Cự Phách

Chương 152: Cô dâu bị tiêu chảy




Chúc rượu xong, Vương Ninh Khải và Uông Tiểu Diễm đi đến bàn tiếp theo, mấy người Lý tổng cũng không vạch trần trò hay của Vương Thành. Lúc Vương Ninh Sơn đến đây mật báo bọn họ cũng nghe được, vốn đang không hiểu sao Vương Thành biết rõ rượu có vấn đề mà còn giữ lại, đến khi cậu dùng chai rượu đó rót cho Uông Tiểu Diễm, mọi người liền hiểu ngay. Bẫy người mà vẫn tỉnh bơ, chỉ sợ Uông Tiểu Diễm cũng không ngờ trò để hại người lại thành để hại mình, dùng một thành ngữ để hình dùng thì là tự làm tự chịu.

"Ối".

Lúc Vương Ninh Khải và Uông Tiểu Diễm đi đến bàn kế tiếp, còn chưa mời rượu, Uông Tiểu Diễm đột nhiên lêu đau, lúc mọi người nhìn sang chỉ thấy cái tay đang khoác tay Vương Ninh Khải của ả ta đã ôm bụng.

"Sao vậy?". Vương Ninh Khải vội hỏi.

"Bụng em hơi đau, chắc ăn gì đó bị hư rồi". Uông Tiểu Diễm thì thầm, chỉ thấy bụng quặn đau, sắp không nhịn được nữa.

Vương Ninh Khải biến sắc, bọn họ còn chưa chúc rượu xong, lại vì cô dâu bị đau bụng mà gián đoạn, truyền ra ngoài không biết sẽ bị nói thành thế nào. Nhưng Uông Tiểu Diễm có vẻ không nhịn được nữa, đành phải để ả ta đi giải quyết trước.

"Xin lỗi các vị, chúng tôi có việc gấp, một lát nữa sẽ đến uống một chén cùng mọi người". Vương Ninh Khải xin lỗi người ngồi ở bàn.

Uông Tiểu Diễm đã không nhịn được nữa, không đợi bọn họ mở miệng liền bỏ tay Vương Ninh Khải ra vội đi đến WC, mới đầu còn lo giữ hình ảnh, nhưng sau không nhịn được nữa liền chạy vội, nhìn bóng lưng có vẻ gấp lắm, mọi người nhìn nhau đầy hoang mang.

"Ninh Khải, có chuyện gì vậy?". Lý thị thấy tình hình bên này liền đi đến.

"Tiểu Diễm đau bụng". Vương Ninh Khải nói nhỏ bên tai bà ta.

Lý thị nhíu mày, oán giận, "Sao lại đau bụng vào lúc này chứ, có phải ăn gì đó bị hỏng không? Đúng là không biết chừng mực".

Vương Ninh Khải cũng thấy không vui, nghe Lý thị nói vậy cũng không nói gì.

Năm phút sau Uông Tiểu Diễm đi ra, xả một hơi cuối cùng cũng thoải mái hơn nhiều, trên mặt nở nụ cười. Nhưng kéo váy đi được nửa đường, sắc mặt ả ta lại thay đổi, Lý thị đang định gọi thì thấy ả ta quay phắt lại, chạy vội về phía WC. Cứ thế bốn năm lần, người không chú ý cũng chú ý tới, sao cô dâu cứ chạy qua chạy lại thế?

Bà Uông thấy bà thông gia vẫn chưa quay lại liền đi tìm, hỏi ra mới biết con gái mình bị tiêu chảy, hơn nữa đã ra vào mấy lần, sắc mặt cũng khó coi. Sau khi quay lại, ông Uông có hỏi, bà ta thấy nhiều người đang nhìn bọn họ nên chỉ lấp lửng mấy câu.

Tin cô dâu bị tiêu chảy rất nhanh đã truyền vào tai các khách mời.

Mặt Uông Ngọc Như thoắt cái biến sắc, để chỉnh Vương Thành, cô ta đã bỏ thuốc không ít trong rượu, sao người trúng chiêu lại là chị họ?

Nếu chị ta biết chuyện này có liên quan đến mình, với cái tính hẹp hòi đó chắc chắn sẽ không tha cho mình đâu, cách duy nhất hiện giờ là giấu nhẹm đi. Còn nếu chị ta có hỏi chuyện chỉnh Vương Thành thì nói gì đó là được, cứ làm vậy đi. Nghĩ vậy, Uông Ngọc Như liền tỉnh táo lại, giả vờ như không biết gì cả.

Uông Tiểu Diễm đi nhiều quá nên mất nhiều nước, lại vì còn mấy bàn chưa chúc rượu nên phải cố nén đi ra chịu trận, sắc mặt tái nhợt ngay cả phấn cũng không che được. Lúc chúc rượu, ai ai cũng không nỡ nhìn thẳng. Một bữa tiệc cưới cuối cùng lại thành trò cười mà kết thúc.

Sắc mặt ông bà Uông và vợ chồng Lý thị rất khó coi, nhưng phải cố gượng cười tiễn khách, không cần nghĩ cũng biết mọi người sẽ nói về tiệc cưới này thế nào. Hai nhà đều nghẹn một bụng lửa, nhưng tức giận nhất là ông bà Uông. Khách đến tiệc cưới hầu hết đều hợp tác làm ăn với ông Uông, bây giờ con gái lại làm mất mặt, cũng là làm ông ta mất mặt. Tiễn khách xong, ông ta lập tức đến chỗ Uông Tiểu Diễm.

"Mày làm sao vậy, sao tự nhiên lại bị tiêu chảy? Không biết hôm nay là ngày kết hôn của mày và Ninh Khải sao, lại không biết chừng mực, mày làm tao mất mặt hết rồi!".

"Ba". Uông Tiểu Diễm bị nói vậy rất tủi thân, "Con đâu có ăn lung tung gì đâu, trước đó con chỉ ăn chút hoa quả thôi, sau đó liền đi chúc rượu với Ninh Khải, con đâu có thời gian ăn bậy gì chứ, a, con biết rồi".

Nói đến chúc rượu, Uông Tiểu Diễm đột nhiên nghĩ đến một khả năng.

"Biết cái gì?".

"Trước khi bị tiêu chảy con đã uống rượu mà Vương Thành rót cho con. Đúng rồi, chắc chắn là anh ta giở trò, nếu không mới đầu con không bị gì, mà sau khi chúc rượu anh ta lại có chuyện chứ". Uông Tiểu Diễm càng nghĩ càng thấy Vương Thành có liên quan, hận đến nghiến răng, ả ta biết mà, Vương Thành đến tham gia tiệc cưới này là có mục đích.

Uông Ngọc Như đứng ở ngoài nghe vậy rụt cổ chột dạ, lúc này không thể đi ra được.

Vương Ninh Khải nhíu mày, "Anh thấy chuyện này không thể nào".

"Ninh Khải, không phải là anh đang gỡ tội cho em họ anh đấy chứ?". Bà Uông cũng rất ghét Vương Thành, nghe gã ta nói vậy liền lộ vẻ không vui.

"Sao vậy được, con tôi không phải là người không biết phải trái, nó nói vậy chắc chắn là có lý của nó". Tuy Lý thị cũng không thích Vương Thành, nhưng không muốn nghe người khác nói con mình như vậy.

Sắc mặt bà Uông lại càng khó coi hơn, "Ý bà thông gia là tôi là người không biết phân phải trái sao?".

"Thôi, bớt nói một câu đi, cứ nghe Ninh Khải nói thế nào đã". Ông Uông lên tiếng. Bà Uông không ngờ chồng mình lại nói lời đó, vừa không thể tin lại không thể tức giận, đành phải chịu đựng. Bà ta không biết là lúc trước khi ông Uông tiễn khách đã có người nói cho ông ta chuyện xảy ra bên ngoài khách sạn trước khi bắt đầu bữa tiệc. Tuy ông ta nghi ngờ, nhưng nhiều hơn là căng thẳng, nếu chuyện đó là thật thì bọn họ không thể đắc tội Vương Thành.

Vương Ninh Khải nói: "Lúc con và Tiểu Diễm đến chúc rượu tuy là Vương Thành rót rượu cho bọn con, nhưng chai con uống cậu ta cũng uống cùng, tuy sau có rót cho Tiểu Diễm chai khác, nhưng chai đó mới khui ra, chưa có ai uống. Nếu cậu ta làm gì thì người ngồi cùng bàn không thể nào không biết được".

"Cũng có thể anh ta lén làm, những người khác không biết chuyện đó". Uông Tiểu Diễm rất khó chịu khi Vương Ninh Khải gỡ tội cho Vương Thành, lại không biết Vương Ninh Khải chỉ là có gì nói nấy.

Chuyện này quả thực không có liên quan trực tiếp đến Vương Thành. Nếu không phải Uông Ngọc Như đưa chai rượu bỏ thuốc cho cậu, cậu cũng không nghĩ sẽ chỉnh Uông Tiểu Diễm như vậy, tóm lại một câu không tìm đường chết thì không chết, tất cả chỉ là tự mình tìm đường chết thôi.

Bên nào cũng cho là mình đúng, cuối cùng quyết định đến bàn Vương Thành lấy chai rượu kia đi kiểm tra là biết, nhưng khi bọn họ đến thì chai rượu bị phục vụ dọn đi rồi. Uông Tiểu Diễm cứ khăng khăng là có liên quan đến Vương Thành, nhưng không có chứng cứ nên ả ta không thể làm gì.

Sau đó, nhà họ Uông và nhà họ Vương phát hiện mọi người chẳng nhắc gì đến chuyện với cô dâu trong lễ cưới, mà đa số mọi người nói về chiếc xe thể thao xa xỉ bên ngoài khách sạn. Chuyện này cả nhà họ Uông sau đó cũng biết, biết người lái siêu xe là Vương Thành và bạn cậu, nên dù không phải là xe của Vương Thành, nhưng có thể mượn được chiếc xe như vậy thì bản lĩnh của Vương Thành cũng không kém, Uông Tiểu Diễm đành phải bỏ ý định tìm Vương Thành gây chuyện.

Vương Thành mới về đã nhận được điện thoại của mẹ Vương, hỏi tình hình tiệc cưới thế nào. Vương Thành cũng không giấu diếm, nói hết mọi chuyện cho bà nghe.

Mẹ Vương cười lạnh, "Có thể thành thông gia thì chứng tỏ hai nhà đó rất xưng, thông gia như vậy cũng chỉ có nhà bác cả con dám nhận, Thành Thành, sau này cách bọn họ xa chút, còn về phần Ninh Sơn con đừng quản, mẹ và ba con sẽ xử lý tốt".

Vương Ninh Sơn có ơn với Vương Thành, nhưng nghĩ đến tính của Trương thị, bọn họ sẽ không để con trai gánh phiền phức này.

Vương Thành mới cúp máy thì đã có cuộc gọi khác, nhìn vào thì thấy là Vương Ninh An gọi, gần đây trong nhà xảy ra quá nhiều chuyện, đã lâu rồi cậu chưa trò chuyện với anh trai em gái mình.

"Anh hai, hôm nay anh không đi làm hả, sao lại rảnh mà gọi điện cho em?".

Một tuần Vương Ninh An chỉ có một ngày nghỉ, thứ bảy cũng phải đi làm. Hiện giờ anh ngồi ở vị trí cao, công ty có rất nhiều chuyện cần anh ra quyết định, cho nên có đôi khi ngày nghỉ cũng phải đến công ty, rất vất vả, nhưng chắc là anh hai cậu đã quen rồi.

"Hôm nay anh nghỉ, lúc trước anh có gọi điện về nhà, có phải là đã có chuyện gì không?". Vương Ninh An hỏi, lúc đó anh đã nhận ra giọng ba mẹ là lạ, giác quan của anh lại rất sắc bén, cho nên hôm nay gọi điện để hỏi cậu.

Chuyện trong nhà bọn họ đều ăn ý giấu Vương Ninh An và Vương Tử Vũ, chỉ sợ hai người biết sẽ lo, không ngờ Vương Ninh An lại nghe ra được.

"Là biết được một chuyện, còn không phải là do nhà bác cả sao, còn có Uông Tiểu Diễm bạn gái mới của Vương Ninh Khải nữa, lúc trước trong lễ đính hôn em và Uông Tiểu Diễm có chuyện không vui, anh không biết đâu, cái cô Uông Tiểu Diễm này cực phẩm lắm, nói không biết lựa lời, đúng là một mụ độc phụ, nếu không phải em không đánh phụ nữ thì đã sớm cho cô ả một tát rồi, tưởng có mấy đồng tiền thì giỏi lắm chắc". Vương Thành bỏ qua chuyện thân thế của mình.

Vương Ninh An nhíu mày, "Sau này nhớ cách xa bọn họ".

"Không cần anh nói em cũng biết, mới nãy em và bạn đi dự lễ kết hôn của cô ả và Vương Ninh Khải, em đã chỉnh cô ả một trận trong lễ cưới, chắc lúc này cô ả giận sôi người rồi".

Vương Ninh An biết em trai mình chưa bao giờ chịu thiệt, "Bạn mà em nói có phải là Chử tiên sinh không?".

Vương Thành lần thứ hai bái phục sự nhạy bén của anh, cậu chỉ thuận miệng nói là bạn, sao anh hai lại nghĩ đến Chử Diệc Phong chứ, chẳng lẽ cậu biểu hiện rõ thế sao?

Vương Ninh An thấy cậu do dự đã biết ngay đáp án, "Ba mẹ có biết không?".

Nếu không phải cậu và Chử Diệc Phong xác định quan hệ sau khi anh hai đến thủ đô, thì cậu còn tưởng là anh hỏi ba mẹ có biết quan hệ giữa mình và Chử Diệc Phong không rồi, lập tức trả lời: "Biết chứ, chuyện em và ông chủ Chử là bạn ba mẹ đã biết lâu rồi, bọn họ cũng không phản đối".

Có thể ba Vương không đáng tin, nhưng mẹ Vương thì rất đáng tin. Vương Thành biết chỉ cần nói mẹ ra thì anh hai sẽ tin bảy phần, quả nhiên, Vương Ninh An cũng không hỏi kỹ nữa. Vương Thành hàn huyên chuyện mứt trái cây với anh một lúc mới cúp máy, Chử Diệc Phong nghe điện thoại cùng lúc với cậu thì vẫn chưa nói xong.

Vương Thành đợi anh hai phút mới thấy anh cúp máy, "Nói gì vậy, còn nói lâu hơn em nữa".

"Có một vài việc kéo dài quá lâu, đã đến lúc cần xử lý". Chử Diệc Phong nói rất sâu xa, Vương Thành nghe mà chẳng hiểu gì.