Ngày hôm sau, Vương Thành đến ký hợp đồng theo hẹn.
Lão xưởng trưởng ra giá không cao, nhưng Vương Thành suy xét đến việc máy móc của ông có vài thứ là mới, nên đã trả thêm một chút để bù đắp, mọi người đều là người làm ăn, chẳng dễ dàng gì, nghe thấy lời giải thích của cậu, lão xưởng trưởng rất cảm động, vì thế Vương Thành được phát một tấm thẻ người tốt.
Ký xong hợp đồng chuyển nhượng xưởng mứt, lão xưởng trưởng đề nghị dẫn cậu đi làm quen với một số công nhân cốt cán trong xưởng, sau này bọn họ đều là công nhân của Vương Thành, làm quen cũng là hợp lý. Công nhân trong xưởng không bất ngờ khi thấy họ đến, chuyện này hôm qua lão xưởng trưởng đã nói với họ rồi, chỉ có mấy công nhân là thấy lo lắng, ai cũng không biết xưởng trưởng mới là người thế nào, nếu đó là một người hay xoi mói thì sao đây?
Nhưng bọn họ không ngờ được rằng, xưởng trưởng mới lại chỉ hai lăm tuổi, lại còn đẹp trai nữa, công nhân nữ trẻ tuổi trong xưởng vừa nhìn thấy cậu ta liền mê mẩn ngay.
"Thanh niên này là xưởng trưởng mới của chúng ta thật sao?".
"Đúng đúng rồi, anh ấy đẹp trai quá, nếu là thật thì sau này có phúc được nhìn rồi, không biết anh ấy đã có bạn gái chưa nhỉ?".
"Không có cũng không đến lượt cô".
"Không thử thì sao biết được, ít ra còn có điều kiện hơn mấy cô gái khác".
"Điều kiện gì?".
"Gần quan được ban lộc".
Mấy cô gái bàn tán hơi lớn tiếng, Vương Thành lại đúng lúc ở gần sát đó, lão xưởng trưởng cười với cậu, "Xem ra tôi không cần lo lắng nữa, sau này Vương tiên sinh sẽ được hoan nghênh hơn xưởng trưởng tiền nhiệm là tôi rồi".
Vương Thành cười cười, không hùa theo, có người yêu còn được hoan nghênh cũng không phải là chuyện tốt gì.
Sau đó lão xưởng trưởng dẫn cậu đến văn phòng trong xưởng, rồi gọi mấy công nhân cốt cán đến, giới thiệu bọn họ cho Vương Thành.
Xưởng dù có nhỏ cũng có đủ "ngũ tạng lục phủ", huống hồ gì xưởng mứt cũng không phải là nhỏ, ít ra công nhân trong đó nhiều hơn xưởng ở thôn Quan gia của Vương Thành trăm người. Vì xưởng mứt là xưởng thực phẩm, không phải xưởng gia công thực phẩm, có cả chế tạo thực phẩm và gia công thực phẩm, nói cách khác, sau này mứt của nhà Vương Thành không cần vận chuyển đến xưởng của ông chủ Tạ để đóng gói nữa.
Những người mà lão xưởng trưởng gọi đến đều là người phụ trách của từng phân xưởng, có nam có nữ, chủ yếu là trên ba mươi, bọn họ biết rõ nội tình trong xưởng hơn. Hiển nhiên là lão xưởng trưởng đã trấn an họ, nên không ai có biểu hiện bài xích xưởng trưởng mới là Vương Thành, thực ra người có thể lên đến chức chủ nhiệm phân xưởng đều không dễ bị kích thích.
"Chào mọi người, tên tôi là Vương Thành, sau này sẽ là xưởng trưởng mới của xưởng mứt này, kinh nghiệm của tôi không nhiều, có chỗ nào làm không đúng mong mọi người chỉ bảo thêm". Vương Thành gật đầu nói với họ.
Thái độ của cậu rất thân thiện, có một vài người vốn đang lo lắng xưởng trưởng mới là người khó ở chung, hiện giờ lại thấy cậu không kiêu căng nhìn họ, cũng không ngạo mạn gì cả, mới yên tâm.
Tuy nói thay đổi xưởng trưởng, nhưng vấn đề tồn tại trong xưởng cũng phải giải quyết. Ở cái thời cạnh tranh quyết liệt này, thực ra xưởng mứt không có vấn đề gì lớn, nhưng cũng chẳng nổi bật hơn mứt của xưởng khác là bao, cho nên cạnh tranh ác ý từ người trong nghề khiến bọn họ chịu không ít quả đắng, nghề mứt trái cây cũng không dễ làm, khách hàng vì tìm nơi có giá rẻ hơn mà không nghĩ đến vấn đề khác.
Lão xưởng trưởng vì không muốn giống những người khác vì lợi ích mà sản xuất mứt trái cây kém chất lượng, nên không cắt giảm chi phí, cũng bởi vậy mà giá cao hơn nơi khác.
"Mứt của chúng ta khoảng chừng bảy tệ một lọ, mứt của xưởng khác khoảng sáu tệ, cũng không chênh lệch là bao, vậy sao lại ngày càng sa sút?". Vương Thành không hiểu bọn họ kinh doanh thế nào, nếu có khách hàng cố định thì việc buôn bán của xưởng không thể nào kém như vậy được.
"Xưởng trưởng, cậu mới đến nên không biết được, ở quanh đây không chỉ có xưởng mứt chúng ta, là còn có hai nhà xưởng có quy mô lớn hơn chúng ta, việc buôn bán kém đi là vì họ đấy". Người mở miệng là chủ nhiệm phân xưởng sản xuất Lỗ Đại Đức, gần năm mươi, đã làm việc mười mấy năm trong xưởng, có tình cảm sâu đậm với xưởng mứt. Lúc trước khi lão xưởng trưởng nói muốn bán xưởng đi, ông là người phản đối kịch liệt nhất.
"Hai nhà xưởng đó là do anh em họ Đỗ xây dựng, cũng sản xuất sản phẩm hoa quả, mứt trái cây là sản phẩm chính. Trước kia vì cạnh tranh mà bọn họ đã cướp đoạt đơn hàng một cách hèn hạ, khiến không ít xưởng mứt phá sản, tiếng xấu đồn xa, rất nhiều người không muốn qua lại với họ. Nhưng khách hàng lại không biết chuyện này, có nói ra chưa chắc họ đã tin. Xưởng mứt này sở dĩ còn không đóng cửa là vì lão xưởng trưởng là người tốt, khách hàng cũ đều đặt hàng ở xưởng, nhưng chỉ có khách hàng cũ thì không được, nếu không có đầu ra mới thì xưởng mứt sớm hay muộn cũng sẽ ra vấn đề".
"Sau đó thì sao?".
"Sau đó chúng tôi liền tìm khách hàng mới, tuy vất vả nhưng cũng được đền đáp. Cho đến nửa năm trước, anh em họ Đỗ kia bỗng nhiên bán ra mấy loại mứt có giá thấp hơn, nghe nói chi phí còn chưa đến bốn tệ, nhưng khối lượng vẫn như cũ, bán sỉ cho khách hàng khoảng từ bốn tệ rưỡi đến năm tệ, ra bán lẻ thì lời một lọ khoảng chừng hai tệ. Một vài khách hàng nghe nói vậy liền ào ào chạy đến xưởng của họ nhập hàng, khiến việc buôn bán của chúng ta ngày càng kém hơn, sắp không trụ được nữa".
"Theo lý thì chi phí một lọ mứt không thể nào thấp hơn bốn tệ được, sao bọn họ lại làm được chứ, mọi người có điều tra không?". Vương Thành gật đầu hỏi, cậu cũng làm mứt, cũng biết rõ chi phí thế nào, ngoại trừ chi phí nguyên vật liệu, chi phí nhân công cũng tính ở trong, thêm vô số chi phí khác thì không thể nào ít hơn bốn tệ. Nghe cậu nói vậy, mọi người đều nhìn nhau.
"Sao vậy?".
Một công nhân khác họ Trương, là vợ của Lỗ Đại Đức, sau khi gả cho ông thì hai vợ chồng đều làm ở xưởng mứt, bà do dự nói: "Chúng tôi nghe được một tin đồn không hay, nói anh em Đỗ thị dùng trái cây hư thối thu mua từ nơi khác về làm mứt, giá thu mua chỉ hai ba mao một cân".
Trái cây tốt bình thường phải gấp mấy lần, giống như táo, táo ngon mà bán sỉ cũng phải tám mao một cân, phí cao hơn gấp đôi nữa. Vương Thành không ngờ lại có thể như vậy, dùng trái cây hư thối làm mứt, ăn lâu dài chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, cũng chỉ có mấy kẻ lòng dạ ác độc mới có thể mặc lương tâm làm ra chuyện như thế, "Không có ai tố giác sao?".
"Có thì có, nhưng nghe nói bọn họ có quen biết, dù có vào chỗ kia cũng không sao. Lão xưởng trưởng đã từng chỉ trích bọn họ không nên làm chuyện thiếu đạo đức như vậy, kết quả chỉ mấy ngày sau đã có người đến kiểm tra xưởng mứt, nói là có người tố cáo. Nhưng người nơi này ai mà không biết xưởng mứt này còn nề nếp hơn xưởng của anh em Đỗ thị, hoa quả để dùng chỉ có tốt không có xấu, mặt vệ sinh thì khỏi phải nói, lão xưởng trưởng rất xem trọng mặt này. Tuy cuối cùng không có chuyện gì, nhưng mọi người đều biết chắc chắn là liên quan đến anh em Đỗ thị, về sau không ai dám đắc tội họ nữa, chúng tôi chỉ có thể cố gắng nhắc nhở mọi người đừng mua mứt của xưởng anh em Đỗ thị".
"Có ai biết lúc nào anh em Đỗ thị nhập những trái cây hư thối kia không?".
Thím Trương nói: "Thật ra chúng tôi chưa thấy bao giờ, nhưng có người nói có một lần anh ta nửa đêm không ngủ được dậy đi dạo, thì thấy có mấy chiếc xe tải ra ra vào vào xưởng mứt anh em Đỗ thị, hơn nữa không chỉ một hai lần, mà mỗi tháng phải ba bốn lần như vậy. Tôi nghĩ trong xe tải chắc hẳn chở trái cây hư thối mà họ mua về".
"Anh em Đỗ thị rất cảnh giác, thời gian xe tải xuất hiện không giống nhau, rất khó bắt được nhược điểm của họ". Một công nhân khác nói.
"Tôi biết rồi, tôi sẽ xử lý chuyện này. Mọi người không cần lo xưởng sẽ đóng cửa, nhà tôi cũng làm mứt, có hợp tác với mấy người, ứng phó tạm thời không thành vấn đề".
Vương Thành nói xong, chờ mọi người giải tán, liền lấy di động ra gọi cho Cục vệ sinh an toàn thực phẩm tố cáo, còn nói rất nghiêm trọng, người đầu bên kia nghe được mà hoảng sợ hay không, Vương Thành không biết, nhưng người nọ rất nhanh đã nói sẽ ngay lập tức điều tra chuyện này.
Ngày hôm sau, Vương Thành đến đây thì nghe công nhân trong xưởng nói xưởng của anh em Đỗ thị bị người của Cục vệ sinh an toàn thực phẩm đến kiểm tra, tiếc là không phát hiện được gì, có người còn nhìn thấy anh em Đỗ thị tươi cười tiễn người xong, mặt liền âm trầm đáng sợ.
Vương Thành cũng không trông cậy sẽ lật được anh em Đỗ thị, chuyện này chỉ để chứng minh một chuyện rằng, anh em Đỗ thị này quả nhiên không đơn giản, hơn nửa năm mà không bị lộ ra, có thể thấy giấu rất sâu.
"Xưởng trưởng". Lỗ Đại Đức gọi lại Vương Thành đang chuẩn bị đi ra ngoài, đến trước mặt cậu nói: "Sáng nay tôi nghe được một tin là hình như đêm nay anh em Đỗ thị sẽ vận chuyển một đống trái cây hư đến".
"Tin này từ đâu?". Vương Thành nhướng mày, mặt không đổi sắc hỏi.
"Một công nhân trong xưởng họ lén nói cho tôi, nó là con của họ hàng của tôi, chắc tin này không sai đâu".
"Tôi biết rồi, mọi người không cần làm gì cả, buổi tối tan tầm cứ về nhà đi, những việc khác giao cho tôi". Vương Thành dặn xong liền rời đi.
Lỗ Đại Đức cảm thấy vị xưởng trưởng mới này rất bình tĩnh, biết tin quan trọng như vậy cũng không lộ vẻ vui mừng nào, không khỏi bội phục sự bình tĩnh của cậu, nếu đã nói như vậy thì ông sẽ không làm chuyện dư thừa nữa. Nếu dựa vào bọn họ mà có thể lật được anh em Đỗ thị, vậy nửa năm qua sẽ không đến nỗi bó tay hết cách, đến tối, mọi người nên làm gì thì cứ làm đó.
Vào đêm, có hai chiếc xe tải đi vào trong xưởng anh em họ Đỗ, nhưng đến khi bọn họ dỡ hết hàng, bốn phía vẫn im ắng không có gì cả, sáng hôm sau, thân thích kia của Lỗ Đại Đức liền chạy đến chất vấn sao lại không xuất hiện, nói khó khăn lắm mới nhận được tin này.