Đảo mắt đã đến tháng tám, thời tiết vẫn nóng bức như cũ.
Sáu giờ chiều mặt trời mới lặn xuống sườn núi phía tây, ánh nắng chiều đã bị tòa nhà cao lớn che lại, Vương Thành đi dưới bóng tòa nhà, gió mát thổi đi phần khô nóng khi chen chúc xe bus, hôm nay lại là ngày một mình cậu về nhà không được đi xe miễn phí.
Vài ngày gần đây, anh cả bỗng bận rộn lên hẳn, người khác tan làm thì còn đang tăng ca, người khác tăng ca anh cũng tăng ca, cho nên cậu chỉ có thể về nhà một mình, thỉnh thoảng may mắn gặp được ông chủ đang chuẩn bị về nhà, cậu da mặt dày đi lên cọ xe miễn phí, Chử Diệc Phong cũng không từ chối.
Nhưng hôm nay lại không may mắn như vậy, ông chủ không đến công ty, anh cả lại tăng ca, cậu chỉ có thể tự bắt xe bus về nhà.
"Cô à, cô có xin tôi cũng vô ích thôi, tôi không thể cho cô vào được, cô đi đi, đừng làm tôi khó xử, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát."
Vương Thành cứ cảm thấy những lời này rất quen, nhìn về phía cửa lớn của tiểu khu Ninh Tĩnh, quả nhiên thấy anh bảo vệ kia, cũng nói những lời đã nói với cậu lúc trước, cậu nhìn đối tượng bị ngăn lại lần này, phát hiện là một cô gái.
Cô gái này khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, mặt rất trẻ, tóc dài, mặt trái xoan, đang cầm cánh tay anh bảo vệ cầu xin đau khổ, bộ dạng có vẻ tiều tụy.
"Anh bảo vệ, anh cho tôi vào đi, tôi chỉ muốn tìm người thôi mà, tôi cam đoan sẽ không đi lung tung, hay là anh đi theo tôi cũng được, xin anh đấy."
"Không được không được, cô không phải là người trong tiểu khu, tôi không thể để cô vào được, hơn nữa tôi còn có việc của mình." Về điểm này anh bảo vệ rất kiên trì, dù trước đó đã có chuyện của Vương Thành nhưng anh vẫn không thay đổi quy tắc ban đầu, đứng chắc trên cương vị của mình, rất có đạo đức nghề nghiệp.
"Ai da, có chuyện gì vậy?" Vương Thành đi đến.
Anh bảo vệ thấy cậu, sắc mặt cứng lại, Vương Thành để lại cho anh ấn tượng rất sâu, không ngờ lại gặp người này vào lúc này, nếu Vương Thành có cảm giác "đồng bệnh tương liên" với cô gái này thì sao, anh phải kiên trì không để người vào, hay là để người vào? Trong chớp mắt, anh bảo vệ rất rối rắm.
"Anh bảo vệ à, có chuyện gì vậy?" Vương Thành cười tủm tỉm hỏi.
Anh bảo vệ nghe cậu nói, bỗng nhớ đến một chuyện, "Anh Vương đến rất đúng lúc, cô gái này cứ nói muốn đi vào tìm anh trai anh, chỉ là tôi hỏi cô ta có chuyện gì thì cô ta lại không nói được, cũng không gọi điện, đã đến đây nhiều lần rồi, đây là lần thứ ba."
Hai lần trước là đến vào lúc khác, lúc đó Vương Thành đang đi làm, cho nên không gặp được.
Vẻ mặt Vương Thành kinh ngạc, tìm anh cả cậu sao?
Cô gái kia hình như cũng không ngờ sẽ gặp em trai Vương Ninh An, khuôn mặt tiều tụy lộ chút vẻ kinh ngạc, đang lúc Vương Thành định hỏi cô ta có quan hệ gì với anh cả sao lại tìm anh cả, thì cô gái kia như bị hoảng sợ xoay người chạy mất, đi một đôi giày cao gót mà tốc độ không chậm chút nào.
"Cô gái này... tới làm gì vậy?" Vương Thành xoay người hỏi anh bảo vệ, "Cô ta có nói mình tên gì, làm gì, ở đâu đến không?"
Anh bảo vệ giựt giựt khóe miệng, hỏi kỹ thật đấy, như là tra hộ khẩu vậy, "Không có, cô ta không chịu nói gì cả, chỉ nói đến tìm anh Vương Ninh An." Hai anh em đều họ Vương, có đôi lúc rất khó xưng hô, đều gọi anh Vương thì chẳng phân rõ ai với ai.
"Vậy à."
"Đúng rồi, tôi nhớ có một lần cô ta thốt lên nói mình là bạn gái anh Vương Ninh An, tôi nói tôi phải gọi cho anh Vương Ninh An xác nhận, nhưng cô ta không chịu để tôi gọi, cho nên tôi mới cho là cô ta đang nói dối." Anh bảo vệ bỗng nhớ đến chuyện này.
"Anh bảo vệ, vất vả cho anh rồi." Vương Thành cười vỗ vỗ vai anh, nếu anh cả có bạn gái không thể nào không nói cho cậu biết, cô gái kia chắc chắn đang nói dối, "Tôi sẽ hỏi anh cả tôi, nếu lần sau cô ta đến, anh cứ đuổi cô ta đi."
"Được."
Buổi tối, Vương Thành ninh nồi cháo thịt nạc hoa loa kèn hạt sen cho anh cả, món này có thể thanh tâm nhuận phế, ích khí an thần, rất tốt cho cơ thể người thường thức đêm, nếu cậu đã ở đây thì phải chăm sóc sức khỏe anh cả thật tốt.
* Cháo hoa loa kèn là một loại dược thiện trung y truyền thống. Có tác dụng nhuận phế, dưỡng âm an thần.
Ninh cháo xong, Vương Thành lấy môi múc cháo vào bát, sau đó bưng đến phòng làm việc của anh cả.
Máy tính trên bàn đang lóe lên màu xanh, Vương Ninh An chăm chú nhìn số liệu trên đó, nghe thấy tiếng có người vào cũng không ngẩng đầu lên.
"Anh cả, em nấu bát cháo cho anh, nhân lúc còn nóng anh ăn đi." Vương Thành mặc kệ anh đang làm việc, đặt bát cháo lên trước mặt anh, "Cố gắng làm việc là tốt, nhưng vẫn phải lo cho sức khỏe của mình nữa, mẹ bảo em chăm sóc tốt cho anh, nếu lần sau về nhà thấy mặt anh tiều tụy, chắc chắn mẹ sẽ nói em không giám sát chu đáo."
"Sao càng lúc em càng giống mẹ vậy?" Vương Ninh An dụi dụi mắt.
"Bởi vì em thấy mình không giống như là có một anh trai, mà là có một đứa con trai, em còn cách nào nữa chứ, tất nhiên, em không để tâm nếu anh gọi em là ba đâu." Vương Thành trêu đùa.
"Miệng tiện như vậy, muốn bị đánh hả?"
"Nhanh ăn đi, em còn có chuyện muốn nói với anh." Vương Thành thúc giục.
"Có chuyện gì?"
"Ăn xong em sẽ nói cho anh biết."