Chương 109: Thân phận
Hai nhóm người bước qua bậc cửa ngôi nhà cổ, tự giác chia ra đi về hai phía trái phải, tách bạch rõ ràng.
Nơi đây là sân trước của nhà cổ, không gian rộng kinh người, chỉ nhìn về một hướng thì không thấy hết được cả sân. Trong sân có trồng rất nhiều cây, có cây đã quắt khô, có cây thì ngã rạp, lại có cây vẫn đang vùng vẫy cố giữ chút sắc xanh cuối cùng, giữa những bóng cây là từng đốm lửa ma trơi màu xanh thẫm, thi thoảng còn có bóng ma lướt qua góc sân, khiến cho người ta rợn cả tóc gáy.
Đêm lạnh đến ghê người, yên ắng tĩnh mịch, cả căn nhà cổ hệt như một chiếc quan tài rỗng được đặt giữa đồng hoang, chờ đợi kẻ lạc đường.
Từ Vọng nhìn sang Ngô Sênh, Ngô Sênh khẽ hất đầu sang bên trái, Từ Vọng hiểu ý gật đầu mấy cái rồi nhìn về phía đội trưởng đội ngụy trang, hơi đảo mắt về bên trái, ý tứ hết sức rõ ràng -- Tụi tôi đi hướng này.
Đội trưởng đội ngụy trang hiểu ra ngay, bèn đánh cằm sang bên phải -- Vậy bọn tôi sẽ đi hướng này.
Cửa ải này cũng tương tự như trong khách sạn lâu đài cổ, nhiệm vụ của các đội chưa chắc đã dính dáng gì đến nhau. Khách sạn lâu đài cổ có các tuyến nhiệm vụ như tình cảm, hết hồn, giải đố,... để lựa chọn, cửa ải này thì còn phải chờ xem NPC ma quỷ đầu tiên mà các đội gặp được là ai, những con ma khác nhau sẽ đưa ra những nhiệm vụ hoàn toàn khác nhau cho mỗi đội.
Đồng thời, "bị lộ thân phận" là tử huyệt của ải này, nếu đi quá gần nhau thì một khi một đội bị phát hiện thân phận thật, ôm tâm lí chết chùm, chắc chắn sẽ lôi cả đội bên kia theo cùng.
Vì những tình huống kể trên, việc cố gắng tránh ra càng sớm càng tốt và không quấy rầy lẫn nhau đã trở thành nguyện vọng chung của cả hai đội.
Một đội rẽ trái, một đội rẽ phải, đi thêm một đoạn rồi ngoảnh đầu lần nữa là đã chẳng còn thấy rõ bóng lưng của đối phương.
Gió đêm lùa qua căn nhà cổ thênh thang, thế mà lại thực sự có cảm giác năm tháng vụt trôi, cảnh còn người mất...
Từ Vọng còn chưa kịp cảm thán cho trọn câu thì đã bị dây leo tóm người cốc cho một nhát vào trán, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ngay gương mặt bó tay toàn tập của Ngô Sênh.
"Người ta đã đi xa lắm rồi, đừng lưu luyến nữa."
"..." Đây đang cảnh giác đề phòng mà!
Vừa mới đảo ngược mắt lên vì Ngô Sênh, ngoảnh lại lần nữa, cậu đã trông thấy... cái đầu của Tiền Ngải.
Tim Từ Vọng đập hụt mất một nhịp.
Mấy giây sau, cậu mới hít một hơi thật sâu, khôi phục lại nhịp thở.
"Không ổn, Lão Tiền ạ," Từ Vọng đẩy cái đầu của đồng đội mình ra, "Sức sát thương của quả tạo hình này kinh quá, tránh xa tôi ra..."
Tiền Ngải ấm ức tủi thân, vừa định lên tiếng cho mình vài câu thì bỗng có người nhổ toẹt một ngụm nước bọt ở cách đó không xa.
"Phì!"
Tiếng động không lớn lắm nhưng rất rõ ràng, nhổ xong thì bắt đầu quay qua nhỏ giọng lầm bà lầm bầm, cũng chẳng nghe ra được nội dung, trong khuôn viên căn nhà cổ, âm thanh như thế trở nên rợn người kinh khủng khiếp.
Bốn người bạn chợt căng thẳng hẳn lên, không dám tùy ý động đậy, chậm rãi quay đầu về phía phát ra tiếng động, chỉ thấy có một người đàn ông trung niên áo quần rách rưới đang ngồi đếm tiền trên bậc cửa của cánh cửa hông dẫn vào ngôi nhà cổ. Vóc người nhỏ thó, lưng thì gù, chỉ duy có đôi mắt đang nhìn chăm chăm vào những tờ tiền trong tay là sáng ngời sáng rỡ.
Chọn NPC cũng chẳng bằng gặp NPC, bốn người bạn trao đổi ánh mắt với nhau, ừm, chính là vị này rồi.
"Chuẩn bị xong chưa?" Từ Vọng nhỏ giọng xác nhận lại lần cuối, "Chuẩn bị sẵn sàng rồi là phải lên luôn đấy."
Ngô Sênh nhẹ nhàng giơ cánh tay có dây leo tóm người cuốn vòng quanh lên, bình tĩnh đáp: "Không thành vấn đề."
Tiền Ngải lắc loạn cái đầu theo đủ hướng trên dưới trái phải: "Tràn đầy niềm tin."
Huống Kim Hâm vỗ một cái lên cánh tay không nghe lời trên đầu mình: "Lên luôn thôi, đội trưởng."
Từ Vọng gật đầu đầu, bước lên trước đầu tiên: "Đi."
[Gián điệp nhà ma, vòng thử thách thứ nhất -- Kiểm tra thân phận đầu vào!]
Bốn người chầm chậm tiến về phía trước, chẳng mấy chốc đã đi đến trước mặt quỷ đếm tiền, vai kề vai, những cái bóng liền nhau đổ ập xuống hệt như một bức tường.
Tiếc là người đàn ông trung niên nọ tập trung đếm tiền quá, chẳng cảm nhận được gì.
"..." Bốn người bạn kiên nhẫn chờ đợi.
Cuối cùng cũng đếm xong tờ tiền cuối cùng, quỷ đếm tiền hết sức hài lòng nhét hết vào túi, hân hoan thích chí nhổm người dậy, có vẻ như chuẩn bị quay vào nhà trong, ai dè vừa đứng lên thì mới phát hiện ra trước mặt mình tự dưng có thêm bốn người... À, ba người một đầu.
"Các cậu là ai?" Cơ thể người đàn ông trung niên nom rất đỗi bình thường bất chợt mờ nhòe đi một nửa, nét mặt cũng cảnh giác hẳn lên, khóe miệng banh rộng thêm vài phân về hai phía, để lộ hàm răng ố vàng nhọn hoắt.
Bốn người chỉ thấy có cơn gió u ám lướt qua sau lưng, lạnh thấu xương.
Nhưng ngoài mặt thì chẳng ai mảy may chột dạ.
"Chúng tôi là những cô hồn dã quỷ không có nơi nào để đi," Trong cái bình tĩnh của Từ Vọng còn mang theo xiết bao chân thành, giữa cái chân thành lại bộc lộ vẻ đáng thương tội nghiệp, "Muốn được nương thân ở đây."
"Cút đi cút đi," Quỷ đếm tiền xua tay với vẻ thiếu kiên nhẫn, "Ở đây đã lắm ma quỷ nhiều phiền phức lắm rồi, không có chỗ cho các người nữa đâu."
Ngô Sênh nhíu mày, dây leo trên người anh lập tức bò men theo mặt đất, lẳng lặng quấn lấy chân quỷ đếm tiền, tính ra oai phủ đầu một tí để thể hiện bọn họ không phải là đám quỷ lắt nhắt tầm thường mà cũng có thực lực đàng hoàng, nào ngờ còn chưa kịp dồn sức, dây leo tóm người đã đi xuyên thẳng qua mắt cá chân của con quỷ!
Dây leo tóm người không chạm được đến tên quỷ đếm tiền này!
Ngô Sênh mím chặt môi, cái lần phải lùi từ 8/23 về đây, họ chỉ lo thu thập thông tin về ải này là chính, chưa dùng đến công cụ, chẳng lẽ công cụ không có tác dụng với ma quỷ trong ải này?
"Bốp --"
Chẳng biết khúc tay trên đỉnh đầu Huống Kim Hâm đã bay đến đây từ bao giờ, nó vỗ cho một nhát thật mạnh, gạt phắt ngay cái tay vừa xua tới xua lui chẳng chút khiêm nhường của quỷ đếm tiền.
"Ông xem lại cái thái độ nói chuyện với đại ca của bọn này đi!" Huống Kim Hâm tỏ ra hung dữ.
Quỷ đếm tiền đang ôm bàn tay đau vì bị đánh: "..."
Từ Vọng, Ngô Sênh, Tiền Ngải: "..."
Dữ dằn mà dễ thương dữ thần, đúng là làm người ta không biết phải phản ứng ra sao.
Nhưng cũng nhờ có pha ra oai của Huống Kim Hâm mà thắc mắc ban nãy của Ngô Sênh đã được giải đáp ngay tức thì. Không phải là không thể dùng công cụ, chỉ là công cụ thông thường không có tác dụng gì với quỷ, chỉ có những công cụ mang tính chất yêu ma quỷ quái tương tự vậy thì mới chạm được vào ma quỷ.
Ngô Sênh còn đang nhìn nhận cả quá trình vượt qua trắc trở, quỷ đếm tiền lại như đã buông lỏng đề phòng phần nào vì cú đánh này, gã ta liếc mắt đánh giá bọn họ một lần nữa, thái độ nghiêm túc hơn chút đỉnh.
"Dạo này lắm người cứ đội lốt quỷ vào đây kiếm chuyện," Quỷ đếm tiền nói, "Đại ca đã phái tôi đứng canh ở đây, tôi phải canh cho nghiêm."
"Bớt bớt giùm đi," Cái đầu của Tiền Ngải cười khẩy một cái với gã quỷ, "Vừa rồi mà ông không thấy bọn này ở đây thì đã quay gót chuồn lẹ từ đời rồi, ông canh cửa như thế đấy à?"
"Các cậu có muốn vào đây không thì bảo?" Quỷ đếm tiền bị Tiền Ngải nói trúng tim đen thành ra hơi đuối lí, gã ta tức mình vặc lại.
"Tất nhiên là muốn rồi, không thì ai đứng đây lắm lời với ông làm gì." Chắc tạo hình đã góp phần củng cố sự tự tin trong Tiền Ngải, bây giờ gã cảm thấy mình đúng là quý tộc trong giới quỷ.
"Thế thì thành thật khai báo gốc gác của mình đi," Quỷ đếm tiền lần lượt nhìn cả bốn người, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, "Chết như thế nào, biết làm những gì, nếu là hạng vô tích sự thì đừng có mơ tưởng đến chuyện ăn chùa ở ké ở đây."
Tiền Ngải cạn lời: "Đã thành quỷ cả rồi, còn ăn được cái gì nữa?"
"Nến thờ thắp hương á," Quỷ đếm tiền bảo, "Vẫn hay có người đến châm nến ở ngọn núi phía sau..." Nói được nửa chừng, gã ta bỗng nhìn chằm chằm vào Tiền Ngải đầy nghi ngờ, "Đừng bảo là cậu còn không biết cả chuyện này đấy nhé?"
Tiền Ngải nghẹn họng, mãi lâu sau, nuốt đến vài ngụm nước bọt rồi mới giở giọng ngang phè phè: "Phải đấy, đúng là tôi không biết đấy, số tôi chẳng được ai yêu thương, không ai châm nến thắp hương cho tôi hết, ông đã vừa lòng chưa!"
Quỷ đếm tiền bị rống thẳng vào mặt thế tự dưng lại cảm thấy xấu hổ, trong cái xấu hổ còn không kìm được đôi chút đồng cảm: "À, không phải thế, tôi không cố ý chọc vào nỗi đau của cậu..."
"Thế tóm lại là cậu chết như nào?" Nói đến đây, quỷ đếm tiền thật sự đã có cảm giác muốn tâm sự dông dài với cái "đầu bay" trước mặt.
"Hầy --" Tiền Ngải vừa thở dài thườn thượt vừa liếc mắt nhìn sang những người bạn, ra hiệu với đồng đội, bậc thầy diễn xuất số 4 lên sóng trước đây.
"Người ta toàn cứ phải chết rồi mới thành quỷ, nhưng tôi thì không thế," Tiền Ngải đặt mông ngồi xuống bậc cửa, ánh mắt ấy, vẻ mặt ấy, cứ phải gọi là đau thương có thừa, "Lúc còn sống tôi đã là một con quỷ rồi, quỷ nghèo."
Từ Vọng, Ngô Sênh, Huống Kim Hâm: "..."
Tuy đã tập dượt trước về kịch bản nhân vật rồi, nhưng màn biểu diễn của đồng đội nhà mình vẫn làm họ cảm thấy phục sát đất.
"Ai hỏi cậu là quỷ gì đâu," Quỷ đếm tiền không mấy hài lòng, "Tôi đang hỏi cậu chết như thế nào cơ mà."
"Tôi đã là quỷ nghèo rồi, ông nói thử xem tôi chết như nào!" Tiền Ngải nhìn gã ta đầy phẫn nộ, "Nghèo đến chết á!"
Quỷ đếm tiền: "..."
"Tôi nghèo, lại còn ham cờ bạc, thua mất hết cả đồ đạc trong nhà," Cái đầu lơ lửng giữa không trung nhìn quỷ đếm tiền bằng đôi mắt đỏ hoe, giọng vừa khản đặc vừa nghẹn ngào, "Về sau hết sạch tiền rồi, vẫn muốn chơi, phải làm thế nào? Tôi bèn lấy tay mình ra cược, rồi chân tôi, cả người tôi --"
"Đám người đánh bạc với cậu bị điên rồi hay gì?" Quỷ đếm tiền vuốt mặt, đầy vẻ bế tắc, "Lấy cơ thể cậu thì được cái ích lợi quái gì!"
"Ông đừng để ý chuyện đấy làm gì, tóm lại là tôi thua, dám chơi thì dám chịu thua, tay chân người ngợm bị chặt sạch cả rồi!" Tiền-diễn-sâu đã xuất chiêu thì không phanh lại được, cho dù chỉ còn độc có một cái đầu cũng vẫn đỡ được chiếc vương miện ảnh đế.
Quỷ đếm tiền: "Thế là cậu chết?"
Tiền Ngải: "Chì còn mỗi cái đầu, phải ông thì ông có chết không?"
"..." Quỷ đếm tiền cứ thấy kì kì thế nào, song lại không bới ra được vấn đề gì, đương do dự thì trông thấy khúc tay của Huống Kim Hâm đang đáp trên vai hắn, vô thức hỏi, "Thế cậu như này là như nào? Cậu ta còn mỗi cái đầu, sao cậu lại có thừa một cái tay nữa?"
Huống Kim Hâm nói: "Thì cái tay này của tôi là của anh ấy chứ ai."
Quỷ đếm tiền trợn tròn mắt ốc: "Gì cơ?"
"Tôi đánh bạc với anh ta, anh ta không có tiền nên lấy tay ra đặt cược với tôi, về sau anh ta thua, chặt ra gán nợ cho tôi." Huống Kim Hâm giương cặp mắt to chân thành lên mà kể hết đầu đuôi câu chuyện.
Quỷ đếm tiền vẫn chưa hiểu: "Thế cậu thắng rồi mà, sao lại thành quỷ thế này?"
"Từ sau khi anh ta chặt tay trả cho tôi, tôi cứ ngày càng ốm yếu, bác sĩ cũng không tìm ra được nguyên nhân, cuối cùng thì chết thôi." Huống Kim Hâm đưa mắt nhìn cánh tay trên vai mình một cái rồi lại nhìn quỷ đếm tiền, sắc mặt trở nên nghiêm trọng, giọng cũng trầm khàn hơn hẳn, "Sau khi chết tôi mới biết, cánh tay này vẫn chưa từng tách khỏi tôi, tôi không chết vì bệnh tật," Hắn xáp lại gần quỷ đếm tiền, nhả từng chữ một, ánh mắt u ám, "Mà bị cánh tay đoạt mạng."
Quỷ đếm tiền: "..."
Gã ta là quỷ mà, sao vẫn sợ ma sợ quỷ thế!!!
Huống Kim Hâm lúc này đâu còn vẻ dữ dằn dễ thương khi trước nữa, hiện giờ cậu đã hoàn toàn hóa thân thành Tứ-Kim-diễn-sâu-đầy-ma-mị rồi.
Từ Vọng, Ngô Sênh, Tiền Ngải: "..."
Thế này là nhập vai rồi đấy.
"Ơ không," Quỷ đếm tiền chau mày, nhìn cái đầu Tiền Ngải, lại nhìn Huống Kim Hâm, cuối cùng cũng phát hiện ra vấn đề, "Nếu nói vậy thì hai cậu phải là kẻ thù mới đúng, sao chết xong lại tụ lại với nhau thế?"
Tiền Ngải: "..."
Huống Kim Hâm: "..."
Câu hỏi này, sắc bén thật.
"Ầy," Từ Vọng điều khiển cho linh hồn sau lưng mình vỗ vai quỷ đếm tiền, "Trên đời này có một loại tình cảm được gọi là tương ái tương sát, ông không hiểu đâu."
Quỷ đếm tiền quay đầu nhìn cậu: "Nếu cậu nói với tôi là cậu cũng chết vì cờ bạc, lại cũng vừa khéo có quen biết với hai người này từ khi còn sống, tôi sẽ nổi giận thật đấy."
"Làm sao có chuyện đó được, còn quen nữa thì thành phim dài tập mất." Từ Vọng tặng cho gã một ánh mắt "yên chí", ngoảnh đầu nhìn bóng đen hình người sau lưng mình, lại nhìn sang quỷ đếm tiền, đáy mắt đã nặng nề thấy rõ, "Tôi bị nó gϊếŧ chết."
Quỷ đếm tiền nghe thế vẫn chưa hiểu: "Ai?"
Từ Vọng giơ tay chỉ vào mặt mình: "Nó."
Quỷ đếm tiền ngơ ra mất một lúc lâu: "Cậu em này, cậu đang chỉ chính mình đấy chứ."
"Không, đây không phải tôi," Từ Vọng lắc đầu, ngón tay đổi sang hướng khác, chỉ vào linh hồn phía sau, "Đây mới là tôi, cũng chính là người đang nói chuyện với ông bây giờ." Dứt lời, ngón tay lại trỏ vào Từ Vọng, "Nó chỉ là một cái vỏ rỗng."
Quỷ đếm tiền: "Nhưng mà mồm nó đang động đậy..."
"Suỵt, đừng nói leo," Từ Vọng đặt ngón tay lên môi, khẽ chớp mắt, rồi mới lại trỏ vào bóng đen sau lưng, "Tôi sinh ra đã là quỷ rồi, ông có thể gọi tôi là linh hồn sau lưng, cả đời này tôi chỉ làm duy nhất một chuyện xấu, đó là muốn có một cơ thể, thế nên tôi đã gϊếŧ người này..." Cậu lại chỉ tay về phía mình lần nữa, "Nhưng sau khi gϊếŧ chết anh ta tôi mới phát hiện ra, tôi có thể điều khiển cơ thể này, nhưng cơ thể này vĩnh viễn sẽ không thuộc về tôi," Ngón tay lại chỉ sang bóng đen, "Cho nên tôi chỉ có thể mãi mãi làm một cái bóng đi sau cơ thể này, nhìn vào tội ác mà tôi đã gây ra, dằn vặt suốt đời..."
Quỷ đếm tiền cứ quay đầu trông theo ngón tay của Từ Vọng, nhìn tới, nhìn lui, nhìn tới, lại nhìn lui, thành công trở nên lơ mơ hẳn.
Từ Vọng thở dài đầy mệt mỏi: "Có lẽ ông không thể nào hiểu được rằng giữa tôi với nó..."
"Đủ rồi!" Quỷ đếm tiền không bao giờ muốn hiểu!
"Nói tóm lại là, nó chết rồi, cậu cũng chết rồi, hai đứa không thể tách rời, chấm hết!" Quỷ đếm tiền tóm lược súc tích, cố gồng nốt phần hồn còn sót lại của mình, nhìn về phía Ngô Sênh bằng ánh mắt âm u, "Cậu..."
"Tôi chết trên núi, là quỷ núi." Ngô Sênh đứng im không nhúc nhích, dây leo tóm người chậm rãi cuốn trườn trên người anh.
Quỷ đếm tiền nheo mắt: "Quỷ núi?"
Ngô Sênh gật đầu: "Quỷ núi."
Quỷ đếm tiền nhíu mày: "Có vậy thôi? Không có chuyện hồi còn sống gì hết à?"
Ngô Sênh đáp: "Hết rồi."
Quỷ đếm tiền nắm ngay lấy bàn tay của Ngô Sênh: "Người anh em, tôi đánh giá cao cậu!"
"Ding --"
Bốn tiếng chuông báo hòa làm một cùng vang lên.
Quỷ đếm tiền không phản ứng gì với điều này, tựa như chẳng hề nghe thấy.
: [Kiểm tra thân phận] thành công.
Tác giả có lời muốn nói: Trường phái diễn sâu của anh Sênh gọi là trường phái tối giản ( ╯▽╰)