Chương 19: Khoang phổ thông
Chính vào lúc Ngô Sênh, Tiền Ngải cùng sư tử đang "chăm chú thâm tình" nhìn nhau, bầu trời bên ngoài cửa sổ bỗng nhiên đen kịt. Bóng tối kéo đến quá đột ngột, như thể ngoài đó có ai dùng vải đen trùm lên cả chiếc máy bay vậy.
Biến cố này khiến Ngô Sênh không kịp đề phòng, nhất thời hoảng loạn, bất chợt, một cơn gió ập đến trước mặt.
"Cẩn thận --"
Không đợi anh kịp phản ứng lại, cả cơ thể đã bị Tiền Ngải đè vào ghế ngồi, cùng lúc ấy, trên đỉnh đầu có thứ gì sột soạt lướt qua, lại "phịch" một tiếng đáp xuống chỗ ngay gần đó!
Đèn trong khoang máy bay thoắt cái sáng rực!
Vượt qua Tiền Ngải, Ngô Sênh nhìn thấy con sư tử vừa đáp xuống lối đi, chỉ cần chậm một giây nữa thôi, lúc này hẳn anh đã nằm dưới móng vuốt của nó!
Thế nhưng giờ phút này, khoảng cách giữa nó và hai người cũng chỉ có một bước!
"Grào --"
Sư tử vồ trượt một phát bèn gầm lên đầy tức giận, thân mình nó hơi cong lại, lát sau đã như tia chớp rạch trời, sắc bén lao tới!
Lần này nó ngạo nghễ trên cao, mà Ngô Sênh với Tiền Ngải lại đang kẹt dưới khe ghế, nhìn thế nào cũng chẳng tìm ra khả năng may mắn thoát nạn!
Vậy mà ngoài dự liệu của Ngô Sênh, Tiền Ngải trước giờ coi giữ mạng là quan trọng nhất, lúc này mặc dù trên mặt hiện rõ sợ hãi, nhưng không hề tuyệt vọng, ngược lại trong mắt còn có sự kiên quyết liều chết một phen --
"Mì biang biang!!!"
Trong lòng Ngô Sênh run rẩy, đã đến bên bờ vực sống chết rồi cậu còn kể tên món ăn?! Nhưng bộ não luôn luôn trong trạng thái cao tốc không ngừng nghỉ vào khoảnh khắc nghe đến ba chữ này đã tự động chuyển thành hình ảnh một bát "mì cạp quần Thiểm Tây(*)" nóng hôi hổi.
(*mì cạp quần Thiểm Tây: hay còn gọi là mì biang biang, gọi là "cạp quần" vì sợi mì to bản, gọi là "biang biang" vì trong quá trình chế biến sẽ phát ra âm thanh "biang biang" rất đặc trưng, là một món ăn rất nổi tiếng có nguồn gốc từ tỉnh Thiểm Tây.)
Hình ảnh cụ thể rõ nét như vậy là nhớ phúc của Huống Kim Hâm -- buổi tối khi ba người ăn cơm tại quán nhỏ gần nhà khách, Huống Kim Hâm cầm thực đơn sơ sài trên tay, vừa nhìn đã trúng phải cái tên đặc biệt nhất này.
Khoan đã.
Ngô Sênh cắt ngang trí tưởng tượng của bản thân, dường như đã hơi ngộ ra rồi. Đó giờ anh vẫn luôn định hình tư duy rằng "Công cụ đều chỉ dùng được một lần", nhưng với tình hình trước mắt, "Lời vàng ý ngọc" của Tiền Ngải còn chưa dùng hết?!
Như thể xác minh suy luận của anh, tiếng hét của Tiền Ngải vừa dứt, phía trên ghế ngồi đã xuất hiện ba chữ Hán lập thể làm bằng gỗ! Trừ chữ "Diện(*)" ra, hai chữ còn lại giống y hệt nhau, nhiều nét đến mức khiến người ta dựng hết cả lông tơ, thay vì nói là giống chữ, thì càng giống như một miếng gỗ lớn được điêu khắc hoa văn phức tạp, mà hoa văn này vô cùng chi chít, thậm chí không còn cảm giác chạm trổ nữa, hoàn toàn là một tấm giáp mối rồi!
(*chữ Diện: 面, vừa có nghĩa là mì, vừa có nghĩa là khuôn mặt.)
Trong chớp nhoáng, ba chữ lớn đang rớt xuống với tốc độ cực nhanh đã chiếm được ưu thế 1/1000 giây trong cuộc tranh bá cùng mãnh thú, nhanh hơn một bước che lấp phía trên ghế ngồi, sư tử lao tới sau đâm sầm vào ba chữ lớn xếp hàng ngay ngắn mà kín kẽ, phát ra một tiếng "rầm" vang vọng, vuốt sau trực tiếp đạp vỡ "Diện", mà vuốt trước bất kể thế nào cũng không làm gì được hai chữ "biang"!
Không phải do sư tử vô dụng, mà quả thật chữ này BUG quá chừng! Nét thì nhiều, lại đan xen chặt chẽ, tra trong từ điển còn không có, nhưng dùng làm lá chắn thì tuyệt đối là "một chữ chọi ba", ba chữ đó còn không chữ nào được dưới mười lăm nét bút kìa. Theo như ông chủ quán nói, muốn viết "biang"? Nào, học thuộc khẩu quyết đi --
Một chấm vút lên trời, Hoàng Hà hai dòng lượn, chữ Bát há to mồm, chữ Ngôn tiến vào trong, cậu ngoáy một cái, tôi ngoáy một cái, cậu lôi thôi, tôi dài dòng, ở giữa kẹp một Mã đại vương, Tâm nằm đáy Nguyệt nằm bên, chừa một móc còn treo kẹo vừng, đẩy cái xe đi khắp Hàm Dương.
(*nghe đồn đây là chữ Biang, gọi là nghe đồn vì cho đến bây giờ đây cũng mới chỉ là giả thuyết thôi, nhưng mọi người thường hay dùng chữ này.)
Ngô Sênh: "Tôi đếm một hai ba, cả tấm gỗ lẫn sư tử, chúng ta cùng lật đổ."
Tiền Ngải: "Sau đó thì sao?"
Ngô Sênh: "Chạy vào khoang phổ thông."
Tiền Ngải: "Tôi thích phương án này."
Năm phút trước, khoang phổ thông.
Vợ thì khóc, con thì kêu, hành lí thi nhau rớt xuống đây; bóng thì bay, tiếp viên chạy, cả một rương tiền hóa thành tro.
Từ Vọng dựa vào ý chí mạnh mẽ cùng tố chất tâm lí để tám đến hàng Phượng Ngũ Tứ (54), Hoa Ngũ Ngũ (55), cuối cùng cũng cảm thấy cả cơ thể hoàn toàn bị khoét rỗng. Mau miệng có thể hỏi ra ngựa vàng? Dù sao thì cậu cũng chưa hỏi ra được, cậu chỉ cảm thấy mệt đến mức thận cũng sắp hư rồi.
"Cậu sao thế?" Phượng Ngũ Tứ đang thao thao bất tuyệt đến một nửa chợt dừng lại, hơi hơi lo lắng nhìn Từ Vọng, "Có phải cậu cảm thấy tôi có chút kỳ lạ phải không?"
Từ Vọng kiệt sức thở dài một hơi, cố gắng vẽ ra nụ cười, xoa xoa tay: "Nào có."
Phượng Ngũ Tứ cúi đầu, cao giọng nói: "Mọi người đều cảm thấy bay ban ngày thì chỉ số an toàn sẽ cao hơn, nhưng tôi cứ thích chuyến bay mắt đỏ(*) đấy."
(*chuyến bay mắt đỏ: bay đêm, đã chú thích ở chương Giới thiệu.)
Chuyến bay mắt đỏ, tức chuyến bay vào ban đêm, bởi hành khách rất khó để có thể nghỉ ngơi thoải mái trên máy bay, sau khi hạ cánh rất nhiều người vì buồn ngủ mà hai mắt đỏ bừng, vậy nên mới có tên này -- Từ Vọng ban nãy đã được vị hành khách này bổ túc kiến thức.
"Thanh niên văn nghệ các cậu cứ thích theo đuổi dăm ba cái feel, cái cảm giác nghi thức vớ vẩn vô thực ấy," Chẳng đợi Từ Vọng lên tiếng, Hoa Ngũ Ngũ ngồi cạnh Phượng Ngũ Tứ đã chen miệng vào, gia nhập cuộc trò chuyện vô cùng tự nhiên, "Mỗi việc ngồi máy bay, bay ban ngày hay ban đêm có gì khác nhau, cũng có phải cậu lái đâu."
Đây là một nam thanh niên vô cùng thân thiết nhiệt tình, dáng gầy chân dài, ăn mặc rất Tây, tóc nhuộm màu muối tiêu, ngũ quan thanh tú đẹp đẽ, khiến người khác không dưng có cảm giác muốn che chở bảo vệ.
Với tiền đề là cậu ta đừng mở mồm nói chuyện.
Thế nhưng "Im lặng là vàng" đối với vị này mà nói thật sự quá khó khăn rồi, Từ Vọng và Phượng Ngũ Tứ tổng cộng mới nói chuyện chưa được hai phút đồng hồ, cậu ta chen ngang không dưới năm lần, mỗi lần đều vô cùng thuận đường mà kéo chủ đề qua, rẽ vào "mạch truyện" của bản thân tự nhiên như mây trôi nước chảy.
Cơ mà Từ Vọng thật lòng không muốn nói chuyện thêm với bạn nam nhiều chuyện này đâu!
"Học tập tôi này, theo đuổi những thứ thực tế, mắt thấy tay sờ được ấy," Có lẽ là sự lạnh nhạt của Từ Vọng ở mấy lần trước đã có tác dụng, lần này Hoa Ngũ Ngũ không tìm cậu nữa, chuyển sang dùng "nhân sinh quan" của bản thân đầu độc Phượng Ngũ Tứ, "Sinh mệnh của con người quan trọng không phải độ dài, mà là độ rộng, khi bạn quay đầu nhìn lại, sẽ không vì một màu trắng xóa mà hối hận, cũng sẽ không vì khô khan nhạt nhẽo mà xấu hổ, như vậy, vào lúc sắp gần đất xa trời bạn có thể nói, toàn bộ sinh mệnh cũng sức lực của tôi, đều đã cống hiến cho sự nghiệp tráng lệ nhất thế giới rồi!"
Lúc trước Phượng Ngũ Tứ vẫn luôn co người, đây là lần đầu tiên ngẩng đầu, đối diện với Hoa Ngũ Ngũ, trong mắt ánh lên tia sáng mong chờ: "Sự, sự nghiệp gì?"
Hoa Ngũ Ngũ xáp lại gần cậu, từng câu từng chữ, vô cùng trịnh trọng: "Thanh, sắc, khuyển, mã(*)."
(*thanh sắc khuyển mã: tiệc tùng, gái gú, nuôi chó, cưỡi ngựa, ý chỉ những thú vui đàng điếm, xáƈ ŧɦịŧ.)
Phượng Ngũ Tứ: "..."
Từ Vọng ôm ngực, chính vào khoảnh khắc ban nãy, thế mà cậu lại dấy lên một tia hy vọng và mong đợi đối với tam quan của Hoa Ngũ Ngũ, không cần ai khác cả, chính cậu sẽ tự vả cậu!!
"Có điều tôi cũng không có tư cách nói cậu," Hoa Ngũ Ngũ đột nhiên chuyển lời, hơi ngẩng đầu lên, nhìn ánh đèn mà thở dài ngao ngán, "Tôi kể ra thì có vẻ náo nhiệt là thế, thực chất cũng chỉ là người khổng lồ trong trí óc, kẻ lùn tịt trong hành động. Hầy --" Cậu ta nhẹ nhàng thở ra, như thể đang nhả vòng khói tưởng tượng, "Tôi cũng muốn ở nơi ba vạn xích(1) trên cao này làm một trận tốc độ và kịch tính lắm chứ, đáng tiếc, một đóa hoa lê lạc trong mưa, liền chẳng tìm thấy hải đường mà ép(2)..."
(1: nguyên văn là英尺, tức bộ Anh (feet). 1 bộ Anh xấp xỉ 0.3m, cũng tương đương với 1 xích (khoảng 1/3m, đã chú thích ở chương 4), vì vậy chúng mình mạn phép dịch là xích cho hợp ngữ cảnh.
2: đoạn này tác giả chơi chữ từ câu thơ一朵梨花压海棠 (tạm dịch: Một đóa hoa lê áp hải đường), ý chỉ trâu già gặm cỏ non, hoa lê màu trắng đại diện cho người tóc bạc, hải đường màu đỏ đại diện cho người trẻ tuổi son sắc, "áp" lại có ý chỉ việc lên giường, nên thường được dùng để ví von những người đã cao tuổi còn ham lấy vợ trẻ.)
"Cậu vừa vừa phai phải thôi cho tôi nhờ!" Từ Vọng thực sự không thể nghe nổi nữa, toàn những thứ vớ va vớ vẩn gì thế này, không chỉ nội dung không lành mạnh, đến cả logic cũng không mạch lạc, "Rốt cuộc là cậu hiểu thật hay không hả, đến cả tôi chưa thử qua còn biết trong chuyện này tốc độ và kịch tính tỷ lệ nghịch với nhau!"
Hoa Ngũ Ngũ sững người, lát sau đột nhiên tỉnh ngộ, ánh mắt nhìn Từ Vọng sáng rỡ như sao, tựa như lúc này mới chân chính thấu hiểu được sự hòa quyện của sinh mệnh: "Ấy, cậu..."
Cậu ta hẳn là định khen Từ Vọng, nhưng một chữ "cậu" mới ra đến miệng, một đám hành khách la hét thất thanh đã ùa vào từ khoang thương gia.
Khoảng chừng mười mấy hai chục người, hồn xiêu phạch lạc mà chạy liền một mạch đến tận đuôi máy bay, tụ tập lại đó, trực tiếp vùi lấp Cao Đẹp Gầy Trắng trong vòng tròn tím cùng Huống Kim Hâm đang canh chừng bọn họ vào biển người, nhưng những hành khách đang hoảng loạn này chắc là chẳng hề chú ý tới mấy người này đâu, bởi vì từ đầu đến cuối họ đều vừa chạy vừa quay đầu, tới khi phía trước không còn đường liền tức tốc quay người lại, ánh mắt hoảng hốt nhìn chằm chằm đầu kia lối đi -- nơi tiếp giáp giữa khoang phổ thông và khoang thương gia.
Vị trí Từ Vọng đang đứng là ở giữa khoang phổ thông, lúc này cậu đang giữ nguyên tư thế nghiêng người nhường đường cho đám đông lao tới, nhìn những con người khủng hoảng ở phía đầu bên trái, lại nhìn nơi tiếp giáp hai khoang ở phía đầu bên phải, bất giác nuốt một ngụm nước bọt, có dự cảm không được tốt lành cho lắm.
Chính vào lúc sợi lông tơ cuối cùng của cậu dựng lên, bóng tối đột nhiên kéo tới.
Từ Vọng không dám động đậy, cố gắng giữ bình tĩnh đứng nguyên tại chỗ, trái tim lại đã nhảy tít lên tận cổ họng.
May mắn thay chỉ vài giây sau, trong khoang đã lại sáng đèn.
Ghế ngồi, hành khách, giá để hành lí, tất cả mọi thứ lại trở về rõ ràng dễ thấy, nhưng cảm giác đã hoàn toàn không còn giống như khoang máy bay sáng trưng trong ánh nắng ban ngày lúc trước nữa. Bên ngoài cửa sổ tối đen, tựa như màn đêm thăm thẳm, trong khoang có sáng thế nào đi chăng nữa cũng chỉ là ánh đèn, hơn nữa còn không phải sáng lắm, chỉ duy trì ở mức thấy được, xen lẫn sự tĩnh lặng và quỷ dị của ban đêm.
"Chuyến bay... mắt đỏ?" Phượng Ngũ Tứ bỗng dưng thì thào tự hỏi, mang theo sự không chắc chắn, cùng một tia mong đợi nho nhỏ.
Từ Vọng cạn lời nhìn đèn, cuối cùng cũng xâu chuỗi được tiền căn hậu quả, xoay người xoa xoa đầu Phượng Ngũ Tứ: "Chúc mừng, nguyện vọng của cậu thành thật rồi."
Sau khi đã trải qua đủ chuyện phiền não lúc trước, từ sâu thẳm nơi đáy lòng Từ Vọng cảm thấy nguyện vọng nho nhỏ này của Phượng Ngũ Tứ hoàn toàn có thể chấp nhận được, vừa không gây hỏa hoạn, lại không động tay chân, vợ chồng không gây gổ, hành lí không đập đầu, thực sự có thể xếp vào sân chơi trẻ em được rồi.
So với ở đây, cậu càng lo cho tình hình ở khoang thương gia kia.
Bao nhiều hành khách chạy qua như vậy, tất nhiên là đã xảy ra "chuyện lớn" gì rồi, mặc dù có Ngô Sênh ở đó khiến cậu yên tâm hơn, nhưng bất kể với thân phận đồng đội hay bạn học cũ, nghe thấy động tĩnh mà không đi qua xem thử, về tình về lý hình như đều...
"Grào grào grào --"
... Hay là thôi cậu không đi nữa!!!
"Từ Vọng, tránh ra --"
Bóng dáng Ngô Sênh xuất hiện cùng lúc với tiếng hét của anh, Từ Vọng không nghĩ nhiều thêm, theo bản năng tuân lệnh, dùng sức trắng trợn chen vào chỗ của Hoa Ngũ Ngũ.
Ngay khoảnh khắc cậu ngồi xuống ấy, Ngô Sênh và Tiền Ngải đã chạy vào khoang phổ thông, sau lưng chưa đầy một mét là một con sư tử đuổi sát không tha!
"Chuyện gì thế này --" Từ Vọng suy sụp, cậu phải xin lỗi tất cả hành khách của khoang phổ thông, so với "mạch truyện" này, hỉ nộ ai lạc của họ thật sự có thể coi là xã hội hòa bình!
Trong chớp mắt, Ngô Sênh và Tiền Ngải đã chạy đến giữa khoang phổ thông, sau một tiếng "Tránh" của Ngô Sênh, hai người như thể đã hẹn trước, một người hướng trái, một người hướng phải, tức tốc lao vào hàng ghế ngồi hai bên, nhường ra một con đường khang trang trên lối đi.
Cũng không biết là vô tình hay cố ý, Ngô Sênh lao đúng vào hàng của Từ Vọng, Từ Vọng dang rộng hai tay đón được anh, vừa mới ôm vững, còn chưa kịp cảm nhận thêm tí nào, Ngô Sênh đã ngẩng đầu, nhanh chóng nói: "Tra nam cắm sừng lại bị tiểu tam chơi tình một bay cho đội mũ xanh(*), tên tra nam khác phối hợp tình một bay với tiểu tam có bạn gái là ảo thuật gia của rạp xiếc."
(*đội mũ xanh: ý nghĩa tương tự như bị cắm sừng.)
Từ Vọng mơ hồ nhận ra Ngô Sênh chắc là đang trả lời câu hỏi lúc trước của cậu.
Nhưng --
"Đây là do cậu kích hoạt?"
"Tiền Ngải."
"... Khoang hạng nhất tổng cộng mới có vài người!!!"
"Có thể là cậu ấy công kích tập thể."