Cự Phách

Chương 142: Sự thật




Nhìn thấy Viên Hạ trong ảnh, Vương Thành vừa bất ngờ lại kinh ngạc, chuyện này đã vượt qua dự đoán của cậu, cậu còn tưởng là Chử Diệc Phong, sao lại dính đến Viên Hạ rồi?

Chỉ liếc mắt nhìn, Vương Thành liền nhận ra được đã bị chụp khi cậu ăn cơm với Viên Hạ lần trước rồi đưa anh về nhà, kỹ thuật chụp phải công nhận là rất lợi hại.

"Cái chứng cứ mà cô nói là tấm ảnh này sao?". Vương Thành vứt di động lên bàn, khoanh tay nhìn ả: "Mắt không tốt thì cũng đừng sợ không bị người khác biết như vậy, người ngu cũng không sao, nhưng ngu như cô thì lần đầu tiên tôi thấy đấy".

"Anh nói ai ngu? Đừng tưởng mình có chỗ dựa thì có thể kiêu ngạo, sớm muộn gì tôi cũng dạy cho anh một bài học". Uông Tiểu Diễm bị mấy câu độc miệng của cậu làm nổi giận, nếu không phải Vương Ninh Khải nhanh mắt kéo ả lại, thì ả đã nhào lên liền mạng với cậu rồi.

"Dạy cho tôi một bài học? Chỉ sợ cô không có bản lĩnh lớn như vậy, không thừa nhận mình ngu cũng không sao, tìm người nào đó mắt tinh để người ta nhìn xem sẽ biết tấm ảnh này là sao rồi". Vương Thành rất muốn trét sh*t lên mặt cô ta, cô ả này đầu óc không có vấn đề đấy chứ?

Vương Thành rất bình thản, hơn nữa lời cậu nói không phải là không có lý, suy nghĩ khi xem ảnh của mọi người đều dao động.

Cẩn thận nghĩ lại, góc chụp ảnh quả thực là có vấn đề, chỉ có thể nhìn thấy hai người trong ảnh có chạm tay chạm chân, nhưng không chụp rõ được chỗ quan trọng, huống hồ gì từ cảnh vật xung quanh có thể nhìn ra được hẳn đang ở trước mặt mọi người, bên góc ảnh còn có thể thấy bóng nhân viên phục vụ, Vương Thành dù có lớn mật thế nào thì cũng không thể hôn người đàn ông khác trong hoàn cảnh đó được đúng không?

Vương Ninh Khải cũng tin Vương Thành không thể nào mặc kệ hết thảy được, tuy trước đây gã oán hận Vương Thành, nhưng từ khi biết Vương Thành có người bạn lái Maybach, gã đã không dám mưu tính gì nữa. Dù gì gã cũng đã trải đời, không ngu như Uông Tiểu Diễm, hơn nữa hôm nay lại là tiệc đính hôn của họ, nên gã đã chọn giữ Uông Tiểu Diễm lại trước khi cô ả chọc giận Vương Thành. Nhưng Uông Tiểu Diễm lại không hiểu, ngược lại còn giận vị hôn phu không giúp mình.

"Vương Ninh Khải, rốt cục anh có phải là vị hôn phu của em hay không, vị hôn thê bị người ta nói như vậy, anh đã không ra mặt giúp em, lại còn kéo em lại làm gì?".

Uông Tiểu Diễm giãy dụa làm Vương Ninh Khải suýt không kéo lại được.

"Tiểu Diễm, em bình tĩnh lại nghe anh nói, một tấm ảnh không thể nói lên được điều gì, chuyện này không thể tùy tiện nói đùa được đâu. Dù gì cậu ấy cũng là em họ anh, truyền ra ngoài chỉ mất mặt nhà họ Vương thôi". Vương Ninh Khải muốn khuyên cô ả tạm thời bỏ thành kiến với Vương Thành.

"Em họ?". Uông Tiểu Diễm đột nhiên cười châm chọc, "Xem ra anh vẫn chưa biết, em họ này của anh cũng chẳng phải là cùng máu mủ đâu, chẳng qua anh ta được chú út anh nhặt về thôi".

Vương Thành đứng bật dậy, mặt âm trầm nói: "Uông Tiểu Diễm, tôi nể tình hôm nay là ngày đính hôn của cô và anh họ nên mới dễ dàng tha thứ cho cô, nếu cô còn nói hươu nói vượn thì đừng trách tôi không khách khí".

Ai mà bị người ta nói mình được bố mẹ nhặt về thì đều không thể vui nổi rồi, mọi người đều cảm thấy Uông Tiểu Diễm càng nói càng quá đáng.

"Tôi nói hươu nói vượn? Tôi nói cho anh biết, chính tai tôi đã nghe được chuyện này, mới đây thôi, dì Lý và dì Trương ở trong phòng đã nói về chuyện anh được ba anh nhặt về. Anh không phải là con đẻ của ba anh, nếu anh không tin thì có thể đi hỏi bọn họ". Uông Tiểu Diễm gào lên.

Trước đó khi Lý thị kéo Trương thị vào phòng bên cạnh, người nghe lén cuộc nói chuyện giữa hai người chính là cô ả. Lúc đó ả cũng không cố tình nghe lén, chỉ là Lý thị để túi ở chỗ cô ả, ả cầm túi qua thì nghe thấy cuộc trò chuyện hai người. Tuy Lý thị có bảo ả ta tạm thời đừng nói chuyện kia ra, nhưng ả không cam lòng. Vương Thành khiến ả không vui thì ả cũng sẽ khiến anh ta không vui nổi. Dù sao nghi thức đính hôn đã kết thúc rồi, ả không sợ chuyện này ầm ĩ lên, dù sao ả cũng không sao cả.

Bốn phía bỗng chốc im ắng lại. Tiếng bên này quá lớn, dù sao Vương Ninh Khải và Uông Tiểu Diễm cũng là nhân vật chính của bữa tiệc, mọi người đều chú ý đến họ, nghe thấy tiếng cãi vã bên kia thì đều ngạc nhiên. Lý thị và bác cả trấn an những người khác, hai người cùng đến xem tình hình thế nào, ba Vương mẹ Vương cùng bàn với họ cũng đứng lên theo.

Vốn Lý thị không muốn xếp cho họ ngồi cùng bàn, nhưng ngại người ta nói ra nói vào nên mới sắp xếp như vậy. Hai vợ chồng thấy người đang cãi nhau với Vương Ninh Khải và Uông Tiểu Diễm chính là Vương Thành thì sao ngồi yên được, bốn người vừa đến gần, lời của Uông Tiểu Diễm lập tức truyền đến tai, cả bốn người đều biến sắc.

"Tôi không thích đánh phụ nữ nhưng không có nghĩa là tôi sẽ không đánh, Uông Tiểu Diễm, nếu cô còn dám bịa đặt thêm một chữ nữa, thì tôi mặc kệ cô có phải là cô dâu hôm nay không, tôi sẽ đánh thẳng luôn đấy". Vương Thành bình tĩnh nói, mắt lại lạnh lẽo vô cùng, khí thế bùng nổ, Vương Ninh Sơn sát bên cậu bị dọa sợ, nhìn chằm chằm vào cậu.

Đám người Vương Ninh Khải cũng bị cậu dọa sợ. Mặc dù Vương Thành thường hay chọc tức người khác, nhưng mọi người đều chưa từng thấy cậu tức giận bao giờ, vẻ mặt kia như thể sẽ ra tay vào bất cứ lúc nào vậy.

Nhưng trước mặt Vương Thành là Uông Tiểu Diễm chẳng đếm xỉa gì cả, nói cũng đã nói rồi, sao còn quan tâm chút chuyện này chứ, huống hồ gì tính tình ả ta cũng chẳng tốt đẹp được gì, sau khi nhà có tiền thì càng kiêu căng hơn, Vương Thành lại dám đe dọa ả, ả lại càng không muốn anh ta sống tốt được.

"Tôi đã nói rồi đó, anh chỉ là đứa con hoang, đứa con hoang mà ba mẹ anh nhặt về nuôi, đứa con hoang không ai thèm, tôi không tin anh dám đánh tôi".

"Chát" một tiếng, mặt Uông Tiểu Diễm bị một tát đánh nghiêng, lực rất mạnh, gương mặt trét phấn kia lập tức đỏ lên, hiện rõ hình năm ngón tay.

Mọi người giật mình nhìn người đã ra tay.

Không phải là Vương Thành, mà là mẹ Vương đột nhiên xông đến, vẻ giận dữ lộ rõ trên mặt, ra tay không nể nang chút nào, nhưng không ai thấy bà đánh sai, dù Vương Thành có phải là do ba mẹ cậu nhặt về hay không, thì Uông Tiểu Diễm cũng quá đáng quá rồi.

"Bà dám đánh tôi?". Uông Tiểu Diễm ôm má đỏ au, không thể tin nổi nhìn mẹ Vương.

"Đánh loại không được dạy như cô đấy".

Mẹ Vương nói xong liền không thèm nhìn ả ta nữa, xoay người nhìn Vương Thành, không thể ngờ bí mật giấu suốt hai lăm năm lại bị một người chẳng liên quan gì nói ra. Thấy con trai chấn động đến như vậy, vẻ nghiêm khắc lúc trước đã biến thành đau xót. Mấy người Lý thị cũng nghe được lời Uông Tiểu Diễm nói, thấy mẹ Vương đánh Uông Tiểu Diễm, muốn mở miệng lại không dám chọc tức mẹ Vương thêm, đặc biệt là Lý thị.

Bà Uông thấy con gái mình bị đánh liền dẫn theo cả chồng đến, nhưng lại bị mấy người Lý thị giữ lại, Lý thị đã hiểu rõ tình huống rồi, không muốn to chuyện thêm nữa.

Vương Thành không tin là mình được nhặt về, cậu chỉ về phía Uông Tiểu Diễm nổi giận nói: "Mẹ, cô ta nói thật sao?".

"Thành Thành, con nghe mẹ nói...". Mẹ Vương đi đến muốn nắm tay cậu.

Vương Thành lùi một bước, không thể tin được nhìn cha mẹ mà cậu kính yêu suốt hai lăm năm qua. Sự chần chờ của mẹ Vương đã nói đáp án cho cậu rồi, cha mẹ mà cậu gọi suốt bao năm qua lại không phải là cha mẹ ruột? Dù tâm lý có mạnh mẽ đi nữa, thì cũng không thể chấp nhận được sự thật này ngay lập tức, Vương Thành xoay người vội rời khỏi nhà hàng Phú Quý.

"Thành Thành...".

Mẹ Vương vội đuổi theo, ba Vương cũng đi sát theo bà, nhưng đến khi bọn họ chạy đến cửa thì đã không thấy bóng Vương Thành đâu. Hai người sợ Vương Thành luẩn quẩn trong lòng liền vội chạy về nhà, nhưng bọn họ không nhanh như Vương Thành, khi bọn họ về nhà thì xe đậu trong sân đã không thấy đâu, trên mặt đất còn có dấu lốp xe.

"Đúng là nghiệp chướng!". Mắt Ba Vương đỏ bừng, mặt tái nhợt như già đi mấy tuổi.

Mẹ Vương cũng như mất hết sức.

Vương Thành lái xe như bay, cảnh vật trước mặt xoẹt qua, tạo thành từng vệt mờ trong gương, giống như là những ký ức ở cùng người nhà suốt hai lăm năm qua của cậu, biết mình được nhặt về thì cũng như là biến thành bọt biển.

Vượt đèn đỏ hai lần, Vương Thành đi vào tiểu khu Ninh Tĩnh. Bảo vệ thấy cậu liền định tám chuyện mấy câu, nhưng khi thấy sắc mặt cậu khác lạ liền thôi, mở cổng cho cậu vào. Trên đời không có con đường nào không đi được, mong là cậu ta có thể vui vẻ trở lại, tuy Vương Thành hay trêu chọc mình mấy câu, nhưng bảo vệ vẫn rất thích chàng trai này.

Bảo vệ về lại phòng, ba phút sau, xe Vương Thành lại lái ra, đây là sao vậy? Tiếc là chủ xe không thể giải đáp thắc mắc cho anh ta.

Thực ra là Vương Thành đi lên mới nhớ dạo gần đây Chử Diệc Phong không ở trong nhà, hôm nay đúng là ngày cuối cùng mà chị Lưu xin nghỉ, ngày mai chị mới đi làm, cho nên trong nhà đã mấy ngày rồi chưa quét dọn. Cậu đi vào thấy hơi bụi liền buồn bực chạy xuống, vì vậy bảo vệ lại nhìn thấy cậu phóng xe rời đi.

Đến khách sạn Kim Đính, Vương Thành cũng không gọi cho Chử Diệc Phong mà đậu xe xong liền đi lên tìm anh luôn, không biết có phải hôm nay cậu kém may mắn không mà Chử Diệc Phong cũng không ở trong phòng lúc này. Vương Thành ấn chuông, nhưng không có ai ra mở cửa. Cậu đến quầy lễ tân tầng 1, tưởng rằng có thể đi vào chờ Chử Diệc Phong, nhưng nhân viên lễ tân không cho. Vương Thành nói khô cả miệng, nhân viên vẫn cứ một câu "Phải được sự đồng ý của khách mới có thể vào, nếu không sẽ không vào được", Vương Thành không muốn gọi cho Chử Diệc Phong, vì thế cứ giằng co mãi.

"Có chuyện gì vậy?". Chương Vũ đi đến.

Nhân viên thấy Chương Vũ lập tức báo lại tình huống, khách trong phòng kia bọn họ đều biết, cũng biết hình như lần trước có khách đến nữa, nhưng không nhớ rõ có phải là Vương Thành không. Mà cho dù có nhớ thì bọn họ cũng không dám tự tiện cho người vào, nếu khách chất vấn thì họ sẽ phải chịu trách nhiệm.

"Tôi biết rồi, cứ làm theo yêu cầu của anh ta đi, tôi sẽ chịu trách nhiệm việc này". Chương Vũ nghe xong liền nói vậy, tuy anh không dám khẳng định quan hệ giữa Vương Thành và Chử Diệc Phong, nhưng có thể chắc chắn hai người không phải là bạn bè bình thường.

"Vâng, tổng giám". Cấp trên đã lên tiếng, nhân viên lễ tân cũng không cản lại nữa, lấy chìa khóa phòng tổng thống ra, sau đó bảo người dẫn Vương Thành đi lên. Trước khi rời đi, Vương Thành nói với Chương Vũ: "Cảm ơn anh".

Chương Vũ gật đầu, "Việc nhỏ thôi mà".

Lúc Vương Thành và nhân viên đứng trong thang máy, có vài người cũng đi vào, trong đó có Ngụy Đan Đan đã lâu không gặp. Nhìn thấy Vương Thành, Ngụy Đan Đan ngây người trước cửa thang máy, đồng nghiệp nhắc nhở mới tỉnh táo lại. Sau khi đi vào, Ngụy Đan Đan lén nhìn Vương Thành mấy lần, thấy vẻ mặt cậu khá lạnh lùng, trong lòng có chút mất mát. Vương Thành cũng không cố ý, hôm nay cậu gặp chuyện quá chấn động, không có chút tinh thần nào, cũng không chú ý thấy Ngụy Đan Đan, vậy nên có vẻ khá lạnh lùng. Đến tầng của nhóm người Ngụy Đan Đan, hai người vẫn không nói với nhau tiếng nào.

Ngụy Đan Đan quay đầu lại nhìn cửa thang máy đã đóng.

"Đan Đan, cô sao vậy? Lúc nãy thấy cô cứ nhìn người đàn ông rất đẹp trai trong thang máy, cô quen anh ta à?". Đồng nghiệp thấy cô cứ ngơ ngẩn liền hỏi.

"Cậu ấy là bạn cấp 3 của tôi". Ngụy Đan Đan nói.

"Oa, cô quen người giàu có như vậy á, cơ hội tốt thế sao không nắm chắc đi?". Trong thang máy đã thấy tầng mà người đó đang lên, đồng thời còn thấy chìa khóa mà nhân viên dẫn đường đang cầm, người quen người đang ở trong phòng tổng thống thì chắc chắn cũng rất giàu. Ngụy Đan Đan lắc đầu, Vương Thành có nhiều tiền không thì cô không biết, cô cũng muốn nắm chặt, nhưng người ta không cho cô cơ hội đó thôi.