Cứ Vậy Mà Yêu Em

Chương 13: Trừ cô ấy ra, Lục Dã không cần ai cả




Trên núi có sáu căn biệt thự. Trước mỗi căn đều có một cái sân vườn rộng, trong sân kê mười bộ bàn ghế gỗ và một cái bếp nướng tự phục vụ.

Sáu căn biệt thự cách nhau không xa, căn mà lớp Nam Vận dự định ở vừa khéo nằm ​​ở vị trí chính giữa.

Đó là một ngôi biệt thự ba tầng màu trắng, bên ngoài thiết kế theo phong cách Bắc Âu. Vừa bước vào cửa là một cái hành lang, hai bên trái phải của hành lang có hai gian. Phòng đầu tiên của gian bên trái là phòng ăn lớn, phòng thứ hai là phòng trò chơi; còn phòng đầu tiên của gian bên phải là phòng hát KTV*, bên trong còn đặt một dàn trống, phòng thứ hai là rạp chiếu phim tại nhà.

*KTV: Phòng Karaoke

Tầng hai là ký túc xá nam, tầng ba là ký túc xá nữ, tầng trên cùng là khu vườn trên không.

Các sinh viên vừa bước vào vườn hoa trước biệt thự đã bắt đầu hào hứng phấn khởi hẳn lên. Hàng ngũ đang ngay ngắn phút chốc đã giải tán hết, nhanh chóng tụm năm tụm ba, bạn bạn bè bè chia nhau đi thăm thú căn biệt thự lớn này.

Nam Vận và Lâm Lang tay trong tay, hăng hái bừng bừng đi bộ từ lầu một lên lầu ba, cuối cùng đi đến khu vườn trên tầng cao nhất, vai kề vai tựa vào lan can ngắm cảnh.

Trời mới vào thu, nắng vàng ấm áp, cảnh vật trên núi khiến người ta dễ chịu.

Không lâu sau, trên đường cái xuất hiện bốn người đàn ông.

Là đám người Dã Tử.

Nam Vận lập tức hưng phấn hô to: “Dã Tử!” Còn đưa cánh tay lên cao, liên tục vẫy vẫy tay về phía anh.

Lâm Du Dã nghe tiếng nên ngẩng đầu lên nhìn, thấy cô gái nhỏ đang đứng trên sân thượng của tòa nhà, anh không khỏi cong môi, cũng vẫy vẫy tay về phía cô.

Nam Vận rất rất vui, cứ như một đứa trẻ vừa được cho kẹo.

Lâm Lang liếc mắt nhìn Nam Vận, giọng điệu sâu xa nói: “Không khí toàn mùi chua của tình yêu.” Cô ấy không nhịn được hỏi, “Cậu thích Dã Tử nhà cậu như thế cơ à? Ngày nào cũng nâng niu trong tay như bảo bối. Nhiều đứa con trai theo đuổi cậu như vậy, có ai là không ‘giàu’ bằng Lâm Du Dã không?”

“Nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không yêu tớ bằng Dã Tử.” Nam Vận nói chắc như đinh đóng cột. “Tuy Dã Tử không giàu bằng bọn họ, nhưng anh ấy sẵn sàng cho tớ những thứ tốt nhất mà anh ấy có. Hơn nữa, bây giờ không có tiền không có nghĩa là sau này cũng không có. Dã Tử của tớ cực kỳ tài năng.”

Vậy cậu đúng là đầu tư đúng chỗ rồi đó. Ánh mặt Lâm Lang chuyển động, làm bộ đùa giỡn nói: “Lỡ như một ngày nào đó, cậu bỗng nhiên phát hiện ra Dã Tử nhà cậu là ông chủ với gia tài bạc triệu, cậu sẽ làm gì?”

Nam Vận thẳng thắn trả lời: “Không có lỡ như, cậu không cần phải nằm mơ hộ tớ đâu.”

Lâm Lang: “Giả sử một chút thôi mà.”

Nam Vận: “Giả sử này vốn không thể nào tồn tại. Hai chúng tớ lớn lên cùng nhau từ nhỏ. Anh ấy có phải ông chủ hay không tớ còn không rõ à?”

Lâm Lang phản bác: “Giả sử mà tồn tại thì sao còn là giả sử được? Cậu cứ tưởng tượng thoải mái một chút đi.”

Nam Vận khẽ thở dài: “Nếu anh ấy là ông chủ thật thì tốt rồi, ba tớ nhất định sẽ đồng ý gả tớ cho anh ấy.”

Lâm Lang hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Ba cậu chê anh ấy không có tiền? Cả thành phố Tây Phụ này ai mà không biết ông chủ của siêu thị Khải Thăng năm xưa cũng chỉ là một kẻ nghèo rách chỉ có hai bàn tay trắng? Ngay cả ông ta cũng là dựa vào vợ mà xây dựng sự nghiệp, vậy thì có tư cách gì mà chê bai Dã Tử?”

Nam Vận không đáp.

Trong lòng cô cũng hiểu, ba cô không chỉ chê Dã Tử không có tiền, mà còn ghét bỏ anh xuất thân thấp kém, không quyền không thế.

Ông chỉ muốn gả cô cho Quý Mạch Thần, muốn dùng cô để liên hôn với nhà họ Quý. Chuyện này vẫn luôn là khúc mắc trong lòng Nam Vận, mỗi khi nhớ đến là lại khó chịu, nhưng cô lại không thể nói với Dã Tử, nếu không chắc chắn sẽ đả kích đến lòng tự trọng của anh.

Dã Tử ngày nào cũng ở lại tăng ca, cực kỳ cố gắng vì tương lai của hai người mà dốc sức làm việc, cô không thể đả kích anh.

Yên lặng một lúc lâu, Nam Vận mới lại lên tiếng: “Mẹ tớ rất thích Dã Tử, bà cũng rất thích chú Lâm. Khi bà còn sống, ba tớ thường xuyên vắng nhà, trong nhà ngoài nhà chỉ có một mình bà lo liệu, bà lại lấy chồng xa, không có người thân xung quanh. Lúc đó, người giúp đỡ bà ấy cũng chỉ có chú Lâm với Dã Tử. Chú Lâm giúp bà ấy quản lý việc nhà, Dã Tử sẽ chơi cùng tớ, còn có thể dạy kèm cho tớ, cho nên mẹ tớ rất biết ơn bọn họ, coi họ như người thân trong gia đình. Nhưng ba tớ lại coi bọn họ như người làm thuê.”

Lâm Lang cười khẩy một cái: “Vậy là coi thường cả Dã Tử và ba anh ấy? Ông ta thì có gì hơn người? Còn chưa biết ai xem thường ai đâu!”

Nam Vận lại thở dài: “Thật ra tớ luôn cảm thấy mình có lỗi với chú Lâm và Dã Tử. Với nhân phẩm và năng lực làm việc của chú Lâm, chú ấy nhất định có thể tìm được một công việc tốt hơn. Chú ấy là vì chăm sóc tớ nên mới tiếp tục ở lại nhà chúng tớ. Khoảng thời gian mẹ tớ còn sống, cả nhà ai cũng đối xử với chú Lâm và Dã Tử như người nhà, nhưng từ sau khi mẹ tớ mất, bọn họ không được sống dễ chịu ngày nào. Nguyễn Lệ Oánh lúc nào cũng vênh mặt hất hàm sai khiến anh ấy, bà ta cho tới tận bây giờ cũng chưa từng xem chú Lâm như người nhà, mà chỉ coi chú ấy như người ở.”

Lâm Lang tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, mắng: “Đúng là đồ tuesday chết tiệt! Ngu dốt đần độn!”

Nam Vận sững sờ, kinh ngạc nhìn Lâm Lang: “Sao cậu lại tức giận như vậy?”

Cơn tức giận của Lâm Lang thì chưa tan, nhưng lý trí vẫn còn: “Tớ ghét ác như thù không được à? Người đàn bà Nguyễn Lệ Oánh kia nếu thấy chú Lâm khó ưa như vậy, tại sao không sa thải chú ấy đi? Để cho người khác tự do có phải tốt không?”

Nam Vận: “Cậu tưởng Nguyễn Lệ Oánh không muốn sao? Nhưng bà ta sợ người ngoài nói bà ta không vị tha, không chứa được người mà mẹ tớ để lại, thế nên mới giữ chú Lâm lại. Chuyện gì bà ta cũng muốn hơn thua với mẹ tớ như khi còn sống.”

Lâm Lang chỉ biết Nguyễn Lệ Oánh cực phẩm, nhưng không ngờ tới bà ta lại cực phẩm như vậy: “Người phụ nữ này sao lại rẻ mạt như vậy?”

Nam Vận bất đắc dĩ mỉm cười: “Nhưng biết làm thế nào được, ba tớ thích bà ta.”

Lâm Lang im lặng một lát, cuối cùng cô nàng không kìm được mà nói: “Cặn bã phối gà, gắn bó keo sơn; kỹ nữ phối chó, vĩnh viễn dài lâu.”*

*Câu gốc 人渣配鸡, 如胶似漆; 婊子配狗, 天长地久 – Nhân tra xứng kê, như keo như sơn; Kỹ nữ xứng cẩu, thiên trường địa cửu: Mang ý khinh thường.

Nam Vận không tức giận, ngược lại còn cảm thấy vô cùng thoải mái: “Có thể nói thì cậu cứ nói thêm vài câu cũng được.”

Lâm Lang đột nhiên nghĩ tới Nam Thù, liền hỏi: “Em gái tốt kia của cậu gần đây sao rồi?”

“Rất tốt.” Nam Vận ăn ngay nói thật, “Người ta còn phải làm nữ chính.”

Lâm Lang nghe mà hãi: “Bộ phim của Lý Lạc?” Cô từng nghe Nam Vận đề cập đến chuyện này.

Nam Vận lắc lắc đầu: “Không phải, bộ phim của đạo diễn khác. Lý Lạc chỉ làm phim điện ảnh, cô ta đóng phim truyền hình.”

Lâm Lang: “Đạo diễn nào mắt mù mà nhìn trúng cô ta vậy? Cô ta có gương mặt nữ chính chắc?”

Nam Vận nhún vai: “Ba tớ đầu tư một ngàn vạn cho bộ phim đó.”

Lâm Lang khinh thường nói: “Ồ, hóa ra là đem vốn vào đoàn.”

Nam Vận: “Nhưng Nam Thù vẫn muốn diễn bộ phim của Lý Lạc.”

Lâm Lang dứt khoát nói: “Lý Lạc chắc chắn không dám dùng cô ta, trừ khi ông ấy muốn tự tìm đường chết.”

Nam Vận: “Thế lực tư bản sau lưng Lý Lạc chính là tập đoàn Lục thị, không dễ ngã như vậy chứ?”

Lâm Lang: “Lỡ như nhà đầu tư không thích Nam Thù thì sao? Người trong giới đó như Lý Lạc chắc chắn cũng không dám dùng cô ta. Nam Thù nhiều nhất cũng chỉ được đóng phim truyền hình thôi, không lên nổi màn ảnh rộng.”

Nam Vận không hiểu lắm ý tứ của câu này, vừa định hỏi tại sao, thì lúc này đột nhiên lớp trưởng ở trong vườn dưới lầu hô một tiếng: “Ai muốn ăn gì thì mau tới báo để chốt số lượng, để đi lấy nguyên liệu làm thịt nướng!”

Nhà khách cung cấp miễn phí nguyên liệu nướng, chỉ là phải tự đến kho thực phẩm lấy về.

Nam Vận và Lâm Lang nghe xong thì vội vàng đi xuống lầu, tự mình trải nghiệm làm sáng tỏ một câu – ăn cơm không tích cực, đầu óc có vấn đề*.

*Câu gốc 吃饭不积极, 脑子有问题: Ăn uống mà còn không tích cực, chắc chắn đầu óc có vấn đề.

Lớp trưởng là con trai, sau khi đếm đủ các nguyên liệu nấu ăn cần thiết thì dẫn theo vài cậu con trai khác đến nhà kho để lấy đồ.

Học viện Mỹ thuật tương đối ít sinh viên nam, lớp Nam Vận có tổng cộng tám đứa con trai. Tám chàng trai này tương đối ga lăng, nhận hết công việc nặng nhọc, không bắt các cô gái phải ra tay.

Lớp trưởng đưa năm người đi làm culi, còn dư lại hai người ở lại sắp xếp lò nướng thịt.

Tuy nhiên không bao lâu sau, lớp trưởng lại chạy về, mặt mày hớn hở lao vào vườn, kích động hét lên: “Lớp ta trúng số rồi! Hôm nay miễn tất cả chi phí, còn được tặng nước ép ngô tươi và ba thùng tôm hùm Úc lớn! “

Các cô gái đang ngồi trong vườn ngay lập tức nhảy cẫng lên reo hò, rất có cảm giác “Trăm hoa khoe sắc mê hồn khách”*.

*Câu gốc 乱花渐欲迷人眼 – một câu thơ trong bài thơ “Tiền Đường hồ xuân hành” của Bạch Cư Dị, ý nghĩa nói về cảnh phồn hoa khiến người ta mê mẩn. Sử dụng trong đoạn này đại khái là chỉ việc được miễn phí nhiều đồ ăn ngon kiến mọi người thấy vui vẻ phấn khích.

Nam Vận cũng cực kỳ kích động, nắm lấy cánh tay Lâm Lang, vui đến mức không nhịn được nói: “Còn được tặng nước ép ngô tươi kìa!”

Cô thích uống nước ép ngô tươi nhất.

Lâm Lang “Haha” mỉm cười, nghĩ thầm: “Cậu mà thích uống rượu xái thì hôm nay còn được miễn phí rượu xái nữa kìa.”

Nam Vận lại kinh ngạc cảm thán nói: “Ba thùng tôm hùm Úc lớn, là bao nhiêu tiền chứ? Ông chủ không lỗ vốn à?”

Đương nhiên ông chủ sẽ không lỗ vốn, cũng không phải ông chủ tặng mà.

Nhưng Lâm Lang chắc chắn không thể nói thật, trịnh trọng trả lời: “Lớp trưởng không phải nói là trúng số à, không thả con săn sắt sao bắt được cá rô*. Bọn họ chắc chắn là muốn dùng cách này để chúng ta về quảng bá cho bọn họ.”

*Câu gốc 舍不得孩子套不着狼 – Muốn bắt sói thì đừng tiếc con: Muốn đạt được điều gì thì phải trả một cái giá tương đương.

Câu này nguyên gốc là “舍不得鞋子套不着狼”, từ “鞋子” Hán Việt vẫn đọc là “hài tử”, nhưng nghĩa là “giày, hài” (鞋子), chứ không phải “con” (孩子). Bởi vậy nghĩa gốc của nó là: Muốn bắt sói thì đừng tiếc giày (Vì sói chạy rất nhanh, thợ săn phải đuổi qua nhiều đường rừng, núi. Thời xưa lại thường đi giày rơm dễ rách nên để săn được một con sói phải phí 2, 3 đôi giày là bình thường.)

Nam Vận: “Vậy thì phí tuyên truyền của ông ấy cũng cao quá đi. Có tiền mua tôm hùm, mà lại không thể mua mấy cái quảng cáo à?”

Lâm Lang: “Có tiền, thích làm gì thì làm. Ngày xưa có Phóng hỏa hí chư hầu mong có được nụ cười mỹ nhân*, ngày nay có vung tiền như rác tặng tôm hùm lớn.”

*“Phong hỏa hí chư hầu” là một điển tích của Trung Quốc: Chu U Vương thời Tây Chu say đắm mỹ nhân Bao Tự, nhưng Bao Tự là một người luôn sầu muộn, không bao giờ nở nụ cười. U Vương đã tìm đủ mọi cách khiến nàng cười nhưng vẫn chưa từng thành công. U Vương bèn ra lệnh ai làm nàng cười sẽ thưởng nghìn lạng vàng. Để thấy nụ cười của Bao Tử, Chu U Vương đã nghe theo lời một tên nịnh thần. Vốn lửa hiệu được làm và cùng giao ước với chư hầu rằng: Nếu có giặc cướp đến thì đốt lửa làm hiệu, chư hầu thấy thì phải đến tiếp cứu. U Vương muốn làm vui lòng Bao Tự, nên đốt lửa hiệu. Chư hầu kéo đến nhưng không có giặc cướp. Bao Tự bèn cười vang. U Vương rất vui mừng khi thấy mỹ nhân cười, từ đó về sau nhiều lần đốt lửa hiệu để mua vui cho Bao Tự, hại chư thần nhiều phen kéo đến rồi hậm hực ra về. Về sau Nhung Khuyển đánh U Vương. Vua đốt lửa hiệu xin cứu viện nhưng chư hầu không tin, nghĩ rằng vua lại muốn đũa bỡn họ để làm mỹ nhân cười nên không ai thèm đến. Vậy nên Nhung Khuyển đã giết U Vương ở chân núi Ly Sơn, bắt Bao Tự mang đi.

Nam Vận: “…” Giữa hai câu này có mối liên hệ nào à?

“Ông chủ” cực kỳ chu đáo, suy xét đến đám sinh viên có lẽ không biết cách nướng tôm hùm, còn đặc biệt yêu cầu nhà bếp nướng tôm hùm chín trước khi đem lại đây tặng. Nước ép ngô tươi không giới hạn, lâu lâu lại có người mang đến một bình.

Chỗ này còn cung cấp miễn phí rượu, ban đầu lớp trưởng muốn gọi một thùng bia Thanh Đảo, nhưng nhà kho từ chối lấy cho cậu. Nguyên nhân là do ông chủ quy định không được cung cấp rượu cho học sinh.

Lớp trưởng đành từ bỏ.

Mọi người tổ chức ăn uống tiệc nướng ngoài vườn xong, liền vào biệt thự chơi. Một số đến phòng KTV để hát; một số đến rạp chiếu phim tại nhà để xem phim kinh dị; một số lại vào phòng trò chơi chơi ma sói; còn lại lên lầu ngủ.

Mãi cho đến sáu giờ tối mới về.

Khi rời khỏi biệt thự, Nam Vận gửi tin nhắn WeChat cho Dã Tử, nói cô đi về rồi, nhân tiện hỏi khi nào thì anh có thể về nhà.

Lâm Du Dã trả lời: [Bây giờ về.]

Nam Vận: [Anh về bằng cách nào?]. Cô nghĩ hôm nay Dã Tử đến đây làm tài xế cho Lục Dã. Coi như có thể về sớm thì cũng không thể lái xe của Lục Dã được.

Lâm Du Dã trả lời: [Lái xe.]

Nam Vận: [Xe của ai?]

Lâm Du Dã đành phải trả lời: [Lục tổng có việc đi trước, để xe ở lại.]

Nam Vận lập tức đánh hơi được drama, lập tức truy hỏi: [Đi cùng nữ minh tinh à? Anh ta đang yêu đương thật hay chỉ là bao nuôi người ta?]

Lâm Du Dã: “…” Thở dài một tiếng, anh trả lời: [Không có nữ minh tinh nào cả.]

Nam Vận không tin: [Ơ, anh nói với em cũng có sao đâu? Em thề chắc chắn sẽ không nói cho người khác.]

Lâm Du Dã bỗng nhiên có loại cảm giác có nhảy xuống sông Hoàng Hà không hết tội. Suy nghĩ một lát, anh trả lời một câu: [Lục Dã có người anh ấy thích rồi, nhưng không phải ngôi sao nữ.]

Nam Vận nửa tin nửa ngờ: [Anh ta thích ai nhỉ?]

Lâm Du Dã: [Anh cũng không rõ đó là ai. Chỉ biết là anh ấy đã thích cô gái đó rất nhiều năm, còn khẳng định không phải cô ấy không cưới.]

Nam Vận không thể tin được: [Lục Dã si tình như vậy hả?]

Lần này, Lâm Du Dã trả lời bằng voice chat, giọng nói trầm thấp dịu dàng, nhưng không hề dao động: “Trừ cô ấy ra, Lục Dã không cần ai cả.”