Buổi tối, Vương Thành chủ động gọi điện cho Chử Diệc Phong nói rõ chuyện ban ngày, trước đó cậu nói với ba Vương là đã nhờ ông chủ diễn một tuồng kịch với cậu thật ra là lừa ông thôi, cậu chưa từng nói với Chử Diệc Phong việc này, chỉ là cậu tin với sự thông minh của Chử Diệc Phong, anh chắc chắn sẽ không hỏi mà phối hợp diễn với cậu.
Lời này cậu không dám nói với ba Vương, nếu như là trước khi xác định quan hệ cậu còn có thể đường hoàng nói với ông bọn họ là bạn bè, bây giờ thì cậu chột dạ, chỉ sợ ba Vương phát hiện ra gì đó, đến lúc đó thì mẹ Vương chắc chắn sẽ biết.
"Ông chủ Chử, có bận không?".
"Không bận, em có thể giải thích rồi". Trong nhà, Chử Diệc Phong một tay cầm di động, một tay cầm chuột không dây xem trang web trên màn hình, khác biệt rất xa với cái không bận mà anh nói.
Vương Thành vừa nghe là biết Chử Diệc Phong đã chờ cậu gọi đến, liền giải thích đơn giản chuyện ban ngày cho anh nghe.
"Nếu không thích người nhà bác cả em, thì sao không làm phá sản luôn đi?".
Đề nghị của Chử Diệc Phong đúng là vừa trực tiếp lại thô bạo, nếu chuyện thực sự đơn giản như vậy thì tốt rồi, Vương Thành cũng chẳng sợ gì, nhưng với cái tính cực phẩm của Vương lão thái, bà ta chắc chắn sẽ tìm cậu liều mạng, đến lúc đó người bên ngoài sẽ xì xầm bàn tán cha mẹ và cậu không ra gì, cậu thì chẳng sao, nhưng cậu sợ cha mẹ sẽ chịu ảnh hưởng.
"Bây giờ chưa cần đi đến bước đó, hơn nữa em vẫn lo cho ba mẹ em, hiện giờ mọi người đều ở cùng một thôn, sau này chắc chắn sẽ gặp mặt nhiều, tạm thời chưa cần phải làm như vậy". Vương Thành nằm trên giường bắt chéo chân, có một số việc không thể mặc kệ hậu quả mà làm được.
Cậu đã nói vậy rồi, Chử Diệc Phong cũng không nói gì nữa.
"Đúng rồi, ông chủ Chử, em đã nhận thầu một ngọn núi, bí thư thôn còn tặng thêm một núi trồng cây ăn quả nữa, mùa này đúng là lúc mùa trái cây chín đấy".
"Cho nên?". Chử Diệc Phong nghe ra có ý khác trong lời của cậu.
Vì Vương Thành muốn thương lượng một việc với anh, nên lúc nói có phần cẩn thận và chột dạ, "Em định thuê vài người lên núi hái trái cây, ngọn núi đó lớn lắm, trái cây chín lại nhiều, trong khoảng thời gian ngắn chắc không hái hết được, cho nên, em nghĩ có thể em phải ở lại đây một thời gian rồi mới về được".
Đầu bên kia lập tức im lặng.
Trong lòng Vương Thành bồn chồn, bây giờ cách thời hạn giao hẹn giữa cậu và Chử Diệc Phong còn khoảng một tháng nữa, nếu cậu vẫn còn là nhân viên của Chử Diệc Phong thì chắc chắn cậu sẽ không nhắc đến việc này, nhưng bây giờ quan hệ đã khác rồi, cậu phải suy nghĩ cho mình nữa, hơn nữa lúc trước cậu đã cảm thấy ba tháng thì nhiều quá, sau lại trở thành nhân viên của Hoa Ưng, tiếp xúc với công việc ở núi Phượng Hà mới biết được yêu cầu lúc trước cậu đề nghị với Chử Diệc Phong chẳng ảnh hưởng gì đến kế hoạch của anh cả, khi đó ván đã đóng thuyền không dễ nói gì, chỉ trách bản thân cậu quá ngu thế mà lại tin là thật, nghĩ đến đó, cậu lại thấy hùng hồn hơn.
"Em nắm chắc anh rồi?". Chử Diệc Phong bình thản mở miệng.
"Vậy rốt cuộc anh có đồng ý không, em nói cho anh biết, anh có thể phản đối, nhưng em không đảm bảo sau khi anh phản đối sẽ xảy ra chuyện gì đâu".
"Em đã đe dọa anh như vậy, anh còn dám không đồng ý sao?". Chử Diệc Phong dừng việc trong tay, thở dài, anh sống đã ba mươi năm cũng chỉ có Vương Thành dám đe dọa anh, bây giờ anh hoàn toàn có thể tưởng tượng được cái dáng vẻ vô lại của Vương Thành ở đầu bên kia, cảm thấy rất thú vị.
Vương Thành cười ha ha, "Đừng nói vậy chứ ông chủ Chử, đe dọa khó nghe nhiều lắm a, rõ ràng là em đang thương lượng với anh được không".
"Hậu quả của việc thương lượng không theo ý em thì em sẽ chia tay anh phải không?".
Vương Thành lập tức nhảy dựng lên, lên án nói: "Ông chủ Chử, anh đừng vu oan cho em chứ, sao em có thể làm chuyện xấu xa như vậy được".
"Vậy người vừa đe dọa anh lúc nãy là ai thế?". Chử Diệc Phong ung dung chỉ ra chứng cứ.
"Ông chủ Chử, anh là đàn ông sao lại tính toán chi li thế, hơn nữa, em cũng không nói là chia tay, là tự anh hiểu sai, không liên quan đến em". Vương Thành không phản bác được liền chơi xấu, cũng không phải là lần đầu tiên cậu làm vậy.
"Chưa thấy ai vô lại như em cả".
"Vậy bây giờ anh thấy rồi đó, em cũng coi như là giúp anh mở rộng tầm mắt hơn, anh phải cảm ơn em mới đúng".
Chử Diệc Phong bật cười.
Hai người tán dóc hơn một tiếng, thấy đã qua mười giờ, mẹ Vương ở ngoài cửa bảo cậu và Vương Tử Vũ đi ngủ sớm đi, Vương Thành mới dừng lại.
"Không nói nữa, mẹ em gọi em rồi, anh đi ngủ sớm đi, đừng ngủ muộn quá, nếu muốn ăn khuya thì đi nấu sủi cảo, trong tủ lạnh có đồ đông lạnh đấy".
"Ừ, ngủ ngon".
Cúp máy, Chử Diệc Phong gập laptop lại, rút một điếu thuốc đốt lên, hút sâu một hơi, sương khói phả ra làm mờ ảo khuôn mặt anh, đây là lần đầu tiên anh nói chuyện với người khác hơn một tiếng đồng hồ, nhưng khiến anh có cảm xúc sâu sắc chính là, lúc nãy anh không nói sai, Vương Thành đã nắm chắc được anh rồi, nhưng trong lòng anh không có chút nào là không vui cả, ngược lại có cảm giác cam tâm tình nguyện bị cậu nắm chắc, cảm giác này vừa mới mẻ lại khiến người ta muốn nữa.
Nhà mới dưới sự góp sức của bốn người nhà Vương Thành, vào sáng ngày hôm sau rốt cuộc cũng vệ sinh xong, tuy hôm qua đã xảy ra chuyện như vậy nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến tâm trạng của người nhà bọn họ, hôm nay nên làm gì thì vẫn cứ làm, như là chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Hàng xóm đều thấy quái lạ, cái tính của Vương lão thái từ lúc ba Vương cưới mẹ Vương đã nghe nói rồi, vốn tưởng Vương lão thái sẽ không từ bỏ ý định, một vài bà tám vẫn chờ dọn ghế đến ngó xem tiếp, nhưng hôm nay lại gió êm sóng lặng, không xảy ra chuyện gì cả.
Mọi người tụ tập bàn tán, cũng không tìm ra được là do nguyên nhân gì, cuối cùng đành phải thôi.
Nhưng Trương thị lại không chịu buông tha, nhà bác cả và nhà Vương Thành mâu thuẫn với nhau, bà ta là người vui vẻ muốn xem nhất, thậm chí hận không thể châm ngòi thổi gió thêm, để lửa càng cháy mạnh hơn, vì thế bà ta chạy đến nhà bác cả mấy lần, cuối cùng cũng hỏi ra được nguyên nhân.
Không biết thì thôi, vừa biết đã giật mình, Trương thị liền nhớ đến lời cảnh cáo lúc trước của mẹ Vương với bà ta, thấy may mắn thì bà ta không liều với Quan Lan Phương, bằng không Vương Thành không chỉnh chết nhà mình sao.
Vương Thành cũng không biết, hành động của cậu đã khiến Trương thị lắm mồm lại lòng dạ hẹp hòi phải kiêng dè, có một khoảng thời gian dài sau đó cũng không dám gây sóng gió nữa.
Làm xong hết chuyện ở nhà mới, Vương Thành mới xem kỹ bản hợp đồng nhận thầu kia.
Thời hạn nhận thầu trên hợp đồng là hai mươi năm, vốn chỉ có mười lăm năm thôi, nhưng bí thư Quan nhớ đến tình nghĩa giữa hai nhà, hơn nữa Vương Thành đã giúp ông ta giải quyết một chuyện khó không nhỏ, cho nên dựa vào quan hệ giúp tăng thêm năm năm cho bọn họ, giá cả cũng không tăng thêm nhiều lắm.
Tuy thực tế cậu vì thôn mà làm vậy, nhưng dược liệu trên núi cũng không thể để không thế được, tốt xấu gì cũng đã bỏ tiền ra, hơn nữa sau khi bí thư Quan tuyên bố cậu đã nhận thầu hai ngọn núi, thì người dân trong thôn đã không còn lên núi hái thuốc hái trái cây nữa, nhưng không phải tất cả người dân trong thôn đều tự giác như vậy, có vài người ngang ngược thì chẳng thèm để bụng, còn có một số đứa trẻ bị người lớn xúi giục cũng đi lên núi hái.
"Thuê thêm nhiều người đi, núi trồng cây ăn quả kia ba đã xem qua rồi, rất lớn, chỉ với mấy người chúng ta không thể hái hết được". Ba Vương đề nghị.
"Ba con nói không sai, việc này không thể kéo dài được, trái cây mà để lâu sẽ rụng xuống thối hết đấy". Mẹ Vương cũng không có ý kiến gì, hơn nữa có nhiều cây mọc cao, bọn họ không phải dân chuyên, hái sẽ rất phiền phức.
Vương Thành gật đầu, "Vậy được rồi, thuê một nhóm người trước xem sao đã".
"Tốt nhất là phải biết làm". Thôn Quan gia cũng không thiếu người như vậy. "Hơn nữa dược liệu trên núi cũng cần xử lý". Ba Vương vẫn quan tâm đến dược liệu nhất, dù sao trái cây cũng không có giá trị cao như dược liệu.
"Con hiểu mà, ba cứ yên tâm đi". Tối qua Vương Thành đã nghĩ xong một phần kế hoạch rồi, sau khi bàn xong, bọn họ bắt đầu tuyển người làm.
Sau khi tin tức lan ra, người đến báo tên có không ít, Vương Thành cũng không bất ngờ, dân ở thôn Quan gia chủ yếu là trồng trọt, nhưng không phải lúc nào cũng có đất mà trồng, có nhiều thời điểm nhàn rỗi ngồi không ở nhà, cho nên khi nghe nhà Vương Thành tuyển người làm liền chạy đến báo tên ngay.
Vương Thành tính sơ qua thấy người đến báo tên có khoảng năm sáu chục người, nhưng tạm thời cậu không định tuyển nhiều như vậy, chọn lựa một hồi, cuối cùng chỉ tuyển một nửa, chủ yếu là biết hái trái cây trên cao, nam nữ đều có, người không được chọn đều rất thất vọng, cũng may mà Vương Thành nói là sau này còn tuyển nữa, mọi người mới giải tán.
Vương Thành bảo bọn họ bảy rưỡi sáng mai đến tập hợp ở dưới chân núi, sau đó để bọn họ về nhà.
Buổi chiều, vì chuẩn bị công cụ cho ngày mai, nên cậu và ba Vương chạy đến chợ một chuyến, mẹ Vương và Vương Tử Vũ thì đi chọn đồ đạc trong nhà, lúc bọn họ chuyển nhà đã vứt khá nhiều đồ cũ đi, bây giờ nhà mới trống không cần trang hoàng thêm nhiều đồ mới vào, bốn người phân việc, ngày vừa bận rộn lại phong phú.
Trương thị sau khi nghe được tin liền chạy đến nói cho bác cả và Lý thị.
Từ khi Vương lão thái và bạn già từ nhà lão tam về, bác cả và Lý thị biết ba mẹ bị uy hiếp, hơn nữa lại còn nhằm vào công ty xây dựng của bọn họ, cả nhà liền thù hận Vương Thành.
Con trai vì chuyện này mà cãi nhau với bạn gái của nó, Lisa trong lúc tức giận đã chạy về nhà, từ chối gặp mặt Vương Ninh Khải, còn tuyên bố muốn chia tay với Vương Ninh Khải. Vất vả lắm mới túm được cành cây cao Lisa này, Vương Ninh Khải không thể nào buông tha dễ dàng như vậy được, nhưng mỗi lần có chuyện ở chỗ Lisa, anh ta sẽ tức giận về nhà cãi nhau với người nhà mình, bây giờ hai cha con đang căng thẳng với nhau, Lý thị ngày nào cũng mắng chửi Vương Thành.