Cự Phách

Chương 140: Tiệc đính hôn




Hai nhà vẫn là thân thích của nhau, cho nên mẹ Vương bảo Vương Thành hôm đó đến tiệc đính hôn của Vương Ninh Khải cùng bọn họ.

Vốn nhà bác cả không định làm tiệc ở thôn Quan gia, nhưng không biết sao lại đổi ý, vì vậy gửi thiệp mời cho họ hàng thân thích, địa điểm vẫn là nhà hàng Phú Quý. Đến tiệc đính hôn không cần phong bì, nhưng lại cần quà. Sau khi nghe mẹ Vương nói, hôm sau Vương Thành đi mua hai con heo vàng nhỏ, bề ngoài thì đẹp nhưng thực ra chẳng đáng mấy đồng.

Theo lệ ở thôn Quan gia, bình thường làm tiệc cưới đều sẽ nhờ họ hàng đến giúp, nhưng nhà bác cả lại không mời mẹ Vương, nghe nói chỉ mời Trương thị và mấy thân thích khác.

Thím ba Quan nhà hàng xóm lúc nói chuyện này còn lén nhìn sắc mặt mẹ Vương mấy lần, lại không thấy bà có phản ứng gì, liền biết mẹ Vương cũng chẳng thèm quan tâm chuyện này, nói không chừng còn rất vui mừng không cần làm theo ý họ, trong lòng lại thấy nhà Vương Hoằng Vĩ không phóng khoáng chút nào.

Tiệc đính hôn được tổ chức vào buổi chiều ngày mùng sáu, cả nhà Vương Thành bận cả buổi sáng, đến chiều mới về nhà. Trên đường về, Vương Thành nhận được điện thoại của Chử Diệc Phong.

"Gần đây đang bận gì vậy?".

Vương Thành nhớ ra là mình quên nói với Chử Diệc Phong con trai bác cả cậu sắp đính hôn, liền nói qua chuyện này, "Mới đi về từ cửa hàng, tối nay phải tham gia tiệc đính hôn của anh họ em, đối tượng đính hôn chính là cô gái mà chúng ta đã gặp lần trước".

"Gần đây bên cạnh em không có chuyện gì chứ?". Chử Diệc Phong không có hứng với anh họ và chị dâu họ tương lai của cậu.

"Có thể xảy ra chuyện gì sao?". Vương Thành khó hiểu khi anh hỏi vậy.

"Không có gì thì tốt".

Vương Thành không hiểu anh đang làm sao, liền nói: "Sắp về nhà rồi, lần sau nói chuyện tiếp, em cúp máy đây". Nói xong liền cúp luôn.

Ba Vương và mẹ Vương đã ở nhà, hai người đều đổi quần áo tươm tất, bây giờ là năm giờ, thời gian ghi trên thiệp là năm rưỡi, nhưng thời gian bắt đầu thực sự phải lâu hơn, cho nên không cần đến đúng giờ cũng được.

Vương Thành không thay đồ, quần áo cậu đang mặc trên người rất sạch sẽ, hơn nữa đều là đồ xa xỉ mà lần trước đi mua cùng Chử Diệc Phong ở trung tâm thương mại. Từ khi mặc những bộ quần áo đó rồi, mặc đồ giá rẻ liền thấy vải thô ráp, không thoải mái chút nào.

Đậu xe trong sân, Vương Thành đi cùng ba mẹ đến nhà hàng Phú Quý.

Hôm nay nhà hàng đã được bác cả bao hết, vì chỉ là tiệc đính hôn nên không cần rườm rà như lễ kết hôn, hơn nữa tiệc thiên hướng Âu Tây, tiệc cưới của thôn Quan gia đều theo kiểu Trung Quốc, rất ít khi làm kiểu Âu Tây, nghe nói đây là yêu cầu của Uông Tiểu Diễm.

Khách mời đi từng tốp từng tốp đến nhà hàng, lúc Vương Thành và ba mẹ cậu đến, mấy người bác cả và Lý thị đang vui vẻ chào đón ở cửa, thấy họ thì nụ cười nhạt đi, nhưng cũng không tỏ vẻ gì trong ngày vui này.

Ngoại trừ nhà trai, nhà gái cũng đã đến, Vương Thành thấy Lý thị đứng nói chuyện cùng một người phụ nữ ăn mặc rất giàu có, thực ra chỉ là do trang sức vàng bạc tạo hiệu ứng thôi, không liên quan gì đến khí chất. Vương Thành vừa nhìn đã đoán được người này hơn nửa là mẹ Uông Tiểu Diễm.

Đúng là người một nhà, giống nhau như đúc.

Nhìn thấy bọn họ đi đến, người phụ nữ kia và một người trung niên nhìn sang, Lý thị quay đầu lại, thấy là bọn họ liền thầm nghĩ một tiếng thật xúi quẩy. Thực ra bà ta cũng không định mời nhà Vương Thành, nhưng nếu thực sự làm vậy thì chắc nước miếng của cả thôn Quan gia sẽ dìm chết nhà bà ta mất.

"Ông bà thông gia, để tôi giới thiệu, đây là chú út nhà tôi và vợ chú ấy, bên cạnh là cậu con thứ, tên là Vương Thành". Lý thị cười giả giới thiệu.

Ba mẹ Uông Tiểu Diễm vừa nghe đến tên Vương Thành liền nhìn thẳng cậu, nhìn vẻ mặt đó là biết đã nghe nói đến Vương Thành rồi, mẹ Uông Tiểu Diễm không biết giấu suy nghĩ trong lòng, vẻ khinh thường và ghét bỏ lồ lộ trên mặt.

"Thì ra là em trai và em dâu của ông bà thông gia, cũng thường thôi". Bà Uông cũng cười giả dối như Lý thị, cứ như mình đã nói được lời hay gì vậy, nói thẳng ra cũng là đạo đức giả.

Sắc mặt ba Vương mẹ Vương đều không tốt.

Vương Thành không thèm để ý liếc nhìn mụ ta, nhìn từ trên xuống dưới một lần, nói: "Đúng là cũng thường thôi, vốn còn tưởng là phu nhân nhà giàu, thì ra bản chất vẫn là mụ già nhà quê, dù có đeo vàng bạc lên người cũng chẳng che được cái thô tục".

"Mày!". Bà Uông nổi giận, đang định chửi ầm lên thì bị chồng ngăn lại.

"Làm gì đó, hôm nay là ngày vui của con gái và con rể bà đấy". Ông Uông nói nhỏ bên tai, bà Uông chỉ có thể hừ một tiếng, đi tìm con gái với chồng.

Lý thị thấy bọn họ đi rồi liền lạnh mặt, lúc trước nhiệt tình bao nhiêu thì bây giờ lại lạnh nhạt bấy nhiêu, giọng quái gở nói mấy câu xã giao với bọn họ. Chẳng qua Vương Thành và ba mẹ cậu đều không phản ứng lại, như thế lại lộ rõ Lý thị đang cố tình gây chuyện, bị người đến sau thấy rõ, trong đó có một phần là họ hàng bên Uông Tiểu Diễm.

Sau đó ba người đi đến chỗ tặng quà, người phụ trách việc nhận và ghi chép quà tặng là bác hai và Trương thị, hai người thì khác với Lý thị, thậm chí Trương thị còn cười nhận quà của Vương Thành rồi mở ra xem ngay trước mặt bọn họ, hành động đó thực ra không hợp lễ, nhưng rất nhiều người ở nông thôn đều vậy.

Trương thị không đoán được Vương Thành sẽ tặng quà gì, cầm trên tay thấy khá nặng, đến lúc mở ra thì thấy hai con heo vàng làm từ gốm, cũng chỉ đáng một hai trăm đồng. Nói nó đắt, đúng thực là hơn quà của những người khác, nói nó rẻ thì cũng không hẳn, nhưng nghĩ đến quan hệ giữa nhà Vương Thành và nhà bác cả, thì mua hai con heo vàng đã không tệ rồi.

Nghĩ vậy, Trương thị cũng không ghen tị, mà còn thấy vui sướng khi người gặp họa, dù có làm tiệc đính hôn thì quà tặng lại là những thứ không đáng mấy tiền.

"Mở xưởng đúng là không giống mà, tặng quà rất hào phóng". Trương thị nói đùa, thực lòng hay giả ý thì chỉ có mình bà ta biết.

"Dù gì cũng là thân thích, cháu mình đính hôn thì làm thím phải vậy chứ". Mẹ Vương cười như không cười nói.

Mấy người chờ tặng quà ở phía sau nghe vậy liền lộ vẻ mặt khác lạ, chú thím lại là khách đến tham gia tiệc đính hôn? Nhà họ Vương này đúng là quá đáng quá mà, đây chẳng phải là muốn bài xích nhà lão tam sao, dù có đưa thiệp mời nhưng lại thể hiện thái độ muốn phân tách rõ với nhà lão tam.

Nhà hàng Phú Quý có hai tầng, bác cả bao tầng hai. Sau khi hàn huyên, Vương Thành và ba mẹ cậu được người khác dẫn đến phòng tiệc trên tầng hai. Trong phòng đã có rất nhiều người đến, người già và người trẻ chia thành hai nửa đối lập.

Vương Thành đi theo ba mẹ đến chỗ mấy người già trong thôn, tiệc đính hôn lần này ngoại trừ mời họ hàng thì còn có những cụ già vai vế của thôn, nhà bọn họ có quan hệ khá tốt với các cụ đó.

Lý thị giao việc đón khách cho chồng, một mình đi vào phòng trang điểm của cô dâu trên tầng hai. Uông Tiểu Diễm đang nói chuyện với mẹ trong phòng, ông Uông thì không thấy, có lẽ là ra trò chuyện với khách rồi.

Nhìn thấy bà ta đi vào, hai mẹ con Uông Tiểu Diễm đều rất nhiệt tình kéo qua nói chuyện, Lý thị cười thấy răng không thấy mắt, đây chính là cái gọi là "Vật họp theo loài", tính cách giống nhau thì có thành thông gia cũng chẳng lạ gì.

"Vừa nãy đang nói gì vậy, sao sắc mặt khó chịu thế?". Lý thị hỏi.

Nói đến chuyện này, Uông Tiểu Diễm liền lộ vẻ không vui, oán giận nói: "Còn không phải là tên Vương Thành kia sao, hôm nay là ngày đính hôn của con và Ninh Khải, vậy mà anh ta còn dám nói mẹ con như vậy, tức chết con mất, loại người như vậy không biết đã được dạy dỗ thế nào".

"Đừng giận đừng giận, hôm nay là ngày vui của con, không cần thì một thằng chả liên quan gì làm mất vui". Lý thị thấy rất rõ, cũng không thích gì Vương Thành, nhưng bà ta không muốn vì Vương Thành mà làm hỏng chuyện tốt ngày hôm nay.

Uông Tiểu Diễm đột nhiên lộ vẻ do dự, "Dì Lý, có chuyện về Vương Thành mà con không biết có nên nói ra hay không, không nói con lại thấy có lỗi, nhưng chuyện này rất khó nói thành lời".

"Về Vương Thành? Con cứ nói đi". Lý thị nói.

"Là như vầy". Uông Tiểu Diễm nhếch miệng cười đắc ý, "Con có đứa em họ học ở đại học Sơn Hải, hai ngày trước ở trường đó đã có một scandal, là scandal của một giảng viên. Có người đăng lên diễn đàn về chuyện người này là đồng tính, lại có còn ảnh chụp làm chứng cứ. Em họ con thấy hay nên nói chuyện này cho con, kết quả, dì đoán xem người trong tấm ảnh đó là ai?".

Lý thị ngây người, "Người con nói không phải là Vương Thành đấy chứ?".

"Đúng vậy đó, là Vương Thành, người đàn ông bị chụp cùng giảng viên kia chính là Vương Thành, ảnh chụp rõ mặt Vương Thành luôn, nếu dì không tin thì con có ảnh đây".

Uông Tiểu Diễm lập tức cầm di động trên bàn trang điểm đến, mở mấy tấm ảnh mà ả ta đã lưu lại trong máy. Lúc trước ả đã nói chuyện này cho Vương Ninh Khải, muốn làm to chuyện này ra, để Vương Thành không sống được trong thôn Quan gia. Nhưng Vương Ninh Khải lại dặn ả tạm thời đừng làm xằng làm vậy, ngày đính hôn sắp đến rồi, nếu ảnh hưởng đến tiệc đính hôn thì mất nhiều hơn được.

Uông Tiểu Diễm nghe theo lời Vương Ninh Khải, nhưng lúc nãy lại nghe bà Uông kể lại những lời Vương Thành đã nói kia thì nổi giận. Đúng lúc đó Lý thị đi vào, ả không nhịn được nữa liền nói ra, nói xong cũng không thấy hối hận. Lý thị nhìn thấy tấm ảnh do góc chụp tạo ra kia lập tức tin là thật, biến sắc kêu lên: "Sao lại thế chứ? Sao Vương Thành lại là đồng tính được?".

"Đây gọi là nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài". Bà Uông cười lạnh nói.

Trong lòng Lý thị loạn cào cào, ngoài miệng thì nói không tin nhưng thực ra là đã tin rồi. Bà ta nghe nói đến giờ Vương Thành vẫn chưa từng có bạn gái, hơn nữa có khi mẹ Vương đã biết chuyện này. Lần trước mẹ con bọn họ đã từng cãi nhau, lúc đó còn rất nặng lời nữa, có thể là vì mẹ Vương phát hiện con trai mình là đồng tính.

"Vương Thành là đồng tính?".

Cánh cửa bị đóng kín đột nhiên mở ra, Trương thị xuất hiện ở cửa, vẻ mặt đầy khiếp sợ không thể tin được, hiển nhiên là đã nghe chuyện mà bọn họ nói, giật mình không kém gì Lý thị.

Lý thị nheo mắt, không ngờ Trương thị lại nghe được, xoay người nói với Uông Tiểu Diễm: "Khoan hẵng lộ chuyện này ra ngoài, hôm nay là ngày đính hôn của con và Ninh Khải, làm ầm lên cũng không tốt với chúng ta". Nói xong liền kéo Trương thị sang phòng bên.