*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dù đối với Khâu Thiên, lần xử phạt tương đối nghiêm trọng này khá là đáng tiếc, nhưng với Kim Đa Bảo, đây lại như một kì nghỉ lễ, không chỉ có thể gặp bạn trai mỗi ngày, mà trừ những lúc thỉnh thoảng đến sân vận động của trường học đá bóng với học sinh, thời gian còn lại Khâu Thiên đều dùng để đưa đón cô đi làm, hoặc dẫn cô tới nhà mình ăn cơm, sau đó qua nhà cô xem ti vi nói chuyện phiếm.
Trong khoảng thời gian đó cũng thử làm vài cuộc giao lưu tình cảm có chiều sâu, ở trên giường nói chuyện nhân sinh triết học này nọ, nhưng lần này anh không còn mất thể diện nữa, đổi lại, Kim Đa Bảo mới là người sát phong cảnh, cứ liên tục hỏi “Xong chưa”. Cô không cố tình làm người khác phật ý, nhưng thật sự cô thấy không thoải mái lắm, anh có thể phát huy sức chịu đựng bền bỉ với ưu thế về thể lực của một vận động viên, nhưng cô chỉ là con cọp giấy chẳng chịu rèn luyện thân thể, sắp bị anh nắn bóp thành một cục giấy. Anh vẫn bừng bừng khí thế, còn Kim Đa Bảo đã mệt muốn xỉu, chỉ mong mau kết thúc. Vì vậy, cuối cùng hai người vẫn không thể kết thúc cùng một lúc, có kẻ ăn không đủ no, có người lại ăn không tiêu.
Hai người mặc quần áo tử tế, ngồi đối mặt nhau, cả hai đều cảm thấy lí luận tồn kho của mình có chút vấn đề, nếu không thì tại sao biểu hiện của đối phương lại khác hoàn toàn sách vở chứ?
Da mặt Khâu Thiên dày, muốn nghiêm túc tìm ra nguyên nhân, anh hỏi Kim Đa Bảo: “Em không thích làm vậy hả?”
Kim Đa Bảo cúi đầu, đồ thô lỗ, anh hỏi như vậy thì em biết trả lời thế nào?
Cô không nói gì, Khâu Thiên lại tự phủ nhận trước, “Không thể nào, em thích anh như vậy, sao mà không thích được.”
“…” Mặt anh lớn thật đấy.
“Quên đi.” Khâu Thiên bóp bóp mặt cô, “Bây giờ em muốn làm gì không? Chuyện có thể khiến em vui ấy?”
“Muốn xem phim với anh, muốn ăn kem li nữa.”
“Được, xem phim rồi ăn kem li.” Khâu Thiên bắt đầu phân tích rất rõ ràng, “Sau này mỗi lần làm xong anh sẽ xem phim và ăn kem li với em, em sẽ luyện thành phản xạ có điều kiện, trong lúc làm cứ nghĩ: sau khi kết thúc sẽ có chuyện vui, thế là thích làm ngay.”
Kim Đa Bảo nghe vậy thì hơi sửng sốt, “Anh xem cái này ở đâu thế?”
“Tự nghĩ, cái này còn phải xem à, chẳng phải huấn luyện chó đều như vậy sao? Cứ bảo nó ngồi xuống đứng lên, làm giỏi sẽ được thưởng một cục thịt.” Khâu Thiên xuống giường, muốn đi lấy kem li, “Chờ chút nha chó Bảo.”
Kim Đa Bảo không thể nhịn được nữa, ngồi trên giường đá vào mông anh một cái, Khâu Thiên đang khom lưng mang dép, bị cô đá ngã nhào lên trước. Khâu Thiên đứng lên phủi phủi đầu gối, quay đầu lại nhìn cô, “Nếu làm vậy có thể khiến em vui vẻ thì cũng được, sau này mỗi lần làm xong sẽ cho em đá một cái.”
Ngay cả dấu chấm lửng* cô cũng chẳng buồn cho anh nữa.
(Dấu chấm lửng: là dấu “…”, trong lời thoại, thường khi im lặng, hoặc không muốn nói gì, người ta hay dùng dấu này)
Lúc trước Khâu Thiên tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng hôm nay khi phải cùng Kim Đa Bảo về nhà, anh lại khá hồi hộp. Anh nghĩ chiếc xe thể thao kia hơi khoa trương, sợ làm ba mẹ Kim không thích, nên mượn xe ba Khâu để lái, cóp sau toàn quà biếu, hơn phân nửa là do mẹ Khâu chuẩn bị.
Mẹ Khâu cứ hỏi Kim Đa Bảo mãi: “Không cần hai bác đi à? Hai bác có thể đến hỏi cưới thẳng mà.”
Kim Đa Bảo xấu hổ, không biết nói gì, cũng may được Khâu Thiên giải cứu kéo vào xe, anh nói có lệ cho qua chuyện, “Để lần sau đi, lần sau rồi ba mẹ đi.”
Vốn tưởng chỉ là một lần thăm hỏi đơn giản, rốt cuộc không ngờ ba Kim Đa Bảo lại gọi điện bảo hai người tới thẳng nhà hàng, vào phòng bao mới biết cô dì chú bác của Kim Đa Bảo đều tới hết, mỗi người còn dắt tất cả nhân khẩu trong nhà mình theo, trong phòng bao tới mười bảy mười tám người. Khâu Thiên chào hỏi mọi người, sau đó vào toilet một chuyến, Kim Đa Bảo lẽo đẽo theo sau, kéo tay áo Khâu Thiên, lo lắng hỏi, “Không phải anh định chạy trốn chứ?”
Khâu Thiên dở khóc dở cười, “Anh đi vệ sinh.”
“Vậy à.” Kim Đa Bảo rất sợ anh bị dọa chạy, đứng trước cửa phòng vệ sinh, “Thế em chờ anh.”
Cô thật không ngờ, vài bà con họ hàng mà mẹ Kim đã nói lại chính là cả nhà, cả gia đình của họ. Cảnh tượng hệt như lễ mừng năm mới, người có nhân khẩu gia đình đơn giản như Khâu Thiên mà thấy cảnh này, không sợ mới là lạ.
Chờ Khâu Thiên bước ra, Kim Đa Bảo nắm cánh tay anh thật chặt, “Anh có mất hứng không?”
“Không đâu.” Khâu Thiên vỗ vỗ mu bàn tay cô, “Chẳng phải như vậy cho thấy ba mẹ em rất xem trọng anh sao, vinh hạnh lắm.”
Kim Đa Bảo nhìn gương mặt anh, có vẻ không giống nói dối, cô hơi thả lỏng, nhắc anh lát nữa dùng cơm phải ăn nhiều một chút, người khác mời rượu thì đừng quan tâm, cứ nói không biết uống là được.
Nói thì đơn giản, nhưng lúc các chú các bác nâng li tới mời anh, anh nào dám không uống. Cứ một người tới lại rót một li, cố uống được tới phân nửa hiệp sau, thật sự anh đã không uống nổi nữa.
Kim Đa Bảo đau lòng, đỡ anh đi rửa mặt, cô vừa tự trách mình, vừa thấy áy náy, lúc hai người trở lại tiệc rượu, những người đó lại tới mời, không đợi Khâu Thiên mở miệng, cô đã đứng ra trước, “Đừng bảo anh ấy uống nữa, nếu các bác muốn tìm người uống thì cứ uống với con đi.”
“Chà, đau lòng hả, con gái, tránh ra, đàn ông mà không biết uống rượu thì còn coi là đàn ông à!” Một ông bác cậy mình lớn tuổi, tiếp tục rót rượu cho Khâu Thiên, Kim Đa Bảo đã tức giận thật sự, cũng không quan tâm bậc cha chú gì nữa, cô nói với ba mẹ là Khâu Thiên khó chịu, sau đó dìu anh đi về nhà.
Ba Kim đang uống vui vẻ, mẹ Kim không say, đánh chồng vài cái, thấy ông chẳng phản ứng gì, bà đành cùng Kim Đa Bảo dìu Khâu Thiên xuống lầu, đỡ anh vào xe, “Đa Đa Bảo, con lái xe được không?”
“Không sao đâu, mẹ, mẹ quay lại trông ba con đi, con thấy ba uống cũng chẳng ít đâu.” Kim Đa Bảo thắt dây an toàn cho Khâu Thiên, khởi động xe, bất chấp cả sự căng thẳng, chỉ muốn mau đưa Khâu Thiên về để anh được ngủ yên.
Cũng may trên đường không gặp nguy hiểm, lúc Kim Đa Bảo dìu Khâu Thiên lên lầu, một nửa trọng lượng của anh đều đặt lên người cô, đến khi vào được trong nhà, người cô đã ướt rượt mồ hôi. Đưa anh vào trong phòng mình nằm, anh ngã đầu nằm sấp xuống, lẩm bẩm gì đó, Kim Đa Bảo ngồi ở cuối giường, giúp anh tháo giày và vớ, sau đó thấm khăn vào nước ấm, vắt khô rồi lau mặt lau cổ cho anh.
Khâu Thiên đang nằm, bị người ta lật qua lật lại như thế nên bụng rất khó chịu, anh làu bàu gọi “Chó Bảo”, Kim Đa Bảo liền kề lại gần mặt anh, đáp: “Ừ, em đây, ngủ đi.”
Khâu Thiên kéo cánh tay cô, không cho cô lau tiếp, “Ngủ với anh.”
Kim Đa Bảo đặt khăn lông lên tủ đầu giường, cởi giày leo lên giường nằm cạnh anh, vỗ nhẹ ngực anh, dỗ anh ngủ.
Lúc nãy đang thiêm thiếp nhờ hơi rượu, nếu cứ để vậy thì có thể ngủ thẳng một giấc, nhưng bị cô làm tỉnh nên ý thức chợt rõ ràng hẳn, đầu anh hơi đau, nói chuyện cũng không lưu loát, thế mà lá gan lại không nhỏ, anh bỗng vén chiếc váy liền thân màu hồng cánh sen của cô lên tận ngực. Sau khi đẩy thẳng đồ từ đầu gối lên trên, anh lại không biết phải cởi thế nào cho đúng, Kim Đa Bảo không chịu phối hợp, anh bèn cởi phắt nó ra ngoài, rồi cúi đầu hôn lên bụng cô. Kim Đa Bảo bị hôn nhột, vội cười tránh đi, nhưng anh lại túm cô về, tiếp tục gặm gặm cắn cắn, dường như hôn một hồi Khâu Thiên mới nhận ra mình đang ở nhà Kim Đa Bảo, anh quỳ thẳng người dậy, nhìn hoàn cảnh xung quanh một chút, sau đó lảo đảo xuống giường khóa trái cửa.
Anh trở lại bên cạnh cô, nói lè nhè, “Bây giờ anh không có uống say.”
Kim Đa Bảo buồn cười, làm như dỗ dành anh, “Ừ, rất tỉnh táo.”
“Ừm.” Trong mắt Khâu Thiên là đôi chân thon dài thẳng tắp của cô, còn có chiếc bụng phẳng trắng bóc, anh bò tới trước mặt cô, đè tay cô xuống, tiếp tục nụ hôn khi nãy. Hơi thở của anh mang theo hương rượu, còn có khí nóng, hơi nóng phả lên mặt cô, làm cô cũng ngà ngà say. Ở nơi quen thuộc mà mình lớn lên, bị anh đè nặng, còn làm chuyện mà mình không quen lắm, Kim Đa Bảo vừa thấy căng thẳng, lại vừa thấy thoải mái, cô dùng tay xoa lưng anh, nghiêm túc đáp trả nụ hôn của anh, sự bứt rứt khô nóng, làm cô càng khao khát nhiều hơn. Cảm giác của anh chẳng khác cô là bao, anh đẩy vào người cô vài cái mới biết là còn vải vóc ngăn cản, ngay cả lớp quần cuối cùng cũng không kịp cởi, liền giơ một chân của cô lên, luồn từ bên hông, đâm vào một cách thô lỗ.
Chùm đèn treo trên trần phòng hình như là do cô tự chọn khi học tiểu học, lúc này, những bông hoa rủ xuống đang đong đưa trước mắt, cô nhắm mắt lại, hơi thở bên tai càng trở nên rõ rệt hơn, còn có tiếng giường kêu cót két khe khẽ. Cô chẳng thấy khó chịu, mà thích sự chậm rãi dịu dàng của anh, còn cả đôi lúc vội vàng khi anh không kiềm chế được, cô cố gắng phối hợp, mãi đến khi anh đẩy vào người cô với vẻ hơi gấp gáp, sau đó gừ khẽ một tiếng, nặng nề đè lên người cô.
Kim Đa Bảo đẩy anh hai cái, Khâu Thiên trở mình nằm qua bên cạnh, thuận tay cầm chiếc khăn ướt kia lau chân giúp cô, nhân tiện cũng lau cho mình, anh hơi áy náy, nói, “Ngủ trước một chút đi, ngủ dậy rồi tắm sau.”
Kim Đa Bảo sửa lại quần của mình, lấy quần áo mặc giúp Khâu Thiên, sau đó gối lên cánh tay anh, nằm trong ngực anh, “Ừm, ngủ đi.”
Ngủ được nửa tiếng, bỗng nghe thấy tiếng mở cửa bên ngoài, Kim Đa Bảo thấy Khâu Thiên vẫn đang ngủ say, bèn đứng lên, soi gương một chút rồi mới đi ra. Ba Kim uống khá nhiều, đang nói chuyện lớn tiếng với mẹ Kim, mẹ Kim phải khuyên ông mãi, bảo ông mau đi ngủ chiều, lúc thấy con gái bước ra ngoài liền hỏi, “Khâu Thiên đâu?”
“Uống nhiều quá, đang ngủ trong phòng.” Kim Đa Bảo không hài lòng, làm nũng với mẹ Kim, “Hai người làm gì thế, anh ấy mới tới lần đầu đã đi chuốc rượu, dọa người ta chạy mất là hai người không còn con rể đâu đấy.”
“Ai! Ai dám chạy! Làm chai này rồi mới được chạy nhé!” Ba Kim trả lời làm người khác muốn điếc cả tai.
“Uống uống uống chỉ biết uống! Mau ngủ đi!” Mẹ Kim đánh đuổi ông, sau đó thuần thục vào phòng bếp rót bình trà giải rượu cho ba Kim uống, hỏi Kim Đa Bảo, “Cho Tiểu Khâu uống luôn không?”
“Dạ, để con gọi anh ấy dạy.”
“Nó muốn uống thì uống, không muốn uống thì để nó ngủ tiếp.” Mẹ Kim ngáp một cái, “Con lo nghỉ ngơi đi, mẹ cũng ngủ một chút.”
Vì vậy một nhà bốn người đã ngủ thẳng đến hơn tám giờ tối, Khâu Thiên là người dậy đầu tiên, lắc lắc Kim Đa Bảo, hỏi cô đây là đâu.
Kim Đa Bảo đánh ngáp, ngồi dậy, “Đem bán anh lên núi rồi.”
Khâu Thiên tự suy nghĩ, nhớ là mình tới nhà Kim Đa Bảo, sau đó lại sờ sờ thắt lưng của mình, nhớ mang máng được chút chuyện, “Em làm gì anh hả?”
“Làm rồi.” Kim Đa Bảo nương theo ánh đèn nhà hàng xóm xuyên vào cửa sổ, chọc chọc cằm anh, “Đừng có giả bộ mất trí nhớ.”
Khâu Thiên nhào tới ôm lấy cô, “Thật sự không nhớ được, mau giúp anh nhớ lại chút đi.”
Hai người lăn lộn đùa giỡn trên giường, Kim Đa Bảo vỗ đầu anh, “Ba mẹ em đang ở nhà, đừng làm rộn.”
“Ừm.” Khâu Thiên hôn cô lần cuối cùng, sau đó cùng cô xuống giường ra khỏi phòng, thấy ba Kim đang ngồi trên ghế sô pha, xoa huyệt thái dương cho tỉnh.
Mẹ Kim đang nấu cháo, cầm dưa muối trong tủ lạnh ra ngoài, trộn một đĩa rau, “Tiểu Khâu, ngồi đi, chút nữa ăn cơm.”
Khâu Thiên đáp dõng dạc, dời ghế ngồi đối diện sô pha, muốn nói chút gì đó với ba Kim.
Không ngờ Kim Đa Bảo lại đi trước anh một bước, uy hiếp ba Kim ngay trước mặt anh, “Ba có biết là đội tuyển quốc gia của Khâu Thiên không cho phép vận động viên uống rượu không, hôm nay mọi người chuốc say anh ấy như vậy, lỡ anh ấy uống tới loét dạ dày, xuất huyết dạ dày, gan nhiễm cồn, anh ấy sẽ không thể làm vận động viên nữa!”
Cô nói một tràng những thứ đã biết lẫn không biết, bịa lung tung cả lên, nghiêm trọng không sao tả được, cô dạy dỗ đến mức làm gương mặt già cả như ba Kim cũng không chịu nổi, ông hắng hắng giọng, “Chẳng phải nó vẫn không sao à?”
“Nhìn thì không sao, nhưng ai biết cơ thể có bị hư tổn không chứ, hơn nữa dù là lần này không sao, nhưng làm sao biết lần sau có chuyện gì hay không, ba mà còn chuốc rượu anh ấy nữa, ngày mai con sẽ dẫn anh ấy đi ngay!”
“Ba có chuốc nó đâu, chẳng phải do mấy bác của con chuốc à, ba còn giúp nó cản bớt ấy! Đúng không Tiểu Khâu, bác trai cản giúp con đúng không?”
Khâu Thiên gật đầu thật mạnh, nói giúp ba Kim, “Bác trai cản giúp con!”
“Con xem, phải mà.” Ở nhà ba Kim không sợ vợ, chỉ sợ con gái, vội lủi tới bên cạnh con, “Ôi, mẹ con mới bảo ba đi lột tỏi, ba đi nhé.”
Khâu Thiên không ngờ người luôn luôn điềm đạm như Kim Đa Bảo lại có địa vị ở nhà như thế, dường như anh đã có chỗ dựa vững chắc, không phải sợ cha vợ làm khó mình nữa. Ánh mắt ca ngợi của anh bị Kim Đa Bảo tóm gọn, cô ưỡn thẳng lưng, kiêu ngạo nói, “Ai đó còn dám thất lễ với tiểu công chúa nữa không?”