Cự Phách

Chương 104: Xé rách mặt




Mưa phùn bay bay, cơn mưa này cứ như là để báo hiệu mùa đông đã thực sự đến rồi, nhiệt độ lập tức giảm xuống mấy độ, người đi đường vội vàng qua lại, ai mặc mỏng manh đều chạy vội về nhà, chỉ có nhà mới là nơi để họ thấy ấm áp hơn.

Vương Thành thấy không còn khách nữa liền đóng cửa hàng về nhà, người trên đường đã không còn mấy ai, chỉ có mấy bà mấy cô che ô chuẩn bị đi chợ mua đồ ăn về nấu bữa tối.

Đậu xe ở ngoài, Vân Tiêu đội mưa chạy vào sân, trong sân có mái tôn, phủi hạt mưa trên người, cậu đi đến cửa nhà, chỉ là còn chưa bước vào đã nghe thấy tiếng người khác, ngó nhìn vào trong, người nói chuyện chính là kẻ đã cấu kết với tên buôn bán dược liệu muốn lừa nhà bọn họ, trên danh nghĩa là bạn của ba Vương.

Người này họ Hoàng, là người bên ngoài đến, mười năm trước dọn đến thôn gần bên thôn Vương gia, cưới người trong thôn Vương gia rồi cắm rễ trong thôn, nhờ vợ mà quen biết ba Vương, đến nay đã nhiều năm rồi, quan hệ giữa hai nhà vẫn luôn rất tốt.

Từ lúc nghi ngờ ông ta có mưu đồ khác, Vương Thành và ba mẹ cậu đã bắt đầu đề phòng, chuyện bán dược liệu cho Xa Phàm vẫn không nói cho ông ta biết, qua được mấy ngày, có lẽ không nhịn được nữa, cho nên mới tìm đến cửa.

"Chú Vương, chú nghĩ thế nào rồi, sáng nay ông chủ Hứa có gọi cho anh, hỏi anh là nhà chú có bán không, ông ấy đến từ nơi khác, không ở lại Sơn Hải lâu, nếu nhà chú đã quyết định rồi thì mau làm đi, bỏ lỡ là không còn cơ hội nữa đâu".

Hoàng Phúc Lai tỏ vẻ như lo lắng cho nhà chú lắm, nhưng lại không biết rằng, bộ mặt thật của ông ta đã bị cả nhà Vương Thành biết rồi, gương mặt vốn nhìn như một người hiền lành, bây giờ lại như diện mục khả tăng, mẹ Vương nhịn lắm mới không vạch trần ông ta, trở mặt luôn.

"Chú Hoàng". Vương Thành đi đến, cười tủm tỉm chào hỏi ông ta.

Hoàng Phúc Lai thấy là cậu, sắc mặt liền không được tự nhiên cho lắm, ông ta cố ý chọn lúc Vương Thành không có ở nhà mà đến chính là vì lo lắng bị Vương Thành nhìn thấu, ông ta tự tin có thể lừa được ba Vương mẹ Vương, nhưng lại khá lo lắng với Vương Thành không thân quen này.

"Là Vương Thành à, sao hôm nay lại về sớm vậy?".

"Cháu về sớm không được sao, có phải chú Hoàng sợ cháu làm cản trở chuyện của chú không?". Vương Thành ngồi trước mặt ông ta, nói với ý sâu xa.

Sắc mặt Hoàng Phúc Lai cứng đờ, "Sao thế được".

"Không thì tốt, chúng ta nói về chuyện dược liệu kia đi". Vương Thành cười gật đầu.

Hoàng Phúc Lai lập tức phấn chấn, mấy ngày này ông ta vẫn luôn ở nhà chờ tin của bọn họ, nhưng nhà Vương Thành lại chẳng có động tĩnh gì, ông ta sợ có vấn đề nên mới không nhịn được chạy đến đây thử xem bọn họ nghĩ sao, "Vậy mọi người nghĩ đến đâu rồi?".

Vương Thành lắc đầu, "Ông ta ra giá quá thấp, nhà cháu không định bán".

"Cái gì?". Hoàng Phúc Lai sửng sốt, "Nhưng giá thấp là vì hiệu quả của dược liệu không tốt, mọi người cũng biết mà, một khi hiệu quả giảm sút thì không có nhiều người thu mua đâu, bây giờ khó khăn lắm ông chủ Hứa mới đồng ý mua, đó là cơ hội tốt đấy!".

"Cái gọi là hiệu quả giảm sút chỉ là lời nói từ một phía của ông ta thôi, không phải chú Hoàng không biết, trước khi Bắc Sơn chưa được nhà cháu nhận thầu thì thôn dân gần đây bị bệnh đều lên Bắc Sơn hái thuốc, uống thuốc được sắc xong thì sức khỏe đều tốt lên, hoàn toàn không có cái gọi là hiệu quả giảm sút mà ông ta nói, cháu đã bàn bạc với ba mẹ rồi, có thể ông ta chỉ muốn lừa gạt nhà cháu thôi, rồi lấy giá thấp thu mua dược liệu của nhà cháu".

Hoàng Phúc Lai sau lưng toát mồ hôi lạnh vì lời Vương Thành nói, "Nhưng mà... nhưng mà thôn dân tin cũng chẳng để làm gì, nếu làm ông chủ Hứa tức, ông ta tung lời đồn ra thì sao đây, chú nghe nói ông ta có rất nhiều bạn ở thành phố Sơn Hải, nếu những người kinh doanh dược liệu khác tin lời ông ta, vậy dược liệu nhà cháu không bán được nữa đâu, vẫn nên suy xét cẩn thận thì hơn".

"Chú Hoàng, sao chú cứ nói tốt cho ông chủ Hứa kia vậy? Lại nói, hình như ông ta là do chú giới thiệu cho nhà cháu, không phải là...".

"Vương Thành, nói đùa cũng có mức độ thôi". Hoàng Phúc Lai tức giận cắt ngang lời Vương Thành nói, nếu chuyện này truyền ra ngoài, các thôn dân biết được chuyện mà ông ta làm, thì sau này ông ta đừng mong sống tốt được, cho nên ông ta không thể thừa nhận được.

"Cháu chưa nói gì cả mà lại phản ứng mạnh như vậy, không phải là chú Hoàng chột dạ đấy chứ?". Vương Thành buồn cười nói, đúng là không chịu được một kích.

Hoàng Phúc Lai đứng phắt dậy, vẻ mặt giận dữ nói: "Tôi tốt bụng giới thiệu người mua cho các người, cậu không cảm ơn tôi thì thôi, lại còn nghi ngờ tôi có ý đồ xấu nữa, Vương Hoằng Tân, uổng công tôi xem anh là bạn, tôi đã thấy rõ bộ mặt thật của các người rồi, nếu đã vậy, cửa nhà họ Vương sau này không đến cũng được".

Ra đòn phủ đầu với những lời này, Hoàng Phúc Lai xoay người bước đi.

"Chú Hoàng, nói cho chú biết một chuyện, dược liệu đã được chúng tôi bán đi rồi, người ta cũng kinh doanh dược liệu, hơn nữa còn là chuyên gia, anh ta tự đến nhà chúng tôi xem dược liệu xong liền nói ngược hoàn toàn với mấy người, giá cả đưa ra cũng cao hơn giá của các người gấp đôi".

Hoàng Phúc Lai khựng lại, không dám quay đầu vội bước nhanh, bị vạch mặt thẳng thừng, ông ta còn mặt mũi nào nữa, vẻ đúng lý hợp tình lúc nãy đã biến mất tiêu.

Nhưng Vương Thành và ba mẹ cậu vẫn đánh giá cao tính nết của người này.

Vạch trần Hoàng Phúc Lai cũng chỉ là muốn ông ta biết kế hoạch của mình đã bị họ nhìn thấu rồi, để ông ta sau này cút xa đi, đừng xuất hiện trước mặt họ nữa. Người bình thường thì đều như vậy, nhưng Hoàng Phúc Lai lại là một tên lòng dạ hẹp hòi.

Hoàng Phúc Lai oán hận Vương Thành và ba mẹ cậu đùa ông ta như đùa khỉ, lại sợ bọn họ nói ra mọi chuyện, cho nên quyết định đi trước một bước, tung ra tin đồn ba Vương vong ân phụ nghĩa.

Tin đồn này lan trong chợ đầu tiên, ở chợ khó giữ bí mật nếu nhiều người biết, rất nhiều tin đều lan ra từ đây, mẹ Vương lúc đi mua thức ăn nghe thấy chuyện này, tức giận đến nỗi mắng chửi Hoàng Phúc Lai ngay trong chợ, mấy người quen thân với mẹ Vương thấy thế liền hỏi bà là có chuyện gì.

Vốn mẹ Vương không muốn làm to chuyện ra, nhưng nếu người ta không chừa đường sống cho mình thì bà cũng không giấu nữa, liền nói chuyện mà Hoàng Phúc Lai đã làm ra, so với Hoàng Phúc Lai, hầu hết mọi người càng tin tưởng lời mẹ Vương nói hơn.

Khi Vương Thành và ba Vương biết việc này, hướng đi của dư luận đã lặng lẽ thay đổi, nhưng vẫn có một vài người không tin, dù sao không có chứng cứ chứng minh bên nào nói đúng.

Cũng không biết Hoàng Phúc Lai nghĩ thế nào, sau khi chuyện bị vạch ra, ông ta lại càng hung hăng hơn, mấy lần công khai chỉ trích nhà Vương Thành, lời nói quyết liệt, một vẻ người bị hại, dù là giả vờ nhưng cũng có vài thôn dân ngu ngốc bị lừa, đứng ở phía ông ta chỉ trích nhà Vương Thành.

Trương thị thích nhất là mấy chuyện ầm ĩ thế này, đặc biệt là có liên quan đến nhà Vương Thành, vừa có tin truyền ra, bà ta đã lập tức đoán được ngọn nguồn.

Ba Vương luôn đối xử tốt với bạn bè, cũng rất hiếu khách, Hoàng Phúc Lai là bạn của ông, chắc chắn ông sẽ không làm cái chuyện vong ân phụ nghĩa, cho nên chắc chắn là Hoàng Phúc Lai đang nói dối, nhưng bà ta cũng không thương thay cho nhà Vương Thành, ngược lại vui sướng khi người gặp họa, xế chiều hôm đó liền đi đến nhà bác cả.

Nhà bác cả gần đây đang đau đầu về chuyện của Vương Ninh Khải, sau khi chia tay với Lisa, công ty của Vương Ninh Khải ít nhiều gì cũng đã bị ảnh hưởng, có mấy khách hàng vì nể mặt ba Lisa nên mới hợp tác với bọn họ, bây giờ đã chia tay, có người lo lắng sẽ bị kéo vào tranh chấp nào đó, cho nên đều hủy bỏ hết mấy hợp đồng miệng, bởi vì trước đó đã sắp xếp xong, cho nên việc khách hàng hủy hợp đồng đã mang đến phiền phức lớn cho công ty, Vương Ninh Khải và ba gã bận sứt đầu mẻ trán, không có tâm trạng đi lo nghĩ chuyện khác, huống hồ gì họ cũng kiêng dè Vương Thành, ngược lại Lý thị vì không giúp được gì chỉ có thể ở nhà với hai ông bà già, thường cùng mắng Vương Thành và ba mẹ cậu mấy câu.

Trương thị đến bọn họ cũng mặc kệ, tâm trạng không vui cũng lười tiếp đón bà ta, ngược lại tinh thần và sắc mặt của Trương thị không tồi, cười tủm tỉm như trúng số lớn vậy.

"Chị à, chị vẫn còn buồn bực sao? Hôm nay em mang đến một tin rất tốt cho chị và ba mẹ đây, đảm bảo mọi người nghe xong sẽ có tinh thần gấp trăm lần".

Lý thị nghĩ thầm bình thường Trương thị thích tám chuyện nhất, cái gọi là tin tốt chỉ có thế thôi, lại càng không có hứng thú, "Có chuyện gì thì nói đi".

"Nói thật, em cũng rất đồng cảm với mọi người, cái thằng nhãi Vương Thành kia đúng là chẳng ra gì, nhưng bây giờ cuối cùng ông trời cũng không nhìn được nữa, sai người đến dạy dỗ bọn họ".

"Cô nói gì?". Nghe thấy tên Vương Thành, cuối cùng Lý thị cũng có phản ứng.

"Em nói ông trời sai người đến dạy dỗ bọn họ, khoảng thời gian này Vương Thành và ba mẹ nó đừng mong sống tốt". Trương thị cười rộ lên.

"Nói mau đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?". Lý thị thấy bà ta còn thừa nước đục thả câu, vẻ mặt không kiên nhẫn.

Trương thị cũng không để ý, lập tức kể chuyện mình vừa nghe được cho Lý thị, dù Hoàng Phúc Lai đã sai, nhưng nhìn thấy nhà chú ba gặp xui xẻo, hai người cũng thấy hả giận không ít.

Lý thị nghe xong quả nhiên tâm trạng tốt hơn nhiều, liền chia sẻ chuyện này cho hai ông bà già, chỉ là bọn họ còn chưa vui mừng được bao lâu, thì chuyện đã có biến chuyển.