Cứ Vậy Mà Yêu Em

Chương 12: Không hổ danh là Lục Dã




Hơn chín giờ sáng, Lâm Du Dã vừa lái xe lên đường thì nhận được điện thoại của Triệu Béo ———

“Anh, khi nào đến vậy, em đón anh ở bãi đỗ.”

Lâm Du Dã: “Tầm mười giờ.”

Triệu Béo: “Được, Từ Lâm Ngôn và Hứa Sướng cũng khoảng mười giờ đến, tới lúc đó chúng ta gặp nhau ở bãi đỗ xe.”

Bãi đỗ xe dưới chân núi. Sau khi đến nơi, Lâm Du Dã tìm một chỗ đỗ xe tương đối rộng rãi, vừa bước xuống xe đã nghe thấy có người lớn tiếng: “Ây dô!!! Đây, đây không phải là cậu chủ Lục sao?”

Nhìn theo nơi phát ra giọng nói này, Lâm Du Dã thấy cậu hai nhà họ Từ, Từ Lâm Ngôn.

Từ Lâm Ngôn mặc áo sơ mi hồng, áo khoác màu xám nhạt, vẻ mặt bất cần đời đúng kiểu hoa hoa công tử*, nụ cười lưu manh đẹp trai, lại có chút cà lơ phất phơ.

(*Hoa hoa công tử: cậu chủ giàu có ăn chơi trác táng)

Anh ta cũng vừa xuống xe, vung tay đóng cửa chiếc xe Maserati lại, vừa đi về phía Lâm Du Dã vừa trêu chọc: “Lâu rồi không gặp, không ngờ cậu ở Tây Phụ, tôi còn tưởng cậu di dân rồi.”

Cậu hai họ Từ vẫn như trước đây, miệng chó không nhả được ngà voi.

Lâm Du Dã cũng không để ý tới anh ta.

Trong lúc Từ Lâm Ngôn đang đi về phía này, cửa chiếc Maserati bên ghế lái phụ cũng mở ra, rồi một người đàn ông đeo kính râm đen và khẩu trang bước xuống.

Người này bịt kín tới nỗi Lâm Du Dã nhất thời không nhận ra anh ta là ai.

Đợi Từ Lâm Ngôn đi tới trước mặt anh, Lâm Du Dã mới hỏi: “Cậu đưa ai theo đấy?”

Cậu hai họ Từ: “Hứa Sướng.”

Lâm Du Dã: “Mặt cậu ta bị sao vậy?

Cậu hai Từ: “Dị ứng, mặt mũi nổi đầy mề đay, đeo kính râm không lái xe được, tôi đành phải tới đón cậu ta.”

Hứa Sướng nhanh chóng bước tới bên cạnh hai người, rồi nói với Lâm Du Dã: “Anh, em đã thành ra như vậy còn đến gặp anh, cảm động không?”

Lâm Du Dã không chút nể tình: “Cậu đi mà nói với Béo ấy.”

Vừa nhắc Béo thì Béo đến, anh vừa nói dứt lời đã nghe thấy giọng Triệu Béo vang lên cách đó không xa: “Ôi chà!!! Ba người các cậu đến cùng nhau à?”

Hôm nay Triệu Béo mặc một bộ trang phục thời Đường màu xám nhạt, kiểu thiền phục có khuy cài, trong tay còn cầm chiếc quạt giấy màu trắng, khắp người toát lên khí chất văn hóa phục hưng sâu sắc.

Triệu Béo vừa bước đến, Hứa Sướng liền hỏi cậu ta: “Anh đây đã thành ra như vậy còn đến cổ vũ cậu đấy, cảm động không?”

“Ôi đệch, ra là cậu à?” Vừa rồi Triệu Béo cũng không nhận ra người này là Hứa Sướng: “Cậu bịt kín như vậy làm gì? Còn sợ bị paparazzi chụp được?”

Hứa Sướng thở dài: “Dị ứng.” Lại hỏi tiếp: “Cảm động không?”

Triệu Béo không hề cảm động: “Lát nữa ăn cơm cậu đừng có tháo khẩu trang ra nhé, ảnh hưởng đến phong độ của tôi.”

Hứa Sướng: “……”

Triệu Béo còn cầm theo ba chiếc túi giấy kraft nhỏ tinh tế, sau khi trêu chọc Hứa Sướng một câu, anh ta không pha trò chọc cười nữa, mà phát túi giấy cho ba người họ: “Vu Di Sơn Đại Hồng Bào* chính tông, 3500 tệ một lạng (gam), cảm ơn các cậu hôm nay đã tới đây ủng hộ.”

*Vu Di Sơn Đại Hồng Bào: là một loại trà ô long nổi tiếng, được mệnh danh là “Vua trà”, được trồng trên mặt đá dốc ở Cửu Long (tỉnh Phúc Kiến, Trung Quốc), pha 9 lần vẫn giữ được hương vị gốc, rất được ưa chuộng ở trong và ngoài nước

Thật ra bình thường bọn họ không thích uống trà lắm, nhưng đây là tấm lòng của Triệu Béo, ba người cũng không từ chối.

Tiện thể đang cầm chìa khóa xe trong tay, Lân Du Dã vốn dĩ định để trà vào trong xe luôn, nhưng ngay khi anh đang chuẩn bị mở cửa xe thì bên tai bỗng nghe thấy giọng Nam Vận.

“Lâm Du Dã!”

Toàn thân anh cứng đờ, vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt giận dữ của cô gái nhỏ.

Mấy hôm trước cô nói với anh thứ bảy này sẽ tham gia hoạt động team building với lớp, anh cố ý hỏi định đi đâu thì cô trả lời là: “Đi ăn đồ nướng tự phục vụ.”

Anh còn tưởng là ở quán đồ tự nướng cạnh cổng Tây của trường nên cũng không hỏi gì nhiều, không ngờ lại tới đây ăn đồ nướng.

Nam Vận giận không kiềm được, bước nhanh về phía anh.

Lâm Du Dã vô cùng bối bối, cả người cứng đờ tại chỗ như hoá đá.

Trong ba người còn lại, trừ Hứa Sướng ra thì Triệu Béo và Từ Lâm Ngôn đều chưa từng gặp người trong lòng của cậu Lục.

Từ Lâm Ngôn là một tay ăn chơi trác táng có tiếng, từ trước tới giờ luôn là một tấm lòng thành thương hương tiếc ngọc, vừa nhìn thấy Nam Vận thì trong lòng đã thầm ca tụng: “Ái chà!!! Cô gái này rất được đấy….”

Hứa Sướng thấp giọng nói với anh ta: “Cô ấy chính là cô chủ lớn của nhà họ Nam.” Sáng hôm đó Nam Vận đâm vào xe anh ta, hai người từng có cơ hội gặp mặt một lần. May mà hôm nay anh ta bị dị ứng, cả mặt bịt kín khẩu trang và kính râm, không thì chắc chắn sẽ bị nhận ra.

Từ Lâm Ngôn cười cười, khẽ đụng vào cánh tay Lâm Du Dã, xem trò hay không ngại chuyện lớn nói: “Anh, chắc anh sắp phải lột mặt nạ rồi đấy.”

Lâm Du Dã căng thẳng tới nỗi chẳng thèm mắng anh ta.

Nam Vận nhanh chóng bước đến trước mặt Dã Tử, trừng mắt chất vấn anh: “Không phải tăng ca sao?”

Lâm Du Dã trốn tránh ánh mắt, lúng ta lúng túng: “Anh, anh……” sau mấy lần muốn nói lại thôi, anh vẫn không giải thích được nguyên do, lạiđưa mắt nhìn Từ Lâm Ngôn đang đứng bên cạnh, đá “quả bóng” sang cho anh ta: “Tôi đến đây không phải là tăng ca à?”

Bóng tới quá nhanh không kịp chuẩn bị, Từ Lâm Ngôn cũng lúng túng theo: “Hả? Đúng, đúng vậy…… Cậu, cậu không phải đến tăng ca sao? Vậy, vậy gì nhỉ, tự tin lên, bỏ chữ “Không phải” với “à” đi, anh đúng là đến tăng ca chứ gì nữa!”

Nam Vận đương nhiên không tin: “Đến home party tăng ca?” Lúc này, cô lại nhìn thấy chìa khóa xe Dã Tử cầm trong tay. 

Trên chìa khóa in logo xe Bugatti Veyron.

Bugatti Veyron được công nhận là mẫu xe sang trọng bậc nhất, hàng năm chỉ sản xuất 50 xe. Một chiếc Bugatti Veyron cấu hình bình thường có giá khoảng 25 triệu tệ*, nếu là cấu hình cao cấp ít nhất cũng phải 30.000 tỷ tệ*.

(*1 triệu tệ ≈ 3.5 tỷ đồng; 1 tỷ tệ ≈ 3500 tỷ đồng)

Khắp cái đất Tây Phụ này chẳng có bao nhiêu chiếc Bugatti Veyron.

Nhưng…… Tại sao Dã Tử lại giữ chìa khóa xe Bugatti Veyron?

Chiếc Bugatti Veyron trắng phía sau kia là của ai?

Không lẽ là… Của Dã Tử?

Nam Vận không khỏi nghi hoặc, nhìn Lâm Du Dã chằm chằm hỏi: “Chìa khóa xe này là của ai?”

Câu hỏi này còn khó trả lời hơn câu “Không phải anh tăng ca sao?” vừa rồi nhiều.

Trán Lâm Du Dã cũng sắp toát mồ hôi lạnh đến nơi rồi, đầu óc hỗn loạn, hoàn toàn không thể bình tĩnh suy nghĩ, yết hầu thoáng lên xuống, anh lại đưa mắt nhìn Từ Lâm Ngôn: “Chìa khoá xe này là của ai?”

Từ Lâm Ngôn: “……” Con mẹ nó, liên quan gì đến tôi?!

Tuy tâm thái muốn bùng nổ, nhưng anh ta cũng không thể trơ mắt nhìn anh em tốt bị lật tẩy.

Tình cảm giữa những người đàn ông chính là thứ tình cảm còn bền vững hơn cả vàng.

Đại não vận động hết công sức, trong đầu Từ Lâm Ngôn bỗng hiện lên tia sáng, nhìn Nam Vận đầy tự tin, nói chắc như đinh đóng cột: “Chìa khóa xe của Lục Dã!” Sắc mặt anh ta không đổi, chậm rãi nói: “Hôm nay công ty chúng tôi có hoạt động, Dã Tử phụ trách lái xe cho ông chủ, thế nên anh ta mới tới đây tăng ca.”

Lời này rất chính đáng, có lí do, có cơ sở, luận điểm chặt chẽ, không hề có một kẽ hở.

Lâm Du Dã thở phào một hơi, ánh mắt đầy cảm phục nhìn Từ Lâm Ngôn.

Từ Lâm Ngôn đáp trả anh bằng một ánh mắt ung dung bình thản: Yên tâm, tôi có tài đối phó phụ nữ hơn cậu.

Tuy lời giải thích hợp tình hợp lý, nhưng Nam Vận vẫn bán tín bán nghi, vẻ mặt ngờ vực nhìn cậu hai Từ: “Lục Dã sao lại để Dã Tử lái xe cho anh ta? Dã Tử nhà chúng tôi cũng đâu phải tài xế của anh ta!” Trong lời nói của cô còn có chút bất bình tức giận.

Cậu hai Từ: “Ối giời!!! Này cô gái nhỏ, đây là cô thiếu kinh nghiệm xã hội rồi, ông chủ bảo cô làm gì thì cô phải làm đó, đúng không?”

Lời giải thích này trái lại Nam Vận có thể chấp nhận được, nhưng cô lại hỏi một câu: “Bây giờ Lục Dã đang ở đâu?”

Lâm Du Dã vừa định trả lời một câu: “Tạm thời có việc đi trước rồi.” Nhưng cái tên cậu hai nhà họ Từ khốn nạn miệng chó không nhả được ngà voi này lại giành trả lời trước anh: “Đi cùng nữ minh tinh rồi, người không có phận sự không được theo, tình hình cụ thể không thể diễn tả được.”

Ngay giây phút này, trong lòng Lâm Du Dã đã có ý định giết Từ Lâm Ngôn.

Mắt Nam Vận lập tức loé lên hóng hớt: “Nữ minh tinh nào?”

Lâm Du Dã: “……”

Từ Lâm Ngôn: “Cô xem cô kìa, chuyện nên hỏi thì hỏi, chuyện không nên hỏi thì đừng có hỏi, cô nói xem chuyện này tôi có thể nói cho cô biết sao? Nếu có thể nói cho cô biết thì Dã Tử đã nói với cô từ lâu rồi, cũng không phải ấp a ấp úng như vậy, cô nói xem có đúng không?”

Không dò hỏi được drama hot, Nam Vận có hơi thất vọng, nhưng cũng không hỏi tiếp nữa: “Được rồi.”

Từ Lâm Ngôn hơi nghiêng mặt sang, nhướng mày nhìn Lâm Du Dã —— Thấy anh đây giỏi không?

Giỏi, giỏi lắm, giỏi tới mức cố gán nữ minh tinh cho anh, giỏi đến không bút nào tả được.

Lâm Du Dã thở dài mệt mỏi, hoàn toàn không biết sau này phải giải thích cho cô gái nhỏ như nào về chuyện của mình và nữ minh tinh.

Nam Vận bị lời giải thích của Từ Lâm Ngôn thuyết phục, tưởng mình thật sự đã hiểu lầm Dã Tử, cô hơi áy náy nhìn người đàn ông của mình: “Em còn tưởng anh nói dối em đấy.”

Mặc dù chuyện nữ minh tinh khiến anh buồn phiền, nhưng nguy cơ trước mắt tạm thời giữ được, cuối cùng Lâm Du Dã đã bình tĩnh trở lại, giọng điệu tự nhiên, bình tĩnh trả lời: “Sao anh lại nói dối em được?”

Nam Vận ái ngại rũ mắt xuống, lúc này cô mới chú ý Dã Tử còn cầm một túi giấy kraft trông rất tinh tế, tò mò hỏi: “Đây là gì ạ?”

Lâm Du Dã mặt không đổi sắc: “Trà công ty phát.”

Đúng lúc Từ Lâm Ngôn và Hứa Sướng đứng bên cạnh đều cầm túi trà, nên Nam Vận cũng không nghi ngờ, còn có chút kinh ngạc: “Đúng lúc dạo này em muốn ăn trứng luộc lá trà.”

Triệu Béo: “……”

Hứa Sướng: “……”

Từ Lâm Ngôn: “……”

Đại Hồng Bào 3500 tệ một lạng, để làm trứng luộc lá trà???

Đây mà là trứng luộc gì hả? Đây là luộc tiền cmnr!

Nhưng Lâm Du Dã lại không thèm nhíu mày lấy một giây, không hề do dự nói: “Được, về nhà sẽ luộc cho em, nếu không đủ thì anh lại mua thêm.”

Triệu Béo: “……”

Hứa Sướng: “……”

Từ Lâm Ngôn: “……”

Không hổ danh là Lục Dã.

Lâm Du Dã lại hỏi thăm: “Các em ở căn nào?”

Nam Vận nói: “Em còn chưa biết, bọn em cũng vừa mới đến.”

Cô vừa nói dứt lời, lớp trưởng đã gọi tên cô: “Nam Vận, mau tới đây, tập hợp!”

Nam Vận vội vàng nói với Dã Tử: “Em đi trước đây, bye bye.”

Nói xong thì mau chóng chạy về phía xe buýt.

Lớp trưởng rất có trách nhiệm, điểm danh lần cuối rồi cầm cờ lớp đi trước, dẫn cả lớp đi về phía biệt thự.

Trên đường lên núi, Lâm Lang tò mò hỏi: “Dã Tử nhà các cậu sao lại tới đây?” Cô ấy thật sự không biết anh cô ấy cũng đến home party này.

Nam Vận nhỏ giọng nói: “Đến yểm trợ cho sếp của bọn họ.”

Lâm Lang vẻ mặt mơ hồ: “Là sao?”

Nam Vận nắm lấy cổ tay Lâm Lang, cố ý bước chậm lại. Đợi hai người họ tụt xuống cuối hàng, Nam Vận mới hạ giọng nói, trong giọng điệu còn có vẻ phấn khích chia sẻ chuyện mình vừa hóng hớt được: “Chủ tịch của bọn họ là Lục Dã, hôm nay gặp riêng nữ minh tinh nào đó, còn lái chiếc Bugatti Veyron!”

Vẻ mặt Lâm Lang sững sờ: “Sao lại thế được?”

Nam Vận: “Sao lại không thể? Chính miệng Dã Tử nói với tớ!”

Lâm Lang: “……” Quá thâm rồi, thật sự không chừa lại đường lui cho bản thân luôn.

Nam Vận tiếp tục buôn dưa: “Tớ hỏi Dã Tử là nữ minh tinh nào, Dã Tử nói không thể nói với tớ, còn nói có nội dung không thể diễn tả. Chỉ nói tám từ: Em cho kỹ vào, nghĩ thật kỹ vào.

(*Theo nguyên tác chỉ có 5 chữ ‘你品你细品’: Một câu ngôn ngữ mạng bên Trung khá nổi tiếng, ở đây thì có thể hiểu là người nói không muốn nói thẳng, muốn biết thì tự tưởng tượng.)

Thật ra những lời này đều do đồng nghiệp của Dã Tử nói với cô, nhưng trong lúc các cô gái buôn dưa lê sẽ luôn vô tình thay đổi tình tiết.

Lâm Lang đúng là không biết nên bày ra biểu cảm gì, thậm chí còn không biết tiếp lời thế nào.

Nam Vận bắt đầu nghiêm túc phân tích: “Tớ cảm thấy nữ minh tinh đó chắc chắn là rất nổi tiếng, không phải rất nổi tiếng thì cũng là tiểu hoa đán đang nổi lên, tuyệt đối không thể bị vạch trần chuyện tình cảm yêu đương, không thì tại sao phải lén lút hẹn hò với Lục Dã?”

Lâm Lang cười miễn cưỡng: “Ha ha, phải, phải đấy, chắc là vậy.”

Nam Vận tiếp tục phân tích: “Nhưng cũng có thể không phải là hẹn hò, mà là được Lục Dã bao nuôi, là chim hoàng yến được Lục Dã nuôi! Dù sao Lục Dã chắc chắn không phải người tốt đẹp gì, vừa bóc lột nhân viên vừa bao nuôi nữ minh tinh, xứng với cái danh Than Đen Tinh!”

Lâm Lang cảm thấy mình nên giữ lại chút tôn nghiêm cho anh mình: “Có lẽ anh ta thật sự bao nuôi ai đó, nhưng không hẳn là nữ minh tinh đâu.”

Nam Vận: “Sao lại không hẳn? Chính miệng Dã Tử nói với tớ, anh ấy còn có thể nói dối tớ sao?”

Lâm Lang không phản bác được.

Một lời nói dối, thường phải dùng vô số lời nói dối để che giấu.

Ngày nào đó mọi chuyện vỡ lở, chắc là sẽ chết không chỗ chôn thây đây.



Tác giả có lời muốn nói:

Tuy Lục tổng chưa bị vạch trần, nhưng hình tượng trong lòng bà xã càng ngày càng xấu xa, càng ngày càng giống than đen tinh. (¬‿¬)

……

Nam Vận: “Chuyện anh với nữ minh tinh là thế nào? Không giải thích rõ ràng thì đừng mơ kết hôn!”

Lục Dã: “Vốn dĩ là không có nữ minh tinh nào cả mà!”

……