Chương 62: Kẻ mạnh
Phong cảnh trên Biển vô tận vô cùng phong phú đa dạng, có sóng biển dưới ánh nắng mặt trời, có gió mát thổi qua boong thuyền, cũng có sóng dữ đánh úp tàu chiến, pháo súng vang dội tung trời.
Cùng trên một mặt biển có vô số kiểu người qua lại, nhưng xét về lí tưởng ra khơi thì đại khái cũng chỉ có ba loại: một, yên ổn độ qua mỗi đêm; hai, tiền; ba, lên tháp.
Hai và ba có một bộ phận nhỏ trùng khớp với nhau.
Đối với những người chỉ chăm chăm muốn kiếm tiền, trong hàng loạt các cách để phát tài, lên tháp cũng là một cách; đối với những người chỉ chăm chăm muốn lên tháp, thi thoảng cũng sẽ vớ được ít tiền trong hòm báu vật.
Lúc này, trên Biển vô tận thuộc địa phận Hà Bắc, có hai chiếc thuyền như thế gặp nhau trên tuyến đường đi tới Hòn đảo bay phía Nam.
"Mọi mặt của vùng biển vô tận đáng iu... Sắp xếp tuyến đường tiện lợi nhất cho bạn... Làm thế nào mới đánh bại được người canh gác..." Từ Vọng đón lấy tờ rơi được truyền qua từ thuyền bên cạnh, đọc lướt từng hàng một, chưa đến hàng thứ ba đã cảm thấy hết sức mệt mỏi về cả thể xác và tâm hồn, thở dài một hơi rồi trả lại cho bên kia, "Xin lỗi, trong đây thực sự không có thứ mà chúng tôi cần."
Suốt một tháng nay, bọn họ đã bị "những người làm ăn" gạ gẫm mười mấy lần rồi. Có người đơn thương độc mã ngồi trong quả cầu trôi nổi, cũng có bốn người một nhóm đi thuyền lớn như thuyền bên cạnh đây.
Mỗi lần gặp, bọn Từ Vọng đều háo hức mong chờ mà nhận lấy tờ rơi, để rồi lại bị hiện thực phũ phàng tạt cho một chậu nước lạnh.
Tất cả số tờ rơi của các đội ở đây gộp lại cũng chẳng phong phú bằng một tờ mà Mao Thất Bình từng đưa cho họ.
Tờ hôm nay còn kinh khủng hơn, in đầy những hoa lá cành màu mè sặc sỡ, nội dung nghiêm túc chẳng được mấy, càng nhìn càng thấy giống tờ rơi của mấy tour du lịch khách đoàn vớ vẩn, cái kiểu mà tham gia là sẽ bị bắt mua hàng ấy.
"Không có hạng mục nào cần thiết á?" Người phụ trách kéo khách có vẻ buồn bã, đứng sau lan can thuyền nhà mình, khẽ thổi mấy sợi lông đầu nhuộm xanh lét trước trán, "Thật sự không xem thêm à?"
"Thôi." Từ Vọng thở dài, nhìn đối phương bằng ánh mắt hết sức áy náy.
Ba người đồng đội đứng sau lưng trợ giúp đội trưởng đã vô cùng quen thuộc với quy trình này rồi, ngay lập tức ai về chỗ nấy -- Ngô Sênh điều khiến bánh lái, Huống Kim Hâm quan sát qua kính viễn vọng, Tiền Ngải canh giữ trên boong tàu.
Chưa đầy hai phút sau, con thuyền lại tiếp tục ra khơi.
Từ Vọng rời khỏi lan can, vừa quay về trung tâm boong thuyền thì đã đụng ngay phải cái bản mặt nhăn nhó khổ sở của Tiền Ngải.
"Sao?" Đội trưởng Từ tỏ vẻ quan tâm.
Tiền Ngải ngẩng đầu lên trời than thở một hồi: "Muốn mua ải thứ tư thôi mà sao khó thế!"
"Thường thôi." Ấy vậy mà Từ Vọng lại có vẻ rất lạc quan, "Nơi này gần Bắc Kinh, đa phần đều chỉ mới qua ải thứ nhất đã trà trộn vô đây kiếm cơm rồi."
Đừng nói là trong tờ rơi không có nội dung ải thứ tư, đến nội dung ải thứ ba còn hiếm thấy, đa số chỉ là quy tắc cơ bản trong Cú và các hạng mục liên quan đến Biển vô tận mà thôi, thậm chí thông tin còn chưa chắc đã chính xác.
"Sớm biết như vậy thì ban đầu nên đi sang tận Thiểm Tây luôn," Tiền Ngải cực kì hối hận, "Thêm có tí chi phí đi lại thôi mà, ít ra Mao Thất Bình còn có chút thông tin hữu ích."
"Biển vô tận ở Thiểm Tây rộng như thế, đâu phải cứ đến là sẽ gặp được Mao Thất Bình." Từ Vọng đã sớm nghĩ đến điều này, "Hơn nữa, đấy mà gọi là thêm có "tí" chi phí đi lại à? Tiền vé tàu hỏa cộng thêm chi phí ăn ở của bốn người, cậu tính xem bao nhiêu."
Hiện tại mặc dù bọn họ đang vào Biển vô tận Hà Bắc, nhưng vẫn ở lại Bắc Kinh, mỗi tối chỉ cần đánh xe đến biên giới hai vùng, cũng bằng với ngày ngày "đi học", đây là phương pháp có lợi nhất cho họ.
Tiền Ngải đâu nghĩ nhiều đến vậy, nghe Từ Vọng phân tích xong lập tức gạt phắt ý nghĩ kia ra khỏi đầu: "Vẫn cứ là tiết kiệm thì hơn. Dù sao chúng ta cũng tích được nhiều công cụ thế rồi, mặc kệ ải thứ tư có yêu ma quỷ quái gì, cứ đến đây!"
Chữ "đây" chìm nghỉm trong sóng lớn cuộn trào.
Mười mấy quả pháo đại bác từ trên trời rơi xuống, vài quả đáp xuống vùng biển xung quanh thuyền của họ, mặt biển tức thì ầm ầm dậy sóng, cả con thuyền cũng theo đó lắc lư kịch liệt!
Tiền Ngải cạn lời, gã nói là ải thứ tư cứ đến đây chứ đâu phải nơi này!
Chửi thì vẫn cứ chửi, nhưng kinh nghiệm chiến đầu nhiều ngày liên tục đã khiến phản ứng của cả nhóm trở nên nhanh nhạy hơn, Ngô Sênh lập tức điều chỉnh tốc độ thuyền về mức ổn định, cùng lúc đó Huống Kim Hâm báo cáo tình hình mặt trận: "Đội trưởng, chính là cái nhóm ban nãy bán thông tin --"
Từ Vọng và Tiền Ngải liếc nhau một cái, buôn bán bất thành chuyển sang ăn cướp à? Chiêu này mới lạ à nghen.
Hai người chạy tới đuôi thuyền, không cần kính viễn vọng cũng có thế thấy rõ dáng dấp con thuyền quen thuộc vừa chia tay cách đây không lâu qua làn sóng.
Sau khi ổn định bánh lái, Ngô Sênh cũng rời khoang bước tới đây, nhìn kẻ tập kích ở phía không xa, trực tiếp quay sang hỏi đội trưởng nhà mình: "Ra tay không?"
"Đợi đã," Từ Vọng chau mày, "Dù sao cũng phải biết nguyên nhân gây hấn đã chứ."
Ngô Sênh nhún vai, không ý kiến gì nữa.
Ba mươi ngày lênh đênh trên Biển vô tận khiến quân sư Ngô có một niềm tin mãnh liệt rằng -- vấn đề có thể giải quyết bằng trí thông minh và công cụ thì đều không phải là vấn đề.
Nhưng đội trưởng nhà mình cứ thích chơi trò ngoại giao, nói chuyện với hết người này lại đến người kia, phải đến lúc không nói được nữa mới ra tay.
"Cậu tóc... đẹp trai ơi --" Sóng biển đã hiền hòa hơn một chút, đại bác cũng không bắn tới đây nữa, Từ Vọng bèn bật mode "xã giao", "Các cậu cứ việc buôn bán, bọn tôi đi Hòn đảo bay cơ mà, sao các cậu lại đánh bọn tôi --"
Tiền Ngải trao đổi ánh mắt với Huống Kim Hâm, ban nãy chắc chắn đội trưởng suýt thì buột mồm gọi "cậu tóc xanh".
"Chúng tôi cũng muốn đi leo tháp," Bên kia vang lên tiếng trả lời, "Mọi người phải cạnh tranh công bằng --"
Đầu Tiền Ngải đầy sọc đen: "Đây là tuyến đường đi đến Hòn đảo bay, các cậu làm ăn buôn bán thì đi Hòn đảo bay có ích gì --"
"Cái đấy không cần anh quan tâm --" Bên kia mặc kệ là ai, cứ chiến là được rồi.
Từ Vọng dường như đã hiểu ra là chuyện gì rồi, bèn hỏi thẳng: "Nếu bọn tôi đưa tiền thì các cậu sẽ không làm loạn nữa phải không --"
Đối phương im lặng mười mấy giây, ra chiều nền nã một hồi rồi mới đáp: "Nếu thế thì chúng ta vẫn có thể thương lượng --"
Quả nhiên.
Từ Vọng không còn câu hỏi gì nữa, trực tiếp quay đầu bảo Ngô Sênh: "Đánh đi."
Trong ba mươi ngày nay, Ngô Sênh là người tích được nhiều công cụ tấn công nhất, nên lần nào cũng là anh đánh tiên phong.
Nhưng tình thế chuyển biến quá nhanh, Ngô Sênh có chút không kịp trở tay: "Nói xong rồi?"
Tiền Ngải đang chuẩn bị khuyên đội trưởng nhà mình đừng vội vàng móc tiền ra như thế cũng khựng lại: "Vẫn đánh á?"
Đội trưởng Từ trả lời hết trong một lượt: "Ừ, nói xong rồi, đánh."
Tiền Ngải: "... Thế ban nãy cậu hỏi đưa tiền có được không để mà làm gì!"
Ngô Sênh: "Cậu ta tò mò."
Từ Vọng: "Tôi tò mò."
Hai người đồng thời cất tiếng, rồi lại đồng thời sững người, nhìn đối phương.
Tiền Ngải ôm lấy lồng ngực đầy xót xa, gã chỉ là một kẻ dư thừa!
"Soạt --"
Một chiếc đuôi cá voi khổng lồ đột nhiên lao ra khỏi mặt nước, đập thẳng về phía thuyền tóc xanh không lệch một ly!
Chiếc thuyền buồm cỡ nhỡ ấy không chịu nổi một cú đập đuôi của cá voi, nghiêng một cái lật úp luôn trên mặt biển.
Cả bốn người bọn tóc xanh đều đang ở trên boong, bị đánh úp như vậy muốn bơi cũng chẳng bơi ra nổi.
Chú cá voi dường như đã được hả hê, lặn xuống biển sâu rồi mất tăm. Chẳng bao lâu sau, con thuyền bị lật úp hóa thành một làn sương hình thuyền buồm, dần dần tan vào trong gió biển -- nếu toàn bộ thành viên đều phải về nhà, công cụ còn sót lại cũng sẽ biến mất.
Mặt biển lại yên ả như cũ, bốn người bạn liếc mắt nhìn nhau, Ngô Sênh là người hoang mang nhất: "Tôi còn chưa dùng công cụ nào cả."
"Tôi dùng đấy!" Phía dưới thuyền truyền đến giọng nói hết sức quen thuộc.
Cả nhóm thò đầu ra ngoài lan can nhìn xuống, chỉ thấy một quả cầu trôi nổi không hề bắt mắt khẽ đập vào thân thuyền theo chuyển động của sóng biển, người ngồi bên trong quả cầu đang mở ra một nửa chẳng phải đội trưởng Nhạc Suất thì là ai?
"Không cần cảm ơn tôi đâu," Thân thuyền quá cao, Nhạc Suất phải ngửa cổ lên hết sức vất vả, "Tất nhiên, nếu các cậu cứ nhất định muốn cảm ơn thì tôi cũng không thể từ chối mãi được..."
"Anh đã nói thế rồi, chúng tôi nào dám không cảm ơn," Từ Vọng thò hẳn nửa người ra ngoài, trịnh trọng cúi người, "Cảm ơn anh."
Nhạc Suất: "... Cảm ơn bằng miệng thôi à!!!"
Từ Vọng phụt cười, đang định tiếp tục trêu gã thêm một hồi thì chợt cảm giác có gì đó sai sai: "Sao anh lại ngồi trong quả cầu này?"
"Nhóm năm biến thành nhóm bốn, biết đá ai bây giờ," Nhạc Suất ra vẻ khảng khái vì nghĩa diệt mình, "Đội trưởng tôi đây đành phải lưu lạc xứ người thôi."
Bắt đầu từ ải thứ sáu, một nhóm cần phải có năm người, nếu bị lùi về sẽ lại biến thành nhóm bốn, một số nhóm sẽ trực tiếp bỏ phiếu xem đá ai, một số thân thiết với nhau thì sẽ có một người chủ động rời nhóm, đợi đến khi đôi bên đều quay về cửa ải năm người sẽ lại tập hợp -- đây là là thông tin hữu ích duy nhất mà bọn Từ Vọng nhận được trên Biển vô tận.
Đã một tháng kể từ lần cuối cùng gặp mặt ở ải thứ ba, nếu nhóm Nhạc Suất ra sức vượt ải, thì khả năng cao là đã xông thẳng tới ải thứ sáu, thậm chí có khi đã đến cả những ải sau rồi. Nhưng giờ nhóm năm lại thành nhóm bốn...
"Các anh lại nộp bài thất bại nữa à?" Từ Vọng bắt đầu thấy thương nhóm đồng nghiệp này.
Nhạc Suất híp mắt lườm cậu: " "Lại" là thế nào..."
Từ Vọng muốn nói lại thôi, không nỡ xát muối lên vết thương của người khác.
Các đồng đội lại chẳng thấy được ẩn ý trong đó, bèn thành thật trả lời --
Huống Kim Hâm: "Thật ra lúc chúng em vào Cú đã nhận được thông báo nộp bài của các anh rồi, khi ấy các anh nộp bài ở 3/23. Lần trước chúng ta lại gặp nhau ở 3/23, mặc dù không nói ra miệng nhưng trong lòng tụi em đều biết là các anh phải lùi về đây..."
Tiền Ngải: "Lần này anh lại bảo nhóm anh từ năm người biến thành bốn người, chẳng cần nghĩ cũng biết là đến cửa ải năm người lại nộp bài thất bại..."
Ngô Sênh: "Đây là Biển vô tận ở Hà Bắc... Đừng nói là các anh thất bại liên tục bị đẩy về ải thứ nhất rồi đấy nhé?"
Một đao thấy máu, hai đao thiệt mạng, ba đao tiễn thẳng gã ta xuống địa ngục.
Nhạc Suất: "Đội trưởng Từ, rất vui được gặp các cậu, tạm biệt!!!"
"Ầy, quả cầu của anh thì trôi nhanh thế nào được," Từ Vọng vội vàng chặn gã ta lại, " Lên đây, đi cùng chúng tôi đi."
Lời mời gọi bất ngờ khiến Nhạc Suất trở tay không kịp, buông lời nhắc nhở trong vô thức: "Ừm, tôi cũng đi Hòn đảo bay đấy, tôi đã qua ải thứ nhất rồi, định từ đây đi Thiểm Tây luôn!"
"Đây chính là tuyến đường đi Hòn đảo bay," Từ Vọng đảo mắt, "Anh mà muốn đi Bãi kho báu thì còn lâu chúng tôi mới cho quá giang."
Nhạc Suất càng cảm thấy khó hiểu: "Vậy chúng ta là quan hệ cạnh tranh á, giờ đã có hai đội lên tháp rồi, chỉ còn một suất thôi, cậu định dắt tôi theo kiểu gì?"
Từ Vọng thở dài, không muốn nói chứ đúng là khác đội nhau cứ như cách nguyên một dãy trường sơn vậy, chẳng ăn ý gì cả: "Không phải chúng tôi dắt anh theo, mà là chúng tôi tiễn anh đi, hôm nay chúng tôi không bay nữa!"
Đứng trong làn gió biển, Nhạc Suất lặng người, trong lòng bỗng thấy ấm áp, giống như vừa được dán một miếng giữ nhiệt vậy.
Nhân lúc gã ta còn đang ngơ ngác, Từ Vọng mới sực nhớ ra, quay đầu hỏi ý kiến của các đồng đội: "Chúng ta khởi hành muộn một ngày có được không?"
"Không thành vấn đề, đã trôi dạt suốt một tháng rồi, chẳng ngại trôi thêm một ngày, hơn nữa..." Tiền Ngải liếc xuống dưới thuyền một cái, thở dài, "Trông anh ta cũng khổ thân ghê, giúp được thì giúp một tay vậy."
Huống Kim Hâm cũng giơ hai tay tán thành: "Đội anh ấy đã bỏ mặc anh ấy rồi, chúng ta không thể bỏ đá xuống giếng được, phải tặng than trong tuyết!"
Ngô Sênh nhún vai: "Tôi không ý kiến gì hết, dù sao đội anh ta cũng chẳng thể uy hiếp được đến chúng ta."
Trong lòng Từ Vọng hết sức mãn nguyện, cậu biết đồng đội của cậu đều là những thiên thần nhỏ mà!
Đoạn cậu lại cúi đầu nhìn Nhạc Suất: "Mau lên đây đi --"
Nhạc Suất: "..."
Gã đột nhiên hết muốn lên rồi, gã sợ lên đến nơi rồi sẽ muốn liều mạng với đám người này!!!
Mười phút sau.
"Tôi nói cho các cậu biết, thất bại ở ải 1 2 3 4 5 tôi đều có thể nhịn được, bởi dù sao mỗi lần quay về lại gặp phải nhóm khác, tình hình và vận may cũng khác. Nhưng riêng cái ải 6/23 này, hai lần chúng tôi vào thì thất bại cả hai, mẹ nó lại còn chết dưới tay cùng một nhóm, chết một cách hết sức thê thảm --"
Đội trưởng Nhạc không chỉ lên thuyền mà còn tìm được cơ hội để trút bầu tâm sự.
Vậy là trong suốt cuộc hành trình tiếp theo, bốn người bạn bắt buộc phải ngồi nghe quá khứ trùng lặp đầy bi thảm của đội quân nhà họ Nhạc...
...
Bảy ngày trước, 6/23, khách sạn lâu đài cổ, 00:03 theo giờ Bắc Kinh.
Hành lang dài tít tắp không thấy đầu được phủ một lớp thảm màu tối có hoa văn, cứ mỗi đoạn lại có một ngọn nến được treo trên giá dọc hai bên tường, rọi lên từng cánh cửa phòng được làm bằng gỗ. Cửa phòng nào cũng y hệt nhau, chỉ có biển số treo trên đó là khác, nhìn lướt qua khiến người ta tưởng rằng đây là nguyên cả dãy đều là một cánh cửa, mỗi lúc một xa, kéo dài bất tận.
Trong sự tĩnh lặng này, cửa phòng 1009 bỗng mở hé ra một khe rất hẹp, phía sau cửa là năm đôi mắt đang thăm dò động tĩnh trên hành lang.
Nhạc Suất: "Nhiệm vụ hàng đầu?"
Quý Nhất Minh: "Tìm lối thoát bí mật."
Đào A Nam: "Hoặc là tìm điểm lưu trữ."
Úy Thiên Hàng: "Thời khắc mấu chốt, an toàn là nhất."
Tô Minh Triển: "Vậy thì tôi yên tâm rồi."
Nhạc Suất: "... Đừng có cướp lời thoại của đội trưởng."
Sau khi xác nhận an toàn, năm người lẻn ra ngoài từ sau khe cửa, rời khỏi vị trí ban đầu, bắt đầu công cuộc vượt ải.
Trạm thứ nhất, phòng bên cạnh, 1008, bởi lần trước bọn họ đã tìm thấy lối thoát bí mật ở nơi này, nếu không phải sau đó bắt gặp cái đám... Thôi, chuyện đã qua chớ quay đầu nhìn lại.
Tóm lại, mặc dù nội dung cửa ải sẽ có thay đổi, nhưng hiện tại đang ở gần như vậy, chỉ cần đi thêm hai bước nữa thôi, nhỡ đâu lại có thu hoạch bất ngờ thì sao.
Cửa phòng 1008 không khóa, nhưng sau khi mở ra, bên trong tối om.
Năm người lật tung căn phòng lên trong ánh sáng của điện thoại cũng chẳng phát hiện ra bất cứ thứ gì, đành phải từ bỏ, tiếp tục chạy sang 1007 -- trong tình trạng không có bất kì manh mối nào, đành phải dò hết một lượt thôi.
1007 cũng không khóa.
Nhưng ngay khi Nhạc Suất rón rén đẩy cửa ra, ánh vàng chói lọi bỗng ập đến!
Bên trong căn phòng trang hoàng tựa giáo đường, bức tranh đức mẹ đang lơ lửng trên không trung, mỗi một đường nét đều vô cùng sinh động, đôi mắt nhân từ đang chăm chú theo dõi hai hàng ghế dài không người, tựa như đang đợi ai đó tiến vào, gột mình dưới ánh sáng thần thánh.
Chỉ có điểm lưu trữ mới phát ra ánh sáng ấm áp đến nhường này thôi!
Nhạc Suất không dám tin vào vận may của mình, lập tức dẫn các đồng đội vào trong, cẩn thận khóa trái cửa rồi vội vàng bước đến băng ghế dài đang chìm trong ánh sáng thánh thần, ngồi xuống đầy thành kính.
Đức mẹ trong bức tranh chậm rãi ngẩng đầu, ánh nhìn của đôi bên chạm phải nhau...
"Cộc, cộc."
Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, nhưng không hề gấp gáp, lực gõ cũng không mạnh, mang theo phép lịch sự như đến thăm hỏi.
Đức mẹ lại cúi đầu xuống, ánh vàng trong phòng cũng dần dần biến mất -- lúc lưu trữ cần sự yên tĩnh tuyệt đối, một khi bị xen ngang sẽ ngay lập tức dừng lại, trừ phi lại một lần nữa chìm vào im lặng.
Năm người nín thở, giả vờ như bản thân là không khí, mong rằng có thể lừa được đối thủ ở ngoài cửa.
Vậy nhưng người gõ cửa dường như chắc chắn rằng trong phòng có người, lại gõ thêm mấy cái: "Cộc, cộc."
Úy Thiên Hàng hẵng còn đang nín thở tập trung, trong đầu bỗng lóe lên một suy nghĩ, thì thầm cất tiếng hỏi: "Có khi nào là NPC không?"
Lời của anh ta khiến Nhạc Suất nhớ ra, gã dùng ánh mắt thăm dò ý kiến của đồng đội, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, gã bèn tiến qua đó, rón rén mở hé ra một khe cửa to cỡ bàn tay.
Bên ngoài có năm người, cả thảy mặc một màu đen tuyền, người gõ cửa là người trông ôn hòa nhất trong số đó, thấy người mở cửa là Nhạc Suất, trong đôi mắt dịu dàng lóe lên sự ngạc nhiên, nhưng rồi lại mau chóng nở nụ cười thân thiện: "Điểm lưu trữ này chỉ dành cho một đội, có thể nhường cơ hội này cho chúng tôi không?"
Nhạc Suất cũng tươi cười đáp lại: "Tôi suy nghĩ đã."
Sau đó đóng cửa "rầm" một cái, vội vàng quay đầu, hét to ba từ: "Đội Ngũ Hắc!!!"
Bốn người đồng đội mặt mũi tái mét.
Úy Thiên Hàng: "... Đệch!"
Đào A Nam: "Lại là bọn họ à?"
Quý Nhất Minh: "Khó khăn lắm tôi mới vào được một đội lạ để quay lại ải này, không muốn lại bị đá ra đâu..."
Tô Minh Triển: "Chậc, lành ít dữ nhiều."
Mặc dù tâm trạng mỗi người một khác, nhưng động tác của bốn người lại giống nhau bất ngờ -- bật dậy bằng tốc độ nhanh nhất, lao về phía cửa trợ giúp đội trưởng!
Trong vài giây ngắn ngủi, năm người đã tập hợp ở cửa, Nhạc Suất đột nhiên mở tung cửa ra, bốn người đồng đội mỗi người mở một công cụ tấn công, đồng loạt ném ra ngoài hành lang!
Năm người mặc đồ đen không trốn cũng không tránh, vẫn bình tĩnh đứng nguyên tại chỗ, các công cụ lao về phía bọn họ ngay lập tức hóa thành từng giọt mưa tí tách.
Đội quân nhà Nhạc kinh hãi, thế nhưng họ còn chưa kịp nhìn ra đối phương sử dụng công cụ phòng thủ gì thì trong tai đã vang lên âm thanh của Cú --
[Cú: Có người sử dụng với cậu nha ~~]
Cả thế giới bỗng chìm vào im lặng.
Năm người không thể động đậy được, hai tai cứ như bị nút lại vậy, chẳng thể nghe thấy bất cứ một âm thanh nào cả. Sau đó, một tiếng ù lướt qua dây thần kinh trong tai, rồi đột nhiên bên tai vang lên tiếng hát véo von của dàn hợp xướng thiếu nhi...
Cảnh vật trước mắt năm người, bất kể là hành lang, nhóm Ngũ Hắc, hay là ánh nến, đều dần dần mất đi màu sắc, cuối cùng biến thành một màu trắng tinh.
[Cú: Cục cưng ~ Nghỉ sớm chút nhé, đưa cậu về nhà nè.]
Năm người trong phòng biến mất, người đàn ông dịu dàng gõ cửa ban nãy tiến vào đầu tiên, theo sau là bốn người còn lại.
Đi cuối cùng là một người đàn ông có gương mặt vô cùng sắc nét, trông cực kì lạnh lùng, từ hàng lông mày toát lên cảm giác lạnh lẽo khó nói thành lời, cùng áp lực vô hình mang tên "người lạ chớ đến gần" như thể trời cho.
Anh ta vào cửa cuối cùng, nhưng bốn người đi trước rất tự nhiên mà chia thành hai hàng trái phái, để chừa một lối đi thẳng đến trước bức tranh của đức mẹ.
Người đàn ông bước đến trước bức tranh, nhưng dường như chẳng hề có ý định thưởng thức, ngồi xuống giữa băng ghế dài.
Anh chàng dịu dàng và ba người còn lại cũng lần lượt ngồi xuống băng ghế phía sau lưng anh ta.
Dường như nhớ ra điều gì, người đàn ông quay đầu hỏi chàng trai dịu dàng gõ cửa ban nãy: "Nhóm Ngũ Hắc... là cái gì?"
Anh chàng nghĩ một hồi, cười đáp: "Có lẽ là
đang khen đồng phục của chúng ta."
Người đàn ông khẽ chau mày, dường như không hài lòng lắm với đáp án này.
Chàng trai dịu dàng lập tức nghiêm mặt, không đùa cợt nữa: "Lần trước chúng ta đã gặp họ ở ải này, chắc hẳn là sau lần đó họ mới đặt biệt danh cho chúng ta."
Người đàn ông không có chút ấn tượng nào về việc này, nhưng vẫn đưa ra chỉ thị: "Lần sau nếu gặp lại, cậu nói tên của mình cho họ trước rồi hẵng tiến hành những việc khác."
"Rõ." Anh chàng hiểu rằng sếp mình không thích cái tên mà đối phương đặt, nhất định phải thay bằng tên của mình.
Nhưng nhóm Ngũ Hắc rõ ràng nghe rất khí thế mà, rốt cuộc sếp không hài lòng chỗ nào cơ chứ!