Cứ Quyết Định Vậy Nhé

Chương 29: Kim Đa Bảo xấu hổ, nhìn anh đầy sợ hãi, “Cái tên thối tha, anh ẩn thân sâu quá đấy.”




Náo loạn với Khâu Thiên một trận, Kim Đa Bảo cũng không còn lo lắng xấu hổ nữa. Mở TV của khách sạn, tìm một vòng, cuối cùng quyết định dừng lại ở kênh kịch truyền hình nhàm chán, đây là bộ phim mà cô và Tiểu Vân thỉnh thoảng xem ở nhà, hơn một trăm tập, bây giờ chiếu lại từ tập thứ hai thứ ba, có thể dùng để giết thời gian.

Khâu Thiên ngồi dựa vào đầu giường, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, gọi Kim Đa Bảo sang ngồi.

Kim Đa Bảo vừa bò qua, Khâu Thiên liền giơ tay khoác lên vai cô, siết cô vào lòng rất tự nhiên, tự nhiên đến mức làm Kim Đa Bảo đỏ mặt.

Cô lén ngẩn đầu nhìn anh, mắt anh vẫn nhìn ti vi, nhẹ giọng bỏ xuống một câu, “Anh dễ nhìn như vậy sao?”

“Ừ.” Kim Đa Bảo quay đầu sang chỗ khác, sau đó lại ngẩng đầu, nhìn cằm anh cười hì hì.

Anh không để ý tới cô, để mặc cô nhìn mình trắng trợn, giữ nguyên trạng thái ung dung xem tình tiết của bộ phim.

“Chỗ đây của anh có một hạt mụn nhỏ này.” Kim Đa Bảo giơ tay sờ sờ cằm anh.

“Ừm, tuổi dậy thì mà.”

Giọng anh hờ hững, đánh ngáp một cái, Kim Đa Bảo bị anh ám chỉ “già” hai ba lần nên rất buồn bực, thu tay về, khoanh tay trước ngực, dùng vẻ mặt nghiêm khắc như thầy chủ nhiệm để xem ti vi, chỉ là cô chẳng xem được diễn biến gì cả.

Khâu Thiên có cảm giác cô đang tức giận, rủ mắt xuống nhìn cô, càng nhìn càng cảm thấy cô tức giận như vậy đáng yêu muốn chết. Anh cúi đầu, nhẹ nhàng đặt môi lên gáy Kim Đa Bảo, mút khe khẽ, vừa như cắn lại vừa như hôn.

Kim Đa Bảo như bị người ta dùng kim châm nhẹ, sau đó dùng gậy vờn lông mèo lướt qua người, không rõ là đau hay là thoải mái.

Cô không phản ứng gì, bàn tay đang khoác lên vai cô bỗng hạ xuống, kéo hai cánh tay đang khoanh chặt của cô ra, sau đó hai tay cùng vói vào lớp áo trước người, từ phần bụng bằng phẳng của cô dời lên trên, lúc chạm vào áo ngực thì dừng lại.

???

Tôi là ai? Tôi đến từ đâu? Tôi phải đi đâu đây?

Kim Đa Bảo đã ngẩn người, bắt đầu tự hỏi cuộc đời, cổ bị anh dùng mũi cạ chầm chậm, đồng thời cô cũng cảm giác được hai bàn tay đang phủ lên bầu áo ngực chưa bao giờ bị chạm vào của mình.

Chiếc áo bị người ngoài xâm nhập nên căng cứng, vạt áo kéo lên làm lộ vòng eo, da trên lưng sởn gai ốc. Kim Đa Bảo vốn tưởng rằng mình là người rất nguyên tắc, nhưng bây giờ cô mới biết nguyên tắc của mình đã hạ đến số âm, đầu như động cơ chết máy, hoàn toàn không thể phản ứng được gì.

Khâu Thiên chỉ dùng bụng ngón cái vuốt nhẹ một chút, sau đó liền rút tay ra khỏi áo, giúp cô kéo áo xuống, cách lớp áo phía sau ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng hôn vào gáy cô, cười khe khẽ, “Cũng không phải là hoàn toàn không có gì.”

Kim Đa Bảo không còn tâm trạng để cãi nhau với anh, cơ thể như được đả thông hai mạch Nhâm Đốc*, cổng chính của thế giới mới đã mở, cô đứng trước cửa nhìn phong cảnh bên trong, nhưng chẳng thấy gì, còn Khâu Thiên thì đứng ở đó cùng cô thảo luận chuyện ổ khóa bảo vệ cổng chính có thể đổi màu khác, mà ai quan tâm việc ấy chứ!

(Mạch Nhâm: ở phía trước thân người, nằm trên đường dọc giữa cơ thể.

Mạch Đốc: ở phía sau cơ thể, bắt đầu từ đỉnh xương cùng và chấm dứt ở gần nướu răng trên.)

Cô đờ đẫn như thế nửa ngày, rốt cuộc Khâu Thiên không nhịn được nữa, nhéo bụng dưới của cô, “Hoàn hồn chưa.”

“…” Kim Đa Bảo xấu hổ, nhìn anh đầy sợ hãi, “Cái tên thối tha, anh ẩn thân sâu quá đấy.”

Bình thường hôn một chút còn giả bộ mắc cỡ, nhưng lúc sờ con gái nhà người ta thì chẳng gà mờ chút nào.

Khâu Thiên không giải thích, muốn hôn môi cô, sau đó phát hiện hình như mình hơi “kích động”, anh hắng hắng giọng, “Ngày mai em còn phải đi làm, ngủ sớm một chút đi.”

Kim Đa Bảo thấy anh xoay lưng về phía mình cởi quần áo, cuối cùng chỉ mặc một chiếc quần lót boxer chui vào chăn, cô có chút tiếp thu không nổi, ngồi phía sau vỗ vỗ anh, “Anh có thể mặc quần áo mùa thu vào không?”

“Mặc đồ không ngủ được.”

“Anh như vậy em cũng không ngủ được.”

“Vậy em đi ngủ sô pha đi.”

“…” Đồ thối!

Đối với anh bạn trai có đầu óc không ổn định, thường bướng bỉnh lại hay phát điên của mình, Kim Đa Bảo cũng chẳng biết làm gì, cô đành cởi áo len và quần jean, mặc bộ đồ giữ ấm màu xanh nhạt chui vào chăn.

Hai người dựa lưng vào nhau, Kim Đa Bảo tò mò muốn nhìn anh, bèn lặng lẽ quay đầu nhìn gáy của anh, càng nhìn càng muốn ngắm, cô xoay thẳng người ra sau, vỗ vỗ lưng anh, “Anh tắt đèn đi.”

“Ừ.” Khâu Thiên vươn một tay ra khỏi chăn, mò mẫm tìm công tắc trên đầu giường, trong phòng liền tối đen như mực, chỉ còn lại ánh sáng TV hắt lên giường, “Em để remote ở đâu?”

“Ở trên tủ đầu giường.” Kim Đa Bảo nửa ngồi dậy, với qua người anh lấy remote, tắt ti vi xong lại với qua đặt lên tủ đầu giường.

Lúc này phòng tối đen, đưa tay cũng không thấy rõ năm ngón, trời tối lại có vẻ yên tĩnh, tiếng thở của hai người đều vang lên rõ ràng.

Kim Đa Bảo vươn tay ôm lấy eo anh, cảm thấy hình như anh hơi mất tự nhiên, bèn nhỏ giọng hỏi, “Có phải lúc dậy thì, anh cũng trải qua tình huống mà con trai hay có không?”

Vấn đề bé xíu này mà cũng hiểu, Khâu Thiên trầm mặc vài giây, “Em biết nhiều thật đấy.”

Kim Đa Bảo đắc ý, khiêm tốn nói, “Dù sao cũng lớn hơn anh một chút, là chị lớn của anh mà.”

Khâu Thiên cũng xoay người lại, đối mặt với cô, chóp mũi hai người gần như đụng nhau, “Thế chị lớn ơi, chầu trời chưa?”

“…” Kim Đa Bảo đập bạn trai như thường lệ.

Khâu Thiên cười khẽ, nằm xích lại gần hơn, chỉ cong chân cách ra một chút, sau đó ôm cô, vỗ vỗ lưng cô, “Mau ngủ đi.”

“Có phải anh sợ nếu không ngủ nhanh sẽ không khống chế được bản thân không?”

“Anh có cảm giác, hình như em rất muốn anh “thả chim bay ra”?”

“Ha ha ha…” Kim Đa Bảo cười khúc khích, cô cũng không biết mình muốn làm gì, chắc cái gì cũng không muốn, chỉ là cảm thấy trêu chọc anh rất vui, “Em muốn hôn anh.”

“Ừm.” Khâu Thiên rộng lượng đáp, “Hôn đi.”

Không có quần áo ngăn cách, nhiệt độ và hơi thở của anh đều rõ hơn bình thường. Tay Kim Đa Bảo đặt nghiêm chỉnh lên mép quần của mình, hơi trịnh trọng in một nụ hôn lên môi anh, chỉ dừng lại một chút, giống như đang đợi bước chỉ thị tiếp theo của Khâu Thiên.

Khâu Thiên tiếp xúc một lát liền đẩy cô ra, không biết đang nói với cô hay đang tự nhủ, “Ngày mai còn phải đi làm.”

Nói xong lại kéo cô về dùng sức hôn một cái, sau đó lại đẩy ra, “Ngày mai anh phải đi.”

Anh cứ lặp đi lặp lại như thế, Kim Đa Bảo được hơi ấm bao quanh, không nhịn được ngáp khẽ. Cảm thấy đây sẽ là một buổi tối an bình, cô chống tay lên ngực anh, nhắm mắt nghỉ ngơi, một lát sau đã ngủ thiếp đi, ngay cả chuyện anh quấn quýt tới khi nào cũng không biết.

Một đêm ngủ ngon, cho nên sáng hôm sau, lúc Khâu Thiên gọi cô dậy, cô liền trùm chăn lên đầu ôm lấy anh, ai cũng không thể chia cách chúng ta.

Khâu Thiên đã ngồi dậy, bị cô ôm thắt lưng nên không thể nhúc nhích, anh đánh nhẹ vào ót cô, “Dậy đi.”

Đánh ót cũng không dậy, Kim Đa Bảo lầu bầu gì đó, Khâu Thiên nghe cái gì mà “Xin nghỉ”, “Toàn bộ chuyên cần đều không thèm”… còn vài câu không rõ ràng bị cô nuốt vào trong. Nhưng câu cuối cùng anh nghe rất rõ, “Không biết lần sau gặp anh là khi nào.”

Anh nằm xuống lại, cầm lấy tay cô, hôn từng đầu ngón tay một, sau đó vẫn không chút khách khí xốc chăn kéo người lên, “Mau dậy đi.”

Trong cơn oán giận, Kim Đa Bảo đã tỉnh táo hơn nhiều, lần này anh vừa kéo một cái liền ngồi dậy ngay, sau đó dùng ánh mắt ai oán yếu ớt kinh điển của chốn khuê phòng cổ đại nhìn Khâu Thiên, “Anh về sớm một chút…”

Mắt lim dim ướt nhẹp, Khâu Thiên nặng nề gật đầu, “Về sẽ tìm em.”

Kim Đa Bảo kéo tay anh đè xuống ngực mình, “Tốt như vậy, cho anh sờ phát yêu luôn.”

Khâu Thiên bóp bóp, “Tình yêu nhỏ bé thật.”

“…”

Ngày đầu tiên tạm biệt Khâu Thiên, Kim Đa Bảo phải trải qua loại cảm giác không nỡ xa cách mà trước nay chưa từng có. Sớm biết vậy, hôm đó cô đã không ra ngoài ngủ với anh, nếu không cũng không cần mới sáng sớm đã chạy đông chạy tây, thảm thương ôm bó hoa hồng đến công ty, cũng không cần nhìn vật nhớ người nữa.

Cảm giác luyến tiếc này kéo dài suốt kì nghỉ, ngay cả không khí năm mới của Tết Âm lịch cũng tràn ngập một màu ưu buồn nhàn nhạt. Sau khi xuất ngoại, anh cũng không lên mạng, cô chỉ có thể tìm chút tin tức của anh thông qua tin tức của Quốc Túc.

Nhưng tin tức liên quan đến đợt huấn luyện dã ngoại của họ lại rất hiếm hoi, khỏi bàn tới chuyện có thể thấy Khâu Thiên hay không.

Lúc đi thăm cô dì chú bác trong họ hàng, mọi người bỗng quan tâm đến vấn đề kết hôn của cô, mẹ Kim có vẻ rất hứng thú, lén nhận lời thay Kim Đa Bảo, sau đó lúc cô sắp kết thúc kì nghỉ thì “vô tâm” nói, “Đừng nấp mãi ở nhà, ngày mai ra ngoài chơi một chút đi, con trai của ông chủ cô hai con cũng về ăn Tết, thằng bé còn tự mở công ty sách báo, các con coi như là đồng nghiệp, ngày mai cùng ăn một bữa cơm, đi dạo phố gì đó.”

“Ngày mai?” Mỗi ngày Kim Đa Bảo đều đếm lịch, nên rất rõ ngày tháng, “Ngày mai là lễ tình nhân, con đâm đầu đi xem náo nhiệt làm gì… Mẹ, có phải mẹ tự ý tìm đối tượng xem mắt cho con không?”

“Đúng vậy.” Mẹ Kim tỏ vẻ dĩ nhiên, “Bạn học của con đã kết hôn hết rồi, ngay cả người yêu con còn chưa có…”

“Cao trung đại học thì không cho con yêu đương, vừa mới tốt nghiệp đã trách con không có người yêu?”

“Nên không phải bây giờ đang giúp con tìm sao.” Mẹ Kim không quan tâm câu oán trách của cô, “Ngày mai diện đồ đẹp một chút, nghe nói dáng dấp người ta không tệ lắm đâu.”

“Không đi…” Kim Đa Bảo kiên quyết lắc đầu, “Mẹ, con có bạn trai rồi.”

“Đừng xạo sự nữa, có bạn trai mà con vẫn trong tình trạng thế này à? Nếu có bạn trai thật, vậy sao từ lúc con về chưa gọi điện lần nào, cũng có thể đã biến thành bạn trai cũ rồi.” Mẹ Kim không thích bộ dạng lừa dối của con gái, “Hơn nữa cũng hẹn xong rồi, con không đi, cô hai của con biết nhìn mặt ông chủ thế nào đây? Người ta có ý tốt, con đừng phá hỏng ý tốt của người ta…”

Mẹ Kim lầu bầu chừng nửa tiếng, Kim Đa Bảo buồn phiền chịu thua, đành phải thỏa hiệp, “Biết rồi biết rồi.”

Cùng lắm thì tới lúc đó tìm lý do rút lui sớm, cô còn phải trở về nhanh để xem trận bóng ngày mai —— là trận bóng của anh bạn trai nhà cô.

Trong phòng thay quần áo, Lý Lập Quần đang hướng dẫn từng việc một cho các chàng trai vừa làm quen với sân bóng, tầm mắt chợt bị một vật màu hồng nhạt trên đất hấp dẫn, anh ta không tưởng tượng nổi trong đội có ai lại dùng món đồ nữ tính như vậy, “Cái đó của ai?”

Tùy Mẫn liếc mắt nhìn, “Khâu Thiên.”

Đang nói, đúng lúc Khâu Thiên vừa tắm xong đi đến, anh bình tĩnh nhặt mặt khóa hình chó con màu hồng nhạt bị đứt lên.

“Của bạn gái hả?” Lý Lập Quần không nắm rõ vấn đề tình cảm của các đội viên, nhưng vẫn khích lệ anh vài câu, “Ngày mai không phải là lễ tình nhân sao, đá cho hay vào, làm hai trái, so với quà tặng gì đó còn khiến bạn gái cậu vui hơn.”

Trong đầu Khâu Thiên chợt hiện lên cảnh tượng lúc tạm biệt hôm đó, bộ dạng ngốc nghếch cho anh “sờ phát yêu” của Kim Đa Bảo. Anh sờ sờ chó con màu hồng nhạt, chỉ mong cô có thể vui vẻ thật sự.