử là quân đen, Bạch Nhữ Minh là quân trắng. Tình hình trên bàn cờ hết sức rõ ràng, ngay cả người không hiểu cờ vây cũng có thể nhìn ra thế cục lúc này của quân đen rất không ổn, không chỉ diện tích không có nhiều như quân trắng, mà ngay cả cái góc đang chiếm kia cũng bị quân trắng đánh cho tan tác.
Nam Vận nhỏ giọng oán trách: “Bọn anh đang ỷ thế hiếp người thì có.”
Sau khi đi vào cổng, đầu tiên là khu đình viện theo phong cách lâm viên kiểu Trung, bên trong có hòn non bộ, hồ nước, hành lang, đình đài, còn có một cây cầu lộ thiên vắt ngang giữa hồ.
Rất dễ thấy, lão gia tử đã thua rồi, nhưng vẫn còn đang cứng rắn chống đỡ.
Nam Vận có chút nôn nóng: “Anh ấy rất bận, phải đợi đến 30 Tết mới có thể đến được.”
Bạch Tinh Phạn và Bạch Tinh Lan đương nhiên biết bà nội mình có ý gì, nhưng hai người đều không có lập tức nói chuyện, bởi vì trên đường đi về nhà hai người họ đã thăm dò thái độ của em gái rồi.Bạch Nhữ Minh đang ngồi ở đối diện hành lang đi vào, nhìn thấy Nam Vận thì lập tức đứng dậy, kích động và vui mừng kêu lên: “A Vận đến rồi!”
Nam Vận bỗng nhiên nhận ra, cuộc vây quét bắt đầu rồi. Cô một lòng chỉ muốn thi vào đại học Tây Phụ, nhưng bây giờ thế đơn lực mỏng, không dám nói thẳng ra, chỉ có thể áp dụng chiến thuật đưa đẩy, yếu ớt đáp: “Cháu vẫn chưa nghĩ xong.”
Bạch Tinh Lan thấy biểu cảm của cô như sắp khóc đến nơi thì lại an ủi cô: “Lão gia tử quả thật là tức giận, nhưng ông ấy đập bàn cờ có thể là do hận thằng nhóc Lục Dã kia, cũng có thể là do chơi cờ với ba anh cả một buổi chiều mà chẳng thắng được ván nào.”Lão gia tử nghe vậy xoay người, trong ánh mắt cũng lóe lên vẻ vui mừng khó nén: “A Vận!”
Nam Vận lập tức đi về phía sô pha: “Ông ngoại! Cậu!”
Nam Vận: “Lần này cháu về chính là vì muốn xin mọi người đồng ý mà.”
Bạch lão gia tử cũng đứng dậy, thân hình càng trở nên cao lớn, hơn nữa vô cùng khỏe mạnh.
Mãi cho đến buổi tối ngày 29 Tết, khi đang ăn cơm, lão gia tử chợt hỏi: “Thằng nhóc kia ngày mai bay chuyến mấy giờ?”
Từ cổng đến biệt thự có hai đường đi, một đường là hai bên hành lang ở đình viện, một đường là cầu lộ thiên.
Bạch Tinh Lan: “Em không phải không biết người Bạch Lão Hổ thương nhất chính là em, ông ấy chắc chắn không dám nổi giận trước mặt em rồi, kết thúc cuộc gọi liền đập luôn bàn cờ, chính là vào lúc đó thề phải lột một lớp da của cậu ta.”Bà ngoại cũng không gấp gáp, không chút hoang mang nói: “Vậy cháu cứ nghĩ kĩ đi.”Thời điểm Bạch lão gia tử đứng lên, còn thuận tay đẩy bàn cờ một cái, bàn tay dày rộng nhẹ nhàng vung lên, bàn cờ vây lập tức trở nên lộn xộn, trong miệng còn lẩm bẩm: “A Vận đến rồi, không chơi nữa, ăn cơm.”
Ngày đó, khi Nam Vận gọi điện cho lão gia tử, đúng lúc ông vừa thua cờ cả buổi chiều, vốn dĩ đang tích tụ một bụng tức, tin tức cháu ngoại muốn kết hôn chẳng khác nào thêm dầu vào lửa, lão gia tử lập tức bùng phát, vung tay đập luôn bàn cờ.
Trẻ con khá nghịch ngợm, không ngồi yên được, ăn cơm xong là muốn chạy đi chơi ngay, thế nên mẹ bé bảo dì bảo mẫu đưa bé ra ngoài chơi.Trước mắt bao người chơi xấu như vậy, cũng không ai chọc thủng — Người già cũng giống trẻ nhỏ, đều cần dỗ dành.
Nam Vận: “Cháu muốn thi lên nghiên cứu sinh.”Bạch Nhữ Minh rất hiếu thuận, liên thanh nói: “Vâng vâng vâng, không chơi nữa, ăn cơm thôi.”
Giang Lâm: “Chuẩn bị thi vào trường đại học nào?”
Bạch Tinh Lan không trả lời cô ngay, mà hỏi trước anh trai một câu: “Em có thể nói không?”Nam Vận vô cùng kinh ngạc: “Sao em lại không biết? Khi em gọi video cho ông ngoại nói về chuyện này, ông rất bình thường mà.”Nam Vận buồn cười, sau đó bổ nhào vào lòng ông ngoại, cho ông một cái ôm siết: “Ông có nhớ cháu không?!”
Nam Vận lí nhí bao biện: “Nếu mà em muốn tiền trảm hậu tấu, thì đáng lẽ em phải lấy giấy chứng nhận rồi mới nói với mọi người.”
Sau khi đi vào cổng, đầu tiên là khu đình viện theo phong cách lâm viên kiểu Trung, bên trong có hòn non bộ, hồ nước, hành lang, đình đài, còn có một cây cầu lộ thiên vắt ngang giữa hồ.
Nam Vận bất đắc dĩ: “Bây giờ ông không thích anh ấy là do ông không hiểu anh ấy thôi, nếu ông hiểu anh ấy rồi, chắc chắn sẽ thích anh ấy.” Sau đó cô còn làm nũng: “Ông cho người ta một cơ hội đi mà, cháu xin ông đó!”
” Nhớ! Sao lại không nhớ chứ!” Nam Vận lớn lên rất giống mẹ, cho nên rất được Bạch lão gia tử thương yêu: “Ông ngoại ngày nào cũng đều nhớ cháu!”
Bạch lão gia tử là quân đen, Bạch Nhữ Minh là quân trắng. Tình hình trên bàn cờ hết sức rõ ràng, ngay cả người không hiểu cờ vây cũng có thể nhìn ra thế cục lúc này của quân đen rất không ổn, không chỉ diện tích không có nhiều như quân trắng, mà ngay cả cái góc đang chiếm kia cũng bị quân trắng đánh cho tan tác.
Lúc này, sau lưng Nam Vận bỗng truyền đến một giọng nói giòn tan của trẻ con: “Cô ơi!”
Nam Vận sửng sốt, chợt nhận ra mình lỡ miệng, căng thẳng bất an liếc nhìn ông ngoại một cái.
Ngồi trên ghế sô pha có một ông lão thân hình cao lớn, trên người mặc một bộ quần áo thời Đường, cả đầu đều trắng bạc nhưng tinh thần phấn chấn, đã qua 70 nhưng thân thể vẫn rất cường tráng.
Lần trước Nam Vận đến Đông Phụ là khi nghỉ hè, lúc đó non xanh nước biếc, sóng nước dập dờn. Buổi sáng mỗi ngày, cô đều cùng ông ngoại đến bờ hồ câu cá, cậu còn hay lái du thuyền đưa cô ra hòn đảo giữa hồ ăn cơm dã ngoại.Ngày đó, khi Nam Vận gọi điện cho lão gia tử, đúng lúc ông vừa thua cờ cả buổi chiều, vốn dĩ đang tích tụ một bụng tức, tin tức cháu ngoại muốn kết hôn chẳng khác nào thêm dầu vào lửa, lão gia tử lập tức bùng phát, vung tay đập luôn bàn cờ.Nam Vận buông Bạch lão gia tử ra, mới vừa xoay người, một đứa trẻ trắng trẻo mũm mĩm đã lao tới ôm chân cô.
Bà ngoại bất đắc dĩ thở dài, đành thôi, cũng đặt đũa xuống.
Bạch Tinh Lan: “Cũng đúng. Dù sao cũng không phải chuyện lớn gì, nói thì nói thôi.”Là Thất Thất, con gái của anh Cả, 3 tuổi rưỡi, trắng trắng mềm mềm vô cùng đáng yêu.
Cô thậm chí còn không dám gọi điện thoại cho Dã Tử trước mặt người trong nhà, mỗi ngày đều lén lén lút lút liên hệ với anh, giống hệt như học sinh cấp ba dùng trăm phương ngàn kế giấu phụ huynh chuyện yêu sớm.
Nam Vận lập tức ôm cô bé từ dưới đất lên, nhân tiện còn thơm lên gương mặt nhỏ một cái: “Có nhớ cô không?”
Nam Vận: “Ăn nữa là cháu sẽ nôn mất.”
Lão gia tử đã nói đến nước này rồi, Nam Vận cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý: “Dạ vâng.”
Thất Thất trợn to mắt, tò mò hỏi: “Chú? Chú nào ạ?”Thất Thất gật đầu: “Nhớ ạ!”
Bạch lão phu nhân lập tức tiếp lời: “Đúng vậy!”
Sắc mặt của Bạch lão gia tử quả nhiên sa sầm xuống, nhưng lại không nổi giận — Đây cũng là do không nỡ nổi nóng với cháu gái nên mới áp sự giận dữ xuống, nếu mà đổi người khác, sớm đã gầm thét rồi — không kiên nhẫn phất phất tay, lời ít ý nhiều ra lệnh: “Ăn cơm!”Nam Vận thỏa mãn cong lên khóe miệng: “Cô có mang quà cho cháu đó!” Lại nói thêm một câu, “Hai phần lận nha, một phần là cô tặng, một phần là chú tặng cho cháu.”
Thất Thất trợn to mắt, tò mò hỏi: “Chú? Chú nào ạ?”
Sau khi Thất Thất rời đi, trong phòng ăn yên ắng hơn không ít. Bạch lão phu nhân ra hiệu bằng ánh mắt với con dâu Giang Lâm.
Sau khi Thất Thất rời đi, trong phòng ăn yên ắng hơn không ít. Bạch lão phu nhân ra hiệu bằng ánh mắt với con dâu Giang Lâm.Nam Vận sửng sốt, chợt nhận ra mình lỡ miệng, căng thẳng bất an liếc nhìn ông ngoại một cái.
Nam Vận có chút nôn nóng: “Anh ấy rất bận, phải đợi đến 30 Tết mới có thể đến được.”
Bạch Tinh Lan: “Ông ấy nói với em thì em sẽ gả về đây sao?”Sắc mặt của Bạch lão gia tử quả nhiên sa sầm xuống, nhưng lại không nổi giận — Đây cũng là do không nỡ nổi nóng với cháu gái nên mới áp sự giận dữ xuống, nếu mà đổi người khác, sớm đã gầm thét rồi — không kiên nhẫn phất phất tay, lời ít ý nhiều ra lệnh: “Ăn cơm!”
Trong mắt của các bà, 30 cái sủi cảo có lẽ chỉ bằng 3 cái mà thôi.
Nam Vận bỗng nhiên nhận ra, cuộc vây quét bắt đầu rồi. Cô một lòng chỉ muốn thi vào đại học Tây Phụ, nhưng bây giờ thế đơn lực mỏng, không dám nói thẳng ra, chỉ có thể áp dụng chiến thuật đưa đẩy, yếu ớt đáp: “Cháu vẫn chưa nghĩ xong.”
Nam Vận thở dài, bất lực đến cùng cực: “Em nào biết lúc đó ông ngoại vừa thua cờ chứ, lại nói, có bao giờ ông chơi cờ mà thắng đâu?”Giang Lâm lập tức hiểu ý, hướng về Nam Vận cười hòa ái, hỏi: “A Vận sang năm có phải là tốt nghiệp rồi không?”Bữa tối ăn sủi cảo, là do bà ngoại, mợ và chị dâu Cả cùng nhau bao. Khi một đoàn người tiến vào phòng ăn, ba người phụ nữ cũng vừa bưng sủi cảo nóng hổi lên bàn.
Con trai Bạch Nhữ Minh của ông — cũng là cậu của Nam Vận — từ nhỏ đã thích cờ vây, cũng có chút thiên phú, chẳng qua không đi theo đường chuyên nghiệp, vẫn chỉ coi đó như một sở thích, nhưng cũng có một trình độ nhất định.
Bạch Tinh Lan thở dài: “Em đã tròn 20 rồi, lão gia tử từ đầu năm ngoái đã bắt đầu tìm kiếm lang quân như ý cho em rồi, từ các thiếu gia của mấy đại gia tộc ở Đông Phụ, đến thanh niên tài tuấn được chú ý đến mấy năm gần đây, ông ấy đều giúp em tìm hiểu hết một lượt, chính là muốn để em gả về Đông Phụ, kết quả em thì hay rồi, gọi một cuộc điện thoại đến đùng một cái nói em muốn kết hôn, lão gia tử tức đến mức đập cả bàn cờ. Bàn cờ gỗ phỉ đó, tiêu mất gần 100 vạn mua từ Nhật Bản về, nói đập là đập.”
Khi Bạch lão gia tử còn trẻ thích chơi cờ tướng, sau khi về hưu thì say mê cờ vây, còn cố ý đến Nhật Bản mua bàn cờ gỗ phỉ và quân cờ bằng Mặc Ngọc.Sủi cảo tông cộng có ba loại nhân, một loại là rau hẹ, thịt heo, tôm nõn trộn lẫn, một loại là nấm hương và thịt gà, một loại là cải thảo và thịt heo. — tất cả đều là nhân mà Nam Vận thích ăn.
Bạch Nhữ Minh đang ngồi ở đối diện hành lang đi vào, nhìn thấy Nam Vận thì lập tức đứng dậy, kích động và vui mừng kêu lên: “A Vận đến rồi!”
Bạch lão phu nhân và Bạch lão gia tử giống nhau, đem hết những yêu thương và tưởng niệm về con gái đều ký thác lên người cháu gái, vừa trông thấy Nam Vận hốc mắt của lão phu nhân lập tức đỏ lên, bước nhanh đến bên cạnh cô, nắm chặt lấy tay cô, mắt không chớp nhìn cô, xem xét tường tận tỉ mỉ.
Nam Vận buông Bạch lão gia tử ra, mới vừa xoay người, một đứa trẻ trắng trẻo mũm mĩm đã lao tới ôm chân cô.
Sau đó, cả nhà cũng đều liên tiếp đặt đũa xuống, nhưng không ai rời khỏi phòng ăn, trừ Thất Thất.
Dinh thự nhà họ Bạch là một căn biệt thự theo kiểu Trung Quốc. Nhà để xe ở bên cạnh cổng lớn. Đỗ xong xe, Bạch Tinh Phạn cả một đường không nói gì nhiều đặc biệt nhắc nhở em gái một câu: “Nếu lão gia tử không hỏi em những chuyện liên quan đến thằng nhóc kia, thì em cũng đừng chủ động nhắc đến, phải giữ được bình tĩnh.”Sủi cảo tông cộng có ba loại nhân, một loại là rau hẹ, thịt heo, tôm nõn trộn lẫn, một loại là nấm hương và thịt gà, một loại là cải thảo và thịt heo. — tất cả đều là nhân mà Nam Vận thích ăn.“A Vận của chúng ta lại đẹp hơn rồi!” Trong mắt của Bạch lão phu nhân, cháu ngoại gái là bảo bối đẹp nhất trên đời: “Ai cũng không bì được A Vận của chúng ta!”
Nam Vận: “Lần này cháu về chính là vì muốn xin mọi người đồng ý mà.”
Nam Vận lí nhí bao biện: “Nếu mà em muốn tiền trảm hậu tấu, thì đáng lẽ em phải lấy giấy chứng nhận rồi mới nói với mọi người.”Làm cho Nam Vận có chút ngượng ngùng.
Lúc ăn cơm, cả nhà đều giục cô ăn nhiều vào, bà ngoại còn không ngừng gắp sủi cảo vào bát của cô, cứ như sợ cô ăn không đủ no.
Bình thường, một bữa Nam Vận nhiều lắm là ăn được 20 cái sủi cảo, bữa cơm này cô phải ăn đến 30 cái, gần như là ăn đến nôn.
Thất Thất trợn to mắt, tò mò hỏi: “Chú? Chú nào ạ?”
Bạch Nhữ Minh rất hiếu thuận, liên thanh nói: “Vâng vâng vâng, không chơi nữa, ăn cơm thôi.”Bình thường, một bữa Nam Vận nhiều lắm là ăn được 20 cái sủi cảo, bữa cơm này cô phải ăn đến 30 cái, gần như là ăn đến nôn.
Bạch lão phu nhân và Bạch lão gia tử giống nhau, đem hết những yêu thương và tưởng niệm về con gái đều ký thác lên người cháu gái, vừa trông thấy Nam Vận hốc mắt của lão phu nhân lập tức đỏ lên, bước nhanh đến bên cạnh cô, nắm chặt lấy tay cô, mắt không chớp nhìn cô, xem xét tường tận tỉ mỉ.
Nam Vận hết cách, đành phải lấy ra đòn sát thủ: “Mẹ cháu cũng rất thích anh ấy, anh ấy là người mẹ cháu để lại cho cháu, trước khi mẹ cháu mất, còn bảo anh ấy chăm sóc tốt cho cháu, mà anh ấy cũng đã làm được.”Đặt đũa xuống, bà ngoại vẫn đang không ngừng gắp sủi cảo cho cô, cô vội vàng xua tay: “Không ăn nữa không ăn nữa! Ăn không nổi nữa rồi!”
Nam Vận bất đắc dĩ: “Bây giờ ông không thích anh ấy là do ông không hiểu anh ấy thôi, nếu ông hiểu anh ấy rồi, chắc chắn sẽ thích anh ấy.” Sau đó cô còn làm nũng: “Ông cho người ta một cơ hội đi mà, cháu xin ông đó!”
Trên bàn trà ở giữa hai người có bày một bàn cờ vây, bên trên là những quân cờ đen trắng đan xen chằng chịt.
Bà ngoại: “Cháu mới ăn được mấy cái mà đã no rồi?”
Nam Vận: “…”
Trong mắt của các bà, 30 cái sủi cảo có lẽ chỉ bằng 3 cái mà thôi.
Nam Vận hết cách, đành phải lấy ra đòn sát thủ: “Mẹ cháu cũng rất thích anh ấy, anh ấy là người mẹ cháu để lại cho cháu, trước khi mẹ cháu mất, còn bảo anh ấy chăm sóc tốt cho cháu, mà anh ấy cũng đã làm được.”Nam Vận: “Ăn nữa là cháu sẽ nôn mất.”
Bà ngoại bất đắc dĩ thở dài, đành thôi, cũng đặt đũa xuống.
Nam Vận: “Cháu muốn thi lên nghiên cứu sinh.”
Bạch Nhữ Minh tiếp lời: “Thi lên nghiên cứu sinh ở đại học Đông Phụ, cậu sẽ mua cho cháu môt căn phòng ở đối diện trường học, ở ký túc không quen thì chúng ta dọn ra ngoài ở.”
Nam Vận không chút do dự lắc đầu: “Không thể.”Sau khi đi vào cổng, đầu tiên là khu đình viện theo phong cách lâm viên kiểu Trung, bên trong có hòn non bộ, hồ nước, hành lang, đình đài, còn có một cây cầu lộ thiên vắt ngang giữa hồ.Bạch Tinh Lan: “Em không phải không biết người Bạch Lão Hổ thương nhất chính là em, ông ấy chắc chắn không dám nổi giận trước mặt em rồi, kết thúc cuộc gọi liền đập luôn bàn cờ, chính là vào lúc đó thề phải lột một lớp da của cậu ta.”Sau đó, cả nhà cũng đều liên tiếp đặt đũa xuống, nhưng không ai rời khỏi phòng ăn, trừ Thất Thất.
Nam Vận biết chuyện này là cô không đúng, có chút áy náy, yếu ớt đáp: “Lúc trước em không dám nói với mọi người, sợ ông bà ngoại không đồng ý.”Trẻ con khá nghịch ngợm, không ngồi yên được, ăn cơm xong là muốn chạy đi chơi ngay, thế nên mẹ bé bảo dì bảo mẫu đưa bé ra ngoài chơi.
Bạch Tinh Lan: “Em không phải không biết người Bạch Lão Hổ thương nhất chính là em, ông ấy chắc chắn không dám nổi giận trước mặt em rồi, kết thúc cuộc gọi liền đập luôn bàn cờ, chính là vào lúc đó thề phải lột một lớp da của cậu ta.”
Sau khi Thất Thất rời đi, trong phòng ăn yên ắng hơn không ít. Bạch lão phu nhân ra hiệu bằng ánh mắt với con dâu Giang Lâm.
Khi lái xe về nhà, cần phải đi vòng quanh hồ.
Giang Lâm lập tức hiểu ý, hướng về Nam Vận cười hòa ái, hỏi: “A Vận sang năm có phải là tốt nghiệp rồi không?”
Sau đó, lão phu nhân lại ra hiệu bằng mắt cho hai đứa cháu trai.
Khi Bạch lão gia tử còn trẻ thích chơi cờ tướng, sau khi về hưu thì say mê cờ vây, còn cố ý đến Nhật Bản mua bàn cờ gỗ phỉ và quân cờ bằng Mặc Ngọc.Mợ hỏi, Nam Vận lập tức gật đầu: “Dạ.”
Bạch Tinh Lan tức giận: “Vậy thì đúng rồi!”
Từ cổng đến biệt thự có hai đường đi, một đường là hai bên hành lang ở đình viện, một đường là cầu lộ thiên.Giang Lâm: “Tốt nghiệp rồi thì cháu có dự định gì?”
Bữa tối ăn sủi cảo, là do bà ngoại, mợ và chị dâu Cả cùng nhau bao. Khi một đoàn người tiến vào phòng ăn, ba người phụ nữ cũng vừa bưng sủi cảo nóng hổi lên bàn.
Bà ngoại: “Cháu mới ăn được mấy cái mà đã no rồi?”Nam Vận: “Cháu muốn thi lên nghiên cứu sinh.”
Giang Lâm: “Chuẩn bị thi vào trường đại học nào?”
Mày trắng của Bạch lão gia tử khẽ ngưng, ánh mắt nghiêm túc mà chăm chú nhìn bàn cờ. Thần sắc Bạch Nhữ Minh thong dong điềm tĩnh, biểu hiện vô cùng thoải mái.
Không đợi Nam Vận trả lời, bà ngoại đã mở miệng: “Thi vào đại học Đông Phụ đi, vừa lúc anh Hai cháu cũng đang là nghiên cứu sinh ở đại học Đông Phụ, cháu thi vào đó cũng có người chăm sóc.”
Bạch Nhữ Minh tiếp lời: “Thi lên nghiên cứu sinh ở đại học Đông Phụ, cậu sẽ mua cho cháu môt căn phòng ở đối diện trường học, ở ký túc không quen thì chúng ta dọn ra ngoài ở.”
Nam Vận hết cách, đành phải lấy ra đòn sát thủ: “Mẹ cháu cũng rất thích anh ấy, anh ấy là người mẹ cháu để lại cho cháu, trước khi mẹ cháu mất, còn bảo anh ấy chăm sóc tốt cho cháu, mà anh ấy cũng đã làm được.”
Nam Vận: “Nhưng ít nhất em còn có thể chuẩn bị tâm lý chứ?”
Bà ngoại lại bổ sung thêm: “Nếu muốn ở nhà cũng được, có thể mua cho cháu con xe, hoặc sắp xếp tài xế, ngày ngày đưa đón cháu đi học.”
Nam Vận: “Nhưng ít nhất em còn có thể chuẩn bị tâm lý chứ?”Bà ngoại lại bổ sung thêm: “Nếu muốn ở nhà cũng được, có thể mua cho cháu con xe, hoặc sắp xếp tài xế, ngày ngày đưa đón cháu đi học.”
Bà ngoại lại bổ sung thêm: “Nếu muốn ở nhà cũng được, có thể mua cho cháu con xe, hoặc sắp xếp tài xế, ngày ngày đưa đón cháu đi học.”Viên đạn bọc đường không ngừng tấn công về phía cô.
Viên đạn bọc đường không ngừng tấn công về phía cô.
Nam Vận bỗng nhiên nhận ra, cuộc vây quét bắt đầu rồi. Cô một lòng chỉ muốn thi vào đại học Tây Phụ, nhưng bây giờ thế đơn lực mỏng, không dám nói thẳng ra, chỉ có thể áp dụng chiến thuật đưa đẩy, yếu ớt đáp: “Cháu vẫn chưa nghĩ xong.”
Lão gia tử nghoảnh mặt làm ngơ.
Cô thậm chí còn không dám gọi điện thoại cho Dã Tử trước mặt người trong nhà, mỗi ngày đều lén lén lút lút liên hệ với anh, giống hệt như học sinh cấp ba dùng trăm phương ngàn kế giấu phụ huynh chuyện yêu sớm.Bà ngoại cũng không gấp gáp, không chút hoang mang nói: “Vậy cháu cứ nghĩ kĩ đi.”
Nam Vận nhìn chằm chằm cái ót của anh cả: “Anh cũng đáng ghét!” Lại nói chắc như đinh đóng cột: “Chẳng qua ông noại vẫn chưa hiểu Dã Tử thôi, nếu ông hiểu rồi thì chắc chắn sẽ thích anh ấy.”
Bạch lão gia tử càng tức hơn: “Nếu mắt nhìn người của mẹ cháu mà tốt, thì đã không gả cho ba cháu!”
Sau đó, lão phu nhân lại ra hiệu bằng mắt cho hai đứa cháu trai.
Bạch lão gia tử lại hừ một tiếng, nhưng thái độ rõ ràng đã dịu hơn một chút so với ban nãy: “Nếu ta không cho cậu ta cơ hội, năm nay đã không cho cậu ta đến rồi, nhưng mà A Vận này, ta cảnh cáo với cháu trước, nếu cậu ta không qua cửa của ta, thì cháu cũng đừng nghĩ đến chuyện kết hôn với cậu ta nữa, thành thành thật thật đọc sách thi nghiên cứu sinh, thi vào Đông Phụ, sau này không ở Tây Phụ chịu uất ức nữa!”Bạch lão gia tử: “Thằng nhóc thối kia đâu? Sao không cùng cháu về? Người nó còn không đến mà muốn ta đồng ý sao?”Nam Vận gật đầu: “Vâng.”
Trẻ con khá nghịch ngợm, không ngồi yên được, ăn cơm xong là muốn chạy đi chơi ngay, thế nên mẹ bé bảo dì bảo mẫu đưa bé ra ngoài chơi.
Bữa tối ăn sủi cảo, là do bà ngoại, mợ và chị dâu Cả cùng nhau bao. Khi một đoàn người tiến vào phòng ăn, ba người phụ nữ cũng vừa bưng sủi cảo nóng hổi lên bàn.
Sau đó, lão phu nhân lại ra hiệu bằng mắt cho hai đứa cháu trai.
Từ cổng đến biệt thự có hai đường đi, một đường là hai bên hành lang ở đình viện, một đường là cầu lộ thiên.
Mãi cho đến buổi tối ngày 29 Tết, khi đang ăn cơm, lão gia tử chợt hỏi: “Thằng nhóc kia ngày mai bay chuyến mấy giờ?”Nam Vận biết đây là lòng tốt của anh cả, gật đầu: “Dạ.”Bạch Tinh Phạn và Bạch Tinh Lan đương nhiên biết bà nội mình có ý gì, nhưng hai người đều không có lập tức nói chuyện, bởi vì trên đường đi về nhà hai người họ đã thăm dò thái độ của em gái rồi.
Bạch Tinh Lan: “Chỉ có mỗi em không có chuẩn bị tâm lý sao? Bọn anh cũng có cái gì đâu, tất cả mọi người đều cho rằng em độc thân, kết quả em bất thình lình nói muốn kết hôn.”
Trong mắt của các bà, 30 cái sủi cảo có lẽ chỉ bằng 3 cái mà thôi.
Nam Vận vừa kinh ngạc lại hoảng loạn: “Sao lại thế?”Con trai Bạch Nhữ Minh của ông — cũng là cậu của Nam Vận — từ nhỏ đã thích cờ vây, cũng có chút thiên phú, chẳng qua không đi theo đường chuyên nghiệp, vẫn chỉ coi đó như một sở thích, nhưng cũng có một trình độ nhất định.Làm cho lão phu nhân gấp đến độ trừng bọn họ một cái.
Con trai Bạch Nhữ Minh của ông — cũng là cậu của Nam Vận — từ nhỏ đã thích cờ vây, cũng có chút thiên phú, chẳng qua không đi theo đường chuyên nghiệp, vẫn chỉ coi đó như một sở thích, nhưng cũng có một trình độ nhất định.
Cờ vây là một môn vô cùng cao thâm khó lường, thiên biến vạn hóa, lão gia tử mới học không lâu, chắc chắn không đấu lại được người có trình độ chuyên môn, nhưng cứ muốn kéo Bạch Nhữ Minh đi chơi cờ, còn không cho nhường.Trong lúc nói chuyện, xe đã lái vào trong khu biệt thự.Bạch Tinh Lan không biết phải làm sao, khó xử gãi đầu, ném cho anh trai một ánh mắt xin giúp đỡ.
Bạch lão gia tử cũng đứng dậy, thân hình càng trở nên cao lớn, hơn nữa vô cùng khỏe mạnh.
” Nhớ! Sao lại không nhớ chứ!” Nam Vận lớn lên rất giống mẹ, cho nên rất được Bạch lão gia tử thương yêu: “Ông ngoại ngày nào cũng đều nhớ cháu!”Bạch Tinh Phạn bất đắc dĩ thở dài, đành phải mở miệng: “A Vận, trai tốt ở Đông Phụ nhiều như thế, em không nghĩ tới việc tìm một vị lang quân như ý ở Đông Phụ sao?”
Ăn xong bữa tiệc sủi cảo ngày đó, cả nửa tháng sau đó, người trong nhà đều không nhắc đến chuyện hôn sự của cô nữa, cũng không nhắc đến Dã Tử, cứ giống như chưa có chuyện gì từng xảy ra vậy, có cảm giác như bình yên trước bão tố làm cho Nam Vận thấp thỏm không yên.
Bạch lão gia tử cũng đứng dậy, thân hình càng trở nên cao lớn, hơn nữa vô cùng khỏe mạnh.Bờ bên kia của cây cầu là một bãi cỏ xanh mướt, trên bãi cỏ có một lối nhỏ làm bằng đá cuội, nối thẳng đến cửa biệt thự.Bạch lão phu nhân lập tức tiếp lời: “Đúng vậy!”
Sau khi Thất Thất rời đi, trong phòng ăn yên ắng hơn không ít. Bạch lão phu nhân ra hiệu bằng ánh mắt với con dâu Giang Lâm.
Bà ngoại cũng không gấp gáp, không chút hoang mang nói: “Vậy cháu cứ nghĩ kĩ đi.”
Chân tướng cuối cùng cũng được phơi bày.
Nam Vận càng nghe càng sốt ruột: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy!”
Bạch Tinh Lan vừa cười vừa nói: “Lời này mà em cũng dám nói, trừ em ra, cả nhà ta chẳng ai dám nói cả, chúng ta đều sợ bị hổ cắn.”
Bạch Tinh Phạn và Bạch Tinh Lan đương nhiên biết bà nội mình có ý gì, nhưng hai người đều không có lập tức nói chuyện, bởi vì trên đường đi về nhà hai người họ đã thăm dò thái độ của em gái rồi.Lần này Nam Vận đành phải nói rõ ra: “Cháu sắp kết hôn cùng Dã Tử rồi.”
Bạch lão gia tử không hề bị lay động, lại hừ lạnh một tiếng.
Làm cho lão phu nhân gấp đến độ trừng bọn họ một cái.“Hừ!” Bạch lão gia tử im lặng hồi lâu cuối cùng không nhẫn nại được nữa: “Không đánh tiếng nào mà đã muốn kết hôn rồi? Ai đồng ý chứ?”
Sủi cảo tông cộng có ba loại nhân, một loại là rau hẹ, thịt heo, tôm nõn trộn lẫn, một loại là nấm hương và thịt gà, một loại là cải thảo và thịt heo. — tất cả đều là nhân mà Nam Vận thích ăn.
Làm cho Nam Vận có chút ngượng ngùng.Bạch Tinh Phạn bất đắc dĩ thở dài: “Cậu đã nói lão gia tử không thích cậu ta rồi, giờ hỏi anh thì còn có tác dụng gì?”Nam Vận: “Lần này cháu về chính là vì muốn xin mọi người đồng ý mà.”
Nam Vận: “Cháu muốn thi lên nghiên cứu sinh.”
Lần này Nam Vận đành phải nói rõ ra: “Cháu sắp kết hôn cùng Dã Tử rồi.”
Bờ bên kia của cây cầu là một bãi cỏ xanh mướt, trên bãi cỏ có một lối nhỏ làm bằng đá cuội, nối thẳng đến cửa biệt thự.Bạch lão gia tử: “Thằng nhóc thối kia đâu? Sao không cùng cháu về? Người nó còn không đến mà muốn ta đồng ý sao?”
” Cái này không quan trọng!” Nam Vận nói,” Quan trọng là lúc trước ông ấy cũng không nói với em chuyện để em gả vào Đông Phụ mà.”
Lúc này, sau lưng Nam Vận bỗng truyền đến một giọng nói giòn tan của trẻ con: “Cô ơi!”Nam Vận có chút nôn nóng: “Anh ấy rất bận, phải đợi đến 30 Tết mới có thể đến được.”
Bạch lão phu nhân lập tức tiếp lời: “Đúng vậy!”Nam Vận lí nhí bao biện: “Nếu mà em muốn tiền trảm hậu tấu, thì đáng lẽ em phải lấy giấy chứng nhận rồi mới nói với mọi người.”Bạch lão gia tử không hề bị lay động, lại hừ lạnh một tiếng.
Trẻ con khá nghịch ngợm, không ngồi yên được, ăn cơm xong là muốn chạy đi chơi ngay, thế nên mẹ bé bảo dì bảo mẫu đưa bé ra ngoài chơi.
Nam Vận hết cách, đành phải lấy ra đòn sát thủ: “Mẹ cháu cũng rất thích anh ấy, anh ấy là người mẹ cháu để lại cho cháu, trước khi mẹ cháu mất, còn bảo anh ấy chăm sóc tốt cho cháu, mà anh ấy cũng đã làm được.”
Nam Vận thở dài, bất lực đến cùng cực: “Em nào biết lúc đó ông ngoại vừa thua cờ chứ, lại nói, có bao giờ ông chơi cờ mà thắng đâu?”
Mợ hỏi, Nam Vận lập tức gật đầu: “Dạ.”
Bạch Tinh Lan đồng tình nhìn em họ: “Muốn trách thì trách thời điểm em gọi đến quá trùng hợp, đụng ngay phải họng súng.”
Bạch lão gia tử càng tức hơn: “Nếu mắt nhìn người của mẹ cháu mà tốt, thì đã không gả cho ba cháu!”
“….”
Là Thất Thất, con gái của anh Cả, 3 tuổi rưỡi, trắng trắng mềm mềm vô cùng đáng yêu.Cửa lớn biệt thự cũng là kiểu hai cánh phục cổ Trung Quốc, đi qua cửa chính là huyền quan*, hai bên trái phải huyền quan đều trồng các loại hoa cỏ. Đi đến cuối huyền quan rồi rẽ phải, thuận theo hành lang đi lên phía trước vài mét thì tới phòng khách ở tầng một của căn biệt thự.Nam Vận bất đắc dĩ: “Bây giờ ông không thích anh ấy là do ông không hiểu anh ấy thôi, nếu ông hiểu anh ấy rồi, chắc chắn sẽ thích anh ấy.” Sau đó cô còn làm nũng: “Ông cho người ta một cơ hội đi mà, cháu xin ông đó!”
Nam Vận đầu tiên là ngây ra, sau đó bắt đầu căng thẳng, lắp ba lắp bắp đáp: “Bốn bốn, bốn, giờ chiều là đến Đông Phụ.”
Dinh thự nhà họ Bạch là một căn biệt thự theo kiểu Trung Quốc. Nhà để xe ở bên cạnh cổng lớn. Đỗ xong xe, Bạch Tinh Phạn cả một đường không nói gì nhiều đặc biệt nhắc nhở em gái một câu: “Nếu lão gia tử không hỏi em những chuyện liên quan đến thằng nhóc kia, thì em cũng đừng chủ động nhắc đến, phải giữ được bình tĩnh.”
Bạch Tinh Lan: “Ôi chao, em thật tự tin nha. Nể tình em là em gái anh, anh nói cho em một bí mật, lão gia tử là thực sự không thích cậu ta.”Bạch lão gia tử lại hừ một tiếng, nhưng thái độ rõ ràng đã dịu hơn một chút so với ban nãy: “Nếu ta không cho cậu ta cơ hội, năm nay đã không cho cậu ta đến rồi, nhưng mà A Vận này, ta cảnh cáo với cháu trước, nếu cậu ta không qua cửa của ta, thì cháu cũng đừng nghĩ đến chuyện kết hôn với cậu ta nữa, thành thành thật thật đọc sách thi nghiên cứu sinh, thi vào Đông Phụ, sau này không ở Tây Phụ chịu uất ức nữa!”
Trên bàn trà ở giữa hai người có bày một bàn cờ vây, bên trên là những quân cờ đen trắng đan xen chằng chịt.
Lão gia tử đã nói đến nước này rồi, Nam Vận cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý: “Dạ vâng.”
Rất dễ thấy, lão gia tử đã thua rồi, nhưng vẫn còn đang cứng rắn chống đỡ....
Nam Vận nhìn chằm chằm cái ót của anh cả: “Anh cũng đáng ghét!” Lại nói chắc như đinh đóng cột: “Chẳng qua ông noại vẫn chưa hiểu Dã Tử thôi, nếu ông hiểu rồi thì chắc chắn sẽ thích anh ấy.”
Hôm nay người trong nhà đều đến đủ, trong phòng khách vô cùng nhộn nhịp.Nam Vận bỗng nhiên nhận ra, cuộc vây quét bắt đầu rồi. Cô một lòng chỉ muốn thi vào đại học Tây Phụ, nhưng bây giờ thế đơn lực mỏng, không dám nói thẳng ra, chỉ có thể áp dụng chiến thuật đưa đẩy, yếu ớt đáp: “Cháu vẫn chưa nghĩ xong.”Ăn xong bữa tiệc sủi cảo ngày đó, cả nửa tháng sau đó, người trong nhà đều không nhắc đến chuyện hôn sự của cô nữa, cũng không nhắc đến Dã Tử, cứ giống như chưa có chuyện gì từng xảy ra vậy, có cảm giác như bình yên trước bão tố làm cho Nam Vận thấp thỏm không yên.
Bà ngoại: “Cháu mới ăn được mấy cái mà đã no rồi?”
Lão gia tử: “Ta sẽ đích thân đến sân bay đón cậu ta.”Cô thậm chí còn không dám gọi điện thoại cho Dã Tử trước mặt người trong nhà, mỗi ngày đều lén lén lút lút liên hệ với anh, giống hệt như học sinh cấp ba dùng trăm phương ngàn kế giấu phụ huynh chuyện yêu sớm.
Trên bàn trà ở giữa hai người có bày một bàn cờ vây, bên trên là những quân cờ đen trắng đan xen chằng chịt.Nam Vận lập tức đi về phía sô pha: “Ông ngoại! Cậu!”Mãi cho đến buổi tối ngày 29 Tết, khi đang ăn cơm, lão gia tử chợt hỏi: “Thằng nhóc kia ngày mai bay chuyến mấy giờ?”
Bạch Tinh Lan thấy biểu cảm của cô như sắp khóc đến nơi thì lại an ủi cô: “Lão gia tử quả thật là tức giận, nhưng ông ấy đập bàn cờ có thể là do hận thằng nhóc Lục Dã kia, cũng có thể là do chơi cờ với ba anh cả một buổi chiều mà chẳng thắng được ván nào.”Bạch Tinh Lan ngồi ở ghế phụ lái, quay đầu nhìn em họ một cái, phát hiện cô đang mặt ủ mày chau thì hỏi: “Đang nghĩ cái gì thế?”Nam Vận đầu tiên là ngây ra, sau đó bắt đầu căng thẳng, lắp ba lắp bắp đáp: “Bốn bốn, bốn, giờ chiều là đến Đông Phụ.”
“….”Lão gia tử: “Ta sẽ đích thân đến sân bay đón cậu ta.”
Bạch Tinh Lan: “Chỉ có mỗi em không có chuẩn bị tâm lý sao? Bọn anh cũng có cái gì đâu, tất cả mọi người đều cho rằng em độc thân, kết quả em bất thình lình nói muốn kết hôn.”
Bạch Tinh Lan giơ tay lên chỉ Nam Vận, nói với anh trai mình: “Thấy chưa! Thấy chưa! Em ấy còn chưa gả đi mà cùi chỏ đã hướng ra ngoài rồi kìa.”Con trai Bạch Nhữ Minh của ông — cũng là cậu của Nam Vận — từ nhỏ đã thích cờ vây, cũng có chút thiên phú, chẳng qua không đi theo đường chuyên nghiệp, vẫn chỉ coi đó như một sở thích, nhưng cũng có một trình độ nhất định.Rõ ràng là muốn đi lập uy với Dã Tử rồi.
Bạch Tinh Phạn vừa lái xe, vừa mặt không đổi sắc nói: “Được rồi, cậu đừng hù dọa em ấy nữa, ông nội không đến mức lột một lớp da của cậu ta đâu, cũng lắm là để cậu ta không chịu nổi rồi tự rời đi thôi.”Bữa tối ăn sủi cảo, là do bà ngoại, mợ và chị dâu Cả cùng nhau bao. Khi một đoàn người tiến vào phòng ăn, ba người phụ nữ cũng vừa bưng sủi cảo nóng hổi lên bàn.Nam Vận càng lúc càng căng thẳng: “Không, không không không cần đâu ạ.”
Lão gia tử nghoảnh mặt làm ngơ.
Rất dễ thấy, lão gia tử đã thua rồi, nhưng vẫn còn đang cứng rắn chống đỡ.
Cô vẫn còn muốn tiếp tục khuyên ông ngoại, nhưng đúng lúc này, cậu cô là Bạch Nhữ Minh bỗng mở miệng: “Cậu cũng đi.”
Cửa lớn biệt thự cũng là kiểu hai cánh phục cổ Trung Quốc, đi qua cửa chính là huyền quan*, hai bên trái phải huyền quan đều trồng các loại hoa cỏ. Đi đến cuối huyền quan rồi rẽ phải, thuận theo hành lang đi lên phía trước vài mét thì tới phòng khách ở tầng một của căn biệt thự.
Tiếp theo đó, anh Cả và anh Hai của cô cũng đồng thanh nói: “Bọn anh cũng đi.”
Hồ Ngọa Long có diện tích rộng lớn, sóng biếc mênh mang, trời nước một màu, phong cảnh tú lệ, hoàn cảnh tươi mát.
Nam Vận: “…”