Chương 51: Biệt thự
Huống Kim Hâm: "Ủa sao lại gọi cho em món thanh đạm quá vậy, em muốn ăn thịt cơ!"
Tiền Ngải: "Lơ nga lơ ngơ để người ta hại cho rớt vào bể rượu, mới vừa tỉnh lại nữa chứ, tước quyền chọn món."
Huống Kim Hâm: "..."
Các món đặc sản Sơn Đông bày đầy hai cái bàn vuông, một bên là khu vực live stream của Lão Tiền, Huống Kim Hâm ngồi khuất sau ống kính, thưởng thức suất ăn người bệnh đủ cơm đủ rau không dầu mỡ của mình; bàn kia là khu vực của các đồng chí trong ban lãnh đạo đội ngũ, Từ Vọng một tay chống má, nhìn Ngô Sênh trước mặt mình một cách đầy tuyệt vọng.
"Gừng."
Quân sư Ngô đang chuẩn bị gắp đồ ăn nghe vậy thì dừng đũa: "Ờ?"
Từ Vọng thở dài: "Tôi bảo là cái miếng cậu mới ăn á, nó là gừng."
Ngô Sênh cau mày nghĩ lại một lúc, lấy làm tức tối lắm: "Giống thịt gà dữ luôn, thuật dịch dung(*) đẳng cấp đấy."
(*thuật dịch dung: là một bí thuật thường xuất hiện trong các bộ truyện cổ trang kiếm hiệp, các nhân vật sẽ dùng thuật này để đổi mặt mình thành một khuôn mặt khác, ở đây quân sư nhà ta dùng để miêu tả việc miếng gừng "ngụy trang" giống miếng thịt gà quá. =))))
"Nhìn không ra thì thôi chứ cậu ăn vào mồm rồi mà vẫn không biết à!" Từ Vọng sụp đổ, "Thế suốt cả chiều này tâm hồn cậu đã treo ngược lên cái cành cây nào rồi?"
Ngô Sênh thôi không giỡn nữa, nghiêm túc hẳn lên: "Có hai chuyện."
Từ Vọng không ngờ lại bàn đến chuyện chính sự thật, vội vàng ngồi ngay ngắn lại, ngoan như một học sinh ba tốt thứ thiệt: "Nói nghe coi."
"Thứ nhất là về điểm lưu trữ." Ngô Sênh nói, "Nếu đã có nhiều hơn một điểm lưu trữ thì cũng có thể sẽ có tới ba hay bốn chỗ gì đó. Đội mình tìm được, đội Nhạc Suất tìm được, chẳng có nhẽ một đội mà nhìn cái biết ngay kinh nghiệm dồi dào như đội Trì Ánh Tuyết lại không tìm được?"
"Đừng bảo cậu định nhắc tôi là tối nay chúng ta vẫn còn phải đụng độ với bọn họ đấy nhé..." Đang dở bữa cơm mà phải nghe cái tin dữ thế này thì có khác gì bị trời đánh không.
"Nếu trận 3/23 ngày hôm qua cũng là lượt đầu của họ," Ngô Sênh gắp một miếng hoa hồi(*) đặt vào đĩa của đội trưởng cho phù hợp với bầu không khí của câu chuyện lúc bấy giờ, "Thế thì xác xuất hôm nay mọi người lại gặp nhau tay bắt mặt mừng, gần như là 100% luôn rồi."
(*hoa hồi: hay còn gọi là đại hồi, đại hồi hương hoặc bát giác hồi hương, là một loài cây gia vị có mùi thơm, có nguồn gốc từ Trung Quốc và phía Đông Bắc Việt Nam. Các quả hình sao được thu hoạch ngay trước khi chín, được sử dụng rộng rãi trong ẩm thực Trung Hoa. Đây cũng là một thành phần của ngũ vị hương truyền thống và được sử dụng để nấu nước dùng cho món phở của người Việt Nam.)
Từ Vọng nhìn miếng hoa hồi nọ, cứ thấy như nó đang thò hai cánh tay gầy nhẳng ra để giữ bộ tay cầm điều khiển từ xa, cười hềnh hệch vào mặt mình như ác quỷ vậy.
"Còn chuyện thứ hai là..." Ngô Sênh nói tiếp.
Từ Vọng ngẩng phắt đầu lên nhìn anh.
Ngô Sênh: "Viên Tử."
Từ Vọng: "..."
Viên Tử với điểm lưu trữ, xin hỏi hai chuyện này thì có khác quái gì nhau ạ =_=
"Hoặc nói đúng ra là vầy," Dường như thấy được sự câm nín của Từ Vọng, Ngô Sênh bèn đổi cách diễn đạt khác, "NPC, tôi đang nghĩ về NPC trong "Cú"."
Cái này thì Từ Vọng thấy hứng thú rồi đấy: "Cậu nghĩ sao?"
"Cậu còn nhớ các nhân viên mặt đất ở sân bay ải 2/23 không?" Ngô Sênh hỏi.
"Tất nhiên," Từ Vọng có muốn cũng chẳng quên được ấy chứ, "Quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mỗi mấy câu đấy, hỏi đến chuyện khác cái là trưng luôn bộ mặt ngây như phỗng ra mà nhìn cậu, nhất là cái người làm thủ tục lên máy bay cho mình ý, giọng điệu nói chuyện còn không giống con người luôn, nghe siêu máy móc, đã thế lại còn lầm lầm lì lì."
"Ừ," Ngô Sênh cũng thấy thế, "Nhưng mấy hành khách trên máy bay thì lại khác hẳn, Hứa Nhị Linh, Thẩm Nhất Tứ, ai nấy cũng giống y như thật."
Từ Vọng nói: "Ải này cũng thế, Đinh Tiểu Xa, suốt từ đầu tới cuối tôi còn quên tiệt mất chuyện cậu ta là NPC, rồi cả Viên Tử nữa, dù biết rõ cậu ta là một điểm lưu trữ nhưng tôi vẫn thấy đấy là người thật, có sinh mạng thật ấy."
"Là vậy đó," Ngô Sênh nhìn về phía Từ Vọng, ánh mắt sáng rực, "Mức độ phức tạp của các NPC trong "Cú" ấy, rõ là có sự khác biệt."
Từ Vọng đã nhận được ánh mắt rực lửa, song vẫn không tiếp được những kiến thức đi kèm, vội hỏi: "Cậu nói kiểu đơn giản dễ hiểu hơn tí được không?"
Ngô Sênh: "Được thôi. Giả sử nhé, nếu như mỗi một NPC đều được lập trình riêng biệt..."
Từ Vọng: "..."
Cậu vẫn nên cố gắng tự hiểu thì hơn TAT
Ngô Sênh: "Vậy thì NPC càng giống thật, cách lập trình chắc chắn sẽ càng phức tạp hơn, và logic vận hành của cách lập trình này buộc phải có xu hướng mô phỏng gần với bộ não con người nhất, như thế chúng mới có thể đối đáp với mình tự nhiên đến vậy."
"AI á hả?" Từ Vọng nghe kiểu gì cũng thấy nguyên mớ bòng bong loạn xì ngậu kia suy cho cùng thì chỉ gói gọn trong hai chữ này.
(*AI: hay trí tuệ nhân tạo, đôi khi còn được gọi là trí thông minh nhân tạo, thường được sử dụng để mô tả các máy móc (hoặc máy tính) bắt chước các chức năng "nhận thức" mà con người liên kết với tâm trí con người, như "học tập" và "giải quyết vấn đề".)
"Đại loại vậy." Ngô Sênh cũng chưa thể đưa ra kết luận cuối cùng được, chỉ là sự xuất hiện của Viên Tử đã khiến anh phải bắt đầu suy nghĩ một cách nghiêm túc về vấn đề này.
Từ Vọng suy nghĩ cả buổi trời, lắc đầu bảo: "Cách lập trình có cao siêu cỡ nào đi chăng nữa thì NPC cũng vẫn là NPC, Đinh Tiểu Xa không hề thấy zombie ngày tận thế có gì không ổn, Viên Tử cũng hoàn toàn không hay biết rằng vẫn còn có những cửa ải khác, rất có thể là anh ta còn chẳng hiểu được ý nghĩa thật sự của việc lưu trữ nữa kìa, những lời thoại đó chỉ là cài đặt sẵn mà thôi."
"Vấn đề chính là ở chỗ đó!" Từ sâu trong đáy mắt Ngô Sênh chợt bùng lên một ngọn lửa quyết tâm phải làm Na Tra náo hải(*), không chịu bơi tự do giữa biển cả tri thức, sức cháy hừng hực, "Họ được lập trình xịn như thế, vậy mà lại chỉ được giao cho một lượng thông tin hết sức hạn hẹp, như thể siêu xe đua mà cứ luôn bị bắt chạy 20km/h vậy."
(*Na Tra náo hải: là sự tích Na Tra đại náo Long Cung, gϊếŧ chết Ngao Bính – Tam thái tử của Đông Hải Long Vương.)
Từ Vọng hơi ngả người tựa dần vào lưng ghế, tránh khỏi bị ngọn lửa ham học nướng cho chín thịt: "Hãy cứ mạnh dạn nói ra âm mưu của cậu đi nào."
Ngô Sênh khẽ nhếch mép, đằng sau nụ cười đầy kiềm chế là cả một tâm hồn đam mê nghiên cứu khoa học đã không thể nín nhịn thêm: "Nếu chúng ta cố tình truyền bá thêm thông tin ngoài lề cho những NPC này một cách có hệ thống thì sao?"
Từ Vọng: "..."
Ngày nào cũng bị ép phải đấu trí đấu dũng đã đủ làm người ta rệu rã từ trong ra ngoài rồi, đêm nay rất có thể còn phải đương đầu với đối thủ dữ dằn nữa, nhiêu đó thôi cũng khiến con đường phía trước đủ mịt mù rồi, ấy thế mà ngay lúc này, ngoài việc vượt ải, quân sư của cậu, ổng còn đòi dạy NPC làm người.
Cuộc sống này, cơ cực quá chừng TAT
...
Tiếng cú kêu vang lên giữa đêm, bốn người bạn bước vào vòng xoáy ánh tím, song lại không thấy cái cảm giác choáng váng quay cuồng của mọi ngày, dọc đường tựa như đi vào một con đường hầm xuyên không, thoắt cái đã quay về đến nhà vệ sinh của đại lý 4S.
Súng sấm sét, cưa máy, tua-vít, khẩu RPG chỉ còn lại có ba quả lựu đạn, các vũ khí đều trở về trong tay họ.
À phải rồi, còn có một cái dao cạo râu nữa.
Ngô Sênh trả súng phóng lựu lại cho Huống Kim Hâm, nhận lấy cái tua-vít về mình – tối qua là vì Huống Kim Hâm mới vừa ngất đi tỉnh lại, nhìn thì có vẻ không hề hấn gì, nhưng dùng đến RPG thì vẫn hơi quá sức; vả lại đã thấy được thực lực của zombie ở phía Bắc rồi, giờ anh càng không dám để cho Huống Kim Hâm cầm độc mỗi cái tua-vít nữa.
Đổi vũ khí xong, Ngô Sênh đi ngay vào gian buồng vệ sinh để tìm Viên Tử, chuẩn bị thực hiện buổi "giáo dục lý tưởng".
Từ Vọng đã phổ biến cho Tiền Ngải và Tiểu Huống về "ý tưởng sắc bén" nọ của quân sư Ngô, tuy rằng bọn họ đều cảm thấy việc nghiên cứu cách để mở mang đầu óc cho AI trong cái thế giới không gian ảo tưởng này cứ kì kì làm sao ấy, nhưng thực thà mà nói thì từ tận sâu trong đáy lòng họ cũng vẫn cứ nhen nhóm một sự háo hức lạ lùng.
Ai ngờ đâu, buồng vệ sinh trống huơ trống hoác.
"Nên lường trước rồi mới phải." Ngô Sênh ảo não.
Đến cả cách phân bố zombie còn thay đổi hằng ngày nữa là một NPC quan trọng như điểm lưu trữ.
"23 ải cơ mà, còn đầy cơ hội, cậu cứ lo viết giáo án cho tốt đi." Từ Vọng tay thì vỗ vai quân sư nhà mình, trong lòng thì âm thầm thắp lên ngọn nến "học hành chăm chỉ, ngày ngày tiến lên" thay cho những NPC mà họ sắp sửa gặp gỡ trên chặng đường phía trước.
Viên Tử thì không còn ở trong nhà vệ sinh nữa, nhưng sảnh lớn dưới nhà thì lại có thêm đến mấy chiếc xe hơi, rồi cả một nhân viên bán hàng đang run như cầy sấy trốn trong phòng tài vụ nữa.
Đến tận lúc bấy giờ, bốn người bạn mới thực sự lĩnh hội được cái nhiệm màu của việc lưu trữ dữ liệu ở đây.
Hôm qua, tiếp đón bọn họ là một cái đại lý 4S đã bị các đội khác khoắng sạch sành sanh, chỉ còn có một con xe, nhân viên bán hàng thì chẳng thấy tăm hơi.
Hôm nay, nhóm họ đi trước đón đầu, muốn loại xe nào có kiểu xe đó, tha hồ lựa!
Họ cũng không dè dặt khách sáo gì, chọn luôn con SUV 7 chỗ hạng sang cỡ lớn, vừa rộng rãi lại vừa bền nhất.
Chờ đồng đội ổn định chỗ ngồi xong xuôi, Ngô Sênh cho xe khởi động, chiếc SUV rời khỏi đại lý 4S, tiến vào con đường cái rộng thênh thang, bấy giờ mới bắt đầu tăng tốc, phá gió lao đi, khí thế mạnh mẽ không gì cản được, tựa như bá chủ một phương!
Quân sư Ngô cuối cùng cũng hiểu được niềm vui của chàng mười ba trên đường đua.
Trong chớp mắt, họ đã lại về đến cây cầu cạn, men theo bản đồ, rẽ hướng Tây.
Lần này dọc đường không gặp phải hiểm nguy trở ngại gì, bọn họ thuận lợi xuống khỏi cầu cạn, lại đi ngang qua bảo tàng mỹ thuật, trừ việc hất bay vài con zombie thì cũng không chạm trán với đồng nghiệp nào.
"Mười phút nữa là tới bệnh viện rồi." Ngô Sênh đã thuộc nằm lòng cả tấm bản đồ.
"Mới có 00:37," Tiền Ngải nhìn liếc qua điện thoại, "Hôm nay mình thuận lợi quá nhỉ... Sao tôi thấy hoang mang dữ vậy trời..."
"Chỗ mình lưu trữ dữ liệu có vị trí đẹp quá mà," Huống Kim Hâm trước giờ thích đón nhận những điều may mắn, cứ nghi này nghi nọ mãi làm chi cho mệt, "Vừa vào cái là có xe, ra khỏi tiệm 4S cái lại lên ngay đến cầu cạn, chắc chắn là chạy trước tất cả các đội khác rồi."
Từ Vọng cũng đồng tình với cách nghĩ này: "Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, các đội ở phía Nam vẫn chưa kịp qua sông, các đội ở phía Bắc thì cũng chưa chắc đã có điều kiện thuận lợi như ta."
"Đội Nhạc Suất thì sao? Còn cả mấy gã ở khu công viên giải trí nữa..." Kể từ lúc nhận được lời nhắc nhở "đêm nay có thể sẽ lại gặp nhau tay bắt mặt mừng", Tiền Ngải vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, kí ức còn tách biệt rõ ràng nữa là đằng khác, gã không muốn gặp lại đội Nhạc Suất, cũng chẳng phải vì tình bạn hay gì, chủ yếu là muốn tránh khỏi nguy cơ phải chiến đấu thôi, nhưng với đội Trì Ánh Tuyết thì ngược lại, gã chỉ hận không thể gặp lại họ ngay lập tức.
"Điểm lưu trữ của họ ở chỗ khác," Ngô Sênh nói, "Dù có muốn đến bệnh viện thì cũng sẽ có chênh lệch về thời gian với đội mình, dọc đường không gặp nhau cũng là chuyện bình thường."
Ngô Sênh dùng từ "chênh lệch về thời gian", không nói rõ ràng là "ai trước ai sau".
Từ Vọng nghe ra được đầu mối: "Cậu thấy chưa biết chừng họ còn nhanh hơn chúng ta?"
Ngô Sênh đáp: "Đoạn đường từ rạp chiếu phim Ánh Dương tới bệnh viện cũng ngang ngửa với chỗ chúng ta, nếu đội của Nhạc Suất tìm được xe rồi mới lưu trữ thì hôm nay họ cũng có thể đi như đội mình, cứ thế lái xe lên đường thôi."
"Nếu đội Trì Ánh Tuyết cũng đã lưu dữ liệu, có khi điểm lưu trữ còn gần hơn nữa." Từ Vọng bình tĩnh lại, hành trình quá mức thuận lợi khiến cậu bất giác lạc quan hơn hẳn, quên béng mất nguy cơ rình rập mới là trạng thái thông thường trong "Cú".
"Trong bệnh viên rất có thể đã có đến mấy đội nữa rồi," Huống Kim Hâm công nhận nỗi lo của đội trưởng và quân sư trước, rồi mới quay ngoắt câu chuyện qua một hướng khác, "Nhưng cũng có thể là vẫn chưa có ai hết, đang đợi mình đến á!"
Từ Vọng mỉm cười, cậu thích nhất một mặt trời nhỏ tràn đầy năng lượng tích cực như thế này: "Mong là được như em nói."
Mười phút sau, họ quả nhiên đã tới được điểm đến.
Đón chờ họ là một căn biệt thự kiểu Âu, hàng rào sắt được điêu khắc tinh tế quây lấy khoảnh sân trước, trước cổng bu đầy những zombie, cánh cổng cao hơn hai mét với hoa văn chạm rỗng nay đã bị xô đẩy dữ đến mức đang lung lay chực đổ.
"Này là... bệnh viện á?" Tiền Ngải từ hàng ghế sau nhoài người lên trước, nhích sát đến gần lớp kính chắn gió để nhìn cho rõ, "Trang hoàng kiểu này có hơi lố quá không vậy?"
"Không phải," Ngô Sênh nói, "Bệnh viện nằm ở phía sau tòa biệt thự này."
Được nhắc nhở như thế, các đồng đội mới để ý thấy một góc kí hiệu chữ thập đỏ lấp ló lộ ra sau nóc nhà biệt thự.
Căn biệt thư này che khuất hoàn toàn cả cái bệnh viện, nếu trên đỉnh mà không nhô ra một tí thế kia thì khó lòng mà biết được.
"Trên bản đồ không thấy có căn biệt thư này," Ngô Sênh suy nghĩ sơ sơ rồi bảo, "Chắc cũng giống cái công viên giải trí trên đảo kia, đều là địa điểm ẩn."
Tiền Ngải rầu rĩ, vụ này cũng từa tựa như kiểu đồ ăn đã ship đến tận nơi mới nhận ra là không có đũa, muốn ăn lắm rồi nhưng vẫn cứ phải đợi vậy: "Cái thứ này chắn ngay trước bệnh viện, tính sao giờ?"
"Xông vô." Từ Vọng tháo dây an toàn.
Tòa biệt thự này chặn đứng 200m cuối cùng trên đường tới bệnh viện, bất kể là đội nào, tới từ hướng nào, cũng không có sự lựa chọn khác, hoặc là vượt qua biệt thự, hoặc là bỏ cuộc.
Đội trưởng đề ra phương hướng chiến lược, quân sư dĩ nhiên cũng phải bắt đầu xây dựng chiến thuật rồi: "Điệu hổ ly sơn, xông vào hang hổ, quan sát xung quanh, tùy cơ hành động."
Thế rồi đội trưởng lại xét duyệt + phân công: "OK. Tiểu Huống, lát em cho nổ một trái lựu đạn ở phía sau, đợi cho zombie trước cổng đều bị dụ đi cả rồi, chúng ta sẽ mau chóng vào trong, để xem tình hình trong đó ra sao rồi tùy cơ ứng biến."
Huống Kim Hâm: "Sao lại phải cho nổ ở phía sau ạ?"
Từ Vọng: "Nếu trong biệt thự có người thì vụ nổ ở gần quá sẽ khiến họ cảnh giác, cho nổ xa xa ra một chút thì sẽ tiện cho mình đột nhập hơn."
Tiền Ngải: "Sao cậu hiểu ra được nhiều thứ quá vậy, có bốn chữ cụt lủn mà..."
Nửa phút sau, 00:50 theo giờ Bắc Kinh, 18:50 theo giờ Cú.
Xe SUV tấp vào bên lề đường, núp mình dưới tán cây sum suê tươi tốt.
Một trái lựu đạn vọt ra từ ô cửa hàng ghế sau, dưới tia nắng cuối buổi chiều tà, bung nổ rực rỡ khắp trời.
Đám zombie chen chúc chật cứng trước cánh cổng chạm rỗng hoa lệ bỗng dưng im lặng, giây sau đó, mấy con zombie đứng ở ngoài cùng của vòng vây quay người đi trước, lao đến chỗ lựu đạn nổ, đám zombie phía sau cũng ầm ầm tản ra, biến thành một luồng sóng mới điên cuồng xông về hướng ngược lại, như một bầy châu chấu chạy nạn.
Ngay lúc con zombie cuối cùng chạy băng qua đường lớn, Từ Vọng lập tức hô: "Xuống xe!"
Bốn người cấp tốc rời xe SUV, khom lưng đi men theo vệ đường, mau chóng tới gần biệt thự dưới sự che chở của bóng cây, thoắt cái đã đến trước cổng.
Cánh cổng bị zombie tàn phá hồi lâu đã bị mở đến nửa chừng rồi, nếu không có quả lựu đạn kia của họ, tám chín phần mười là biệt thự giờ này đã thất thủ hẳn rồi.
Bốn người nhanh nhẹn lách qua cổng lớn, Ngô Sênh bọc hậu, khép tạm cánh cổng lại.
Bước qua cổng vườn, sừng sững ngay trước mặt họ là cửa chính căn biệt thự, mà nay cánh cửa gỗ nặng trịch đang rộng mở, hành lang dài tít tắp, không thấy rõ khung cảnh ở đầu bên kia, song vẫn nghe thấy tiếng đánh lộn vọng ra từ bên trong.
Quả nhiên đã có người tới đây trước họ.
Từ Vọng mới vừa nghĩ như vậy, cánh tay đã đột nhiên vang lên một tiếng "Ding --".
Các đồng đội còn lại cũng thế.