CHƯƠNG 86
Tập đoàn tài chính Côn Luân biến đổi lớn.
Lúc mọi người cho rằng Kỳ Phong đã xong, Lưu Bạch cũng xong, Kỳ Phong lại một lần nữa trở về, thậm chí còn thành người cầm quyền mới của Kỳ gia.
Trừ toàn thể cổ đông bên trong Côn Luân, không ai biết ngày đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cũng không biết Kỳ lão gia trước còn nói muốn phong sát Lưu Bạch như thế nào lại đột nhiên lui cư nhị tuyến, thậm chí trực tiếp đem vị trí chủ tịch tặng cho Kỳ Phong, mà không lựa chọn tiểu tôn tử mới về Hàn Chiêu.
Trong đó thị phi đúng sai làm người ta nhịn không được phỏng đoán, trong lúc nhất thời huynh đệ tranh đấu, hào môn soán quyền linh tinh đoạt người, thậm chí so sánh trận thay máy này của Kỳ gia với “Đại chiến ngôi vị hoàng đế “.
Bất quá, mặc kệ ngoại giới nghị luận sôi nổi như thế nào, sau khi Kỳ Phong lên làm chủ tịch nhanh chóng chỉnh đốn mâu thuẫn trong Côn Luân, ổn định cổ phiếu, đồng thời ngăn cơn sóng dữ giải trí Lưu Bạch lung lay sắp đổ nhanh chóng khôi phục nguyên khí, điện ảnh nguyên bản chết yểu tiếp tục quay, hết thảy lại về quỹ đạo, mà Lưu Bạch cũng gia nhập Côn Luân, dấu hiệu thời đại người cầm quyền mới Kỳ gia đã đến.
Ngoài cửa sổ rơi xuống mưa to, trong phòng tối đen lạnh như băng không một tia nhiệt độ, một chén thuốc trên đầu giường đã sớm nguội, nhưng không ai đến cho ông một tia ấm.
Lúc này cửa phòng “Phanh” một tiếng, vài vệ sĩ mở ra ngăn kéo muốn cướp đi ảnh gia đình bên trong.
Ông liều mạng ngăn trở, nhưng họ không để ý tới ông, cướp đi ảnh chụp đi ra ngoài, ông bước nhanh xuống lầu, nhìn tất cả mọi người vội vàng chuyển nhà, chỉ có một mình ông bị ném tại chỗ.
Lúc này mấy người kia đều ngẩng đầu lên, cả con ông lẫn con dâu, tôn tử tôn tức (cháu dâu), còn có chắt trai…
Bọn họ dùng ánh mắt lạnh như băng xa cách nhìn ông, trong ánh mắt tất cả đều là thất vọng xuyên thấu, “Cái nhà này ai nguyện ý về, liền tính ông chết, chúng con cũng sẽ không trở về!”
Nói xong câu đó, bọn họ xoay người bước đi, ông sợ hãi toàn thân phát run, khu nhà cấp cao thật lớn giờ phút này tựa như một cái hầm lạnh như băng, ông chạy lên ngăn trở, còn la to kêu vệ sĩ ngăn lại bọn họ, ông không ngừng rống: Ta mới người đứng đầu một nhà, hết thảy đều là ta quyết định!
Nhưng không ai phản ứng ông, chắt trai mang tã lót hướng về phía ông khóc rống lên, bọn họ không kiên nhẫn đẩy ra ông, mưa to cũng không nguyện ý ở trong căn nhà nàydù chỉ một phút đồng hồ.
“Không cho đi! Chớ đi!”Ông xông lên muốn ngăn chặn đại môn, nhưng thân thể vô pháp nhúc nhích, mắt mở trừng trừng nhìn người một nhà biến mất, đại môn khép lại, ông lạnh run, cực kỳ bi thương rống, “Chớ đi…”
“Lão gia, lão gia?”
Một bàn tay đẩy ông vài cái, Kỳ lão gia từ trong ác mộng tỉnh lại, vừa mở mắt toàn thân đều là mồ hôi lạnh.
Tôn đạo trưởng lo lắng nhìn ông một cái, “Lão gia, ngài không có việc gì chứ?”
Kỳ lão gia nhìn quanh bốn phía, nơi này là viện dưỡng lão cao cấp nhất S thị, ngoài cửa sổ là dương quang giữa trưa, không tiêu sát như trong mộng, phòng bệnh to như vậy cũng không có một tia nhân khí.
Ông đã ở trong này gần một tuần, mỗi ngày thức ăn ngon đều đầy đủ, nhưng trừ hai vệ sĩ, ông căn bản không thể đi ra ngoài một bước, nghĩ đến ngày ấy bị Kỳ Phong tự tay “Thỉnh” đến nơi đây, ông lại một lần nghĩ tới tư vị thê lương dưới cảnh đêm trong ác mộng, trong lúc nhất thời trong tim phẫn nộ vừa buồn lại lạnh, mãnh liệt ho khan một tiếng, tiếp cường trang trấn định nói, “Tôi không sao, sao ông lại tới đây?”
Vừa rồi lão gia ở trong mộng kêu bi thương thê thảm như vậy, hiển nhiên là muốn tìm người làm bạn, nhưng hiện tại càng muốn cậy mạnh, Tôn đạo trưởng cũng không vạch trần ông, “Thiếu gia nói ngài vài ngày không ăn cái gì, kêu tôiđến đưa đồ cho ngài ăn.”
“Kỳ Phong súc sinh kia hận ta không thể chết sớm một chút, sẽ có lòng tốt như vậy?” Kỳ lão gia hừ lạnh một tiếng, sau đó cầm lấy báo, tất cả đều là tin tức Côn Luân đổi chủ, ông ném thật mạnh sang một bên.
Tôn đạo trưởng bất đắc dĩ nhăn lại mày mao, “Thiếu gia cũng không phải chưa từng tới, là ngài không thấy cậu ấy. Lão gia thứ tôi nói thẳng, ngài có bệnh đích xác không nên quan tâm gì cả, ngài làm nhiều như vậy không phải để thiếu gia có thể trở về sao, hiện tại cậu ấy chưởng quản công ty, ngài ở trong này tĩnh dưỡng không phải thực tốt sao?”
“Tĩnh dưỡng? Rõ ràng là giam lỏng!” Kỳ lão gia ho khan một tiếng, nhìn phòng bệnh nói, “Ông nhìn nơi này đi, khói lửa khí đều không có, nó mỗi ngày sai vệ sĩ giám thị tôi, còn không cho phép tôi ra ngoài, không phải là hận không thể để tôi chết ở chỗ này sao!”
Tôn đạo trưởng nhìn lão nhân trước mắt, trường thán một hơi.
Kỳ Phong nếu thật muốn giam lỏng lão gia, liền sẽ không để cho mình đến đưa đồ ăn, huống chi vệ sĩ nhất định là giám thị, không thể là bảo hộ sao?
“Lão gia, ngài ở trước mặt tôi đừng cậy mạnh, vừa rồi ngài nói mớ tôi đều nghe thấy được, luôn mồm gọi nhi tử cùng tôn tử, ngài vì cái gì nhất định phải cùng đại thiếu gia nháo đến như vậy? Cậu ấy cùng Lạc Khâu Bạch đã như vậy, ngài đem công ty cho cậu ấy, dưỡng hảo thân thể, có cái gì không tốt?”
Một câu làm Kỳ lão gia lúc này trừng lớn ánh mắt, toàn thân cứng ngắc, tiếp kịch liệt ho khan, “Chê cười! Nó đoạt đi công ty, hại ông nó thành như vậy, không phải vì một người nam nhân!? Tôi thật hối hận năm đó nuôi lớn bạch nhãn lang!”
Tôn đạo trưởng bất vi sở động, vừa mở miệng lại đột nhiên thay đổi khẩu khí lạnh lùng, “Vậy giết Lạc Khâu Bạch hoặc là đại thiếu gia đi, như vậy ngài cũng thư thái, Kỳ gia cũng không ai làm trái lại, nhất lao vĩnh dật (một lần vất vả suốt đời nhàn nhã)”
Lão gia lập tức nhíu mày, không thể tin được lời này là một người tu đạo nói ra.
“Khụ khụ… Ông biết mình đang nói cái gì không?”
Tôn đạo trưởng sờ sờ râu mép, hạ giọng mở miệng, “Ngài làm nhiều chuyện như vậy, đơn giản chính là không cách nào tiếp nhận đồng tính luyến ái, hiện tại lại hối hận nuôi đại thiếu gia, còn hận cậu ấy đoạt đi toàn bộ Kỳ gia, đem ngài giam lỏng, vậy động thủ đi. Chết một người hoặc là chết một đôi vấn đề gì cũng đều giải quyết, dù sao ngài cũng nhận Hàn Chiêu lại, Đoàn Đoàn không có người giám hộ, tự nhiên cũng phảivề Kỳ gia.”
“Đến lúc đó huyết mạch Kỳ gia cũng có, công ty cũng trở về trong tay ngài, tối trọng yếu là không cần lo lắng đại thiếu gia cùng Lạc Khâu Bạch làm ngài mất mặt, một mũi tên trúng ba con chim, tái hoàn mỹ.”
Kỳ lão gia biến sắc, mãnh liệt đem cánh gà Tôn đạo trưởng mang đến ném trên mặt đất, “Hồ nháo! Tôi niệm tình ông có ânvới Kỳ gia, lần này không so đo với ông, ông cút ra ngoài cho tôi!”
Tôn đạo trưởng tươi cười, nhìn ông liếc mắt một cái, tiếp tục nói, “Lão gia, tôi không phải nói giỡn, mà là nghiêm túc đề nghị, hơn nữa hữu lý có theo.”
Kỳ lão gia bưng ngực ho khan một tiếng, tiếp nheo lại ánh mắt, “Chẳng lẽ… Ông là nói chìa khoá chi khế?”
Tôn đạo trưởng gật đầu, “Không sai chính là chìa khoá chi khế.”
“Trước tôi vẫn luôn không nói cái này, là bởi vì ngài không bị quản chế, hiện tại nếu ngài oán hận thiếu gia, tôi không thể không nói. Chìa khoá chi khế một khi hình thành, trừ bỏ chỉ có phản ứng với đối phương, tối trọng yếu chính là kiềm chế lẫn nhau, chỉ cần một người còn sống, thất kinh bát mạch sẽ hạn chế hành vi cùng ý nghĩ của người kia, làm người đó muốn xuất quỹ cũng không có khả năng.”
“Cho nên lúc trước ngài ngóng trông đại thiếu gia cùng nữ nhân gọi Tô Nhung hình hôn, đại thiếu gia sở dĩ kháng cự như vậy, hẳn là cũng không hẳn cùng ngài đối nghịch, trọng yếu hơn là chìa khoá chi khế hạn chế cậu ấy, hơn nữa cậu ấy thích Lạc Khâu Bạch như vậy, có quỷ mới đáp ứng ngài.”
Tôn đạo trưởng luôn luôn thần bí, dư thừa tuyệt đối không nói, hiện giờ vừa mở miệng, lão gia trầm mặc nửa ngày, bưng ngực nói, “… Ý của ông là chỉ có chết vong mới tách ra bọn họ?”
“Đúng, chỉ có chết vong mới có thể cởi bỏ chìa khoá chi khế, trừ phi hai người bọn họ chết, nếu không ngài trông cậy vào đại thiếu gia thay lòng đổi dạ căn bản là không có khả năng.”
Lão gia cương tại chỗ, giống như cảnh tỉnh, ông nhìn căn phòng trống rỗng, nửa ngày nói không nên lời một câu.
Nếu ngay từ đầu tất cả đều vô dụng, ông rốt cuộc còn chấp nhất những thứ gì!?
Tôn đạo trưởng không thấy được sắc mặt của ông, lần đầu lộ ra biểu tình sắc bén, cầm tay lão gia, “Lão gia, ngài hiểu rõ, bọn họ chết tốt cho ngài cũng như huyết mạch của Kỳ gia hay là tiếp nhận đồng tính luyến ái lưu lại mạng nhỏ của bọn họ đều do ngài.”
Kỳ lão gia đột nhiên chấn động, mặt xanh tím, suýt nữa muốn bối quá khí, Tôn đạo trưởng nhanh chóng đỡ lấy ông, cho ông uống vài hớp trà sâm, ông lại mãnh liệt xua tay, lập tức đem trà sâm đánh nghiêng trên mặt đất, gắt gao nhìn Tôn đạo trưởng nói, “Nhớ kỹ, chuyện hôm nay tuyệt đối không thể nói cho người thứ 3! Nếu ông để bọn nó xảy ra chuyện, tôi sẽ bắt ông!”
“Ông nghĩ tôi muốn… Để tôi hảo hảo ngẫm lại…”
Ông tanói vài câu, kịch liệt ho khan, gân xanh trên mu bàn tay đều nhảy ra, Tôn đạo trưởng lộ ra vẻ mặt đáng tiếc, giống như hảo tâm đề nghị lại bị vô tình bị gạt bỏ, mang theo chút hứng thú đần độn, nhưng đồng tử lại mang theo ý cười.
“Lão gia, uống canh gà đi, còn nóng.” Mang sang chén nhỏ, Tôn đạo trưởng cầm lên thìa.
Ông ta biết lão gia ngóng trông một nhà đoàn viên, chẳng qua hiện tại bị tôn tử xúi giục, cho nên mới cậy mạnh thôi.
*****
Cuối tháng năm, phim nhựa Hán ngữ về tâm lý học phạm tội《 Manh âm 》công chiếu.
Cuối cùng gần một năm, bộ phim gây sốt rốt cục cũng cùng người xem gặp mặt. Bộ phim điện ảnh này đầu tư cũng không cao, so với thương nghiệp lớn mà nói, phí tổn cũng chỉ là số lẻ, thậm chí cả đội hình cũng không đủ cường đại, trừ một Lạc Khâu Bạch đại hồng đại tử, mặt khác trên cơ bản đều là tân nhân cùng diễn viên quần chúng.
Nhưng trước tin tức Kỳ gia đổi chủ bị truyền ồn ào huyên náo, phim này cũng bởi vì thân phận của Hàn Chiêu mà đại đại đề cao hấp thụ ánh sáng, hơn nữa diễn viên chính Lạc Khâu Bạch lấy được giải thưởng Cách Lâm, lại cùng Kỳ gia có liênhệ thiên ti vạn lũ, cho nên phim chưa chiếu, 《 Manh âm 》 hai chữ này cũng đã như sấm bên tai.
Vốn là tin tức dựa vào sao tác cho hấp thụ ánh sáng, sẽ không được nhiều ít người xem vỗ tay, nhiều nhất cũngchỉ náo nhiệt, không vài người sẽ vì “Bát quái”mà cố ý bỏ tiền vô rạp chiếu phim, nhưng khi kịch bản cùng ảnh sân khấu《 Manh âm 》hấp thụ ánh sáng, rất nhiều người đều bị “Nhân cách phân liệt” cùng “Thanh âm ám chỉ” hấp dẫn, hơn nữa nhìn thấy Lạc Khâu Bạch mặc áo bào trắng nhẹ nhàng, hoá trang chính tà, điếu túc khẩu vị người xem.
Cùng ngày, vé cũng đã bị tranh mua không còn, đoàn phim tổ chức công chiếu long trọng, Lạc Khâu Bạch làm nhân viên chủ chế tự tham gia, lúc đi lên thảm đỏ hắn thủy chung bày ra nụ cười tiêu chuẩn nhất, rốt cuộc không có khẩn trương giống lần đầu tham gia 《 Tà dương ca 》.
Đèn flash sáng lên, không ít truyền thông khen ngợi, hắn đã không còn là diễn viên tép riu mấy năm trước nữa, hiện tại hắn có đầy đủ quyết đoán làm ánh đèn cũng lâm vào thất sắc ảm đạm.
Cửa bị fan hâm mộ cùng truyền thông vây truy chặn đường hơn hai tiếng, Lạc Khâu Bạch đi theo đoàn phim vào rạp phim, bởi vì là diễn viên chính, hắn bị an bài ngồi cùng đạo diễn Hàn Chiêu.
Từ lần trước Kỳ gia “Thay đổi chính quyền “, hai người không có đối mặt, hiện giờ ngồi cùng một chỗ cũng không phản đối, Hàn Chiêu chỉ nhìn hắn một cái, liền đem ánh mắt chuyển sang một bên, giống như đã không biết hắn, loại thái độ xa cách nàylàm Lạc Khâu Bạch thả lỏng một hơi.
Truyền thông vốn tưởng rằng có thể bắt được chút gì của hai người, dù sao bạn tốt của anh và em cùng tồn tại trong một đoàn phim, hai huynh đệ còn không đối phó, nói như thế nào đều có điểm vi diệu, nhưng vừa thấy hai người hoàn toàn không giao lưu, chỉ có thể tiếc nuối rời đi.
Điện ảnh mở màn xong, Kỳ Phong đột nhiên gửi tin nhắn, hỏi hắn hôm nay muốn ăn cái gì.
Lạc Khâu Bạch vừa thấy vui vẻ, nghĩ thầm cơm trong nhà hắn không làm, cũng là dì Trương làm, Đại lão bản nguyên lai cũng có quan tâm củi gạo du muối.
Hắn cười dùng tin nhắn nói chuyện phiếm, kỳ thật cũng không có gì nhất định phải nói, chính là luyến tiếc buông tay ra, nói đến nói đi mấy trăm tin nhắn đều đi qua, đều là một ít lời không dinh dưỡng.
Lúc này Kỳ Phong lại nhắn lại, chỉ có một câu 【 Buổi tối về sớm một chút trở về ăn cơm 】, ngắn gọn dấu chấm câu cũng không có.
Lạc Khâu Bạch nghĩ nghĩ, hôm nay buổi tối đoàn phim hẳn là có tiệc khánh công, hắn rốt cuộc muốn không cần kiều đâu…
Đang tự hỏi, hắn vừa nhấc đầu, đột nhiên phát hiện bên cạnh Hàn Chiêu đang nhìn hắn, đầu tim hắn nhảy dựng, chợt nghe anh ta trầm giọng nói, “Đêm nay tiệc khánh công em sẽ đến sao?”
“…” Lạc Khâu Bạch không biết nên trả lời như thế nào.
Hàn Chiêu không hề chớp mắt nhìn hắn, trong đại sảnh tối đen, Lạc Khâu Bạch cảm thấy có chút hoảng hốt, bởi vì hắn nhìn thấy trong ánh mắt hẹp dài của Hàn Chiêu mang theo điểm tự giễu cùng chua xót.
“Liền tính em chán ghét nhìn thấy tôi, ít nhất ở mặt ngoài cũng phải làm bộ chứ, em cũng nhìn thấy vừa rồi thái độ của truyền thông, nam chính cả tiệc khánh công cũng không tới, em ngẫm lại bọn họ sẽ viết như thế nào.”
Đúng vậy, nếu tiệc khánh công cũng không đến, rõ ràng nói cho người khác biết, hắn không thíchphim này hoặc là… Chuyện Kỳ Phong “Soán quyền” là thật.
Đối với công tác, Lạc Khâu Bạch luôn luôn nghiêm túc, vứt đi nguyên nhân cùng Hàn Chiêu, hắn kỳ thật thực thích 《 Manh âm 》, cũng thực thành tâm quay, cho nên không nghĩ làm chuyện không cần thiết, lại càng không muốn bởi vì hắn lại chụp lên cho Kỳ Phong cái mũ.
Lúc này biên kịch cùng nhà sản xuất bên tay tar1i cũng đã mở miệng, cười nói nam chính đều ném, chúng ta còn tham dự tiệc khánh công gì.
Nói như vậy, Lạc Khâu Bạch chỉ có thể cười cười nói, “Đương nhiên, tiệc khánh công nhất định phải đi.”
Theo nội dung phát triển, phim chậm rãi triển khai.
Trầm Xuyên cố gắng giúp cảnh sát tìm kiếm hung thủ giết người liên hoàn, nhưng lại bị càng ngày càng nhiều bí ẩn vây khốn, hắn không biết người chết rốt cuộc là chết như thế nào, cho nên lấy đi di vật người chết, so từng cái, lại phát hiện bọn họ có một võng hữu gọi là S.
Hắn có ý đồ muốn dùng thân phận giả lên trên mạng tiếp cận S, nhưng chưa bao giờ thành công, thẳng đến một ngày hắn phát hiện S trả lời, nhưng địa chỉ IPlại là địa chỉ của mình, lúc này hắn mới ý thức mình thực có thể là tinh thần phân liệt, thậm chí chủ nhân của hắn, đang bị thứ nhân cách tà ác, một chút cắn nuốt hầu như không còn!
Không khí phim đột nhiên ngưng trọng quỷ dị, cùng với hình ảnh đen tối cùng âm nhạc âm trầm quỷ dị, đêm tối buông xuống, thứ nhân cách kiêu ngạo dùng thanh âm của mình chấm dứt từng sinh mệnh, tiếngcười âm trầm trầm cùng độ cung ôn nhu trên khóe miệng, làm người ta không rét mà run, không ít người xem đều nổi da gà.
Tiết tấu càng lúc càng nhanh, theo đàn công bat phối nhạc, bạn gái phát hiện bí mật của hắn, hắn giết chết cô trước, ôn nhu hôn môi “Hắn”, thời gian này, âm nhạc im bặt, toàn bộ phòng chiếu phim tối đen một mảnh, chợt nghe chậm rãi truyền đến thanh âm vi ách mềm nhẹ, ôn nhu giống như yêu ngữ thiên hồi bách chuyển.
Hắn nói, “Nghe được thanh âm nội tạng không?”
Hình ảnh tối đen như cũ, chỉ có tiếng nam nữ thống khổ thét lên, Trầm Xuyên lại ôn nhu cười, “Hư… An tĩnh chút, em nhìn đi, tử thần đến.”
Thanh âm của hắn phi thường chậm, nhưng mỗi một âm cũng giống như đao hướng vào xương cốt, rõ ràng trên màn ảnh một mảnh hắc ám, cái gì cũng không có, nhưng mọi người lại cảm giác mãnh liệt, nhắm mắt lại, đều có thể tưởng tượng đến cảnh giết người, thậm chí đều nghe thấy được thanh âm thân thể bị đốt trọi, không chịu nổi ám chỉ trực tiếp khóc lên.
�
Thẳng đến cuối cùng Trầm Xuyên dùng lý trí cuối cùng, hạ ám chỉ, dưới ánh mặt trời tự tay kết thúc sinh mệnh của mình, người xem đều thất thần.
Ngọn đèn sáng lên, hiện trường tĩnh mịch hơn mười giây mới vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Lạc Khâu Bạch đứng lên cúi đầu, cười thực ngại ngùng ôn hòa, ai cũng không cách nào liênhệ hắn và kẻ điên giết người vừa rồi trên màn ảnh là một người.
Thiệt nhiều người xem bị dọa chân bị mềm nhũn, thậm chí một bên lau nước mũi nước mắt một bên vỗ tay, loại cảm giác kỳ lạ lạc vào cảnh giới khi cảm thấy tử vong buông xuống thật là đáng sợ, Lạc Khâu Bạch diễn xuất quả thực thần, hắn… Hắn đến tột cùng là làm như thế nào!?
Lần đầu công chiếu thành công lớn, 《 Manh âm 》tăng vọt số vé cùng danh tiếng tốt nhất, thậm chí ngày hôm sau rất nhiều truyền thông đều dùng tới “Nếu thanh âm là một loại diễn xuất, Lạc Khâu Bạch không thể nghi ngờ là thiên tài” để hình dung hắn. Đương nhiên, những điều này nói sau, bởi vì hiện tại Lạc Khâu Bạch đang bề bộn tham gia tiệc khánh công.
Làm đạo diễn, Hàn Chiêu tới trước những người khác, khianh ta nhìn thấy Lạc Khâu Bạch, chủ động tiến lên, ánh mắt hẹp dài mang theo ý cười, “Đa tạ em đã tới.”
Sắc mặt của anh ta tựa hồ càng thêm tái nhợt, thoạt nhìn không khỏe mạnh, lúc này nhìn thấy Lạc Khâu Bạch như là quên ân oán trước, thoạt nhìn tâm tình không tồi.
Lạc Khâu Bạch thủy chung nhớ rõ ngày đó tại đại hội cổ đông, anh ta không nói được một lời lãnh đạm, khi đó hắn nghĩ, anh ta có thân phận con riêng, chẳng lẽ không phải càng để ý công ty là thiên hạ của ai sao, vì cái gì thoạt nhìn lạnh như vậy, hoàn toàn không có ý cười như vậy.
Rốt cuộc anh ta để ý cái gì?
Áp chế nghi hoặc trong lòng, hắn xua tay, “Đây là bổn phận của tôi, Hàn đạo diễn khách khí rồi.”
Xa cách khách khí tới cực điểm làm sắc mặt Hàn Chiêu cương một chút, tiếp lại dường như không có việc gì cười cười, “Kia vào đi thôi, hôm nay tới không ít nhà đầu tư, em có thể làm quen họ một chút.”
Hiện trường đích xác đến không ít nhân vật tai to mặt lớn, phòng bán vé phiêu hồng, tự nhiên đưa tới một mảnh thấy người sang bắt quàng làm họ, bất quá Lạc Khâu Bạch không có hứng thú, từ chối nói thân thể không thoải mái, bưng một ly nước trái cây ra hậu trường.
Lúc này tất cả mọi người ở đằng trước tán gẫu, nơi này phi thường an tĩnh, hắn tính tính thời gian, chuẩn bị đi sớm một chút, lấy điện thoại cầm tay ra vừa muốn kêu Kỳ Phong giữ đồ ăn lại, sau lưng lại đột nhiên xuất hiện bóng đen.
“!” Lạc Khâu Bạch hoảng sợ, vừa quay đầu lại thấy được khuôn mặt anh tuấn của Kỳ Phong.
Hắn đầu tiên là sửng sốt, tiếp không dám tin mở to hai mắt, “Sao anh lại tới đây?”
Đại điểu quái thật đúng là thần, vô luận mình ở chỗ nào đều có thể tìm được.
Kỳ Phong ở sau lưng ôm hắn không buông tay, khuôn ngực rắn chắc rộng lớn tản ra độ ấm, há miệng thanh âm trầm thấp, “Như thế nào, em không chào đón anh sao?”
Sau lưng nam nhân tản ra hương vị cổ long thủy quen thuộc, Lạc Khâu Bạch cười cười, “Đương nhiên không chào đón, em vừa rồi còn băn khoăn kêu anhgiữ đồ ăn, kết quả anh đột nhiên chạy tới, buổi tối em ăn cái gì?”
“Đúng rồi, sao anh tìm tới nơi này? Em không nhớ rõ đã nói với anh vị trí của em a.”
Kỳ Phong hừ lạnh một tiếng không buông tay, có chút khinh thường nói, “Em có hóa thành tro anh cũng có thể tìm được, huống chi tiểu khánh công yến.”
Kỳ Phong nói ra lời như thế, trên cơ bản là nóng vội, Lạc Khâu Bạch nhìn nhìn bốn phía, biết rõ nơi này không có người, cũng không có nghĩa là không có người thứ hai giống y rảnh rỗi tới nơi này đi dạo, còn luyến tiếc đẩy ra Kỳ Phong, tựa như khi còn bé đem kẹo đường giấu đi, trong tim đều đập.
Hắn thả lỏng thân thể, trong ngực Kỳ Phong duỗi thắt lưng, không tái truy cứu y vì cái gì sẽ xuất hiện, chỉ cười hì hì ngưỡng trên bả vai y nói, “Ngô… Hôm nay vội một ngày, vừa mệt vừa đói… Phong Phong, anh hôn em đi.”
Lời này vừa rơi xuống đất, hắn cũng cảm giác được nam nhân toàn bộ thân thể đều cứng ngắc, tiếp đặc biệt nóng nảy đẩy ra hắn, “Anh đến cũng không phải là nghe em làm nũng!”
Lạc Khâu Bạch nhịn không được cười lên tiếng, “A —— Em đã hiểu, người nào đó nhất định là bởi vì tan tầm thấy em không ở nhà, lại không cách nào ăn cơm, trong lòng tưởng niệm như cuồng cho nên mới tới đúng không?”
“… Đừng cố tình gây sự!”Thân thể Kỳ Phong càng cứng ngắc, hơn nữa độ ấm trên người cũng đột nhiên cao không bình thường.
Giống như chỉ cần bị trạc phá tâm tư, y sẽ có loại phản ứng này, lần nào cũng đúng.
Lạc Khâu Bạch cười hắc hắc, “Vậy anh đến tột cùng là tới làm gì?”
Lúc nói chuyện hắn quay đầu, thấy được trên tay Kỳ Phong trường thân ngọc lập có một cái… Cà men?
Như là nhận thấy được ánh mắt thê tử toàn bộ đều chăm chú vào thứ trong tay mình, Kỳ Phong tức giận đem hộp cơm đưa cho hắn, “Em nhìn cái gì vậy? Anh cũng không phải là đến đưa cơm cho em, không cần tự mình đa tình.”
Em có nói anh vội tới đưa cơm sao? Giấu đầu lòi đuôi rõ ràng một chút đi, Kỳ chủ tịch.
Lạc Khâu Bạch đã sớm đói bụng đến bụng thầm thì gọi, tiệc khánh công vốn có không ít mỹ vị, nhưng lúc đi vào liền tránh không được bị ép rượu, cho nên hắn từ lần đầu công chiếu đến hiện tại vẫn luôn không ăn gì, lúc này nhìn thấy cà men ánh mắt đều sáng, “Phong Phong, ngươi hiền lành như vậy, trẫm càng muốn kết hôn với ngươi.”
Kỳ Phong nóng nảy đem hắn đặt trên ghế sa lông nghỉ ngơi, mình ngồi xuống, còn không quên cứng rắn đưa cho hắn một đôi đũa, “Câm miệng của em lại! Đều nói không vội tới đưa cơm cho em, rốt cuộc muốn lặp lại bao nhiêu lần em mới nghe được…”
Câu nói kế tiếp bị nụ hôn của Lạc Khâu Bạch ngăn chặn, y kiêu ngạo đột nhiên xanh mặt, đem đầu dịch sang một bên vẻ mặt khinh thường, nhưng lỗ tai lại hồng không quá tự nhiên.
Nhưng khi Lạc Khâu Bạch vui rạo rực mở ra cà men trong nháy mắt, lập tức liền hối hận, hắn hy sinh “Sắc đẹp”lại đổi đi đồ vật này?
“Này… Là cái gì?” Hắn cúi đầu nhìn thứ sính dính trong cà men, khô cằn hỏi.
“Dì Trương tay nghề sao vậy?”
“Ai nói cho em biết đây là dì Trương làm? Em không phải đói bụng sao, còn không mau ăn.” Kỳ Phong mở miệng, sống lưng thực thẳng, một bàn tay ôm Lạc Khâu Bạch, một tay khác bỏ vào túi.
“Vậy là ai làm? Còn có, anh còn không có nói cho em biết đây rốt cuộc là cái gì vậy.”
Né tránh ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, Kỳ Phong nhẹ nhàng nói, “Trong nhà đã đổi đầu bếp mới, mang đến cho em nếm thử hương vị, em đừng nói em không nhìn ra đây là canh khoai tây vịt.”
Quả thật không nhìn ra… Nếu đầu bếp là trình độ này, hắn cũng có thể đi học trường tân đông phương nấu nướng.
“Anh không phải nói không phải cố ý đưa cơm cho em sao, kia còn nói nếm hương vị làm chi?”
Một câu trạc phá lời nói dối của Kỳ Phong, y lần thứ hai không kiên nhẫn, vươn tay đi bắt cà men, “Em chỗ nào nhiều lời như thế, không ăn thì thôi.”
Lạc Khâu Bạch mắt thấy được tay y, tiếp thu hồi tầm mắt đoạt lại cà men, “Ai nói em không ăn, đều nhanh chết đói.”
Hắn cầm lấy chiếc đũa trong canh trong giảo hợp vài cái, sau đó thâm hút một hơi đem canh đều tưới vào trong bụng.
Kỳ Phong mặt không đổi sắc, ánh mắt nhìn hắn lại mang theo chờ mong, “Trình độ đầu bếp như thế nào?”
Lạc Khâu Bạch bẹp một chút miệng, lộ ra vẻ mặt thống khổ, “Em hoài nghi anh vị giác không nhạy, trình độ loại này anh còn mướn? Khoai tây hoàn toàn nát, vịtthì cằn, hơn nữa nếu không phải cháo liền không cần thêm tinh bột nhiều như vậy, nếu em là anh khẳng định sẽ lập tức đuổi việc.”
Lạc Khâu Bạch nói một chữ, sắc mặt Kỳ Phong liền khó coi một phân, cuối cùng cố nén cảm xúc, như là không xác định trầm giọng lại hỏi một câu, “Thật sự tao như vậy?”
Bản thân y đều không chú ý tới, lúc này biểu tình tựa như một tiểu hài tử chờ biểu dương, không, phải nói là con thú đại hình phe phẩy cái đuôi chờ đợi thuận mao.
Lạc Khâu Bạch cố nén ý cười, nhắm mắt lại gật đầu, “Đã không thể càng nguy rồi…”
Kỳ Phong không nói chuyện, thô lỗ cầm lại cà men, mặt nghiêng gắt gao băng lãnh, mang theo điểm mất mát, lúc này Lạc Khâu Bạch tay mắt lanh lẹ bắt lấy tay y, mặt trên rõ ràng là vài miệng vết thương, tuy rằng đã sát thuốc, nhưng dấu vết hồng nâu vẫn ghê người.
Lạc Khâu Bạch không muốn Kỳ Phong rút về, liền cúi đầu đem đầu ngón tay hôn một lần, “Tuy rằng thực tệ, bất quá chỉ cần là anh làm em đều thích, anh không thấy được em đều uống sạch sao, nếu thay đổi người khác em mới mặc kệ.”
Hắn biết Kỳ Phong không am hiểu nấu nướng, trước kia y làm cháo đen tuyền, hắn đến bây giờ còn nhớ rõ, nhưng nghĩ con người cao đại rắn rỏi, mang theo một tay thương ngốc vụng vì hắn nấu cơm, trong tin nhắn lại không nói tới một chữ, thậm chí biết mình muốn tham gia khánh công yến cũng không nói nhiều một câu, trực tiếp mang theo thành quả lao động, lòng tràn đầy vui mừng vội tới đưa cơm, Lạc Khâu Bạch liền nhịn không được ở trong lòng ai thán.
Nam nhân này tại sao có thể tốt với hắn như vậy.
Bị thê tử hôn ngón tay, Kỳ Phong đỏ mặt, kỳ thật ychỉ là bởi vì ở trong công ty nghe được cấp dưới thổi phồng, tay nghề dỗ bà xã cỡ nào vui vẻ, cũng muốn thử xem thôi.
“Lần sau không thích trực tiếp nói cho anh biết.”Y đem cằm chôn ở cần cổ Lạc Khâu Bạch, trầm giọng mở miệng.
“Ai? Em còn không đủ trực tiếp sao, lần sau em nói khó nghe một chút, kỳ thật thật sự hảo khó ăn…” Lạc Khâu Bạch buồn cười, đánh giá một chút, phát hiện không có người, rất nhanh nhéo nhéo mũi Kỳ Phong.
“Câm miệng.” Kỳ Phong không kiên nhẫn mở miệng, sau đó ngăn chặn bờ môi của hắn.
Thể chất của hai người chỉ cần tới gần, hơi chút không chú ý liền củi khô lửa bốc, môi đan chéo cùng một chỗ, tiếng nước chậc chậc vang lên, hai người đều có điểm khí tức không xong, đúng lúc khó khăn chia lìa, một tiếng chuông bén nhọn đột nhiên vang lên, đánh gãy ý loạn tình mê.
Lạc Khâu Bạch thấp khụ một tiếng, thầm than một tiếng “Làm bậy”, hắn lại không để ý trường hợp bị mỹ nhân kế của đại điểu quái câu dẫn rồi.
“Vừa lúc khánh công yến sắp kết thúc, em đi ra ngoài nhìn xem, buổi tối cùng nhau về nhà.”
Kỳ Phong gật đầu, nhìn theo bóng dáng Lạc Khâu Bạch, nhíu mày lấy điện thoại di động ra.
Đây là vệ sĩy an bài bên người lão gia, bình thường phụ trách bảo vệ, buổi tối cùng hội báo bệnh tình cùng tình huống lão gia.
“Cậu nói cái gì? Lại nháo?”
“Dạ, lão gia nhất định phải đi ra ngoài, tôi cùng Trương Cường khuyên nhủrất nhiều lần, thân thể ông không thể chạy, nhưng ông cho rằng ngài giam lỏng ông, hơn nữa hôm nay Tôn đạo trưởng đến, ông lại ném đi bát cơm, hơn nữa gần đây ông còn vẫn luôn nằm ác mộng, la hét ngài cùng tên Kỳ lão tiên sinh, tựa hồ… Tức giận đến không nhẹ.”
Kỳ Phong nhu nhu thái dương, “Vậy được rồi, từ ngày mai cậu không cần đi theo ông ta, Trương Cường bên cạnh là được.”
Y an bài hai vệ sĩ, mục đích cũng là bảo hộ hơn là giám thị, nhưng lão gia còn phản ứng như vậy, y nếu thật muốn giam lỏng ông, cần gì phải có phương pháp này?
Quên đi, tùy tiện, chỉ cần lão gia sờ không tới quyền lợi trong công ty, không dùng tâm cơ cùng chiêu số gì, bệnh nghiêm trọng như thế liền hết thảy theo ông đi, y cũng không thể mắt mở trừng trừng nhìn lão gia bị hoạt hoạt tức chết.
Lời của editor: Anh Phong nấu cơm nữa!