Chương 104: Chú tâm
Đến khi tâm trạng như vừa ngồi tàu lượn siêu tốc hơi hơi bình ổn lại, Từ Vọng đã chẳng còn nhớ rõ mình đặt ra những điều khoản bất công nào cho Ngô Sênh, chỉ nhớ rằng Ngô Sênh bỗng trở nên dễ tính hơn bao giờ hết, luôn miệng trả lời được, okay, nghe cậu hết.
"Cậu không thể có tí nguyên tắc được à..." Trong lòng cậu hạnh phúc đến mức tràn ngập bong bóng màu hồng, chính cậu cũng cảm thấy mình cực kì giống người xấu.
Ngô Sênh nhìn cậu bằng ánh mắt hết sức dịu dàng, giọng nói cũng hết sức dịu dàng: "Nguyên tắc à, được chứ, điều số 2, 5, 6, 8, 9 mà ban nãy cậu nói đều có tiềm năng trở thành điều khoản bất công."
Từ Vọng: "... Thôi cậu vẫn cứ là đừng có nguyên tắc thì hơn."
Ngô Sênh cố gắng kiềm chế ý cười trong giọng nói, lặp lại lời thoại quen thuộc nhất của buổi tối ngày hôm nay: "Được, nghe cậu hết."
Từ Vọng quyết định dừng lại đúng lúc, đề phòng mất kiểm soát một cái là lại bị người ta trả đòn, cướp mất vị thế đắc địa "nắm quyền chủ động trong tình yêu" -- Ngô Sênh mà thả thính với cậu thật thì chưa chắc cậu đã đỡ nổi.
Nhìn đồng hồ, đã gần chín giờ rồi.
"Không biết hội Tiền Ngải đã ăn xong chưa." Từ Vọng tự lẩm bẩm.
Ngô Sênh hỏi: "Đói rồi à?"
"Không," Từ Vọng đáp, "Dù sao cũng là anh trai của Trì Ánh Tuyết, nếu vẫn kịp qua chào hỏi một câu thì nên lộ mặt một lát."
"Thế gọi điện hỏi xem." Về khoản quan hệ giao tiếp, đó giờ Ngô Sênh vẫn luôn nghe lời đội trưởng.
Nhấn nút gọi điện, chuông reo một hồi Tiền Ngải mới nhấc máy.
Từ Vọng còn chưa mở miệng, đầu bên kia đã cất tiếng hỏi trước: "Hai cậu xong chuyện rồi hả?"
"..." Cái động từ trạng thái gì thế hả! Từ Vọng hắng giọng một cách mất tự nhiên, trực tiếp bỏ qua, "Các cậu đã ăn xong chưa?"
"Vừa ăn xong, Mãn Hán Toàn Tịch(*) đấy, tiếc rằng hai cậu không có số hưởng." Qua điện thoại vẫn có thể sâu sắc cảm nhận được sự sầu muộn tiếc nuối của Tiền Ngải.
(*Mãn Hán Toàn Tịch: tương truyền là một đại tiệc lớn kết hợp các món ăn đặc sắc của người Mãn và người Hán, được bắt nguồn từ triều đình nhà Thanh, cụm từ này thường được dùng để chỉ những bữa tiệc long trọng, đình đám."
Từ Vọng dở khóc dở cười: "Bây giờ các cậu đang ở đâu?"
"Trên xe." Tiền Ngải nói, "Ăn cơm thì các cậu không kịp nữa rồi, nhưng vẫn kịp đi thuê phòng đấy."
"Thuê... phòng?!" Âm thanh của Từ Vọng bỗng dưng cao vút lên. Tiền Ngải, Trì Ánh Tuyết, Huống Kim Hâm, Trì Trác Lâm, tổ hợp bốn người này đi thuê phòng, đây là cái hoạt động giải trí gì thế này?!
"Giờ cậu đang rạo rực lòng xuân, trong đầu toàn hình ảnh censor, tôi không trách cậu." Tiền Ngải xoa cái tai vừa bị chấn động bởi âm thanh ban nãy, tỏ vẻ cực kì rộng lượng, "Tổng giám đốc Trì thuê cho chúng ta một căn phòng Tổng thống hạng sang, bảo là sau này hễ có về Bắc Kinh thì cứ ở đây là được."
"Tổng giám đốc Trì?" Từ Vọng cảm thấy cách xưng hô này có chút xa lạ.
Phía bên kia điện thoại chần chừ một lát rồi mới lịch sự trả lời: "Anh trai Trì Ánh Tuyết."
Từ Vọng hiểu ngay, hẳn là gã đang ngồi trong cùng một chiếc xe với Trì Trác Lâm, nếu không dựa trên thói quen nói chuyện hàng ngày của Tiền Ngải, tùy tiện đáp một tiếng "ông anh Trì Ánh Tuyết" là được rồi.
"Không phải vừa hay cậu cũng định ngừng thuê nhà à, trực tiếp gói ghém hành lí sang đây luôn đi, từ giờ đến mười hai giờ đêm còn ba tiếng lận, tôi gửi địa chỉ cho."
"..." Phòng Tổng thống từ trên trời rơi xuống khiến Từ Vọng thấy hơi ngỡ ngàng, cứ cảm thấy chỉ số hạnh phúc tối này vượt quá tiêu chuẩn một cách nghiêm trọng. Nhưng rất nhanh cậu đã nhớ đến chuyện dưới tầng hầm của lâu đài cổ, Trì Ánh Tuyết cầm một cục tiền mười vạn sẵn sàng nộp "phí tài trợ chuyển trường", lại cảm thấy việc anh trai hắn ta thuê một căn phòng Tổng thống dài hạn hết sức phù hợp với hình tượng hai anh em ruột - con nhà tông không giống lông cũng giống cánh.
Tưởng rằng Từ Vọng im lặng là vì do dự, Tiền Ngải lại cất tiếng khuyên nhủ: "Qua đây đi," Giọng nói của gã hết sức thong thả, từng câu từng chữ một tràn ngập tình đoàn kết hữu nghị, "Có một người bạn học cũ còn đang chờ hai cậu đưa ra lời giải thích cho thanh xuân đây này."
Từ Vọng: "..."
Cúp máy, Từ Vọng quay đầu nhìn Ngô Sênh.
Cả cuộc gọi đều được bật loa ngoài, Ngô Sênh cũng nghe rõ mồn một.
"Làm sao đây?" Cái đầu bị tình yêu làm cho mê muội đã hạ nhiệt, bắt đầu run rẩy nghĩ đến cuộc sống thực tại.
"Có gì nói đó thôi." Ngô Sênh nhún vai, khóe miệng nhếch lên đầy đắc chí, "Kể cả có không nói thì bọn họ cũng vẫn nhìn ra được mà."
Từ Vọng dở khóc dở cười, đáng sợ hơn là cậu còn cảm thấy Ngô Sênh nói hết sức có lý.
Có điều ngoài chuyện của cậu và Ngô Sênh ra, còn một người nữa cũng không thể mặc kệ được...
"Anh trai Trì Ánh Tuyết," Từ Vọng nhìn thẳng vào mắt quân sư nhà mình, nghiêm túc căn dặn, "Chúng ta nhất định phải giữ chặt lấy."
"..." Ngô Sênh chỉ muốn xuyên qua đầu bên kia của điện thoại, định dạng(*) cái tên Trì Trác Lâm thích khoe của kia luôn cho rồi, "Phàm là những thứ càng muốn giữ chặt thì sẽ càng dễ tuột mất," Anh dạy dỗ Từ Vọng, "Cậu phải chọn cái nào mà mình không muốn giữ cho lắm ấy."
(*thao tác định dạng: nguyên văn là 格式化, là một thuật ngữ của dân IT, thao tác này có công dụng chọn và xóa bớt những phần thừa thãi, ở đây được dùng để chỉ việc xóa sổ "phần thừa" là Trì Trác Lâm.)
Từ Vọng bật cười, cố tình nghiêng đầu hỏi: "Ví dụ như bạn học họ Ngô nào đó á?"
Ngô Sênh không đáp mà chỉ cúi đầu rút một chiếc thẻ ngân hàng từ trong túi quần ra, cầm lấy tay Từ Vọng, đặt nó vào lòng bàn tay cậu.
Từ Vọng ngơ ngác: "Đây là cái gì?"
"Bốn trăm vạn." Ngô Sênh nói, "Đều gửi vào tài khoản chung cả đi."
Từ Vọng kinh ngạc: "Cậu cướp ngân hàng đấy à?"
Ngô Sênh bật cười: "Tôi rút cổ phần khỏi công ty rồi."
"Không phải chứ, khoan đã..." Từ Vọng nhất thời không kịp chuyển đổi thông tin.
Ngô Sênh nhún vai: "Vốn định là về sẽ nói với cậu ngay, ai ngờ cậu lại đột nhiên nhắc đến thư."
Từ Vọng trừng to hai mắt lườm anh, nhắc đến thư là lỗi của tôi đấy à?!
"Tất nhiên, nhắc đến là tốt," Ngô Sênh nhanh nhạy cảm nhận được sắp có chuyện không hay, vội vàng đổi lời, hoàn toàn chẳng quan tâm đến việc có gượng gạo hay không, "Thế nên tôi mới gác tạm chuyện rút vốn sang một bên đây còn gì."
"Không phải là cậu đi giải quyết vấn đề của khách hàng lớn à? Hay là cậu trực tiếp giải quyết luôn khách hàng lớn rồi?" Nếu không thì Từ Vọng thật sự không tài nào hiểu nổi, công ty đang làm ăn tấn tới thì có lí do gì để rút vốn.
Ngô Sênh nắm lấy tay cậu, kéo cậu lại gần hơn một chút, kiên nhẫn giải thích: "Vụ việc lần này với bên khách hàng là vấn đề nhỏ tích tụ thành vấn đề lớn, nguyên nhân là do tôi nắm trong tay hạng mục cốt lõi nên tất cả mọi người đều phải đợi tôi quay về..."
"Nhưng nhỡ đâu lúc điện thoại của công ty gọi đến, tôi lại đang ở trong Cú thì sao? Nếu tôi không nhận được thì sao? Rất có khả năng vấn đề không được giải quyết trong một buổi tối sẽ gây ra tổn thất không thể nào bù đắp nổi cho công ty," Ngô Sênh lắc đầu, "Tôi không thể chạy qua chạy lại mọi lúc mọi nơi được, đối tác và nhân viên cũng không có nghĩa vụ phải nhân nhượng với tôi."
Bấy giờ Từ Vọng mới phát hiện, dưới mắt Ngô Sênh là hai quầng thâm tràn đầy mệt mỏi.
Hai ngày ở Hà Bắc, cộng thêm khoảng thời gian vượt ải lúc trước và ngồi bay máy về Bắc Kinh, đừng bảo là người này ba ngày rồi chưa chợp mắt đấy nhé...
"Đối tác bảo cậu rút à?"
"Không, tự tôi muốn rút thôi."
"Nhưng làm IT là lí tưởng của cậu mà, cậu về đây lập nghiệp vất vả như vậy..."
"Lí tưởng của tôi là cậu."
Từ Vọng bỗng im bặt, ngỡ ngàng nhìn Ngô Sênh, lần đầu tiên hiểu thế nào là "một đòn trúng tim" trong truyền thuyết.
Cứ im lặng nhìn như vậy không biết đã được bao lâu rồi, Từ Vọng vẫn chẳng tìm ra bất cứ một sơ hở nào từ biểu cảm của Ngô Sênh, thế nhưng trong sự ngọt ngào ban đầu bắt đầu xen lẫn với nỗi chua xót, ấm ức.
"Cậu đừng có mà chọn toàn lời hay để nói," Cậu lầm bầm, cuối cùng cũng nói ra sự thật mà mình vẫn luôn không muốn thừa nhận, "Nếu không có "Cú", chúng ta hoàn toàn sẽ không bao giờ gặp lại."
"Sẽ gặp mà." Ngô Sênh trả lời một cách bình tĩnh nhưng vô cùng chắc chắn.
Từ Vọng nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu.
Giọng nói của Ngô Sênh bỗng dưng trầm xuống: "Tôi về nước chính là để tìm cậu."
Từ Vọng sững người, lập tức tố cáo gần như là theo bản năng: "Cậu hoàn toàn không hề tìm tôi!"
Nếu muốn tìm thì bọn họ đâu đến nỗi phải gặp lại nhau trong "Cú"?
Ngô Sênh nuốt một ngụm nước bọt, có vẻ hơi thiếu tự tin: "Tại vì vẫn chưa có tiền nuôi cậu, tôi mới nghĩ là phải kiếm một ít trước đã rồi hẵng tìm, dù sao mấy người bạn học cũ đều bảo cậu ở Bắc Kinh, cũng chẳng chạy thoát được..."
"..." Có bốn trăm vạn hùn vốn mà còn không đủ tiền nuôi cậu? Cậu là cái tứ hợp viện mấy trăm triệu trên phố Trường An hay gì!!!
"Thẻ cậu cứ cầm đi," Lời đã nói cả rồi, Ngô Sênh cũng không vòng vo nữa, "Một cuốn sổ tay huy chương hai mươi vạn, sau này không biết còn phải dùng bao nhiêu tiền nữa đây."
Từ Vọng biết rằng mình nên vui mừng, được người ta quan tâm săn sóc, trao hết mọi thứ như vậy, lại còn là người mình thích nữa, trước đây cậu có nằm mơ cũng không dám mơ thế.
Thế nhưng cậu lại không tài nào vui nổi, ngược lại, cậu còn thấy tức, tức vì Ngô Sênh quá ngốc nghếch, thật sự là ngốc chết đi được!
"Cậu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tôi cầm tiền xong trực tiếp bỏ chạy luôn à? Chạy theo người khác ấy?"
Ngô Sênh chớp mắt đầy ngơ ngác, hiển nhiên là anh thật sự chưa bao giờ nghĩ đến việc này.
Có điều bị hỏi như vậy, anh bắt đầu nghiêm túc nghiền ngẫm.
Một hồi lâu sau.
"Nếu cậu mà bỏ chạy, vậy thì chúng ta sẽ không còn là một đội nữa."
Từ Vọng không theo kịp cái hướng tư duy thần kì này: "Thì?"
Ngô Sênh mỉm cười: "Cậu có chắc là mình muốn trở thành đối thủ cạnh tranh của tôi trong "Cú" không?"
Từ Vọng: "..."
Một đội cạnh tranh mà có Ngô Sênh làm quân sư á?
Một quyển phương án chiến thuật dày như từ điển tiếng Anh, hơn nữa rất có khả năng sẽ được áp dụng lên người mình á?
Không, đừng nghĩ đến những chuyện đáng sợ như vậy...
"Cậu chạy không thoát được đâu," Ngô Sênh vô cùng tự tin, "Kể cả cậu có nỡ bỏ tôi, thì cũng không nỡ bỏ trí tuệ của tôi."
Từ Vọng: "..."
Ông trời không thể nào giáng một tia sét triệt tiêu sự tự tin của thứ đàn ông này, chỉ để lại thân xác đẹp trai với cái đầu phát sáng của cậu ta thôi được à!!!
Cuối cùng, cuộc đối thoại này kết thúc bằng một chưởng vỗ lên đầu Ngô Sênh của Từ Vọng.
Bốn trăm vạn đến cùng vẫn không được cho vào tài khoản chung, Từ Vọng bảo Ngô Sênh tự giữ lấy, lúc nào cả nhóm thực sự cần dùng thì lại hỏi tới sự trợ giúp của anh.
Lời phản đối của Ngô Sênh cũng chết yểu dưới ánh mắt sắc bén của Từ Vọng.
Bốn mươi phút sau, Từ Vọng sắp xếp ổn thỏa rồi ra khỏi nhà, phi thẳng tới địa chỉ mà Tiền Ngải vừa gửi.
Căn phòng này cậu đã thuê nhiều năm như thế, vậy mà đến lúc dọn dẹp, những thứ cần mang đi cũng chỉ chất đầy một cái vali. Đã hẹn trước với chủ nhà là ngày mai trả phòng rồi, đến lúc đó đồ đạc còn sót lại như chăn ga, nồi niêu bát đũa gì đó, đều tùy chủ nhà muốn xử lí thế nào thì xử lí vậy.
...
Giữa khu vực thương mại CBD, bên trong căn phòng Tổng thống tại một khách sạn năm sao cao cấp nào đó.
Từ Vọng dẫn Ngô Sênh, Ngô Sênh kéo hành lí, hai vị lãnh đạo còn chưa kịp thưởng thức sự xa xỉ của căn phòng Tổng thống thì đã bị bao vây bởi ba đôi mắt hóng hớt.
Từ Vọng nuốt một ngụm nước bọt, cố tỏ vẻ tự nhiên mà hỏi Trì Ánh Tuyết: "Anh trai cậu đâu? Thân là đội trưởng, tôi nhất định phải trực tiếp cảm ơn sự thiết đãi nhiệt tình này."
"Cảm ơn tôi là được rồi." Trì Ánh Tuyết trả lời bâng quơ, rồi bắt đầu liếc qua liếc lại giữa Từ Vọng và Ngô Sênh, cứ như thể nhìn một cái là phá án được ngay vậy.
"Đừng để chúng tôi phải hỏi," Tiền Ngải đã không thể chờ được nữa rồi, "Mau lên, thành thật thì sẽ được khoan hồng."
Từ Vọng thở dài, còn đang căng óc ngẫm nghĩ thì tay đã bị Ngô Sênh nắm chặt lấy, giơ lên.
"Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ theo đuổi cậu ấy." Ngô Sênh đường hoàng tuyên bố.
Trì Ánh Tuyết: "..."
Huống Kim Hâm: "..."
Tiền Ngải: "..."
Cậu chắc là theo đuổi chứ? Cái tư thế này chẳng khác mấy với tuyên thệ lúc kết hôn đâu!!!
Hơn nữa --
Tiền Ngải rời mắt khỏi gương mặt hài lòng thỏa mãn của Ngô Sênh, chuyển sang gương mặt hạnh phúc rạng ngời của Từ Vọng... Với cái trạng thái hai mắt lấp lánh đầy sao của đội trưởng nhà ta, thế này mà còn phải theo đuổi à?!
"Khụ," Từ phía sau lưng năm người, ở bên cánh cửa phòng ngủ có thể coi là khá "xa xôi" nằm tít trong cùng của căn phòng, giọng nói của Trì Trác Lâm vang lên kèm theo sự áy náy, "Không phải tôi cố ý nghe trộm đâu, thật sự là không có cơ hội nào để xen ngang cả."
Tiền Ngải và Huống Kim Hâm nghe thấy âm thanh bèn nhìn qua đó, hết sức ngỡ ngàng.
Trì Ánh Tuyết quay đầu nhìn anh trai mình, cũng cực kì ngạc nhiên: "Anh còn chưa đi à?"
"... Anh chỉ tìm một phòng để nói chuyện điện thoại thôi." Cả đời này, tất thảy sự ghét bỏ mà Trì Trác Lâm nhận được đều đến từ em trai ruột của mình.