Khách sạn Kim Đính có nơi chuyên tổ chức yến tiệc hoặc phòng riêng, vì lớp 12-1 bọn họ chỉ có chưa đến sáu mươi người tham gia, cho nên đặt một phòng riêng cỡ nhỏ, phòng lớn thì nếu không đặt trước hai ba tháng thì sẽ không có.
Vương Thành vừa vào khách sạn liền có nhân viên đi đến, dẫn cậu đến trước phòng 801 ở tầng ba, còn săn sóc mở cửa cho cậu nữa. Vương Thành cười nói cảm ơn, mặt nhân viên kia ửng đó, nói câu không có gì rồi đi khỏi.
Bởi vì đã sắp đến sáu giờ, hầu hết các bạn học cũ đều đã đến, có vài người là mọi người muốn gặp nhất, trong đó bao gồm cả Vương Thành, cho nên khi có một người vào cửa, tầm mắt của mọi người liền nhìn sang.
"Vương Thành!".
Ngụy Đan Đan cứ xem giờ mãi, bạn cô nói chuyện với cô cô cũng không yên lòng. Tuy Vương Thành đã đồng ý tham gia, nhưng sắp đến giờ mà vẫn chưa thấy người đâu, cho nên cô có hơi sốt ruột, mỗi lần có tiếng động ở cửa là lại nhìn sang, dù sao cô cũng đã đảm bảo với mọi người rằng Vương Thành sẽ đến buổi họp lớp này. Vương Thành lúc còn ở trường cấp 3 Sơn Hải cũng coi như là người nổi tiếng, Ngụy Đan Đan vừa gọi tên cậu, trong phòng lập tức yên lặng, mọi người đều tập trung hết chú ý lên người cậu, gương mặt quen thuộc lại xa lạ. Thoáng chốc mà đã qua bảy năm, những gương mặt mang nét trẻ con ngày xưa đã thay thế bằng những chiếc mặt nạ như thật như giả.
Vương Thành gật đầu với cô, lúc này có một người lùn hơn cậu một hai cm đi đến, không nói câu nào đã đấm một cú lên ngực cậu.
"Vương Thành, thằng nhóc này giỏi lắm, lúc trước tốt nghiệp xong liền chạy mất hút, cũng không liên lạc gì với anh em, bây giờ lại dám xuất hiện hả, lần này không phải là nghe tin cậu cũng đến thì tôi không đi đâu".
"Không phải sợ cậu trách mắng nên tôi đã vội vã chạy đến sao, nam đại mười tám biến, nếu cậu không mở miệng thì tôi cũng không nhận ra". Vương Thành kéo tay cậu ta xuống, cười cười ôm nhau, người này là bạn học cùng lớp hồi cấp 3 của cậu – Đông Dương Dương. Lúc đó Đông Dương Dương rất béo, trong lớp cũng có một bạn học nữ mập mạp, nên hai người được gọi là song béo. Không ngờ bảy năm qua đi, tên béo ngày xưa đã thành một người gầy, cao cao gầy gầy tuấn tú hơn trước nhiều.
"Tôi đâu giống cậu, bảy năm không gặp cậu cũng không thay đổi chút nào, hơn nữa càng đẹp trai hơn". Đông Dương Dương hâm mộ nhìn cậu, hồi cấp 3 Vương Thành rất được các bạn học nữ yêu thích, tất nhiên, bởi vì cậu hào sảng, nên cũng như cá gặp nước trong đám bạn học nam.
"Tôi thiên sinh lệ chất mà".
"Ọe".
"Ha ha...".
"Da mặt cậu vẫn dày như xưa, nói những lời này ra miệng được đấy". Dù chuẩn bị tâm lý, nhưng Đông Dương Dương vẫn hết nói nổi với cậu.
"Da mặt dày thì có gì không tốt, vậy mới sống càng vui vẻ". Vương Thành không để bụng, "Đúng rồi, Hoàng Đồng An đâu, cậu ta chưa đến hả?".
"Vẫn chưa, cậu không phải là không biết, từ trước đến nay cậu ta có phải người đúng giờ đâu, tôi sợ là có thể cậu ta sẽ không đến tham gia, mới đầu thì còn đến, nhưng sau lại không thấy đến tham gia các buổi họp lớp nữa, một hai năm gần đây tôi cũng không liên lạc với cậu ta". Đông Dương Dương cảm khái, bảy năm dù sao cũng rất dài, cảnh còn người mất.
"Có duyên thì chắc chắn có thể gặp được". Vương Thành nói.
"Nào nào, để tôi giới thiệu các bạn học khác với cậu, chắc chắn là cậu không nhận ra được họ nữa, lúc nãy tôi cũng phải đi một vòng mới nhớ lại được, thay đổi rất nhiều".
Đông Dương Dương sau khi gầy đi thì tính cách cũng sáng sủa hơn nhiều, ở trong đám bạn học nam như Vương Thành năm đó vậy, ăn nói trơn tru khéo léo, ai cũng không ngờ tên béo năm xưa lại thay đổi thành như bây giờ. Sau Vương Thành mới biết cậu ta đang làm việc trong một công ty lớn, hơn nữa còn là quản lý tiếp thị.
Nếu không có Đông Dương Dương giới thiệu, Vương Thành nhìn mặt bọn họ cũng chỉ có thể đoán được mấy người, những người khác đã không còn giống như xưa nữa.
"Vương Thành, cậu nhớ cậu ta không?". Đông Dương Dương kéo một người gầy hơn Vương Thành, ăn mặc khá mốt hỏi.
Vương Thành nhìn cẩn thận một hồi, lắc lắc đầu, rất xa lạ, trong trí nhớ của cậu thì lớp 12-1 không có người này.
"Ha ha, cậu ta chính là tên bốn mắt năm đó đấy, tôi đoán chắc là cậu không nhận ra được mà, người ta bây giờ đã là một ngôi sao rồi, muốn kí tên thì nhân lúc này luôn đi". Đông Dương Dương cười lớn, như là rất đắc ý vậy. Tên bốn mắt tên như ý nghĩa chính là chỉ một bạn học nam đeo kính, trong lớp Vương Thành năm đó người được gọi với cái tên này chỉ có một, cậu ta ngồi ở trước Vương Thành, thường đeo cặp kính cận màu đen, cắt đầu dưa hấu, tính cách nhát gan, vừa nhìn là biết đó là người dễ bị ức hiếp, cũng giống như Đông Dương Dương nam đại mười tám biến, chẳng qua Đông Dương Dương còn có vài nét trước đây, còn Cao Chí Khai này thì không nhận ra được.
"Vương Thành, lâu rồi không gặp, đừng nghe Đông Dương Dương nói bừa, tôi chỉ là một ngôi sao nhỏ không có tên tuổi mấy thôi". Cao Chí Khai rất tự nhiên chào hỏi Vương Thành, tháo kính đi ngũ quan của cậu ta hiện rõ hơn, không đẹp trai, nhưng có mấy phần đáng yêu, kiểu khuôn mặt này đúng là được phái nữ chào đón.
"Ai ai cũng thay đổi nhiều như vậy, xem ra chỉ có tôi là không thôi". Vương Thành cười tủm tỉm nói.
"Có mấy người mãi vẫn không thay đổi, hành vi lại càng khoa trương hơn, lát nữa cậu sẽ thấy". Giọng điệu Đông Dương Dương thần thần bí bí, mọi người đều không tiếp tục đề tài này của cậu ta, bởi vì ở đây chỉ cần ai tham gia hơn một lần đều biết cả.
Còn bên phía nữ, Ngụy Đan Đan vì thốt lên tên Vương Thành mà được chú ý, trước nghe cô nói là có liên lạc với Vương Thành, mọi người đều không tin. Ai cũng biết Vương Thành đã không có tin tức suốt bảy năm rồi, hơn nữa lúc học cấp 3 Ngụy Đan Đan và Vương Thành gần như không qua lại với nhau. Nhưng Ngụy Đan Đan cũng không phải là người bịa chuyện để được người ta chú ý, cho nên mọi người vẫn chờ mong có thể gặp lại đại soái ca năm đó. Vương Thành là người duy nhất mà bảy năm qua mọi người chưa từng gặp lại, có người rất ngạc nhiên khi cậu chẳng thay đổi gì so với trước đây.
Tuy Vương Thành không đi đến đây làm Ngụy Đan Đan có hơi thất vọng, nhưng cậu đã chào cô, cho nên trong lòng Ngụy Đan Đan lại có chút vui vẻ.
"Đan Đan, nói mau, sao cậu lại gặp lại Vương Thành thế, hình như cậu ta đã thay đổi nhiều thật đấy, càng ngày càng đẹp trai hơn". Lâm Kỳ ngồi cùng bàn nhớ lại cảnh Vương Thành vừa đi vào lúc nãy, thật sự đã trưởng thành đẹp trai hơn trước nhiều, cũng càng khiến người ta rung động hơn.
Trước các cô cũng đã hỏi qua, nhưng Ngụy Đan Đan vẫn không chịu nói, vì ngăn cách bởi internet nên mọi người cũng không làm được gì, nhưng bây giờ gặp mặt thì không phải do cô là được.
"Cũng không có gì, chỉ là vô tình gặp được, tôi thấy cậu ấy rất quen nên gọi một tiếng, không ngờ thực sự là Vương Thành, tôi lại nhớ đến mấy buổi họp lớp trước ai cũng nhắc đến cậu ấy, nên đã xin số điện thoại". Ngụy Đan Đan tránh nặng tìm nhẹ nói qua lần gặp gỡ của hai người.
"Sướng quá đi, tôi cũng muốn vô tình gặp được Vương đại soái ca". Lâm Kỳ ôm mặt, Ngụy Đan Đan vừa định nhắc cô là cô đã là mẹ của một đứa trẻ rồi, phải chú ý hình tượng, thì bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói âm dương quái khí.
"Đẹp trai cũng không thể thành cơm ăn được, bề ngoài thì đẹp mã, nhưng sau lưng nói không chừng là rửa bát cho người ta".
Hai người nhìn lại, người nói chuyện là một cô gái ăn mặc xinh đẹp, nhưng chỉ là sau khi trang điểm thôi, không trang điểm thì mặt cũng chẳng đẹp đẽ gì. Bởi vì lần họp lớp trước đã gặp nên hai người cũng biết cô ta là ai, đáng nhắc đến chính là, cô ta từng là một trong những người hầu của hoa hậu giảng đường Tống Viện Viện hồi cấp 3, nịnh bợ từ lớp 10 đến lớp 12, lúc Tống Viện Viện cô lập Vương Thành, cô ta cũng ra sức không ít, Ngụy Đan Đan và Lâm Kỳ đều không thích cô ta.
"Ai da, có mấy người đúng là tự mình biết mình, trang điểm một lớp dày như vậy, nói không chừng cái mặt xấu làm người ta nhìn mà thấy buồn nôn, vẫn là tự nhiên tốt hơn". Lâm Kỳ sờ mặt mình, châm chọc nói.
"Cô!". Cô ta tức giận muốn đứng phắt dậy, lại bị người bên cạnh giữ lại.
"Cậu so đo với một mụ đàn bà có chồng làm gì, người ta hâm mộ ghen tị cậu thôi". Người lên tiếng là một người hầu khác của Tống Viện Viện, hai người vì luôn nịnh bợ Tống Viện Viện mà đắc tội với các bạn học khác, trong lớp chẳng ai thích cả.
Lâm Kỳ tức đến cười lên, "Hoa cũng tàn rồi, ghen tị làm gì".
Hai người không nghe rõ những lời này, bởi vì lại có người đến, chính là Hoàng Đồng An mà Vương Thành nhắc đến, là bạn thân cùng phòng ký túc xá với Vương Thành, không học cùng lớp với bọn họ, nhưng nghe nói lần này Vương Thành cũng đến tham gia nên lại mặt dày đi đến. Hoàng Đồng An cũng là một soái ca, chỉ là kém hơn Vương Thành một chút, nhưng cũng rất được mến mộ trong khối 12. Hai người thường đến sân bóng rổ chơi bóng, có bọn họ ở đó thì trong sân sẽ rất náo nhiệt, chủ yếu là nữ sinh chiếm phần đa, mỗi lần Đông Dương Dương đi theo hai người thì ngay cả làm nền cũng không được.
"Vương Thành, rốt cục tôi đã tóm được cậu rồi".
Hoàng Đồng An vừa nhìn là thấy ngay Vương Thành, dù ở đâu thì Vương Thành luôn nổi bật nhất. Trước đây là vì cái đầu trọc của cậu, bây giờ đầu đã có tóc, nhưng lại đẹp trai vô cùng.
"Ai tóm ai còn chưa biết đâu". Vương Thành đứng lên đấm một cú lên ngực hắn, Hoàng Đồng An lập tức ôm cánh tay cậu.
"Người anh em, cậu không biết tôi nhớ cậu nhiều thế nào đâu, nhớ đến nỗi cơm nước không màng, trăng treo mỗi đêm chính là lòng nhớ nhung của tôi với cậu".
"Buồn nôn chết mất". Vương Thành vội rút tay ra, da gà da vịt nổi lên hết. Những người khác nhìn mà cười ha ha, nhất là Đông Dương Dương. May mắn nhất hồi cấp 3 của cậu ta chính là làm bạn với hai người này, cậu ta vẫn luôn quý trọng hai người bạn này, nhưng người này còn giấu mình hơn cả người kia. Cảnh này đã từng thấy rất nhiều lần, hai người này tên này mặt dày hơn tên kia, lần nữa gặp lại, chuyện xưa như hiện rõ lên trước mặt, thời gian trôi qua trong lúc chúng ta không kịp nhận ra, chỉ chớp mắt, bọn họ đều đã trưởng thành.