CHƯƠNG 74
Phóng viên tập hợp lại, đem Lạc Khâu Bạch vây đổ trong ngoài, cái này cũng chưa tính tới chuyện paparazzi khác nghe tin tức.
Trong lúc nhất thời biệt thự yên tĩnh dưới chân núi rộn ràng nhốn nháo, đèn flash chớp ngoáng làm đèn đường một bên sáng ngời.
Lạc Khâu Bạch không có cách nào thoát thân, không rõ tại sao chuyện Đoàn Đoàn cùng nhẫn cưới bị người khác tuôn ra, hắn lại không thể tùy tiện mở miệng, trong lòng vô cùng lo lắng, trên mặt cũng nhất phái thong dong, cười nói, “Hôm nay đã khuya, có chuyện gì chờ ngày mai trực tiếp hỏi ý kiến người đại diện của tôi đi.”
Hắn vừa nói vừa mở ra cửa xe, thợ săn ảnh thật vất vả mới bắt được hắn, làm sao có thể dễ dàng để hắn đi, vây quanh ô tô.
“Lạc tiên sinh, xin hỏi chuyện là như thế nào?”
“Xin hỏi chiếc nhẫn rốt cuộc là anh kết hôn, hay là Kỳ tiên sinh tặng lễ vật cho anh? Kỳ tiên sinh biết anh có hài tử không?”
Vấn đề này rõ ràng là một cái cái bẫy, tương đương muốn biết rõ Lạc Khâu Bạch đã kết hôn rồi có con, hay là quan hệ tình nhân với Kỳ Phong là sự thật, vô luận trả lời ra saocũng đều sai, nghệ sĩ không chú ý tới sẽ bị ép nói thật.
Lạc Khâu Bạch tự nhiên cũng hiểu được đạo lý này, chỉ cười mà không nói, trong lòng lại nhịn không được mắt trợn trắng, nếu thật nói cho anh biết, tôi không chỉ kết hôn sinh tử, mà hài tử vẫn là của Kỳ Phong, chẳng phải hù chết bọn ngu ngốc các anh sao?
Nghĩ vậy, hắn theo bản năng nhìncửa hàng tiện lợi cách đó không xa, vừa lúc nhìn thấy Kỳ Phong chạy tới quầy thu ngân, trong nháy mắt da đầu đều tê rần, không dám tưởng tượng Kỳ Phong cầm một hộp bao cao su xuất hiện tại đây sẽ dẫn đến hậu quả gì.
Biểu tình trên mặt Kỳ Phong bị kính râm che đậy, nhưng ánh mắt lạnh như băng giống như muốn đông lạnh không khí chung quanh, y vẫn luôn nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, đột nhiên xiết chặt nắm tay phát ra thanh âm cọt kẹt.
“Trước… Tiên sinh, xin hỏi mấy thứ này ngài còn muốn mua không?” Nhân iên thu ngân thấp giọng hỏi một câu, hiển nhiên là bị nam nhân lạnh như băng trước mắt dọa đến.
Hơn nửa đêm đeo kính râm, mặt đều thấy không rõ, còn có sát khí lớn như vậy, không phải muốn đánh người đi?
Kỳ Phong không nói lời nào, bên ngoài phóng viên càng ngày càng nhiều, y thậm chí đã không nhìn thấy thân ảnhcủa Lạc Khâu Bạch.
Mẹ kiếp!
Y mãnh liệt nắm chặt tay, hộp áo mưa trong tay bị y nắm đều biến hình, trầm mặc một hồi, y lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
Cúp điện thoại, y ném hộp áo mưa lên trên mặt bàn, lại chọn hơn mười hộp khẩu vị khác nhau, lấy ví, “Mua hết, bao nhiêu tiền.”
“…” Nhân viên thu ngân kinh ngạc nuốt nuốt nước miếng.
Vây truy bên ngoài vẫn còn tiếp tục, Lạc Khâu Bạch nhức đầu muốn chết, đang lúc vô cùng lo lắng, từ xa xa một chiếc xe thể thao đột nhiên bay nhanh đến, đánh lạc hướng tầm mắt mọi người, chiếc xe kia như là hoàn toàn không phát hiện đến người trước mắt, người ở nơi nào nhiều liền đi về chỗ đó.
Động cơ gầm rú vang lên, phóng viên cả kinh nhanh chóng trốn sang một bên, lúc này xe dừng lại, Trịnh Hoài Giang bước nhanh xuống xe, vươn tay ngăn lại phóng viên, lạnh lùng nói, “Xin lỗi các vị, bây giờ là thời gian riêng tư của Khâu Bạch, không tiếp nhận phỏng vấn gì cả, cũng không có hứng thú ứng phó, xin tránh ra, cám ơn.”
Trên đời này có rất ít người có thể làm phóng viên câm miệng, nhưng Trịnh Hoài Giang tại giới giải trí làm người đại diện kim bài, đắc tội anh ta chẳng khác nào chết, hiện tại, thậm chí là minh tinhtương lai, trừ phi không muốn kiếm cơm ăn, nếu không sẽ mất nhiều hơn được, trong lúc nhất thời hiện trường an tĩnh lại.
Lạc Khâu Bạch trong lòng nghi hoặc Trịnh Hoài Giang tại sao lại tới đúng lúc, ánh mắt hướng về Kỳ Phong, liền nhìn y lãnh mặt quơ quơ di động với mình.
Khóe miệng nhíu nhíu, huyền tâm mới hạ xuống, hắn đường hoàng mở miệng, “Nếu tôi có người mình thích, nhất định sẽ chủ động nói cho mọi người, cũng thỉnh mọi người chú ý nhiều hơn trận tổng chung kết《 Nhạc động toàn cầu 》ngày mốt, cám ơn.”
Nói xong hắn theo Trịnh Hoài Giang lên xe, các phóng viên vẫn không cam lòng, còn muốn vây truy chặn đường, bảo toàn biệt thự, “Có nghiệp chủ nói các người gây rối, nếu không phải hộ gia đình nơi này thỉnh lập tức rời khỏi, nếu không chúng tôi có quyền báo nguy.”
Thừa dịp này, xe bay nhanh, Lạc Khâu Bạch quay đầu lại nhìn thoáng qua Kỳ Phong, trong lòng nghẹn khuất, khó có được cơ hội cùng đại điểu quái về nhà, kết quả đều thất bại.
Bởi vì bị phóng viên vây truy chặn đường, đến cửa nhà, Lạc Khâu Bạch cũng không dám trở về, chỉ có thể về gian nhà trọ trước kia, giảm bớt phiền toái.
Giờ phút này hắn nằm ở trên ghế sô pha kêu rên, “Đoàn Đoàn còn ở trong nhà chờ tôi, Kỳ Phong ngày mai lên máy bay, đám paparazzi ngạnh sinh sinh tách người một nhà chúng tôi rốt cuộc có nhân tính hay không!”
Trịnh Hoài Giang ném qua một cái đệmvào đầu hắn, “Thời điểm nào rồi, cậu còn băn khoăn hài tử bà xã đầu giường, nhìn xem cậu làm chuyện tốt gì!”
“Phanh” một tiếng, Ipad bị ném lên trên bàn. Tuy rằng đã xem qua một lần, bất quá Lạc Khâu Bạch vẫn cầm lên mở video.
Trên màn ảnh đầu tiên là một trận tiếng kêu của côn trùng, tiếp liền xuất hiện hình ảnh hắn ôm Đoàn Đoàn đi trong hành lang bệnh viện, thực hiển nhiên đây là một đoạn theo dõi, hắn đeo khẩu trang cùng kính râm, che cẩn thận, chợt thấy, chính là võng hữu đăng lên, rõ ràng chính là hắn.
Không chỉ như thế, khi video truyền phát tin hắn nộp tiền, cúi đầu viết tên trên bệnh lịch, màn ảnh rõ ràng có quay trên ngón áp útcủa hắn có một chiếc nhẫn.
Bởi vì chuyện này, trên mạng một mảnh nhiệt nghị. Lạc Khâu Bạch cho rằng chuyện này lại là người sau lưng nhìn hắn không vừa mắt hạ độc thủ, kết quả lật lật bài post mới biết được bất quá chỉ là tiểu hộ sĩ trong bệnh viện, nhận ra hắn sau đó tâm huyết dâng trào đăng lên Weibo của mình, kết quả mới dẫn đến trò khôi hài này.
“Tôi đã sớm nói cậu không thể đưa hài tử đi bệnh viện, kết quả thế nào? Cậu nói cậu sao bất cẩn như vậy, có phải cảm thấy nhẫn Kỳ thiếu gia tặng cậu đặc biệt quý, cho nên cần phải lộ ra cho nhân gia nhìn?”
Lạc Khâu Bạch cũng thực bất đắc dĩ, ngày đó Đoàn Đoàn sốt lợi hại như vậy, lại là lần đầu bị bệnh, hắn lúc ấy trong đầu đều là tiểu tử kia, ai còn chú ý tới nhẫn có tháo ra chưa?
“Lần này là tôi sơ sót, lúc ấy không suy xét nhiều như vậy.”
Trịnh Hoài Giang nhu nhu thái dương, “Tôi thông cảm cậu làm ba ba lo lắng cho nhi tử, nhưng hiện tại chuyện với Kỳ Phong còn chưa giải quyết, lại bật ra loại chuyện này, cậu chuẩn bị giải quyết như thế nào?”
Lạc Khâu Bạch nguyên bản tưởng rằng sự tình sẽ phi thường nghiêm trọng, ít nhất cũng sẽ nhấc lên hôn ước của hắn cùng Kỳ Phong, thậm chí có khả năng năm đó mình ở nước Mỹ sinh Đoàn Đoàn cũng bị tuôn ra, hậu quả thiết tưởng sẽ không chịu nổi, nhưng hiện tại chẳng qua là video hắn mang nhi tử đi khám bệnh mà thôi, hắn không lo lắng.
Nhún vai, cười nói, “Có thể giải quyết như thế nào? Tuôn ra thì tuôn ra đi, vốn là tôi cũng không muốn giấu diếm Đoàn Đoàn, lần này bị người ta phát hiện cũng tốt, đỡ phải giải thích.”
“Vấn đề là hài tử từ chỗ nào đến, cậu dù sao cũng phải cấp thuyết pháp chứ? Scandal của cậuchưa bị xóa sạch sẽ, hiện tại lại nhấc lên chuyện nữ nhân, nhân gia sẽ hoài nghi sinh hoạt cá nhân của cậu hỗn loạn hiểu không?”
“Anh cũng nói là hoài nghi, chỉ cần Đoàn Đoàn ở bên cạnh tôi, sớm hay muộn đều sẽ có một ngày như thế, nếu tôi không mở miệng, những phóng viênđó cũng chỉ có thể hoài nghi, ai quy định mang nhẫn ôm hài tử nhất định phải kết hôn với nữ nhân?”
Nghe hắn nói như thế, Trịnh Hoài Giang ngược lại nở nụ cười một tiếng, “Cậu còn bình tĩnh, bất quá vẫn có thể xem là một biện pháp tốt.”
Lấy bất biến ứng vạn biến, chỉ cần bảo trì trầm mặc, mặc cho những phóng viên đó suy đoán lung tung, cũng không thể làm gì Lạc Khâu Bạch, liền tính thật sự bất đắc dĩ muốn nói, có thể nói nhẫn là mình mua, hài tử là nhận nuôi, dù sao phóng viên cũng không có nhiều chứng cớ.
Trịnh Hoài Giang nhìn Lạc Khâu Bạch không tự loạn đầu cũng an tâm, lại dặn dò hắn vài câu rồi ly khai.
Lạc Khâu Bạch bên này an toàn tránh thoát phóng viên, Kỳ Phong bên kia đương nhiên cũng không có nhàn rỗi, hỏi rõ ràng tình huống xong, lập tức gọi Trịnh Hoài Giang cùng vệ sĩ tới, lái xe, thay đổi một chiếc xe, lúc phóng viên lơ đãng nghênh ngang đi qua.
Cả một buổi tối, vốn đang muốn trước khi đi công tác cùng thê tử ôn tồn một chút, thuận tiện nhìn xuẩn nhi tử, kết quả đều bị paparazzi nhiễu loạn, sắc mặt Kỳ Phong không tốt.
Gửi tin nhắn cho Lạc Khâu Bạch, hỏi địa chỉ xong một đường chạy tới, đến dưới lầu y thuận tay bấm điện thoại cho thê tử, kết quả lại tắt máy, trên lầu cũng tối đen, như là căn bản không có người.
Nói địa chỉ cho mình rồi không thấy, lúc này phù dung câu còn có thể đi nơi nào?
Y nhíu mày, gọi mấy lần vẫn tắt máy, kêu lái xe đi liền lên lầu. Lúccòn chưa kết hôn với thê tử, y kêu quản gia làm chìa khóa trong gian nhà trọ, cho nên giờ phút này thông suốt mở cửa.
Trong phòng tối đen một mảnh, không có ai, Kỳ Phong lãnh mặt sờ công tắc điện, phát hiện nguồn điện đều bị chặt đứt, lúc đang nghi hoặc, một bàn tay đột nhiên từ phía sau lưng vươn ra trụ cổ của y, tiếp thừa dịp y không phòng bị, đè y lên cửa.
“Nói, cho tiền hay hiến thân, nếu không ngoan ngoãn làm theo, tôi sẽ giết người yêu của cậu.” Một thanh âm trầm thấp khàn khàn truyền đến.
Kỳ Phong mặt không đổi sắc, vẫn không nhúc nhích, “Vậy anh chậm rãi động thủ đi, tôi đi trước, tái kiến.”
Nói xong y muốn đi ra cửa, nhân ảnh áp chế y căn bản không dự đoán được y sẽ nói như vậy, thân hình sửng sốt, tiếp cũng cảm giác được một cỗ hung mãnh, mãnh liệt cô trụ hắn, tiếp không đợi hắn kịp phản ứng liền đem hắn ném tới trên ghế sô pha
“… Mẹ kiếp… Xương sườn đau chết!”
Kỳ Phong hừ lạnh một tiếng, từ trên cao nhìn xuống quặc trụ cằm hắn, vuốt ve gáy hắn, “Têncướpnày làn da không tồi, nếu em đánh không lại anh, liền đến lượt anh đánh cướp, bất quá em cũng không có tiền, anh chỉ cướp sắc thế nào?”
Thân hình người phía dưới nhoáng lên một cái, tiếp đá y một cước, “Đi đi đi, anh không phải tình nguyện em bị người ta giết cũng thấy chết không cứu sao?”
“Em ngốc như vậy, sẽ nghĩ tới tự sát sao?” Kỳ Phong không mặn không nhạt cười nhạo một tiếng, một bàn tay ôm thắt lưng nam nhân, chuẩn xác không có lầm cắn hầu kết hắn.
Lạc Khâu Bạch kêu lên một tiếng đau đớn, tiếp nở nụ cười, “Sao anh nhận ra em?”
Kỳ Phong khinh thường bĩu môi, “Thanh âm*** đãng như vậy có hóa thành tro anh đều nhận ra.”
Lạc Khâu Bạch đã miễn dịch với từ”Dâm đãng”này, dù sao mạch não của đại điểu quái chưa bao giờ có thể sử dụng mạch suy nghĩ của người bình thường, hắn “Thiết” một tiếng, “Không kính, không chơi với anh.”
Nói xong liền muốn đứng dậy rời đi, Kỳ Phong đè nặng hắn không buông tay, đem người đặt ở trong ngực trằn trọc, từ trong đến ngoài hôn môi một lần, đem đầu lưỡi tiến vào khoang miệngLạc Khâu Bạch, cắn liếm lộng, thẳng đến khi trong phòng tối đen chỉ còn lại có tiếng nước chậc chậc cùng tiếng thở dốc của Lạc Khâu Bạch mới buông hắn ra.
“Vì cái gì không bật đèn cũng không nghe điện thoại?” Kỳ Phong trầm thấp mở miệng.
Lạc Khâu Bạch đưa tay vuốt ve tóc nam nhân nói, “Em sợ paparazzi ở biệt thự bên kia tìm không thấy em sẽ tìm tới nơi này, trước điện thoại vang, tất cả đều là hỏi Đoàn Đoàn cùng nhẫn, em không muốn trả lời liền trực tiếp tắt di động.”
Kỳ Phong “Ân” một tiếng đem đầu tựa vào trên vai Lạc Khâu Bạch, cơ hồ dùng một loại tư thế đại hình khuyển làm nũng nằm ở trong ngực hắn, vừa mở miệng thanh âm lại kết sương lạnh, “Chuyện này là ngoài ý muốn hay là có người cố ý tính kế em?”
Lạc Khâu Bạch bật cười, “Cám ơn trời đất là ngoài ý muốn, bất quá nhân duyên của em cũng không kém như vậy, còn có thể đi tới chỗ nào đều có người tính kế em?
Nói xong hắn đem chuyện hộ sĩ trong bệnh viện nói ra, đem video trên mạng nói ra.
Kỳ Phong trầm mặc nghe xong, ánh mắt bán nheo lại, “Em ngốc như vậy, ai biết đến tột cùng là không phải ngoài ý muốn, vẫn nên cẩn thận chút.”
“Mấy ngày anh đi công tác, sẽ an bài người bảo hộ em và Đoàn Đoàn, chính em cũng cẩn thận một chút, nếu có phóng viên làm khó dễ em, em cũng không cần khách khí, anh Kỳ Phong không dễ bị khi dễ như vậy.”
Lời này làm Lạc Khâu Bạch phi thường kinh ngạc, hắn dừng nửa ngày chưa nói gì.
Kỳ Phong cau mày nhìn hắn, “Em sao không nói?”
“Phong Phong.” Lạc Khâu Bạch kêu một câu, chậm rãi mở miệng, “Em vốn là nghĩ đến anh muốn thừa cơ hội này công khai, thậm chí sẽ bởi vì em vừa rồi trước mặt phóng viên không nói thẳng quan hệ của hai ta mà tức giận.”
Kỳ Phong cười nhạo một tiếng, “Buồn cười, em xem anh thị phi không phân sao?”
“Liền tính công việc quan trọng cũng là anh tự mình nói, những phóng viên đó tính cái gì vậy, ép hỏi em, vừa thấy là biết không có hảo tâm, lúc gièm pha mới vừa tuôn ra, bọn họ anhđã sớm nhìn không vừa mắt, hiện tại làm sao có thể để bọn họ vừa lòng đẹp ý.”
Khẩu khí của y cường thế hung hãn, quả thực so với Lạc Khâu Bạch là đương sự còn sinh khí hơn.
Lạc Khâu Bạch bị bộ dáng của y đùa nở nụ cười, “Nha, nhìn không ra anh quan tâm em nha.”
Kỳ Phong đột nhiên dừng lại, mặt không tự giác đỏ một chút, tiếp cười nhạo một tiếng, “Anh vì cái gì phải quan tâm em, tự mình đa tình.”
Khẩu khí của y đặc biệt ngạnh, âm điệu cũng lạnh như băng, nói cũng không chói tai, nhưng y lại vươn tay ôm Lạc Khâu Bạch, còn cúi đầu hôn một chút trán của hắn.
Loại khẩu thị tâm phi này, làm Lạc Khâu Bạch dở khóc dở cười, nhéo nhéo mặt của y xoay người đặt trên người y, “Được, em tự mình đa tình. Nhưnganh không quan tâm em, còn cố ý chạy tới nơi này làm gì?”
Thân hình Kỳ Phong cứng đờ, tiếp tức giận mở miệng, “Anh ngày mai đi công tác, em đi rồi ai làm trứng ốp la cho anh? Em đáp ứng rồi, đừng tưởng rằng có phóng viên làm rối, em có thể không làm chuyện này.”
Lạc Khâu Bạch co rút khóe miệng, tiếp chớp mắt, nghiền ngẫm cười cười, cúi đầu trác môi nam nhân một chút, hạ giọng nói, “A —— Nguyên lai anh nhớ thương chỉ có trứng ốp la a.”
“Kia người nào đó còn cố ý mua cái này làm gì?” Nói xong hắn không biết từ nơi nào lấy ra một hộp áo mưa Kỳ Phong đã nhét vào túi, phù dung câu vi ách quanh quần trong phòng tối đen kín không kẽ hở, hồn xiêu phách lạc.
Hô hấp Kỳ Phong đột nhiên cứng lại, phía dưới nháy mắt cứng lên, lúc này Lạc Khâu Bạch đã cười cởi bỏ quần của y, “Ngày mai phỏng chừng không có cách nào tới sân bay tiễn anh, hôm nay coi như cho anh thực tiễn.”
Nói xong hắn cúi đầu, Kỳ Phong thở hổn hển một hơi, rốt cuộc khắc chế không trụ xoay người đem hắn đặt trên ghế sô pha…
Một đêm này điên loan đảo phượng, hai người từ phòng khách làm trên thảm trải sàn, lại từ thảm trải sàn làm lên trên giường, bên ngoài paparazzi đều tìm hai người, không ai biết bọn họ tránh ở tiểu “Mật thất”này giao triền, gắt gao tương ủng.
Hai người mệt mỏi liền ôm nhau ngủ, nửa đêm, Lạc Khâu Bạch tỉnh lại, nhìn nam nhân bên cạnh ôm chặt hắn, ngủ say an tĩnh nội liễm, bên tai là tiếng hít thở trầm ổn của nam nhân, hắn nhắm mắt lại lẳng lặng nghe, cơ hồ hoàn toàn nhớ kỹ, nghĩ đến lời nam nhân mới vừa nói, trái tim của hắn đập càng lúc càng nhanh.
Trong đầu óc đột nhiên hiện lên, hắn mở to mắt, ánh mắt sáng ngời, rốt cuộc khắc chế không trụ loại rung động này, lặng lẽ đứng lên tìm giấy bút, viết xuống một chuỗi âm phù.
*****
Sáng sớm hôm sau, Kỳ Phong lên máy bay, rất nhiều phóng viên đi theo, vây đổ sân bay chật như nêm cối, tất cả đều truy vấn y có biết chuyệnnhẫn trên tay Lạc Khâu Bạch cùng hài tử hay không, làm cho vệ sĩ không thể không xuất động tài năng khống chế cục diện.
Trước khi lên máy bay, Lạc Khâu Bạch gửi cho y một tin nhắn, mặt trên chỉ có một ký hiệu cổ quái【<3】 Kỳ Phong hoàn toàn không biết thê tử đang làm cái gì, gọi điện thoại cho hắn, “Anh sắp lên máy bay.” “Ân, em mới vừa nhìn đồng hồ, biết anh sắp lên máy bay, trên đường cẩn thận một chút, chú ý an toàn, em chờ anh về.” Lạc Khâu Bạch bên kia ồn ào, Kỳ Phong biết hắn đangtập luyện cho trận tổng chung kết《 Nhạc động toàn cầu 》, điểm này thư ký đã thông báo cho y, cho nên hắn không trực tiếp gọi điện thoại cho mình nói chuyện này, y miễn cưỡng không truy cứu, nhưng đều phải phân biệt, hắn chỉ nói một câu như vậy, có ý tứ gì? “… Em cũng không muốn nói gì với anh sao?” “A?” Lạc Khâu Bạch sửng sốt một chút, tiếp cười nói, “Em không phải mới vừa nói xong sao? Anh còn muốn em nói cái gì?” Nhưngem còn chưa có nói em yêu anh! Kỳ Phong gắt gao cau mày, sắc mặt không xong, “Quên đi, anhsắp lên máy bay, cứ như vậy.” Nói xong y phanh một tiếng tắt điện thoại, làmthư ký bên cạnh hoảng sợ. Ngồi trên máy bay, tiếp viên hàng không đã bắt đầu yêu cầu tắt di động, Kỳ Phong vẫn chưa từ bỏ ý định, cuối cùng ném di động sang một bên, vẫn không có điện thoại không có tin nhắn, cái gì cũng không có, chỉ có ký hiệu cổ quái loạn mã. Phù dung câu chết tiệt! Y đêm qua sủng hắn như vậy, hắn hồi báo chồng của mình như vậy. Nữthư kýbên cạnh nhìn sắc mặt lão bản thật sự rất không xong, trộm liếc mắt nhìn màn hình điện thoại của y, không thấy tên người liên lạc, nhưng nhìn thấy nội dung ngắn, kinh ngạc nhíu lông mày, cười trộm. Kỳ Phong quay đầu, mặt không đổi sắc hỏi cô, “Cô cười cái gì?” “A… Không, không a, tôi chỉ là không cẩn thận nhìn thấy tin nhắn kia của ngài …” “Cô biết kí hiệu<3 này?” Kỳ Phong nhướng mày. Nữ thư ký nở nụ cười, “Ai không biết a, cái ký hiệu nàylà trái tim tách ra phía bên trái, ý là em yêu anh.” Toàn thân Kỳ Phong nháy mắt cứng ngắc, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc hiếm thấy, tiếp mãnh liệt tắt di động, thấp khụ vài tiếng, không nói gì rồi đi toilet. Thư ký nhìn chằm chằm lão bản vội vàng, hoài nghi không phải mình hoa mắt chứ, bởi vì cô nhìn thấy lỗ tai Kỳ rất đỏ. Bởi vì trận tổng chung kết《 Nhạc động toàn cầu 》ngày mai mở màn, Lạc Khâu Bạch tạm thời dừng chuyện công tác, Hàn Chiêu bên kia cũng xin nghỉ, chuyên tâm chuẩn bị cho trận đấu. Địa điểm trận tổng chung kết không tổ chức tại Studio, mà là tổ chức trong sân thể dục lớn nhấttrung tâm S thị, có thể chứa hơn vạn người xem, vé một tháng trước cũng đã tranh mua không còn, vé VIP hôm qua ngày đầu tiên bán nửa giờ cũng hầu như không còn, thậm chí cả vé chợ đenbán với giá gấp đôi vẫn cung không đủ cầu. Lạc Khâu Bạch tự nhận mình là diễn viên, khoảng cách ca sĩ cái từ này còn kém rất xa, đây là lần đầu tiên hắn đứng trênsân khấu lớn như vậy, nhiều người tham dự như vậy, trong lòng vừa hưng phấn lại khẩn trương, cho nên khi tập luyện cũng rất dụng tâm dốc sức. Lần diễn tập cuối cùng chấm dứt, lúc về đến nhà đã là 11 giờ khuya. Trừ bỏ buổi sáng kia, cả ngày này Kỳ Phong đều không có liên lạc với hắn, giữa trưa nhàn rỗi, Lạc Khâu Bạch nghĩ y đã xuống máy bay, gọi điện thoại cho y cũng không có ai nghe, sau mấy lần vẫn luôn như thế. Đại điểu quái sẽ không còn vì buổi sáng lên máy bay mà sinh khí đi? Lạc Khâu Bạch tắm rửa xong, một bên lau tóc một bên suy nghĩ, nghĩ đến biểu tình của Kỳ Phong, nhịn không được nở nụ cười, hắn cực độ hoài nghi Kỳ Phong căn bản không hiểu tin nhắn của mình, nếu không làm sao có thể có phản ứng này. Trong lòng đang nghĩ vậy, Kỳ Phong điện thoại tới. Hắn cười tủm tỉm nghe, “Như thế nào, rốt cục gọi điện thoại cho em rồi?” “…” Kỳ Phong không nói lời nào, từ trong xoang mũi phát ra đơn âm không mặn không nhạt, một lát sau mới mở miệng, “Anh chỉ nói cho em biết anh đến rồi.” Lạc Khâu Bạch bị tức nở nụ cười, con mẹ nó anh buổi sáng đến Singapore, đến buổi tối mười hai giờ mới nói với em, anh là trên đường bị bắt cóc sao? “A… Máy bay cũng chậm, chuyến bay trên Singapore không có em tốc độ cũng nhanhquá đi?” “…” Kỳ Phong lại không nói, y tuyệt đối sẽ không nói cho thê tử, ngày hôm nay y đều nghĩ đến ký hiệu “Em yêu anh” kia, thế cho nên không thể nghe thanh âm của phù dung câu, sợ hãi mình sẽ không chịu được, cả chính sự đều chậm trễ. Muốn trách thì trách thê tử của y thật sự rất thị sủng mà kiêu, sắc đẹp lầm quốc loại chuyện chỉ số thông minh thấp này y tuyệt đối không thể làm. Y thấp khụ một tiếng, trầm giọng nói, “Em hôm nay diễn tập thế nào?” “Tàm tạm, chỉ cần không dọa người là được.” Lạc Khâu Bạch ngửa mặt nằm ở trên giường, cũng không hỏi y rốt cuộc có đoán được ký hiệu kia không, chậc chậc hai tiếng ai thán, “Anh hỏi cái này để làm gì? Dù sao anh lại không trở lại xem.” Kỳ Phong bị nghẹn một chút, vậy em mở miệng a, em chỉ cần mở miệng anh sẽ trở về. “Anh chỉ là hỏi một chút chuyện diễn tập, cũng không phải hỏi em.” “Vậy anh gọi điện thoại cho em làm gì? Công ty nhiều viên chức như vậy, biết nhiều hơn em?” Lạc Khâu Bạch nhịn cười. “…” Kỳ Phong không nói, một lát sau mới mở miệng, “Anh ngủ không được, muốn khảo sát một chút trình độ ca hát của em có phải vẫn tao như vậy, không được sao?” Lạc Khâu Bạch nở nụ cười, “Được rồi, đương nhiên tốt, nếu ngủ không được nghe khúc hát ru được không?” Kỳ Phong cương một chút, biết rõ đêm khuya nghe thanh âmcủa phù dung câu quả thực là tra tấn chính mình, nhưng lại không muốn cúp điện thoại, đúng lúc này, Lạc Khâu Bạch không đợi y mở miệng đã hát lên. “… Tiểu bảo bối mau mau ngủ, trong mộng sẽ có chađi theo, cùng con cười cùng con mệt, có cha cùng dựa vào nhau…” Lạc Khâu Bạch trước kia thường xuyên dỗ tiểu tử kia đi ngủ như vậy, hiện tại Đoàn Đoàn ngay tại bên người, tiểu tử kia đã sớm ngủ, lúc này dựa vào bên người ba ba, một tay nhỏ bé ngậm trong miệng, một tay nhỏ bé trảo quần áo ba ba, ngủ thơm ngọt, còn thở khò khè. Ban đêm an tĩnh cực kỳ, Kỳ Phong không nói chuyện, Lạc Khâu Bạch thấp thấp hát. “… Hoa nhi tùy lưu thủy, nhật đầu bão xuân quy, phấn diện hàm tiếu vi bất lộ, chủygiác hàm khỏa tương tư lệ…” Hắn vẫn luôn lặp lại vài câu ngắn gọn, thanh âm Kỳ Phong chậm rãi trầm xuống, từ trong ống nghe nhợt nhạt truyền ra. Lạc Khâu Bạch đoán được y đang ngủ, cười nhẹ nhẹ nhàng nói, “Kỳ thật có chút tiếc nuối, nếu anh có thể tới hiện trường thì tốt rồi, bất quá công sự quan trọng nhất, Phong Phong, ngủ ngon.” Hắn hôn một chút lên ống nghe, lại không muốn cúp điện thoại, liền cầm điện thoại nhắm hai mắt lại, cũng ngủ. Lúc này điện thoại đầu kia Kỳ Phong lại mở mắt. Trận tổng chung kết《 Nhạc động toàn cầu 》rốt cục oanh oanh liệt liệt mở màn, truyền thông tề tụ, hơn vạn người xem cùng kêu lên tên ca sĩ mình thích hoan hô hò hét. Toàn bộ hiện trường lóe kim quang tinh tinh, huyến lệ loá mắt, trong trời đêm sáng ngời chói mắt, buổi lễ long trọng thanh thế to lớn, hoàn toàn không kém hơn sân khấu dành cho siêu sao đại bài biểu diễn. Lạc Khâu Bạch cùng vệ sĩvà Trịnh Hoài Giang cùng đi xuống dưới hiện trường, hắn hôm nay mặc tây trang màu trắng, tóc vuốt lên, lỗ tai đeo nhĩ đinh đẹp mắt, trên tóc vẩy một tầng bột phấn lam sắc, suất khí bức người, mới vừa xuống xe, fan hâm mộ cùng kêu lên thét chói tai: “Khâu Bạch! Khâu Bạch!” “Khâu Bạch cố lên, chúng em đều yêu anh!” Lạc Khâu Bạch hướng bọn họ cười phất phất tay, lại đưa tới một trận thét chói tai, bên cạnh Trịnh Hoài Giang nhỏ giọng cười nói, “Cậu hiện tại xem như đỏ, tôi cam đoan, chỉ bằng hôm nay cậu phát huy bình thường, số phiếu trên internet cũng có thể giúp cậu đứng trước vài tên.” Lạc Khâu Bạch cũng chỉ cười cười, lúc này phóng viên đang ngồi xổm bên cạnh đột nhiên đứng lên, vây quanh hắn chật như nêm cối. Trước tuôn ra chuyện hài tử cùng nhẫn, ai cũng không có cơ hội phỏng vấn hắn, hiện giờ người ngay trước mắt, đèn flash chớp chớp, các loại vấn đề lại một lần đập vào mặt. “Lạc tiên sinh, trên mạng có tuôn ra chiếc nhẫn kim cương anh đeo là số lượng có hạn trên toàn cầu, giá trị hơn 100 vạn, có phải thật vậy hay không?” “Anh thật sự đã kết hôn sao? Hôm nay mẹ hài tử có cùng anh tham gia trận đấu không?” “Kỳ tiên sinh vẫn luôn cùng ngài quan hệ thân mật, đêm trước trận đấu đột nhiên bay đi Singapore, là bởi vì anh giấu diếm chuyện kết hôn và có con, mới cùng anh náo loạn không thoải mái sao?” … Vấn đề đều quay chung quanh scandal, Lạc Khâu Bạch đã sớm dự đoán được sẽ như vậy, ý vị sâu sa nói, “Về hài tử, tôi chỉ có thể nói hài tử là con tôi như vậy đủ rồi, về phần những thứ khác là chuyện riêng của tôi tôi không cần giải thích. Mọi người không ngại thì hãy đem tinh lực đặt ở trận đấu đêm nay, chúc mọi người hôm nay vui vẻ.” Nói xong lời này hắn trực tiếp vào hội trường, phóng viên còn muốn truy vấn, lại bị bảo an ngăn cản. Màn đêm từ từ buông xuống, buổi tối 8 giờ, trận đấu chính thức bắt đầu, hơn vạn pháo bông cháy lêntrong sân thể dục, chiếu sáng bóng đêm dày đặc, bên dưới ngũ sắc là tuyên truyền giác ngộ và tiếng thét cùng tiếng vỗ tay. Các loại đèn huỳnh quang chiếu xuống toàn bộ sân thể dục, lòe lòe nhấp nháy, tựa như một dải ngân hà sặc sỡ. Thứ tự của Lạc Khâu Bạch là đãi định, cho nên lên sân khấu cuối cùng. Lúc trước tham gia trận đấu chỉ là vì kiểm nghiệm thành quả một năm học tập ở Mỹ của mình một chút, hiện giờ hắn có thể đi đến sân khấu lớn như vậy đã không cần chứng minh. Cho nên đối với với kết quả cuối cùng hắn tuyệt không để ý, hoàn toàn đem nó trở thành show diễn để diễn hết mình. Đứng trên một sân khấu lớn như ậy, hắn đứng ở giữa sân khấu, xa xa có rất nhiều người quơ bảng có đèn huỳnh quang, mặt trên là ba chữ “Lạc Khâu Bạch”. Hiện trường mấy vạn người, căn bản thấy không rõ khuôn mặt, nhưng sau khi Lạc Khâu Bạch lên đài vẫn theo bản năng tìm bóng dáng của Kỳ Phong, tuy rằng biết rõ người này sẽ không đến. Giơ lên microphone, hắn chậm rãi hát, mọi người đi theo tiết tấu quơ đèn huỳnh quang, chợt nghe hắn dùng thanh âm độc đáo vi ách chậm rãi hát: “Anh ban đêm là ban ngày của em, khi em tỉnh sẽ gặp anh trong mộng, chỉ vì muốn gặp em một chút, anh sẽ không phân ngày đêm tưởng niệm…” Đây là một bài hát xưa, đưa tới hiện trường đại hợp xướng, một khúc kết thúc, hắn cúi đầu chào cảm ơn, tiếng thét liên tiếp vang lên, biển người la lên tên hắn. Tuyển thụ bị đãi định có hai cơ hội biểu diễn, hắn nhìn dàn nhạc, đang chuẩn bị biểu diễn ca khúc tiếp theo, trong tai nghe đột nhiên truyền đến thanh âmồn ào, tiếp cũng không nghe nhạc đệm, “Bài hát này cậu hảo hảo phát huy, Kỳ tiên sinh đến.” Trong nháy mắt, Lạc Khâu Bạch lại thất thần, ánh mắt tìm kiếm trong đám người, muốn tìm thân ảnh Kỳ Phong, nhưng tối như vậy, lại không biết y rốt cuộc ở chỗ nào, làm sao tìm được? Hắn hít một hơi, trên mặt lộ ra tươi cười, gần gũi màn ảnh, mặc kệ là hiện trường, internet hay người xem trước TV, đều nhìn đến thấy cặp mắt xếch kia sáng lên. Dàn nhạc đã chuẩn bị tốt điệu nhạc, chờ hắn ra hiệu, thấy hắn vẫn không mở miệng, tai nghe cũng truyền đến thanh âm, “Khâu Bạch xảy ra vấn đề gì, sao còn không hát?” Lạc Khâu Bạch quét mắt qua hiện trường, cười mở miệng, “Bài hát này là tự taytôi viết, hy vọng mọi ngườithích.” Hiện trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, hậu trường tất cả đều hỗn loạn, bởi vì Lạc Khâu Bạch không hát ca khúc《 Hướng bắc khứ》khi diễn tập, ai cũng không biết hắn muốn hát ca khúc sáng tác, thậm chí giây tiếp theo liền muốn hát, dàn nhạc cả điệu nhạc cũng không có! Trong tai nghe truyền đến thanh âm ồn ào vội vàng, “Khâu Bạch cậu làm cái gì, lão bản ở trong này, cậu điên rồi?” Lạc Khâu Bạch tháo xuống tai nghe, thở phào một hơi, cúi đầu với dàn nhạc, thủ thế tạm dừng, ôm giá đỡ microphone đi tới sân khấu. “Gần đây rất nhiều người đều hỏi tôi vấn đề này, hiện tại chính là đáp án của tôi.” Hiện trường cũng không biết hậu trường rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ nhiệt tình vỗ tay, Lạc Khâu Bạch nhắm mắt lại, ngăn cách hết thảy tiếng ồn, chậm rãi hát lên. Hắn vừa mở miệng tất cả mọi người đều hơi bối rối, bởi vì ca khúc này không có ca từ, từ đầu tới đuôi đều là ngâm nga. Nhưng cách mấy chục giây, những fan cầm bảng sáng đèn huỳnh quang ghi”Lạc Khâu Bạch” như là đột nhiên nghĩ tới điều gì, kích động thất thanh thét chói tai, lấy điện thoại di động ra, điên cuồng chụp ảnh, có một chút kích động muốnnhảy lên, phóng viên cũng hiểu được, mãnh liệt mở to hai mắt, tiếp khiêng máy quay nhắm ngay Lạc Khâu Bạch. Hiện trường triệt để sôi trào lên, tiếng hát của Lạc Khâu Bạch thậm chí đều bị tiếng thét chói tai của biển người bao phủ. Kỳ thật hát trong sân thể dục to chứa vạn người như vậy, chuẩn âm sẽ bị quấy nhiễu, hắn hát cũng không tốt, hát như vậy trong trận đấu cũng coi là tiêu chuẩn, nhưng hắn lại cười đến mặt mày đều cong lên, ánh mắt dưới đài chậm rãi chăm chú. Kỳ Phong, cả fan đều hiểu được, anh hiểu chưa? Lời của editor: 2 bạn ngọt quá!