*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ba mẹ đều rời khỏi nhà, Khâu Thiên như con chó hoang đứt dây xích, muốn làm gì thì làm, tự do tự tại. Anh cũng không quan tâm là Kim Đa Bảo thật tâm chống cự, hay chỉ từ chối vì xấu hổ, cương quyết đến công ty lôi người vừa tan ca đó về nhà mình.
Vừa vào cửa, đã thấy một trái tim rất lớn được xếp bằng các lon nước ngọt Gia Đa Bảo trên sàn nhà, cô quay đầu, nhìn nụ cười tự đắc của Khâu Thiên, bĩu môi, “Lúc nhỏ có một bạn học gọi em là Gia Đa Bảo, sau đó em đã không nói chuyện với cậu ta suốt ba năm.”
“…” Khâu Thiên vội ngồi xổm xuống, nhặt tất cả lon nước dưới đất ném vào tủ cất đồ.
Lần đầu tiên Kim Đa Bảo tới nhà anh, thay dép xong cũng không dám đi lung tung, đứng trước cánh cửa màu đen, tò mò đánh giá cách bài trí trong nhà. Tuy là căn nhà đối diện, nhưng nhà Khâu Thiên rất lớn, có ba phòng hai sảnh, chỗ đón và hứng ánh sáng tốt, cách sắp xếp nhà cửa cũng rất ấm áp. Cô mới nhìn mấy lần đã thích, “Bác gái xử lí giỏi thật.”
Khâu Thiên kéo cô vào phòng mình, “Em ngồi chơi một chút đi, anh đi làm cơm.”
Phòng của anh chắc cũng do mẹ Khâu sắp xếp, từ bàn học, ghế xoay, cho đến bộ ba món trên giường đều có màu của vải kaki, Kim Đa Bảo vươn tay sờ tấm chăn của Khâu Thiên, cảm giác mềm mại thoải mái. Cô ngồi một hồi lại thấy hơi chán, bèn lấy áo khoác treo sau cửa, chạy vào phòng bếp tìm Khâu Thiên, “Làm gì đó?”
“Lúc đi mẹ anh có hầm canh đuôi bò, dặn anh bữa nào cũng ùng ục ùng ục thì có thể dùng trong ba ngày.”
“Ùng ục ùng ục là gì?”
“Là hâm nóng lại, không phải mỗi lần nước sôi đều kêu “ùng ục ùng ục” sao?” Khâu Thiên bắt chước tiếng nước sôi, chọc Kim Đa Bảo cười.
Anh cầm tảng thịt bò đã để tan đá lúc ra khỏi nhà, đặt dưới vòi nước rửa sạch, sau đó ném lên thớt, dùng đao pháp không thuần thục của mình để cắt thịt, cắt ra một đĩa lớn mới phát hiện hơi nhiều. “Em gọi Vương Hiểu Vân đến ăn chung đi, tụi mình ăn không hết.”
“Uhm!” Kim Đa Bảo xoay người đi.
“Chờ chút.” Khâu Thiên gọi cô lại, “Sẵn tiện đem quần áo tới nữa.”
“…” Kim Đa Bảo không nói gì, chạy ra ngoài, nhưng lúc dẫn Tiểu Vân đến lại khoác một chiếc túi vải màu trắng trên vai.
Khâu Thiên nhìn cô một cái, để lò vi sóng và nồi đun lên bàn cắm điện vào, đổ nước sôi vào nồi, bỏ thêm cà chua đã cắt cục và nấm kim châm, bắt đầu đun, “Rửa tay đi.”
Kim Đa Bảo nghĩ nếu để Khâu Thiên làm tiếp thì sẽ rất áy náy, bèn chạy vào bếp giúp anh bới cơm, múc canh đuôi bò, làm xong thấy Khâu Thiên đang dọn dẹp lau bàn, cô chạy theo sau hỏi anh, “Em còn làm được gì nữa không?”
“Hình như mắt anh bị cộm, em giúp anh thổi ra đi.”
“Hả?”
Kim Đa Bảo tiến lại gần mặt anh, nhón chân lật mí mắt anh xem thử, còn chưa thấy gì, anh đã cúi đầu, hôn lên miệng cô ba cái “chụt chụt chụt”, “Được rồi, ra ngoài ngồi ăn cơm thôi.”
Cửa phòng bếp mở toan, hơn nữa còn đối diện phòng ăn, Tiểu Vân vốn đang ngồi trên bàn nhìn nồi cà chua chằm chằm, không biết chừng nào có thể bỏ thịt vào, cô nàng chẳng đề phòng, lỡ nhìn thấy cảnh thân mật của hai người kia. Tiểu Vân cắn ngón tay, suy nghĩ xem có nên dùng lời lẽ chính nghĩa để giữ lại tôn nghiêm của quý tộc độc thân, lên án hai con người kia hay không: Đừng hôn nữa! Hôn thì có thể no bụng sao! Nồi cũng mở rồi, sao mấy người còn chưa tới ăn!
Ăn cơm xong, Tiểu Vân chủ động giúp Kim Đa Bảo dọn bàn làm vệ sinh, sau khi Khâu Thiên rửa chén xong, cô nàng mới hỏi Kim Đa Bảo, “Cậu muốn ở bên này chơi thêm một lát không?”
“Ừ…” Kim Đa Bảo còn chưa nói dự định không về nhà của mình.
“Vậy cậu chơi đi, tớ về trước.” Tiểu Vân rất tự giác để lại không gian riêng tư cho hai người, sau đó không biết nghĩ gì lại hỏi một câu, “Không phải nhà cậu ta không có ai sao? Cậu về làm gì, ngủ ở đây luôn đi.”
“Tớ sợ cậu ở nhà một mình, sẽ sợ…”
“Tớ không sợ, về nhà tớ sẽ khóa cửa lại, cậu đừng về, mắc công tớ phải ra mở cửa cho cậu.” Tiểu Vân đưa lưng về phía Kim Đa Bảo, mang giày, vẫy vẫy tay ra sau rồi mở cửa rời đi.
“Đúng là không uổng công mời cô ấy ăn cơm, nhìn người ta rồi nhìn lại em đi, hừ, chẳng có lương tâm, ăn xong thì chuồn mất.” Tiếng Khâu Thiên huyên thuyên truyền ra từ phòng bếp, còn có tiếng nước chảy ào ào, làm lời anh nói bị đứt quãng.
Kim Đa Bảo lấy quần áo và đồ dùng để thay trong túi vải, nhìn Khâu Thiên vừa tắt đèn phòng bếp đi ra, hỏi, “Tắm ở đâu?”
“Tắm hả, rắc rối thật, có muốn anh giúp đỡ không?”
“Giúp kì lưng hả?”
“Cũng được.”
“Thôi bỏ đi…”
Khâu Thiên mở cửa nhà tắm, giúp cô chỉnh nước ấm, sau đó đặt khăn tắm của mình lên xà, “Tắm đi.”
Kim Đa Bảo chỉ cái khăn lông lớn dưới bộ đồ của mình, “Em có mang khăn.”
Khâu Thiên rút chiếc khăn màu hồng nhạt ra, ném vào bồn rửa tay, mở vòi nước, cái khăn lông khô liền biến thành một đống chèm nhẹp.
“Anh làm gì thế?” Kim Đa Bảo kinh ngạc hỏi.
“Giặt khăn giúp em.” Khâu Thiên ra vẻ “cây ngay không sợt chết đứng”, vắt khô khăn, “Để anh phơi lên ban công cho.”
“Không cần phơi, em còn sử dụng được.” Kim Đa Bảo xỏ đôi dép tắm cỡ lớn của anh, chạy lạch bạch tới đòi khăn lông.
Khâu Thiên cầm khăn lông ướt rời khỏi phòng tắm, trước khi đóng cửa còn chỉ lên thanh xà, “Dùng của anh đó.”
Kim Đa Bảo vốn không hiểu tại sao lại bắt cô dùng khăn tắm của anh, lúc ngồi trên ghế sa lon chơi điện thoại, thấy Khâu Thiên quấn khăn tắm đi ra ngoài, nghĩ tới chuyện hai người chỉ dùng một chiếc khăn để lau người, mặt cô liền đỏ lên.
Tóc Khâu Thiên mới sấy khô phân nửa, anh bước qua gọi Kim Đa Bảo vào phòng. Thấy vẻ mặt xấu hổ của Kim Đa Bảo, anh bỗng giật phăng khăn tắm ra, bên trong là một chiếc quần lót boxer, “Có mặc đồ, mặt em đỏ lắm rồi đó.”
“…” Kim Đa Bảo tò tò đưa mắt nhìn cái quần lót màu đen kia, “Anh có mặc đồ thì quấn khăn làm gì?”
“Cho ấm.” Mùa này nóng lạnh thất thường, không thể bật máy sưởi, anh cởi khăn ném lên chiếc ghế cạnh giường, sau đó vội vàng kéo chăn chui vào, hít một hơi lạnh ngắt, cuối cùng cũng ấm hơn nhiều, anh ngoắc tay, gọi Kim Đa Bảo nằm vào chăn.
Kim Đa Bảo mặc áo ngủ và bít tất bằng lông nhung, không cần đắp, “Em không lạnh.”
“Bộ cho em vào là vì sợ em lạnh à?” Mặt Khâu Thiên hiện lên vẻ “Đồ không hiểu phong tình”, chống tay lên đầu, nằm nghiêng nhìn cô, “Anh sợ lạnh, nên mới gọi em vào đây làm ấm giường cho anh.”
“…” Kim Đa Bảo chui vào chăn, nằm sấp trước ngực Khâu Thiên, “Em là Bảo Bảo* ấm áp.”
*B ả o B ả o: C ụ c c ư n g.
“Tự gọi mình là Bảo Bảo?” Hình như Khâu Thiên cảm thấy rất buồn cười.
“Không phải là Bảo Bảo, là Bảo Bảo ấm áp, một loại cao dán trên người*, tỏa nhiệt.”
*Trong ti ế ng H á n, “B ả o B ả o ấ m á p” l à “No ã n B ả o B ả o” – đâ y l à t ê n c ủ a m ộ t hi ệ u cao d á n gi ữ ấ m.
H ì nh:
“Dán trên người? Dán chỗ nào?”
“Dán đâu cũng được, lạnh chỗ nào dán chỗ đó.”
Khâu Thiên nhìn cô chằm chằm, “Thật ra, anh không có ý chọc ghẹo em.”
“Hả?”
“Anh lạnh thật.”
“…” Kim Đa Bảo muốn ngồi dậy, “Em về nhà ngủ!”
Khâu Thiên vui vẻ, giữ vai cô lại không cho đi, cô bò dậy anh liền đè xuống, bò dậy lại đè xuống, cuối cùng Kim Đa Bảo ầm ĩ một hồi, toát mồ hôi, chẳng thèm so đo, nằm yên không bò đi nữa.
Cô nằm sấp trên giường, nghiêng đầu nhìn anh, Khâu Thiên vỗ vỗ eo cô, “Lật người lại ngủ, ngực bị đè phẳng luôn đấy.”
“Trọng lực tác dụng, như vậy mới lớn hơn…” Ý thức được chủ đề thảo luận của hai người ngày càng đen tối, cô hãm phanh kịp lúc, “Tuần sau anh phải đi rồi à?”
“Ừ.” Khâu Thiên nằm đối mặt ngắm cô, “Mùa thi đấu mới bắt đầu rồi, vòng đấu còn luân phiên hai bên, chắc phải mấy tháng mới về nhà một lần.”
Gương mặt Kim Đa Bảo dần ảm đạm, mấy tháng mới về nhà một lần, vậy lần sau gặp anh cũng không biết là khi nào.
Anh do dự nói, “Nếu không, em…”
“Nếu không em tái giá?” Không biết trong đầu Kim Đa Bảo nghĩ gì, lại bật ra câu như vậy.
Vừa nói xong đã bị Khâu Thiên đánh mạnh lên ót, “Nghĩ gì thế?”
“A.” Kim Đa Bảo ôm đầu, “Đau muốn chết.”
“Đau mới nhớ. Để anh gửi vé xem thi đấu ở sân nhà cho em, nếu đấu ở tỉnh khác, em được nghỉ phép thì phải tới tìm anh, khả năng anh về không lớn lắm.” Khâu Thiên suy nghĩ một chút, “Ngày mai anh đưa tiền thưởng ghi bàn lần trước cho em, em dùng mua vé máy bay và đặt khách sạn trước đi.”
“Sao có cảm giác như đang điên cuồng theo đuổi ngôi sao thế nhỉ, anh thông báo mình ở đâu, em sẽ chạy theo tới đó.” Kim Đa Bảo không nói là không cần tiền của anh, nếu thật sự phải chạy theo anh khắp nơi như đã nói, tiền lương đáng thương của cô còn chẳng đủ để đi một chuyến.
“Đúng là phiền phức thật.” Khâu Thiên bỗng xoay người đưa lưng về phía cô, hướng mặt vào tường, lạnh lùng nói, “Vậy em tái giá đi.”
???
Kim Đa Bảo khóc “oa” một tiếng, nhào lên người anh, “Sao anh trở mặt nhanh thế?”
Khâu Thiên hất vai ra, không cho cô động vào, “Phiền phức quá mà, không cần gặp, không cần yêu đương gì nữa.”
“Anh thấy mềm mại không?”
“Hả?”
Kim Đa Bảo cọ cọ lên vai anh, “Sao?”
Gương mặt lạnh lùng của Khâu Thiên vỡ vụn, kéo lão tài xế Kim Đa Bảo qua, hôn lên mặt cô một cái, “Sao em biết dỗ dành người khác thế hả? Bạn trai cũ của em cũng không có cách làm khó em đúng không?”
“Trước đây… em không có bạn trai.” Đầu óc Kim Đa Bảo mù mờ, “Em đáng yêu như vậy, người nào yêu em mà nỡ chia tay với em chứ! Em không có bạn trai cũ.”
Khâu Thiên có vẻ không tin, “Gạt anh?”
“Gạt anh làm gì? … Này này này, làm gì sung sướng như vậy hả? Trước đây anh từng yêu đương rồi đúng không?”
“Không.”
“Em nghĩ anh rất giỏi tán tỉnh con gái, trông như cao thủ tình trường ấy.”
Hình tượng của đối phương trong lòng hai người đều sụp đổ, sau đó nhanh chóng xây lại một dáng vẻ càng khiến người khác thích hơn.
Kim Đa Bảo sờ chiếc cằm mát lạnh vừa cạo râu của anh, “Được rồi, thấy anh không có tí kinh nghiệm nào, sau này nếu anh còn ấu trĩ như thế, em sẽ nhường anh một chút.”
“Nói như thể em có rất nhiều kinh nghiệm ấy.”
“Không có kinh nghiệm thực chiến, nhưng lý luận tồn kho khá phong phú, em đã xem bao nhiêu truyện Vàng, à không, bao nhiêu truyện ngôn tình thế mà.”
“Ồ, lý luận của anh cũng phong phú lắm, anh đã xem khá nhiều phim Vàng*.”
*Blue xin nh ắ c l ạ i, trong ti ế ng H á n, V à ng c ò n c ó ngh ĩ a l à đồ i tr ụ y
“… Nội dung trong phim Vàng đều gạt người!”
“Truyện Vàng của em cũng có thực tế bao nhiêu đâu.”
“Không phải là truyện Vàng, là truyện ngôn tình! Rất đứng đắn!”
“Hôn môi còn phải giạng chân, mới xem đã thấy không phải là loại sách đứng đắn rồi.” Khâu Thiên lấy quyển sách đã xem hôm qua làm ví dụ.
Kim Đa Bảo cãi lại, “Quyển sách đó rất đứng đắn, trong hài hước mang theo sự đứng đắn.” Cô vén chăn ngồi dậy, bò qua người Khâu Thiên, dựa vào tường trồng chuối, “Bên trong nói nếu đổi góc độ khác để nhìn người yêu, đầu óc sẽ vừa tỉnh táo, vừa choáng váng, tim đập dồn dập, không nhịp nhàng, đó chính là cảm giác của tình yêu. Ừm, bây giờ em đang có cảm giác như vậy.”
Khâu Thiên tránh ra một chút, ngồi xổm nhìn cô, “Là do máu em đang chảy ngược, não thiếu ôxi.”