*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Dung Hủ và Lâm Huyên chạm mặt ở hành lang, hai người cùng đi về phòng.
Phòng Hứa đạo và Tiêu Tử Đồng ở bên dưới một tầng, mà phòng của Dung Hủ và Lâm Huyên vừa vặn ở cùng tầng. Hai người vừa đi, Lâm Huyên vừa cúi đầu tìm đọc tin tức mới nhất. Khi phát hiện đương sự của sự kiện hôn môi đột nhiên từ Dung Hủ biến thành Mã Tề, thậm chí Nhâm Thư Chỉ và Lưu Văn Thanh đã bắt đầu đại chiến cấu xé, hắn ngây cả người, hoàn toàn không kịp phản ứng.
“… Giữa trưa hôm nay lúc tôi lên máy bay, rõ ràng không phải như thế mà!”
Dung Hủ nghe vậy, cười nhạt nhướn mi: “Cho nên nói, phóng viên Lâm, tin tức của anh quá lạc hậu.”
Hôm nay là ngày đầu tiên đoàn phim «Không tiếng động» bắt đầu tuyên truyền, đêm qua Lâm Huyên ở Singapore tham gia một hoạt động, hôm nay thật sự không đuổi kịp chương trình talk show, vì thế buổi tối mới đến thành phố S.
Kỳ thật thân là nam số hai, nếu Lâm Huyên vắng mấy lần hoạt động tuyên truyền, vấn đề cũng không phải quá lớn. Bởi vì cảnh diễn của nam số hai là hắn thật sự là tương đối ít, ít hơn nữ số 2 Lưu Tuệ Chân rất nhiều. Nhưng mà đồng thời hắn cũng là người biểu diễn ca khúc chủ đề phim «Không tiếng động», hơn nữa nhân khí lại rất cao, Hứa đạo đương nhiên sẽ không bỏ qua một chiêu bài tuyên truyền sống sờ sờ như vậy.
Nhìn trên internet, Nhâm Thư Chỉ và Lưu Văn Thanh điên cuồng mắng nhau cấu xé, Lâm Huyên căn bản không hề thấy thú vị, ngược lại cạn lời mà nói rằng: “Vốn dĩ tôi còn thật sự tưởng rằng cậu yêu đương. Tuy rằng, trước kia tôi từng nghe nói, thanh danh Nhâm Thư Chỉ ở trong giới không phải là đặc biệt tốt, nhưng nếu người ta là bạn gái của cậu, tôi cũng liền lười nói gì. Hiện tại cô ta không phải là bạn gái cậu, vậy cũng vừa lúc, đỡ cho tôi còn phải làm bộ như không chán ghét cô ta.”
Cùng là ca sĩ, Lâm Huyên tự nhiên là tiếp xúc với Nhâm Thư Chỉ càng nhiều.
Dung Hủ không có hứng thú hỏi scandal của Nhâm Thư Chỉ, hai người lại trò chuyện tán gẫu, liền tự mỗi người cúi đầu chơi điện thoại của mình.
Dung Hủ vẫn luôn cúi đầu, trả lời tin nhắn cho người đàn ông nào đó. Cái người bên kia bờ đại dương dường như đã nhàn rỗi, hai người anh tới em đi mà gửi tin nhắn.
Bởi vì người đàn ông kia đến giờ cũng chưa chịu chính miệng thừa nhận mình có tham dự vào chuyện Nhâm Thư Chỉ, Dung Hủ cũng không ép hỏi nữa, ngược lại không ngừng hỏi: [ không thích sầu riêng? Vậy anh thích bàn phím không? Ván chà quần áo? Remote? A em biết rồi, khẳng định anh thích mì ăn liền. ]
Ngay sau đó, người đàn ông trả lời lại: [ mì ăn liền cũng được hả? ]
Khóe miệng thiếu niên nhẹ nhàng nhếch lên, hồi âm lại: [ đương nhiên có thể, xem ra là anh thích mì ăn liền. ]
Tần Trình: “…”
Cho dù Tần Trình không có hồi âm, nhìn đối phương im lặng thật lâu, Dung Hủ cũng có thể tưởng tượng ra, trêm một tiệc rượu ngăn nắp xinh đẹp, người đàn ông tuấn mỹ lạnh lùng ấy giờ phút này đang đơ cái mặt than, nhìn chằm chằm màn hình di động.
Người ở bên ngoài nhìn vào, có lẽ nghĩ Tần Trình đang suy tư vấn đề gì nghiêm túc. Nhưng ai có thể ngờ rằng, hắn thế mà lại đang suy tư… mì ăn liền mà cũng có thể quỳ hả?!
Nghĩ nghĩ, Dung Hủ còn chưa dừng ý cười, đột nhiên điện thoại liền vang lên.
Lâm Huyên theo bản năng nhìn thoáng qua phía cậu, Dung Hủ lại lấy tốc độ nhanh nhất chuyển màn hình di động sang bên kia, tránh được tầm mắt hắn, đồng thời ấn từ chối không nhận.
Hơi hơi sửng sốt, Lâm Huyên không nghĩ quá nhiều, lại quay đầu về.
Dung Hủ lập tức gửi tin nhắn qua: [ ở cùng chỗ với mấy người Hứa đạo, không tiện. ]
Tần Trình tự nhiên cũng không nghĩ quá nhiều: [ ừm, nghỉ ngơi sớm một chút, về khách sạn rồi thì nói cho anh biết. ]
Vì thế, thân là đội viên nhóm Tần Phong Phong, Lâm Huyên bỏ lỡ cơ hội đầu tiên bắt lấy gián điệp của tổ chức.
Hai người nhanh chóng ở cửa phòng nói lời tạm biệt, trước khi đi, Lâm Huyên đột nhiên mở miệng nói một câu “Dung Hủ”, Dung Hủ lập tức quay đầu nhìn hắn. Chỉ thấy tiểu thiên vương mặt baby đó rối rắm nhăn chặt mày, suy tư thật lâu, mới lên tiếng: “Thôi, chờ tôi xác định lại, ngày mai rồi nói với cậu, không phải là chuyện lớn gì.”
Nghe xong lời này, Dung Hủ nhướn mày: “Chuyện gì, không thể nói bây giờ à?”
Lâm Huyên cũng không do dự: “Được rồi, hiện tại nói cũng không có gì. Chính là giữa trưa hôm nay trước lúc tôi lên máy bay, Hứa đạo có nói với tôi, muốn tôi mời cậu tham gia concert toàn cầu bắt đầu từ cuối tháng này của tôi, đảm nhiệm khách mời.”
Hai mắt trong suốt dần dần trợn to, Dung Hủ kinh ngạc nhìn tiểu thiên vương trước mắt, chỉ nghe người kia tiếp tục nói rằng: “Vừa vặn trạm đầu buổi lưu diễn của tôi là ở thành phố S, hơn nữa trước ngày «Không tiếng động» công chiếu hai ngày, Hứa đạo muốn mượn việc này tuyên truyền một chút.”
Trên mặt hiện lên một chút cổ quái, Dung Hủ dở khóc dở cười nói rằng: “Sao Hứa đạo không hề nói việc này với tôi?”
Lâm Huyên nghĩ nghĩ: “Đại khái bởi vì bên phía tôi còn chưa có xác nhận đi? Có điều dù bên tôi xác nhận, cũng không biết bên cậu có thời gian hay không. Vẫn là chờ hết thảy xác định rồi nói cho cậu biết tương đối tốt, như vậy tương đối ổn thỏa.”
Dung Hủ hiểu rõ gật đầu.
Hứa đạo suy tính cũng không phải không có đạo lý, concert không chỉ là chuyện của một mình ca sĩ, còn liên quan đến rất nhiều phương diện như bên tài trợ của concert này, người đại diện của ca sĩ, cùng với công ty sau lưng ca sĩ.
Bản thân Lâm Huyên chính là ca sĩ dưới trướng Hoa Hạ Entertainment, vấn đề ở phương diện công ty hẳn là không lớn, Hoa Hạ Entertainment khẳng định sẽ nâng đỡ Dung Hủ, vậy người đại diện của Lâm Huyên cũng liền không phải là vấn đề. Nhưng trừ đó ra, còn có vấn đề của nhà tài trợ, còn phải thiết kế lại tiết mục trên concert. Nếu việc này có biến cố, vậy thì có mời Dung Hủ đảm nhiệm khách quý hay không, sẽ rất khó nói.
Chỉ khi chờ hết thảy xác định xong, lại nói cho Dung Hủ, để ê-kíp của Dung Hủ làm ra quyết định, đây mới là thỏa đáng nhất.
Hứa đạo đương nhiên không thể tưởng được, có một tên miệng rộng nói trước với Dung Hủ. Ban đêm Hứa đạo còn chưa ngủ, liền nhận được tin nhắn của Dung Hủ.
Nhìn cái tin nhắn này, khóe miệng Hứa đạo co rút, trực tiếp gọi điện thoại cho Lâm Huyên: “Bên cậu còn chưa xác định đâu, hiện tại nói cho Dung Hủ làm chi? Tuy rằng Dung Hủ cũng không nhất định có rảnh, nhưng cậu nói trước, rất không tốt!”
Lâm Huyên đang đánh răng, vừa nghe, vừa ục ục ục ục mà trả lời: “Có ái chì hông cốt?”
Hứa đạo nghe nửa ngày mới nghe hiểu: “Có cái gì không tốt hả? Tôi vốn đã chuẩn bị tốt, chỉ cần bên cậu OK, tôi dùng khổ nhục kế nói một câu với Dung Hủ, để cậu ta nhất định phải đi đảm nhiệm khách mời concert của cậu. Hiện tại tốt rồi, khổ nhục kế của tôi còn chưa ra, cậu đã vạch trần hết gốc gác của chúng ta, cậu nói cái này gọi là gì, nếu Dung Hủ không đồng ý thì làm sao?!”
Lâm Huyên nói thế nào cũng là tiểu thiên vương đang hot nhân khí siêu cao, ở trong giới, người có thể hô to gọi nhỏ với hắn như vậy không nhiều lắm, nhưng cố tình Hứa đạo chính là một trong số đó. Vì thế nửa phút sau, Lâm Huyên đánh răng xong, nhanh chóng bán manh với Hứa đạo, xem như dời được việc này đi.
Mà bên kia, Hứa đạo cũng đã gửi tin nhắn chơi khổ nhục kế với Dung Hủ: [ «Không tiếng động» của chúng ta thật sự là mệnh đồ nhấp nhô, sự kiện Lô Tường Bác thanh danh thối biết bao nhiêu, gần đây cậu lại đụng phải chuyện Nhâm Thư Chỉ. Dung Hủ à, cậu nói một chút xem, tôi đã tuổi này rồi, quay bộ phim còn phải trải qua nhiều chuyện như vậy, cậu nói tôi có khổ hay không? Có xót xa trong lòng không? ]
Vốn dĩ Dung Hủ chỉ nghĩ Hứa đạo đùa một chút, lại không ngờ rằng Hứa đạo lại gửi đến một trận tin tức bán thảm như vậy. Cậu nghĩ rồi nghĩ, liền hiểu rõ Hứa đạo đây là dùng khổ nhục kế, là muốn mình phải phối hợp với Lâm Huyên làm một sóng tuyên truyền, gia tăng độ nóng cho «Không tiếng động».
Dung Hủ không quá khắt khe với việc làm khách mời concert, quan hệ giữa cậu và Lâm Huyên vốn dĩ không tồi, cậu cũng không ghét Lâm Huyên.
Đi tham gia concert, vừa có thể làm tuyên truyền cho «Không tiếng động», lại có thể mở rộng sự ảnh hưởng của mình, cớ sao mà không làm?
Kỳ thật Hứa đạo cũng hiểu rõ điểm này, chuyện này đối với Dung Hủ là trăm lợi mà không một hại. Nhưng đề nghị dù sao cũng là Hứa đạo nói ra, nếu Dung Hủ người ta chết sống không đáp ứng, vậy Hứa đạo cũng không có biện pháp, cho nên ông chỉ có thể dùng tới khổ nhục kế.
Trong lòng có tính toán, Dung Hủ thuận tay hồi âm một tin nhắn cho Tần Trình, đồng thời lại hồi âm cho Hứa đạo: [ về concert… Hứa đạo, cháu cảm thấy không quá thích hợp. Dù sao cháu cũng là diễn viên, nhạc của Lâm Huyên cháu không biết hát cho lắm, giờ đột nhiên đi tham gia concert của hắn, ngài nói xem cái này… ^_^]
Nhìn icon “^_^” của thiếu niên ở cuối, hai má Hứa đạo run rẩy, trong lòng đã mắng Lâm Huyên một trăm lần.
Ông cụ lại bán thảm với Dung Hủ hai lần, khi ông phát hiện Dung Hủ dường như vẫn luôn trêu chọc mình, Hứa đạo trực tiếp cả giận nói: [ giỏi lắm, thật sự tưởng gần đây tính tình tôi tốt, không quay phim thì sẽ không phát giận à? Dung Hủ, cậu liền nói thẳng, có đi hay không? ]
Mắt thấy Hứa đạo thật sự nổi giận, thiếu niên tuấn tú xinh đẹp không biết làm thế nào mà cong môi, gửi qua: [ vì «Không tiếng động» của chúng ta, được. ]
Nhìn thấy tin nhắn này, lúc này Hứa đạo mới vừa lòng than thở một câu: “Vầy còn không tệ lắm.”
Nhưng đợi chốc lát, Hứa đạo vừa mới để điện thoại di động xuống, lại bắt đầu mắng: “Thật sự là, thằng nhóc Dung Hủ này cũng quá xấu xa, rõ ràng việc này cũng có lợi ích với cậu ta, còn muốn mình cầu cạnh.” Ngoài miệng là đang mắng, nhưng trên mặt Hứa đạo lại mang theo tươi cười hòa ái.
Giữa trưa hôm sau, người đại diện của Lâm Huyên đã xác nhận, mời Dung Hủ đảm nhiệm khách mời concert.
Để có thể tham gia concert, Dung Hủ còn phải đặc biệt dành ra một ngày để tiến hành tập luyện.
Chuyện xác định xong, Dung Hủ trực tiếp nói cho La Chấn Đào. Người kia đương nhiên vui sướng ngây ngất, không chút do dự đồng ý, mà còn bắt đầu an bài hành trình cho Dung Hủ, dành ra thời gian rảnh để tham gia tập luyện.
“Tiểu Hủ, mấy năm này nhân khí Lâm Huyên vô cùng cao, lần lưu diễn toàn cầu này ít nhất là mỗi lần một vạn người. Hơn nữa thành phố S là trạm đầu, có ba vạn người yêu nhạc tham gia. Theo anh biết, vé concert của hắn đã sớm bán sạch, việc đó đối với chúng ta cũng có chỗ tốt, nhưng cậu phải vất vả một chút, để tham gia tập luyện.”
Nghe giọng La Chấn Đào vội vàng ở đầu kia điện thoại, Dung Hủ nâng mắt lên, nhìn về phía Hứa đạo đang giáo huấn Lâm Huyên cách đó không xa, lại nhìn Tiêu Tử Đồng ở bên cạnh xem náo nhiệt.
Ý cười bên môi càng thêm xán lạn vài phần, thiếu niên hơi hơi gật đầu: “Không sao, đó cũng là cơ hội tốt, anh La, anh giúp em an bài thời gian đi, đừng chậm trễ việc tuyên truyền «Không tiếng động», còn có việc thử vai phim mới.”
La Chấn Đào lập tức đáp ứng: “Được!”
Đầu tháng mười một, bốn người Hứa đạo, Dung Hủ, Tiêu Tử Đồng và Lâm Huyên tụ tập, tuyên truyền «Không tiếng động» chính thức bắt đầu.
Đại khái là mỗi một đạo diễn có sở thích khác nhau, ngoại trừ tham gia vài show tổng hợp tương đối nổi tiếng của Hoa Hạ, đoàn phim «Không tiếng động» cũng không có tham gia bất cứ một show thực tế nào. Từ giữa tháng mười một, Hứa đạo liền dẫn Dung Hủ và Tiêu Tử Đồng bay đi Anh, Pháp và Mỹ, cũng tiến hành tuyên truyền ở ba nơi.
«Mê thành» chỉ chiếu ở Hoa Hạ, nhưng «Không tiếng động» thì bắt đầu từ tháng mười hai, sẽ lục tục công chiếu ở các nơi trên toàn cầu.
Lúc đoàn phim «Không tiếng động» rời khỏi Hoa Hạ, Lâm Huyên vẫn ở lại trong nước, tham dự tập luyện concert.
Cùng ngày đoàn phim «Không tiếng động» vừa mới rời đi Hoa Hạ, trận đại chiến cấu xé duy trì tròn mười hai ngày trên internet, rốt cuộc vẽ một dấu chấm hết. Mặc cho ai cũng không ngờ, trận cấu xé của Nhâm Thư Chỉ và Lưu Văn Thanh, thế mà lại có thể oanh oanh liệt liệt như thế, không chỉ ảnh hưởng đến Hoa Hạ, thậm chí trong phạm vi toàn thế giới đều có tin tức đưa tin.
Lúc đầu sau khi Nhâm Thư Chỉ đăng weibo tuyên chiến, Lưu Văn Thanh còn chưa có đứng ra trả lời. Nhưng theo sát mà đến, ê-kíp PR của Nhâm Thư Chỉ thế mà lại kiện “Chó săn nhỏ nhà bên” lên toà án, nói “Chó săn nhỏ nhà bên” vu hãm Nhâm Thư Chỉ, hủy hoại danh dự cô.
Chó săn nhỏ nhà bên đương nhiên không phục, trực tiếp cách không đặt câu hỏi: [ ha hả, người trên ảnh không phải là cô sao? ]
Người đại diện của Nhâm Thư Chỉ lại bắt lấy trọng điểm: [ vậy người trên ảnh là Dung Hủ sao?! ]
Chó săn nhỏ nhà bên: “…”
Dân mạng vây xem trò hay: “…”
Dung Hủ người ta còn chưa đứng ra nói chuyện đâu, cô thay người ta sốt ruột làm gì hả!
Xử lý xong chuyện Chó săn nhỏ nhà bên, Nhâm Thư Chỉ tiếp tục mắng Lưu Văn Thanh. Thân là một ca sĩ, còn là một nữ ca sĩ độc thân, Nhâm Thư Chỉ biết, sau khi chuyện mình thường xuyên hẹn pháo ở trong giới bại lộ, dù cô có giải thích như thế nào đi nữa, người khác cũng không có khả năng xem như cô vô tội.
Đơn giản liền không đi giải thích! Trực tiếp mắng chết tên làm chủ sau màn!
Vì thế, buổi tối mười một giờ ——
[ Nhâm Thư Chỉ: cô cũng thấy mình không có mặt mũi đứng ra hả? Lúc trước quay phim cố ý đánh tôi ba mươi sáu bạt tai, còn đẩy tôi vào nước lạnh -4 độ, hiện tại thật sự là thiện ác có báo, ông trời đang nhìn! ]
Mười phút sau ——
[ Nhâm Thư Chỉ: có người trước kia ở trong giới diễu võ dương oai, mắc bệnh ngôi sao rất nặng mà, hiện tại cô đứng trước mặt tôi, còn dám đánh tôi không? ]
Hai mươi phút sau, ba mươi phút sau, Nhâm Thư Chỉ lại liên tục đăng weibo.
Nhóm dân mạng hoàn toàn không ngờ, sau sự kiện hôn môi và hẹn pháo, thế mà lại còn có thể xem được vở tuồng này. Cả buổi tối đó, Nhâm Thư Chỉ quả thực vinh quang tột đỉnh, toàn internet đều đang chú ý trận cách không mắng chiến của cô, tận đến khi Lưu Văn Thanh tiếp chiến.
[ Lưu Văn Thanh: đoạt đàn ông của người khác, thật đúng là không biết xấu hổ! Ước gì người khác đánh cô nhỉ @Nhâm Thư Chỉ ]
Dân mạng vừa thấy, càng kích động không thôi.
Đoạt đàn ông? Nhâm Thư Chỉ?!
Nhâm Thư Chỉ đương nhiên cũng sẽ không lùi bước, dựa vào lý lẽ mà cố gắng.
Ban đêm, Nhâm Thư Chỉ và Lưu Văn Thanh ngay trên weibo mắng nhau. Ba ngày kế tiếp, hai người thường thường cách không đối mắng, khiến nhóm dân mạng hô to đã nghiền. Dù sao thì hiện tại nhân khí của Nhâm Thư Chỉ cao hơn Lưu Văn Thanh, khi rất nhiều fan phát hiện nữ thần nhà mình hóa ra là bị Lưu Văn Thanh hãm hại, bọn họ lập tức đứng ra, ủng hộ Nhâm Thư Chỉ.
Lưu Văn Thanh đã sớm hết thời, fan của cô hoàn toàn kém Nhâm Thư Chỉ. Nhưng mà Lưu Văn Thanh ở trong giới nhiều năm, bạn tốt nhiều hơn Nhâm Thư Chỉ rất nhiều, ngày thứ tư, liền có một nam diễn viên trung niên hơn bốn mươi tuổi đứng ra ủng hộ Lưu Văn Thanh.
Trận mắng chiến này huyên náo cực lớn, dù Dung Hủ rất bận rộn với hoạt động tuyên truyền «Không tiếng động», cũng có nghe thấy. Hơn nữa cũng thường xuyên có người dẫn chương trình ở trong show hỏi cậu, về cái nhìn với chuyện Nhâm Thư Chỉ.
Tuy Dung Hủ và chuyện này hoàn toàn không liên quan, thuần túy là bị liên lụy, nhưng nói thế nào thì cậu cũng coi như là một nửa đương sự.
Đối với việc này, Dung Hủ chỉ có thể bất đắc dĩ mỉm cười, vô tội chớp mắt mấy cái: “Tôi còn chưa có thời gian lên mạng nữa, chờ tôi tìm đọc tin tức mới nhất một chút, về sau lại đến trả lời vấn đề này nhé?”
Tìm đọc tin tức mới nhất? Căn bản là đang tìm xem, hôm nay lại có ai xếp hàng, hôm nay hai bên lại bắt đầu mắng như thế nào.
Thời gian cứ như vậy từng ngày đi qua, cùng một ngày đoàn phim «Không tiếng động» rời khỏi Hoa Hạ, trận chiến mắng của Nhâm Thư Chỉ và Lưu Văn Thanh vừa mới chấm dứt, kết quả xét xử lần hai của Lô Tường Bác cũng tuyên bố.
Lô Tường Bác phán tạm giữ hai tháng, phạt tiền năm triệu sáu trăm ngàn!
Nhóm dân mạng lúc này mới kết thúc một vở tuồng, bên kia lại bắt đầu một vở tuồng khác. Mọi người ngựa không ngừng vó chạy tới vây xem Lô Tường Bác khóc lóc kể lể, cùng với lần thứ ba hắn chống án.
Dưới màn ảnh của phóng viên, Lô Tường Bác ấm ức rơi lệ đầy mặt, liên tục nói mình oan uổng.
Nhưng mà trong lòng nhóm dân mạng, bọn họ chỉ chú ý tới một việc: [ ha ha ha ha, sau khi xét xử lần hai, Lô Tường Bác bồi thường Lưu Tuệ Chân thêm một trăm ngàn! Mọi người nói xem, lần xét xử thứ ba cuối cùng, Lô Tường Bác sẽ không bị bồi thường thêm tiền nữa chứ? Đau lòng hắn, ha ha ha ha, ủng hộ Lô Tường Bác chống án! Đáng tiếc nhiều nhất chỉ có thể được ba lần, bằng không ủng hộ hắn cứ chống án hoài ha ha ha ha ~]
Có một chuyện kỳ thật Hứa đạo nói không tính là đúng, chuyện của Lô Tường Bác tuy rằng thanh danh thực thối, tình tiết ác liệt, nhưng đoàn phim «Không tiếng động» nhận được từ đó, càng nhiều vẫn là độ đề tài. Dù sao thì hiện tại nam số hai đã đổi thành Lâm Huyên, Lô Tường Bác hoàn toàn không thể so sánh, có Lâm Huyên ở đây, căn bản không ai để ý người sắm vai nam số hai trước đây là Lô Tường Bác.
Có điều đối với bất luận một đạo diễn nào mà nói, bọn họ quả thật muốn đoàn phim của mình đạt được càng nhiều độ nóng, nhưng bọn họ lại không muốn dựa vào tiếng xấu để được nổi tiếng.
Chuyện Nhâm Thư Chỉ huyên náo còn lớn hơn chuyện Dung Hủ phát ngôn In your heart lúc trước rất nhiều, nhờ có cô, phòng bán vé «Mê thành» tăng vọt. Rất nhiều tập đoàn truyền thông nhìn thấu tác dụng chậm của phòng bán vé «Mê thành», không chút do dự liền hoãn thời gian xuống rạp của bộ phim điện ảnh này lại, một tay đẩy thời gian lên tháng mười hai.
Nhưng lúc này, Viên đạo không còn vui mừng phấn chấn gọi điện thoại báo tin vui cho Dung Hủ nữa.
Khi Dung Hủ gọi điện thoại cho ông, chúc mừng phòng bán vé «Mê thành» đột phá sáu tỷ, đầu kia điện thoại, cảm xúc Viên đạo lại dường như có chút suy sụp: “Tôi muốn loại nổi tiếng này làm gì? Dù tôi có xem lợi ích là trên hết đi nữa, cũng không muốn khiến bộ phim dính với loại gièm pha này. Tùy tiện đi, lúc trước sao tôi lại tìm Nhâm Thư Chỉ đến đóng phim nhỉ? Dung Hủ, cậu đừng liên hệ với cô ta nữa, mấy ngày nay sầu chết tôi. Có cô ta ở đây, tổ ủy các giải thưởng lớn khẳng định sẽ không xem trọng phim của chúng ta, tên tuổi Viên đạo diễn thưởng của tôi đều bị cô ta hủy!”
Thật không ngờ sẽ nghe được lời như vậy, Dung Hủ khẽ kinh ngạc, một lát sau, trong lòng lại cảm thấy có chút ấm áp. Cậu an ủi: “Viên đạo, phim của chúng ta rất tốt, ngài không cần lo lắng. Chuyện Nhâm Thư Chỉ không thể che đi sự xuất sắc của «Mê thành», cháu tin tưởng mình, cũng tin tưởng ngài.”
Những lời này, Viên đạo cũng không trả lời.
Qua thật lâu, ông mới buông tiếng thở dài, có chút mệt mỏi cười nói: “Nghe nói bộ phim sau hình như cậu hợp tác với Clemens hả? Chúc mừng cậu, chúc cậu có thể lấy được nhân vật kia. Phim của Cle luôn luôn không tồi, phòng bán vé rất cao, giải thưởng cũng rất tốt, cậu đừng bỏ lỡ.”
Không nghi hoặc làm sao đối phương biết phim mới của mình, Dung Hủ mỉm cười nói: “Cám ơn ngài, nhận lời hay của ngài.”
Viên Khắc là một đạo diễn thực tế, nhưng cũng là một đạo diễn nhiệt tình yêu thương tác phẩm của mình.
Cúp điện thoại, Dung Hủ lại xoay người vùi đầu vào việc tuyên truyền «Không tiếng động».
Liên tiếp hơn nửa tháng tuyên truyền, khiến thiếu niên vốn đã gầy càng có vẻ mỏng manh hơn vài phần. Từ nước Anh xuất phát, sau khi vượt qua toàn bộ Đại Tây Dương, chính là bờ biển nước Mỹ.
Khu phố New York phồn hoa náo nhiệt, đoàn phim «Không tiếng động» vừa mới xuống sân bay, liền nghênh đón một lần đón máy bay long trọng.
Hứa đạo hoàn toàn chưa từng nghĩ rằng ở bên kia bờ đại dương cũng có fan đón máy bay, ông cụ sửng sốt thật lâu, vừa mới quay đầu nói với Tử Đồng một câu “xảy ra chuyện gì, nhiều fan đến xem chúng ta như vậy à?”, lời còn chưa nói xong, chợt nghe trong đám người truyền đến một tiếng la vang dội: “Dung Dung! Dung Dung! Dung Dung!!!”
Tiếng Trung rõ ràng vang lên ở dị quốc tha hương, Hứa đạo tập trung nhìn, lúc này mới phát hiện, trong nhóm fan đến đón máy bay lần này, hơn phân nửa đều là người da vàng tóc đen mắt đen.
Dung Hủ cũng không ngờ fan của mình lại tổ chức đón máy bay, rất nhiều chuyện nếu fan muốn biết, chung quy sẽ có biện pháp. Chẳng hạn như bọn họ biết hôm trước đoàn phim «Không tiếng động» chấm dứt tuyên truyền ở Anh, hôm nay tới New York tham gia một talk show, bọn họ lại tra chuyến bay trong hai ngày này, thực dễ dàng tìm được vài chuyến bay Anh Mỹ.
Nhưng mà, hai ngày này từ Anh bay đến Mỹ tổng cộng có chín chuyến.
Từ rất xa, Dung Hủ đã nhìn thấy một fan nữ nhỏ xinh tú khí không ngừng quơ bảng đèn viết hai chữ“Dung Dung”, dưới mắt đã có một quần xanh. Cô dường như thực mỏi mệt, nhưng mà trong hai mắt cô nhìn Dung Hủ lại lộ ra một luồng ánh sáng.
Hẳn là thật lâu không nghỉ ngơi tốt.
Có lẽ, từ buổi tối hôm trước đã bắt đầu ở sân bay chờ.
Trong lòng không biết là cảm giác gì, Dung Hủ đi lên đơn giản ký tên cho mọi người, dặn dò mọi người trên đường trở về cẩn thận. Cuối cùng sau khi chụp ảnh chung, cậu nhìn nhóm fan kích động đến sắp khóc, vẻ mặt nghiêm túc, nói rằng: “Nếu các bạn không chăm sóc tốt cho mình, tôi sẽ rất tức giận.”
Nhóm fan lập tức sửng sốt, khi lấy lại tinh thần, Dung Hủ đã cùng đoàn phim «Không tiếng động» rời đi, lưng hướng về phía bọn họ, nâng cánh tay phải lên, nhẹ nhàng vẫy vẫy hai cái.
Giờ phút này nước mắt mới trực tiếp rơi xuống.
“QAQ Dung Dung nhà mị sao có thể tốt vậy, dịu dàng như thế! Oa oa oa oa!!!”
Sự kiện đón máy bay chỉ là một nhạc đệm nhỏ, ngày hôm sau, đoàn phim «Không tiếng động» tham gia một chương trình talk show.
Đối với người Mỹ mà nói, Dung Hủ và Tiêu Tử Đồng ở Hoa Hạ nổi tiếng bao nhiêu, bọn họ hoàn toàn không biết.
Tiêu Tử Đồng tạm thời không đề cập tới, phim cô làm diễn viên chính đều chỉ chiếu ở trong nước, chưa từng ra ngoài biên giới. Mà Dung Hủ hiện nay mới công chiếu bốn tác phẩm, «Mai phục», «Tranh giành» và «Mê thành» chỉ chiếu ở bản địa Hoa Hạ, chỉ có «Tầng mây màu đen» là chiếu trên toàn cầu.
Không phải mỗi người Mỹ đều chú ý chuyện bên kia địa cầu, rất nhiều người chỉ là vì «Tầng mây màu đen» mà thấy Dung Hủ quen mắt, thậm chí bọn họ hoàn toàn không biết Tiêu Tử Đồng. Có điều họ lại biết Hứa Sanh, bởi vì Hứa đạo quay phim nhiều năm, tác phẩm của ông từng chiếu ở Mỹ bảy tám lần, xem như bạn cũ của nhân dân nước Mỹ.
Cho nên trên buổi talk show này, Hứa đạo không thể nghi ngờ thành trung tâm đề tài. MC nhiều lần bắt chuyện với Hứa đạo, ngoài ra, khi hắn nhìn về phía Dung Hủ, cười bắt chuyện với Dung Hủ, thường xuyên lấy “người Hoa Hạ xinh đẹp” để gọi cậu, xem đó như một đề tài.
MC cũng không có ác ý, hắn cũng chỉ muốn cho Dung Hủ một dộ chú ý, để khán giả nhớ kỹ cậu. Nhưng mà đây đồng thời cũng là ám chỉ, danh khí của Dung Hủ ở trong nước không truyền được ra nước ngoài, cậu cần tác phẩm để có thể làm cho mình đi ra biên giới.
«Tầng mây màu đen» chỉ là mở đầu, trong bộ phim đó có rất nhiều người nổi tiếng, khán giả không nhất định sẽ nhớ kỹ cậu.
«Không tiếng động» còn chưa chiếu, nhưng phòng bán vé bộ phim văn nghệ này đã định trước sẽ không quá cao.
Mà kế tiếp, lựa chọn của Dung Hủ chính là phim điện ảnh của một đạo diễn nước Mỹ.
Cuối tháng mười một, cách lúc «Không tiếng động» công chiếu còn có một tuần, Hứa đạo và Tiêu Tử Đồng rời khỏi nước Mỹ, Dung Hủ thì ở lại.
Buổi sáng lúc cùng ăn sáng trong khách sạn, Tiêu Tử Đồng kéo rương hành lý đi tới nhà ăn, cô lập tức đi đến bên cạnh Dung Hủ ngồi xuống. Lúc này Dung Hủ đang cười nói chuyện phiếm với La Thiến, sau khi thấy Tiêu Tử Đồng đến, cậu cười nhạt gật đầu với đối phương.
Tiêu Tử Đồng cười nói: “Cậu mới vừa quay xong «Không tiếng động», sau đó vẫn luôn làm tuyên truyền cho hai bộ phim. Lúc này mới bao lâu… thật sự lại muốn quay phim à?”
Nghe vậy, Dung Hủ buông ly thủy tinh trong tay xuống, quay đầu nhìn về phía Tiêu Tử Đồng.
Chỉ thấy dưới ánh đèn sáng ngời, nữ diễn viên trẻ tuổi thanh lệ động lòng người ấy nghiêm túc nhìn mình, cười khổ nói: “Tôi tính toán nghỉ ngơi nửa năm… ít nhất nghỉ ngơi ba tháng đi. Kỳ thật quay «Không tiếng động» rất thoải mái, bộ phim này không có cảnh hành động gì, đều là đối thoại. Nhưng mà tuyên truyền phim quá mệt mỏi, một tháng này đến nay tôi còn chưa hết lệch múi giờ nữa nè, hiện tại lại về nước.” Dừng một chút, Tiêu Tử Đồng nhẹ giọng nói: “Dung Dung, cậu không mệt mỏi sao?”
Nghỉ ngơi mấy tháng mà thôi, ở trong giới hoàn toàn không thể tính là nhàn hạ, Tiêu Tử Đồng đây mới là thái độ bình thường, căn bản là do Dung Hủ quá chiến sĩ thi đua.
Nghe được hai chữ “Dung Dung”, La Thiến ở một bên thoáng sửng sốt, giống như cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Nhưng Dung Hủ lại không phát hiện dị thường, cậu cười lắc đầu: “Tôi là nam, công việc mà thôi, vẫn có thể chấp nhận. Không giống chị Tử Đồng, chị là nữ, tuần trước lúc tham gia show tổng hợp kia không phải chị còn nói, đến kỳ kinh nguyệt à? Bụng đau như vậy, mà còn phải chơi trò chơi. Tôi rất nhẹ nhàng, chị thì nghỉ ngơi cho tốt mấy tháng đi.”
Nhìn con ngươi thiếu niên chân thành tha thiết, môi Tiêu Tử Đồng mấp máy, cuối cùng vẫn không có mở miệng.
Cô nhìn ra, Dung Hủ là thật sự đang quan tâm cô, không phải thuận miệng có lệ. Nhưng chính vì quan tâm săn sóc lại không tính là đùa giỡn như thế, làm cô càng cảm ấm áp, cũng càng cảm thấy… Dung Dung thật sự là rất đáng yêu! Trên thế giới sao lại có người đáng yêu như vậy!!!
Sau khi ăn xong bữa sáng, Hứa đạo và Tiêu Tử Đồng liền rời đi khách sạn, đến sân bay.
Đối với họ mà nói, tuyên truyền «Không tiếng động» lần này đã hạ màn che. Rất nhiều show tổng hợp mà họ tham gia đều không phải phát trực tiếp, trong một tuần kế tiếp, sẽ lục tục phát sóng, mang đến nhiệt độ nhất định cho «Không tiếng động». Bọn họ chỉ cần ở nhà nghỉ ngơi, dưỡng đủ tinh lực, chờ bảy ngày sau «Không tiếng động» chính thức chiếu phim, bọn họ còn phải tiến hành tuyên truyền tiếp.
Nhưng đối với Dung Hủ, cậu lại không có thời gian nghỉ ngơi.
Giống như Viên đạo và Tiêu Tử Đồng đã nói, hai ngày sau Dung Hủ phải đi Washington tham gia thử vai.
Bộ phim điện ảnh cậu muốn thử vai này là phim mới của đạo diễn nổi tiếng nước Mỹ Clemens Hult, tên là «Ba nghìn hai trăm dặm». Khác với những phim chế tác lớn khác của Cle, bộ phim này đầu tư không tính là đặc biệt nhiều, chỉ có năm mươi triệu Mỹ kim, nhưng đã được truyền thông nước Mỹ chú ý rộng khắp.
Cle năm nay ba mươi hai tuổi, là đạo diễn mới nổi tiếng của nước Mỹ. Vị đạo diễn này từ hai mươi mốt tuổi quay bộ phim điện ảnh đầu tiên của mình, một lần là nổi tiếng, bộ điện ảnh kia giúp hắn đạt được phòng bán vé ba trăm triệu.
Từ đó về sau, phim điện ảnh của Cle liền chưa từng xuống dốc, một bộ càng bùng nổ hơn một bộ, khiến hắn trở thành đạo diễn trẻ tuổi được sùng bái nhất nước Mỹ, cũng từng đạt được ba lần đề cử đạo diễn xuất sắc nhất giải Oscar.
Hoặc có lẽ là bởi vì quá trẻ tuổi, tư lịch không đủ, Cle chưa từng được giải Oscar. Nhưng mà hắn lại từng lấy được một lần giải thưởng Berlin, thậm chí năm trước một bộ phim hành động thương nghiệp của hắn có tổng phòng bán vé toàn cầu cao tới chín tỷ sáu trăm triệu, phổ biến một thời.
Tuy nói là một người Mỹ thuần chủng, nhưng mà quan hệ giữa Clemens Hult và Hoa Hạ lại vô cùng tốt. Hắn nói tiếng Trung lưu loát, tóc màu vàng kim và mắt xanh thẳm, ngũ quan khắc sâu làm hắn có được bề ngoài không thua gì minh tinh, hơn nữa phim hắn quay luôn có thể đánh sâu vào thị giác, có năng lực đả động nội tâm người xem, cho nên hắn cũng rất được fan điện ảnh Hoa Hạ yêu thích.
Trong tất cả đạo diễn Hollywood, tiếng Trung của Cle là tốt nhất. Nguyên nhân không do hắn, đơn giản là mười mấy tuổi hắn liền đi theo sau Lưu lão, từ trợ lý đạo diễn làm lên, dần dần thành phó đạo diễn, cuối cùng một mình đảm đương một phía, quay phim của chính mình.
Mà lúc này sở dĩ Cle lựa chọn hợp tác với Dung Hủ, cũng là vì hắn muốn quay một bộ phim có liên quan tới Hoa Hạ.
Sau khi «Trang hoa la» quay xong, Dung Hủ liền nhận được điện thoại của Lưu lão, Lưu lão tự mình đề cử Dung Hủ cho Kary.
Trong điện thoại, Lưu lão chỉ đơn giản nói rằng Clemens muốn quay một bộ phim điện ảnh có nam chính là người Hoa Hạ, nên cho ông xem kịch bản, ông cảm thấy Dung Hủ thích hợp. Nhưng Lưu lão không nói, Dung Hủ cũng hiểu rõ, khẳng định Clemens đã thỉnh giáo Lưu lão, xem có diễn viên Hoa Hạ nào tốt có thể đề cử hay không, mà Lưu lão đem cơ hội này giới thiệu cho cậu.
Dung Hủ rất cần một bộ phim để đi ra thế giới.
«Không tiếng động» còn chưa đủ, trong «Trang hoa la» cậu cũng chỉ là nam số ba.
Lực ảnh hưởng của «Tầng mây màu đen» cũng đủ lớn, nhưng thứ mà Dung Hủ có thể đạt được từ đó cũng không nhiều.
«Ba nghìn hai trăm dặm», không thể nghi ngờ là một cơ hội tốt nhất.
Đây là một bộ phim hành động thương nghiệp Hollywood tràn ngập phong cách Clemens Hult, cũng là một bộ road movie. Nhân vật chính Dung Hủ sắm vai sẽ bắt cóc nữ chính, dẫn cô tiến hành một cuộc chạy trốn điên cuồng trên quốc lộ, bọn họ chạy trốn tổng cộng ba nghìn hai trăm dặm, vượt qua hơn phân nửa nước Mỹ.
Trong bộ phim này yêu cầu rất nhiều cảnh hành động, cũng cần nam chính có thể nói lưu loát tiếng Anh.
Tuy rằng Lưu lão đề cử Dung Hủ cho Cle, nhưng Cle cũng sẽ không trực tiếp ký hợp đồng với cậu, vì thế liền có cảnh tượng hiện giờ.
Hai ngày sau, Dung Hủ và La Thiến ngồi máy bay, đi tới Washington. Thủ đô này cũng không xa hoa lãng phí phồn thịnh như New York, nhưng tràn ngập một loại ý nhị kiểu Mỹ độc đáo. Vừa mới đến sân bay, nhân viên đoàn phim đã đón Dung Hủ, đi đến đoàn phim.
Nếu là road movie, nơi đoàn phim quay tự nhiên không có khả năng ở cùng một chỗ. Clemens luôn không thích hiệu ứng, đối với loại phim không phải khoa học viễn tưởng, hắn luôn chọn dùng quay phim thực cảnh. Sáng hôm nay có một nữ MC đánh mắt màu xám đưa tin trên TV, nói phim mới của Clemens trực tiếp thuê cả một quốc lộ nước Mỹ, chỉ chuyên dùng để đóng phim.
Lần đầu tiên tiếp xúc đoàn phim điện ảnh nước Mỹ, La Thiến hơi có chút khẩn trương, khi ngồi ở trên xe lưng vẫn luôn thẳng tắp. Nhưng mà Dung Hủ lại ngửa ra sau tựa vào lưng ghế mềm mại, cậu hơi hơi quay đầu, vẻ mặt thả lỏng, nhìn về phía dòng sông Potomac lân lân gợn sóng cách đó không xa.
Chỉ thấy một cột đá cẩm thạch thuần trắng đầu nhọn* phản chiếu trong nước sông xanh lam, theo gió nhẹ mà động, tạo nên từng trận gợn sóng.
*Tháp bút chì (đài tưởng niệm George Washington) bên bờ sông Potomac

Đời trước, Dung Hủ thường xuyên đến Mỹ, thậm chí có thể nói, một năm sẽ có ít nhất ba bốn tháng cậu ở quốc gia này. Bởi vì, cậu phải tới Hollywood quay phim.
Ở thế giới kia, sự nghiệp giải trí Trung Quốc không bằng nước Mỹ, thành điện ảnh Hollywood nước Mỹ chiếm cứ trên tám mươi phần trăm tài nguyên giải trí toàn cầu. Trên cả thế giới, bất luận là minh tinh nước nào, đi đến cuối sự nghiệp, gần như đều sẽ tới đây, lưu lại một dấu tay của mình trên đại lộ Danh Vọng Hollywood.
Nhưng hiện giờ thì khác.
Hollywood vẫn là Hollywood đó, Hoa Hạ lại không phải Hoa Hạ kia.
Cha Clemens Hult là một đại đạo diễn nổi tiếng Hollywood, nhưng con ông ấy lại lựa chọn Lưu lão để đảm nhiệm thầy giáo vỡ lòng, từ đó có thể thấy địa vị của điện ảnh Hoa Hạ trên toàn cầu, có thể sánh ngang với Hollywood.
Nhiều minh tinh và đạo diễn Hollywood đều biết nói tiếng Trung, đây chính là thể hiện cho thực lực mạnh của Hoa Hạ!
Tầm mắt Dung Hủ lần lượt đảo qua nhà tưởng niệm Lincoln, tượng đài Washington ngoài cửa sổ xe, cậu nhìn thành phố cổ xưa này, khóe môi không tự chủ được mà cong lên, lộ ra một nụ cười sâu xa.
Tuy rằng đời trước cậu thường xuyên đến thành điện ảnh Hollywood Los Angeles, số lần đến Washington không nhiều lắm, nhưng cậu cũng phát hiện, thành phố này có chút khác biệt với trong trí nhớ của cậu. Nước Mỹ vẫn là một quốc gia di dân, trên đường có rất nhiều màu da khác nhau, nhưng không khí quốc gia này lại không quá giống.
Dường như càng bình đẳng hơn một chút.
Ít nhất thì so với đời trước của cậu, mấy người theo chủ nghĩa chủng tộc giờ tuyệt đối không dám ở bên ngoài kỳ thị người da vàng và người da đen, bởi vì bọn họ cũng không dám nói mình là siêu cường quốc duy nhất.
Thời gian trôi qua rất nhanh, khi xe lái vào một khu náo nhiệt, lại chuyển mấy vòng, cuối cùng dừng trước một tiểu lâu cũ nát.
Dung Hủ và La Thiến xuống xe.
La Thiến nhìn vách tường xám đen và mái ngói run run rẩy rẩy, dại ra mà trợn to hai mắt, giống như không rõ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Nhân viên đoàn phim kia thấy thế, cười giải thích: “Gần đây đang đắp mô hình cảnh tượng này, cảnh mà Cle muốn quay đầu tiên, chính là cảnh vài người cướp bóc ở xóm nghèo. Cho nên…” Dừng một chút, nhân viên đó cười nói: “Cho nên Dung, thử vai hôm nay cũng tiến hành ở đây.”
Hết chương 114