Cự Tinh Chi Danh Khí Lô Đỉnh

Chương 31




CHƯƠNG 31

Vừa lúc đó, y tùy ý lên mạng, tài khoản Weibo trong công ty đột nhiên nhảy ra, y tùy tay mở lên, đột nhiên thấy tin tức giải trí có tên của Lạc Khâu Bạch.

Theo bản năng mở ra, nhìn thấy nội dung, mặt của Kỳ Phong trong nháy mắt lại đen một tầng.

Tiêu đề chỉ là một dòng chữ màu vàng rất nhỏ, thoạt nhìn cũng không thu hút, nhưng đặt ở vị trí cao nhất trong trang, người ta muốn không chú ý cũng khó.

【 Tân bản 《 Tà dương ca 》 hôm nay chính thức khởi quay, tạo hình Nhạc Triêu Ca nổi bật, tân nhân Lạc Khâu Bạch lấy được khen ngợi của ảnh đế Mạnh Lương Thần】

Một câu ngắn gọn, tin tức lớn.

Kỳ Phong cũng không quan tâm công việc của Lạc Khâu Bạch, y biết gần đây hắn có đóng một bộ phim, nhưng lúc này nhìn thấy ba chữ”Mạnh Lương Thần”, Lạc Khâu Bạch cả ngày nay đều có khả năng cùng người nam nhân này cùng một chỗ.

Nghĩ đến di động cả ngày nay không có động tĩnh, Kỳ Phong sắc mặt âm trầm.

Nhìn thấy rõ ràng là hình đoàn phim chụp ảnh chung với nhau, Lạc Khâu Bạch đứng ở giữa, đội tóc giả, hoá trang anh tuấn tiêu sái, mà đứng bên cạnh hắn là Mạnh Lương Thần, cũng mặc phục trang giống hắn, một tay ôm bả vai của hắn, ôn nhu cười.

Hai người đứng sóng vai, cử chỉ thân mật, Lạc Khâu Bạch thấp hơn Mạnh Lương Thần một cái đầu, hai người cao thấp đứng cạnh nhau cùng mặc quần áo giống nhau, trong mắt Kỳ Phong tựa như”Quần áo tình nhân” .

Y không thể không thừa nhận, Lạc Khâu Bạch khi ăn diện rất đẹp, đôi mắt xếch nhíu lên, phong lưu như vậy, động tác của hai người như vậy, nhưng hiện tại y hoàn toàn không có tâm tư nào để thưởng thức, toàn bộ ánh mắt đều đặt vào status mới nhất Mạnh Lương Thần viết trên Weibo.

Mạnh Lương Thần V: Tìm đã lâu chờ đã lâu, rốt cục chờ đến Nhạc Triêu Ca của tôi, hắn chính là người trong lòng tôi đã chọn, @Lạc Khâu Bạch cố lên.

Phía dưới Weibo là ảnh chụp của Lạc Khâu Bạch, hắn một tay cầm kiếm, nghiêng đầu nhìn chỗ khác, tóc bị gió thổi bay, ánh mắt tựa hồ mang theo ý cười.

Ảnh chụp này là hắn ta cầm di động chụp được, nhưng bởi vì góc độ rất chuẩn, nhìn qua giống như Lạc Khâu Bạch bởi vì hắn ta chụp mà thẹn thùng.

Bình luận phía dưới Weibo nổ tung, một đám cô nương ồn ào cái gì “Tân bản Nhạc Triêu Ca hảo manh””Giống như phát hiện một cặp đôi mới!”, cũng có người nghi ngờ Lạc Khâu Bạch bộ dạng không suất, diễn Nhạc Triêu Ca là đạp hư nhân vật linh tinh khó nghe gì đó, tóm lại phi thường náo nhiệt.

Kỳ Phong nắm chặt con chuột máy tính, mặt không đổi sắc nhìn màn hình, ánh mắt thâm sâu, làm vẻ mặt của ythoạt nhìn phi thường lãnh ngạnh.

Lúc y không thể nhịn được nữa chuẩn bị gọi điện thoại cho Lạc Khâu Bạch, con chuột trên tay trượt xuống màn hình phía dưới, một tài khoản Weibo khác hiện lên.

Diệp Thừa V: Hôm nay đoàn phim tụ hội, nắm lấy cơ hội một lần [trái tim][trái tim][trái tim], @Lạc Khâu Bạch mau đến nhìn xem có phải tôi đẹp trai hơn cậu hay không? ╮(╯▽╰)╭

Phía dưới là hình hai người chụp chung, Lạc Khâu Bạch và Diệp Thừa trên màn hình, cười lộ ra hàm răng trắng, trong tay Lạc Khâu Bạch còn cầm con cua, cười sáng lạn.

Tươi cười sáng lạn như vậy, Kỳ Phong chưa từng thấy qua.

“Phanh” một tiếng, ygập máy tính lại, sắc mặt vô cùng khó coi.

Bấm số điện thoại nhà, nghe tiếng dì Trương, bà vừa nghe Kỳ Phong nói muốn tìm Lạc Khâu Bạch, vội vàng nói, “Thiếu gia, Lạc tiên sinh giờ còn chưa về, ngài có chuyện muốn tìm hắn, có cần tôi chuyển lời không?”

Sắc mặt Kỳ Phong triệt để trầm xuống dưới, ánh mắt thâm thúy không chút gợn sóng, khóe miệng gắt gao mím lại, đáp”Không cần”, không đợi dì Trương hỏi”Ngài có trở về ăn cơm không” đã tắt điện thoại.

Buổi tối không về nhà, không báo cho y, còn cùng nam nhân khác đi ra ngoài lêu lổng, trong lòng hắn còn có mình không?!

Trong lòng phẫn nộ, từ nhỏ đến lớn chưa từng có, bị quái bệnh sống không đến 30 tuổi, còn bị tiên đoán cả đời khắc thê, y còn khinh thường không quan tâm, hoàn toàn không để ở trong lòng, nhưng hiện tại, lại bởi vì Lạc Khâu Bạch mà biến thành cái dạng này.

Y lấy một điếu thuốc, cảm thấy mình hôm nay chờ đợi cả ngày quả thực là buồn cười.

Nghẹn nửa ngày, cuối cùng bấm số điện thoại của Lạc Khâu Bạch.

Tiếng chuông vang lên, Lạc Khâu Bạch có hơi say, lúc nghe điện thoại, thanh âm có chút lơ mơ.

“… Kỳ Phong.”

Thanh âm vi ách mềm dẻo bình thường nghe cũng đã rất lọt tai, hiện giờ bị cồn ngấm, càng mang theo một chút biếng nhác, trực tiếp kích thích màng tai của kí chủ.

Toàn thân Kỳ Phong cứng đờ, thầm mắng một câu, buộc chặt khóe miệng trầm giọng nói, “Lạc Khâu Bạch, em hiện tại đang ở đâu?”

Lạc Khâu Bạch cũng không biết trên Weibo xảy ra chuyện gì, hoặc là nói hắn chỉ là một nghệ sĩ hạng ba, căn bản không có mấy người chú ý hắn, lúc trước công ty Khải Đức có yêu cầu mở Weibo, cũng chỉ là tạo ra rồi để đó, Weibo cũng không có viết cái gì, cho nên hắn cũng không có quen, càng không biết ảnh chụp của mình hiện tại đã bị truyền đi khắp nơi .

Hắn nghe được thanh âm không vui của Kỳ Phong, cho rằng y bởi vì mình không có gọi điện thoại báo cáo nên sinh khí, thực đạm nở nụ cười một chút nói, “Tôithấy hôm nay anh không tìm tôi, còn tưởng rằng anh có việc, không cần tôi thay anh làm, cho nên mới không điện thoại cho anh, tôi có nói cho dì Trươngtôi không có về nhà.”

“Tôi hỏi em đang ở đâu, làm gì, với ai! Ai quan tâm em có gọi điện thoại cho tôi không?”

Thanh âm lạnh như băng của Kỳ Phong chui vào trong lỗ tai của Lạc Khâu Bạch, làm hắn sửng sốt một chút, bĩu môi, phải rồi, lần này lại là hắn tự mình đa tình, xem ra buổi sáng tốt với y như vậy cũng phí công, bất quá nếu kim chủ đã lên tiếng, xem ra hắn phải phải trở về phục mệnh .

“Tôi cùng bạn bè trong đoàn phim ăn một bữa cơm, hiện tại trở về, anh có ăn cơm không? Có cần tôi mua cơm cho anh không?”

Bạn bè? Mạnh Lương Thần, hay là người họ Diệp kia?

Tình nhân cũ còn chưa dứt khoát, hiện tại lại vì một nam nhân khác, bây giờ còn chưa về nhà, rốt cuộc em là ai hả bà xã?

Kỳ Phong rất muốn đem Lạc Khâu Bạch từ cái nơi mù mịt chướng khí kia kéo đi ra, y chán ghét người của mình bị bất kỳ kẻ nào lây dính, vừa nghĩ tới thanh âm của phù dung câu không phải chỉ một mình mình có thể nghe được, những người khác cũng có thể nghe được, thậm chí còn giống Mạnh Lương Thần lần trước, động tay động chân với Lạc Khâu Bạch, y sẽ không nhẫn nại.

Nhưng mỗi lần hắn không về nhà, mình cũng gióng trống khua chiêng đi tìm người, chẳng phải là nói cho Lạc Khâu Bạch biết mình sẽ không ly khai hắn?

Kỳ Phong lạnh mặt, hừ lạnh một tiếng, không muốn trở về càng tốt, ai lo chứ!

Đáp lại “Không cần”, y cúp điện thoại, không cùng Lạc Khâu Bạch nhiều lời

Lạc Khâu Bạch nhìn chằm chằm điện thoại một hồi lâu, sắc mặt cũng có chút khó coi, nhưng vừa nghĩ tới nếu mình cúi đầu với Kỳ Phong, về sau y chỉ càng kiêu ngạo hơn, cho nên cho dù y có nói cái gì cũng không thể nhượng bộ.

Trong phòng Diệp Thừa hô một tiếng, “Khâu Bạch, làm gì đó? Tất cả mọi người đang chờ cậu này!”

“Tới đây.” Lạc Khâu Bạch cười cười, đem di động nhét vào túi áo, đi vào phòng.

“Như thế nào? Sao nói chuyện điện thoại lâu thế?” Diệp Thừa cười hỏi.

“A, không có gì, con mèo trong nhà cáu kỉnh thôi, thật đau đầu a.”

“Này, tôi cũng thế, trước kia tôi có nuôi một con mèo da báo, tiểu tử kia ngạo kiều muốn chết, cho nó ănmột trăm chén tôm nó còn quấy nhiễu tôi, kết quả tôi trong lúc tức giận không cho nó ăn, vài ngày sau nó liền ngoan ngoãn ngoe nguẩy cái đuôi cọ cọ chân tôi, nói cho cậu biết a, tật xấu nàyphải trị.”

Lạc Khâu Bạch nhịn không được nở nụ cười một chút, gật đầu nói, “Đúng, đích thật phải trị.”

Cúp điện thoại không được mấy phút, di động của Kỳ Phong liền vang lên.

Y tưởng Lạc Khâu Bạch biết sai, chuẩn bị mềm giọng cùng hắn giải thích, khóe miệng mới vừa buông lỏng, kết quả vừa thấy màn hình, lại là “Chương Húc” .

“Kỳ thiếu, anh thật đúng là tự cao tự đại, tội gọi điện thoại cho anh nhiều như vậy, anh cũng không nghe, rốt cuộc có còn coi tôi là huynh đệ không?”

Chương Húc nói năng ngọt xớt, Kỳ Phong đúng là tâm tình không tốt, “Cậu mỗi ngày ứng phó tiểu tình nhân còn không xong, tìm tôi làm gì? Tôi hiện tại rất phiền, không có rảnh chơi với cậu đâu, cậu tìm người khác đi.”

Nói xong y muốn tắt điện thoại, Chương Húc nóng nảy, “Ai ai đừng cúp! Tôi thật vất vả mới từ nước ngoài trở về một chuyến, anh lại đối xử với tôi như vậy? Tốt xấu gì hai ta cũng có tình nghĩa nhiều năm a!”

Nói đến tình nghĩa, không thể không nói đến Chương gia chuyên sản xuất vật liệu xây dựng và buôn bán thiết bị, bọn họ hợp tác cùng Kỳ gia, hai nhà chơi với nhau nhiều năm, Kỳ Phong từ nhỏ đã lớn lên cùng Chương Húc.

Đáng tiếc tiểu nhi tử của Chương gia, thật sự không ra gì, ngay lúc Kỳ Phong quản lý rõ ràngngăn nắp Kỳ thị, vị thiếu gia này còn đang tán gái tiêu tiền ở nước ngoài, đúng thật là vô trách nhiệm.

“Bởi vì cậu mới từ nước ngoài trở về, tôi mới lười gặp cậu, ai biết cậu mỗi ngày cùng nhiều người lên giường như vậy, có nhiễm HIV hay không.”

Kỳ Phong lần thứ hai bùng nổ, Chương Húc sớm quen tính tình cổ quái của bạn mình, cười hắc hắc, “Tôi nói anh nghe? Sao vừa mở miệng ra là như nổ súng vậy, không phải là thất tình chứ?”

Nói xong chậc chậc hai tiếng, “Nhất định là vậy, anh lão xử nam ngàn vạn nămbất lực, nói đến tình yêu, người khác cũng chịu không nổi anh, nói cho tôi biết có phải hay không, tôi là chuyên gia tình cảm, giúp anh tham mưu một chút.”

“…” Kỳ Phong lãnh mặt, mặt không đổi sắc nói ra một chữ”Lăn” .

“Nha, xem ra là thật a?” Chương Húc cười vui, “Nguyên lai tôi nói anh là lão xử nam, anh lại đáp một chữ ‘Lăn’, đáp ngắn gọn hữu lực như vậy, nhất định là bị chọt đúng chỗ đau.”

Kỳ Phong sắc mặt đen như đáy nồi, không nói được một lời.

Chương Húc bên kia nở nụ cười, nhận ra là không đúng, thu liễm vài phần, nghiêm mặt nói, “Giờ nàyanh còn ở trong văn phòng, xem ra thật sự có tâm sự.”

Kỳ Phong nhíu mày, lúc này cửa văn phòng mở ra.

Chương Húc mày rậm mắt to đi đến, ăn mặc như con khổng tước, bỏ tay vào túi đi đến, phất phất tay nói, “Đi thôi, cùng huynh đệ đi uống vài chén, mặc kệ cóchuyện gì cũng quên hết đi.”

Kỳ Phong không nghĩ tới người này lại tìm tới cửa, mặt không đổi sắc.

Trầm ngâm một chút, cầm lấy áo khoác tây trang đứng lên, “Thấy cậulặn lội đường xa, tôi mới đi cùng cậu.”

Không phải không về nhà sao, tôi cũng không về, đi, đi uống rượu.

***

Ngồi ở quán bar, Kỳ Phong đung đưa ly thủy tinh trong tay, Whiskey pha trộn với đá lạnh, phát ra thanh âm va chạm.

Chương Húc lải nhải bên tai, mà y cũng không có phản ứng gì, trong lòng luôn luôn suy nghĩchuyện mình và Lạc Khâu Bạch.

Y chưa từng yêu ai bao giờ, nhưng cũng không phải ngốc tử, trên thương trường y tàn nhẫn dứt khoát, tuy rằng tình cảm cũng không hiểu mấy, nhưng ít ra cũng có cảm giác.

Y cảm thấy gần đây, mình và thê tử xuất hiện một vấn đề lớn.

Tuy rằng Lạc Khâu Bạch chỉ cần không có công tác, đều sẽ tận chức tận trách giúp y chuẩn bị cơm, thu thập quần áo, sớm muộn gì cũng sẽ chủ động ôn nhu “Sớm an /hôn chúc ngủ ngon”, thậm chí không còn giống như trước khẩn trương khi ngủ ở bên cạnh mình, hơn nữa mình nói cái gì y đều sẽ làm tốt, nhưng là không đúng… Loại cảm giác này rất không tốt.

Y không biết vợ chồng mới cưới ở chung như thế nào, có lẽ “Tương kính như tân”(Tôn trọng nhau như khách ) là hình thức lý tưởng, nhưng Kỳ Phong không thích, y cảm thấy thái độ của Lạc Khâu Bạch giống như ứng phó vậy, làm cẩn thận, nhưng không thân mật và ỷ lại như trước.

Hiện tại Kỳ Phong tình nguyện muốn thê tử giống khi mới kết hôn, sẽ bởi vì mình tiếp cận mà thẹn thùng nóng nảy, cũng sẽ quật cường cùng y tranh luận phản kháng, mà không phải nhẫn nhục chịu đựng giống như bây giờ.

Lời này y không có cách nào nói ra, bởi vì Lạc Khâu Bạch sở tác sở vi (làm đến nơi đến chốn) quá mức hoàn mỹ, y có muốn nói cũng không có cớ mà nói.

Đáng sợ nhất chính là động tác của phù dung câu, trong mắt mình chẳng khác nào câu dẫn, một nụ cười của hắn đều làm y cảm thấy có thâm ý khác, nhưng khi y chờ mong động tác kế tiếp của thê tử thì người này lại sẽ ngừng lại, tựa như buổi sáng hôm nay rõ ràng chủ động hôn y, buổi tối lại cùng tình nhân cũ và nam nhân khác dây dưa không rõ, làm Kỳ Phong phi thường nóng nảy, giờ phút này muốn bóp nát ly thủy tinh trong tay.

Những lời này có đánh chết Kỳ Phong cũng sẽ không nói.

Nhưng hiện tại đối mặt với đứa bạn lớn lên từ nhỏ với mình, còn là một công tử ăn chơi, tự xưng là chuyên gia tình cảm Chương Húc, y uống chút rượu, dựa theo thực tế mà nói .

Chương Húc nghe xong, phun ra một ngụm rượu, mở to hai mắt không dám tin nhìn y nói, “Anh nói anh có đối tượng !?”

Kỳ Phong nhíu mày liếc hắn một cái, “Có vấn đề gì sao?”

“Ngoan nào, ai không có mắt có thể để ý anh? Anh không phải bị bất lực sao, tương đương với mối họa cho nhân gia, tôi nói Kỳ Phong, đạo hạnh của anh cao hơn tôi nhiều, tiểu đệ bội phục bội phục!”

Kỳ Phong liếc mắt một cái, ném cái ly xuống bàn, phát ra một tiếng choang, thanh âm không lớn lại làm Chương Húc lập tức ngậm miệng.

Y từ trong xoang mũi hừ một tiếng, trầm giọng nói, “Tôibất lực hay không không cần cậu quan tâm, cậu ngoan ngoãn trả lời cho tôi, không cần lắm miệng.”

“Thao, chuyện giường chiếu mới quyết định quan hệ của anh với người yêu có tốt hay không? Anh đã bất lực, nhân gia có thể giúp anh mới lạ đó.” Chương Húc liếc mắt, uống một ngụm rượu, lại hưng phấn, hề hề nói, “Nói, người đó của anh bộ dáng thế nào, xinh đẹp không? Hôm nào mang đến cho tôi xem, tôi phải nhập gia tuỳ tục tùy theo tài năng mà dạy bảo, anh không biết hiện tại lòng của tiểu cô nươngnghĩ gì đâu, đó là một việc khó nghiền ngẫm, làm sao biết cô ấysáng nắng chiều mưa, tính tình thất thường …”

“Câm miệng.” Câu nói kế tiếp hắn còn chưa nói xong đã bị Kỳ Phong lạnh lùng ngắt lời, “Ít nhiều lời đi, hắn không giống cậu đâu.”

“Làm như là thần tiên hạ phàm không bằng.” Chương Húc bĩu môi.

“Tôi thấy tự nhiên là tốt nhất.” Kỳ Phong nhướng mày, mặt không đổi sắc.

Chương Húc không có lời gì để nói, gãi gãi tóc nói, “Kỳ Phong a, tôi cảm thấy, anh hiện tại phải thay đổi quan niệm, không phải nói thiên hạ chỉ cần là nam nhân đều sẽ mơ ước bà xã của anh, anh quan niệm cái quan niệm này rất vặn vẹo.”

Kỳ Phong hừ một tiếng, không nói chuyện, nghĩ thầm cậu biết cái đếch gì, thê tử của tôi là danh khí,cậu có sao?

Vừa thấy biểu tình của Kỳ Phong như đã tiếp nhận, Chương Húc lại bắt đầu lải nhải, “Tính tình anh thối như vậy, không có mấy người có thể chịu được, nói thương yêu, quan trọng là phảibiểu đạt tình yêu với người ta, anh cả ngày than mặt, người biết thì nghĩ anh ngại ngùng nói ra, người không biết còn tưởng anh táo bón.”

Kỳ Phong mặt đen lại, liếc mắt, “Chương Húc, cậu muốn chết phải không? Có phải muốn tôi đem chuyện tốt của cậu nói cho Chương lão thái gia?”

“Ai ai, đừng a, tôi nói thật mà!” Chương Húc nóng nảy, kéo kéo cổ áo sơmi nói, “Anh xem, đối tượng của anh cũng không phải con giun trong bụng, làm sao biết anh nghĩ như thế nào? Cô ấy mỗi ngày đều giúp anh làm việc nhà, còn ngoan ngoãn phục tùng anh, nữ nhân như vậyrất khó kiếm được, anh còn cảm thấy cô ấy lãnh đạm với anh, chứng tỏhành động của anh làm cho cô ấy nản lòng thoái chí, anh nếu không mau chấn chỉnh, không chừng mấy ngày nữa cô ấy chạy theo người khác.”

Một câu này đã kích động Kỳ Phong, gắt gao cau mày, khẩu khí nóng nảy nói, “Vấn đề là bọn tôi đều đã lên giường, hắn còn muốn tỏ vẻ gì nữa?”

Chẳng lẽ Lạc Khâu Bạch cảm thấy y là người có thể làm loạn trên giường sao?

Chương Húc mắt trợn trắng, “Tôi một tuần cũng lên giường với vài người, điều này có thể nói lên điều gì?”

“Tôi cảm thấy vấn đề lớn nhất của hai người là không hiểu nhau, anh cứ đi theo tôi học hùng biện, cam đoan nữ nhân đều chết mê chết mệt.”

Kỳ Phong nhíu mày lại, vẻ mặt ghét bỏ liếc Chương Húc một cái.

“Tôi cho anh biết, nếu anh cảm thấy thật sự không nói cho cô ấy hiểu được, liền trực tiếp đem người đặt trên tường dùng sức hôn, hôn xong liền trực tiếp ném lên trên giường dùng sức làm, chỉ cần tiểu huynh đệ của anh cứng lên, cho dù là nam nhân cũng phải hóa thành nước.”

“…” Kỳ Phong không nói lời nào.

Chương Húc nói càng hăng, kêu thêm một chai Whisky, uống vài hớp nói, “Anh trừng tôi cũng vô dụng, là huynh đệ mới chia sẻ tuyệt chiêu cho anh, anh chỉ cần làm theo lời tôi, cho dù nam nhân có đến quấy rầy vợ của anh, cô ấy cũng sẽ một lòng với anh.”

Nói xong hắn gọi phục vụ, muốn lấy giấy bút, viết nhăng viết cuội, lưu loát viết hai trang, trượng nghĩa nhét vào trong tay Kỳ Phong, làm biểu tình không cần khách khí.

Kỳ Phong hừ lạnh một tiếng, ghét bỏ vỗ vỗ tay áo, khẩu khí khinh thường nói “Nhiều chuyện”, nhưng không có đem tờ giấy kia ném xuống.

Lạc Khâu Bạch khi về đến nhà, đã gần11 giờ khuya.

Đoàn phim một đám người phi thường hợp ý, hơn nữa Diệp Thừa lại náo nhiệt, mọi người cùng nhau uống rượu, đồng thời đánh bài, còn ầm ầm chơi nói thật, gây sức ép cho hắn ép hắn uống rượu.

Đẩy ra cửa nhà, trong phòng một mảnh tối đen, im ắng không một chút thanh âm.

Hắn thực kinh ngạc Kỳ Phong là người làm việc và nghỉ ngơi vô cùng quy luật, lúc này không có ở nhà.

“Dì Trương? Dì Trươngdì còn ở đây không?”

Lạc Khâu Bạch kéo ra cổ áo sơmi, mang dép lê đi vào trong.

Bình thường chỉ cần mình và Kỳ Phong không ở nhà, dì Trương thẩm sẽ lưu lại giữ nhà, lúc này Kỳ Phong không về, bà đi đâu rồi?

Lạc Khâu Bạch một bên gọi, một bên sờ soạng công tắc đèn trên tường.

Thấy ở huyền quan có một người đang ngồi, cầm trong tay một điếu thuốc.

Lạc Khâu Bạch hoảng sợ, “… Kỳ Phong? Anhvề rồi sao không bật đèn.”

Hắn vừa dứt lời, bên chân đột nhiên có cảm giác có đồ vật lông xù nào cọ cọ, hắn không kịp phản ứng, đồ vật có lông xù đó đột nhiên phát ra tiếng kêu “Miêu ~~ miêu ~~”.

Lúc này hắn rốt cục tìm được công tắc đèn, đèn sáng lên trong nháy mắt, hắn thấy được một chú mèo nhỏ lông màu trắng.

Tiểu tử kia mềm nhũn cọ tới cọ lui trên chân, chóp mũi phấn hồng, đối với hắn thập phần thân thiết.

“Đây là… ?” Lạc Khâu Bạch kinh ngạc, xoay người ôm tiểu tử kia lên, vừa ngẩng đầu đã thấy được Kỳ Phong đang ngồi trên ghế sô pha.

Ydập tàn thuốc đi tới, thân thể cao lớn rắn chắc mặc áo sơmi màu đen, cổ áo rộng mở một nửa, lộ ra một làn da màu đồng tinh tráng, ánh mắt thâm thúy sắc bén không hề chớp mắt nhìn Lạc Khâu Bạch, khuôn mặt anh tuấn mờ nhạt dưới ánh đèn.

Lạc Khâu Bạch nhất thời không kịp phản ứng, yết hầu có chút khô, hắn thừa nhận mình thật sự chỉ là một người phàm, chịu không nổi mỹsắc dụhoặc, đặc biệt người này vẫn là Kỳ Phong.

Tiểu bạch miêu tròn vo lăn vòng trong ***g ngực của hắn, Lạc Khâu Bạch phục hồi lại tinh thần, kéo kéo khóe miệng, “Anhđã tối rồi, sao còn chưa ngủ?”

“Chờ em.”

Kỳ Phong lời ít ý nhiều nói hai chữ, da đầu Lạc Khâu Bạch nhất thời run lên.

Hắn cảm thấy chuyện này thật không hay, hắn không trở về nhà cũng không nói cho Kỳ Phong, sau lại gọi điện thoại tám phần lại chọc nam nhân tính tình cổ quái này, mặc dù mình cố ý làm cho y kinh ngạc, không nguyện ý chịu đựng tính tình thối của y, nhưng không có nghĩa là có thể chống cự trả đũa của Kỳ Phong.

Hắn gãi gãi tóc, cười nói, “Anh chờ tôi làm gì? Muốn cho tôi nhìn tiểu miêu này sao?”

“A, đúng rồi, tôithấy tiểu tử kia nhìn quen mắt lắm, sao có chút giống tiểu tử lúc trước tôi chụp quảng cáo nhìn thấy?”

Kỳ Phong “Ân” một chút, khuôn mặt anh tuấn không lộ vẻ gì.

“Ân” là có ý gì? Kim chủ đại nhân anh có thể cho tôi câu lời chắc chắn không, tôilàm sao đoán đây?

Lạc Khâu Bạch không biết nên nói cái gì, cái đuôi xù xù của tiểu miêu quét tới quét lui trên cánh tay, hơi ngứa một chút.

“Cái kia… Tiểu miêu thực đáng yêu, tôirất thích, không nghĩ tới anh còn nhớ rõ tiểu tử này, ân… Cám ơn anh, đã khuya rồi, ngày mai tôi còn phải quay phim, tôi tắm rửa trước.”

Nói xong hắn ôm tiểu miêu muốn lên lầu, lúc này cánh tay lại bị người ta kéo.

Kỳ Phong sắc mặt cổ quái liếc hắn một cái, lôi kéo hắn đi về phía trước, ngã vào sô pha, y cầm lấy một bó hoa hồng lớn giấu ở trên bàn nhỏ, đưa qua , “Cầm đi.”

Lạc Khâu Bạch bối rối, Kỳ Phong nhìn hắn không nói lời nào, cường ngạnh nhét vào trong tay của hắn, lỗ tai dưới ánh sáng mờ nhạt, hiện lên một tia đỏ ửng.

Ho nhẹ vài tiếng, tựa hồ quyết tâm muốn nói cái gì.

Lời của editor: Kỳ Phong lãng mạn a!