Cự Phách

Chương 55: Xuất phát




Chiều tối ngày hai mươi chín tháng tám, thành phố Sơn Hải mưa to tầm tã, mặt đất tỏa nhiệt được nước mưa cọ rửa mát mẻ hơn, hôm sau không khí sạch sẽ ngửi vào đã thấy thoải mái, Vương Thành vốn định sẽ về thôn Quan gia vào buổi tối, nhưng vì cơn mưa này mà đổi kế hoạch.

Sáng ngày ba mươi, mẹ Vương ở lại trông nhà, con heo thơm kia cũng tạm giao cho bà chăm sóc, ba Vương một mình đưa Vương Tử Vũ lên thành phố hội hợp với Vương Thành, giờ bay là hai giờ chiều, bởi vì chưa ai từng ngồi máy bay, sợ lúc đó có sai lầm gì không lên máy bay được, nên Vương Thành bảo hai người đến đây trước đã.

Ba Vương không phải lên thành phố lần đầu tiên, bởi vì con cái trong nhà quá xuất sắc, nên ngay cả mẹ Vương cũng lên mấy lần.

Nhưng căn hộ của Vương Ninh An thì là đến lần đầu.

Căn hộ to lớn xa hoa, nơi nơi đều lộ vẻ xa xỉ, đến buổi tối ra ban công có thể ngắm được cảnh đêm tuyệt đẹp, ở tại nơi như vậy cũng là một loại hưởng thụ.

Vương Tử Vũ hưng phấn chạy đi nhìn khắp nơi.

Vẫn là ba Vương chững chạc, sống đến cái tuổi của ông thì không còn coi trọng tiền bạc như trước nữa, tuy thành phố lớn phồn hoa náo nhiệt, nhưng không khí lại không tốt như ở nông thôn, giống như là rất nhiều người một khi có tiền thì bọn họ sẽ theo đuổi chất lượng hoàn cảnh sinh hoạt.

Vương Tử Vũ không mang theo nhiều hành lý, vali là màu đen, lúc trước khi mua nó cũng vì tránh bụi bẩn, bỏ đi phần giữa là có thể đựng không ít quần áo.

Đến giữa trưa, Vương Thành tự mình xuống bếp làm cơm.

Ý của ba Vương là ăn đơn giản là được, bảo cậu không cần làm nhiều.

Vương Thành cũng có ý này, nhưng cậu lại vì suy nghĩ theo hướng khác, vì lần đầu tiên ngồi máy bay nên cậu đã lên mạng tìm hiểu thông tin.

Trên máy bay có cung cấp đồ ăn thức uống cho khách hàng, nhưng bình luận trên mạng đều nói rất khó ăn, nên cậu định mang chút đồ ăn lên, dùng cặp lồng giữ nhiệt bỏ một ít đồ ăn chín vào, ví dụ như sủi cảo, bánh bao, xíu mại gì đó, tối hôm qua cũng vừa lúc làm sủi cảo, nên Vương Thành gói nhiều hơn một chút.

Ba người ăn cơm trưa xong, nghỉ ngơi một tiếng rồi xuất phát.

Hệ thống tàu điện ngầm của thành phố Sơn Hải vẫn chưa được hoàn thiện đầy đủ, nên bọn họ chỉ có thể ngồi xe bus đi đến, nếu Vương Thành thi được bằng lái thì tự lái xe sẽ dễ dàng hơn.

Đi từ tiểu khu Ninh Tĩnh đến sân bay Sơn Hải chỉ mất nửa tiếng, tuy giờ này rất nóng, nhưng trong sân bay đã có không ít người qua lại, đi vào liền có một luồng khí lạnh ập đến, cả người lập tức mát mẻ hơn nhiều.

Đây là lần thứ hai Vương Thành đến đây, cũng không quen thuộc nơi này lắm, may mà bọn họ có một tiếng đồng hồ, dựa theo hướng dẫn ở sân bay, vòng vo mấy lần cũng tìm được chuyến bay sẽ đi, lúc này cách giờ bay chỉ còn hai mươi phút, năm phút nữa sẽ bắt đầu soát vé, đã có hành khách đứng xếp hàng trước cửa soát vé rồi.

"May mà anh hai đã có dự tính nên đi trước, nếu không thì có thể không bắt kịp."

Ba Vương vì không vào được nên đã tách ra từ lúc trước, tự mình ngồi xe về nhà.

"Đừng nói nữa, ngồi xuống nghỉ mấy phút đi, chờ lát nữa sẽ soát vé lên máy bay đấy." Vương Thành kéo vali tìm chỗ trống ngồi xuống.

Vương Tử Vũ cũng theo sau, cô không hiểu gì cả nên phải đi theo anh hai, trong mắt cô, dù anh hai không hiểu gì thì cô cũng cảm thấy anh hai gì cũng biết. Đến giờ, bọn họ đi xếp hàng soát vé, người đi thủ đô rất nhiều, có vài người cũng giống như họ, phần lớn đều là đi thủ đô học đại học, chỉ là bọn họ có ba mẹ theo cùng.

Sau khi lên máy bay, bọn họ tìm được chỗ của mình, một chỗ là gần bên cửa sổ nên dành cho Vương Tử Vũ luôn tò mò nhìn khắp nơi khi lên máy bay ngồi, Vương Thành thì ngồi bên cạnh cô, ngồi ngoài cùng là một người đàn ông nước ngoài, khi máy bay cất cánh tiếng vang rất lớn, còn có cảm giác không trọng lực nữa, không khác với lúc đi thang máy là bao.

Đi từ thành phố Sơn Hải đến thủ đô mất hai tiếng, sau đó còn phải ngồi xe đến Kinh đại, rất có khả năng là bọn họ sẽ gặp giờ cao điểm lúc tan tầm, hơn năm giờ là không tệ rồi, với thành phố lớn phát triển như thủ đô thì lúc đi làm hay tan tầm sẽ có lượng xe cộ rất khủng khiếp, thành phố Sơn Hải đã giúp Vương Thành được thể nghiệm một hai tháng.

Hơn ba giờ, Vương Thành lấy sủi cảo mình làm ra.

Cặp lồng giữ nhiệt rất có tác dụng, lúc mở ra thì sủi cảo vẫn còn nóng, bên trong còn có nước chấm đã làm sẵn, chấm một chút rồi ăn chắc chắn ngon hơn cơm trên máy bay nhiều.

Vài vị khách bên cạnh ngửi được mùi thì kinh ngạc nhìn về phía này, người bình thường sẽ mang theo bánh bao hoặc bánh quy, có người còn chẳng mang gì cả, rất ít người mang theo sủi cảo thơm ngào ngạt, vì để lâu lắm sẽ không ăn được, nhưng mùi này lại khiến nước miếng tuôn ra ào ào.

"Thơm quá." Người đàn ông nước ngoài nhìn thấy sủi cảo trong suốt đựng trong cặp lồng liền thẳng thắn khen ngợi, anh ta nói bằng tiếng Trung, nhưng âm điệu hơi quái lạ.

"Cảm ơn." Vương Thành gắp cho em gái vài cái, thấy vẻ mặt anh ta đầy hâm mộ, liền hỏi: "Anh có muốn nếm thử không?"

"Có thể à? Cảm ơn anh." Người đàn ông nước ngoài rất vui sướng.

Vương Thành cười cười, chia cho anh ta vài cái.

Ăn sủi cảo xong, anh ta khen không dứt lời, nói đây là sủi cảo tốt nhất mà mình được ăn từ khi đến thành phố Sơn Hải, mùi thơm, nhân lại nhiều, hai người trò chuyện với nhau, Vương Thành mới biết là anh ta đến thành phố Sơn Hải du lịch.