Đánh giá: 7.4/10 từ 106 lượt
Văn Án
Năm Nam Vận được 5 tuổi, lần đầu tiên cô gặp Lâm Du Dã, ba anh dẫn anh cùng tới Nam gia nhận việc làm quản gia.
Kể từ đó, cô luôn gọi anh là Dã Tử, chỉ khi gặp rắc rối cần anh giải quyết giúp thì mới ngọt ngào gọi hai tiếng “Lâm ca”.
Từ nhỏ đến lớn, Lâm Du Dã luôn là người bị phạt thay cô.
Năm Nam Vận vừa tròn 20, trong nhà tổ chức cho cô bữa tiệc sinh nhật hoành tráng, cô nhảy điệu mở màn cùng một cậu công tử nhà giàu, cả hội trường reo hò, nói hai người là kim đồng ngọc nữ, trời sinh một đôi.
Không ai để ý thấy sắc mặt Lâm Du Dã đã lạnh như băng.
Sau khi điệu nhảy mở màn kết thúc, bữa tiệc bắt đầu, tranh thủ lúc mọi người đang ồn ào, Lâm Du Dã giữ Nam Vận lại, anh không nói không rằng đã kéo cô vào căn phòng để đồ tối tăm chật hẹp, không tự chủ được mà cắn môi cô.
Sau khi hôn xong, ánh mắt anh rực lửa, giọng trầm khàn ra lệnh: “Gọi chồng”
Nam Vận run bần bật, vẻ mặt yếu ớt vô lực: “Anh, anh sàm sỡ em, em sẽ gọi người đó”
Lâm Du Dã nghiến răng lên tiếng: “Hôm qua lúc em sàm sỡ anh, sao không thấy em gọi?”
_
Nghe nói cậu chủ nhà họ Lục – Lục Dã đã mến mộ thiên kim nhà họ Nam từ lâu, khăng khăng không phải cô thì sẽ không cưới.
Cô con gái nhỏ nhà họ Nam vừa tròn 20 tuổi, Lục Dung Tĩnh đích thân tới cửa cầu hôn cho con trai mình.
Lục thị là doanh nghiệp lớn, tập đoàn trị giá hơn hàng trăm tỷ, Lục Dã lại là người thừa kế duy nhất của Lục Dung Tĩnh.
Nam Khải Thăng cũng có chút động lòng, ông tìm con gái thương lượng, nào ngờ con gái có chết cũng không chịu gả.
Đêm đó, Lâm Du Dã hỏi Nam Vận tại sao lại không đồng ý? Lục thiếu gia có rất nhiều tiền đó.
Nam Vận nghe xong vành mắt đỏ hoe, cô ấm ức trừng mắt với Lâm Du Dã: “Đồ khốn!” Mắng xong thì chạy mất tiêu, còn thề sẽ tuyệt giao.
Lâm Du Dã lại cười, vẻ mặt lộ ra sự cưng chiều, thấp giọng nói một mình: “Cô bé ngốc, anh chính là Lục Dã.”
Bình luận truyện