Cứ Ngỡ Là Không Yêu Em

Chương 40




“Sao cậu ta lại đến?” Ngô Thế Huân hơi cau mày lại, thấp giọng nói.

Lộc Hàm nghe được giọng nói của Ngô Thế Huân, trước tiên là giật mình, sau đó vội vàng trấn tĩnh lại tránh đi ánh mắt của Kim Chung Nhân.

“Anh…quen sao?”

“Đối tác trên danh nghĩa với công ty của Ngô Diệc Phàm!”

Thảm nào mà Ngô Thế Huân lại thấy không kiên nhẫn như thế, bởi vì tập đoàn Kim Thị của Kim Chung Nhân có quan hệ hợp tác lâu năm với công ty của bố Ngô, nói trắng ra thì chính là những người giúp bố Ngô tấn công công ty của Ngô Thế Huân.

“Thế em tại sao lại ngẩn ra như thế?”

“Không có gì…”

“Nói!”

“…Bạn học cũ.”

“Quan hệ không tốt sao?”

“Ừm!”

Kim Chung Nhân cứ đứng nhìn như thế, nhìn Lộc Hàm cùng Ngô Thế Huân nói chuyện, trong lòng cười khổ sau đó giả như không quen biết, rời đi ánh mắt đi đến chỗ ngồi.

Đúng là ứng với câu “Đã lâu không gặp, vậy thà không gặp”, gặp rồi, lại thấy cảnh còn người mất mà đau lòng, hay là nên chặt đi cái cây tình yêu được bồi đắp từ thuở ban đầu đây?

“Sáng nay em ăn không nhiều lắm, có muốn ăn chút gì không?”

“Không cần đâu, anh cũng nghỉ ngơi chút đi!”

Nụ cười cưng chiều lộ rõ trên khuôn mặt Ngô Thế Huân, cũng vô tình nhức mắt mà từ phía sau Lộc Hàm lọt vào đôi mắt của Kim Chung Nhân. Lộc Hàm không nói thêm gì nữa, cậu vẫn còn đang nghĩ, dù có đè thấp giọng xuống thế nào có lẽ Kim Chung Nhân vẫn sẽ nghe thấy, cậu ấy sẽ đau lòng thậm chí có thể sẽ hận bản thân cậu vô tình vô nghĩa.

Lộc Hàm là đang sợ, vô cùng sợ, không phải sự run rẩy của thân thể không thôi mà còn là run sợ trong tâm hồn, cho dù đã cùng Kim Chung Nhân hoàn toàn không có khả năng, hơn nữa giữa bọn họ chỉ tồn tại quá khứ không có tương lai nhưng mà cậu vẫn không muốn để Ngô Thế Huân biết.

Ngô Thế Huân có lẽ sẽ không hiểu được, còn có thể sẽ giận. Lộc Hàm không xác định được. Bởi vì người đàn ông này trước mặt cậu vĩnh viễn cứ luôn to lớn như thế, luôn làm cho Lộc Hàm chỉ cần biết được “Ngô Thế Huân yêu sâu sắc Lộc Hàm” mà thôi, ngoài ra không cần biết thêm gì cả. Khó khăn lắm mới có được tình cảm ổn định như thế, không thể lại vì chuyện gì mà bị tổn thương.

Cả đoạn đường đi Lộc Hàm cũng không đi nhà vệ sinh lần nào, bởi cậu sợ sẽ lại “ngẫu nhiên” đụng phải Kim Chung Nhân, cho đến khi ra khỏi sân bay, ngồi lên chiếc xe đến đón Ngô Thế Huân, cảm giác lo ngay ngáy mới dần dần biến mất.

“Sao mà nhìn thế nào cũng thấy em đang không yên vậy?” Ngô Thế Huân nâng cằm của Lộc Hàm lên, nhìn khuôn mặt đang ngây ngốc của cậu.

“Ngủ không ngon lắm!”

“Vậy cũng được, lát em về khách sạn nghỉ ngơi trước, tôi đi tìm Ngô Diệc Phàm bàn công việc. Bây giờ…mới hơn 6h, em nếu như đói thì cứ gọi đồ ăn, buổi tối tôi sẽ quay về!”

“Ừm!”

——————————————

Ngô Thế Huân đi rồi!

Lộc Hàm thẫn thờ ngồi trên chiếc giường trắng trong căn phòng tổng thống, ánh mắt đó của Kim Chung Nhân thật khiến cậu khó quên đi được, ánh mắt đầu tiên gặp lại sau bao năm cách biệt, lại là cái bộ dạng đó…giống như, tôi không biết cậu, cậu cũng không biết tôi.

Sự chia xa khi 15 tuổi năm ấy, là ai đã trốn tránh đám vệ sĩ của nhà cậu lén lút đến trước của sổ phòng cậu cùng cậu nói lời tạm biệt, lại là ai đã bị đám vệ sĩ bắt về vừa đi vừa hét: “Tiểu Lộc, hãy đợi mình! Mình nhất định sẽ quay về!” Trong cơn mơ màng, Lộc Hàm mê mệt thiếp đi, lúc tỉnh lại trời đã tối, Ngô Thế Huân hình như vẫn chưa quay lại, cả người cậu mệt mỏi bèn đi tắm. Hệ thống sưởi ấm của khách sạn rất tốt, Lộc Hàm vừa tắm xong chỉ mặc một cái áo khoác tắm rộng rãi nhưng cũng không cảm thấy lạnh, trên mái tóc vẫn còn vương lại những hạt nước long lanh như ngọc từ từ rơi xuống, Lộc Hàm vừa lau tóc vừa đi đến cạnh cửa sổ, từ đó ngắm nhìn cảnh đêm của NewYork thành phố không ngủ, trong mắt cậu vẫn giữ nét lạnh lùng.

Cửa được mở ra truyền đến âm thanh quen thuộc, đang định quay người lại thì đã được Ngô Thế Huân vừa tiến vào ôm lấy từ đằng sau. Bởi vì anh mới từ ngoài về, trên người vẫn còn mang hơi lạnh làm Lộc Hàm hơi run một chút.

Thật kỳ lạ, anh ấy làm sao thế? Sao lại không nói gì? Có gì đó không đúng.

Lộc Hàm còn đang mải nghĩ, còn chưa kịp mở lời hỏi han, thì đã cảm thấy có đôi môi mềm mại nhẹ nhàng rơi trên cổ mình, từ từ cảm nhận được hương vị dục vọng nồng đậm trên người Ngô Thế Huân tỏa ra, eo của cậu cũng dần cảm nhận một trận nóng bỏng.

Đột nhiên lại thấy sợ.

Không biết là vì sao mà anh ấy lại trở nên như thế.

“Anh làm sao vậy?”

“Chúng ta đã quá lâu không cùng nhau như thế này rồi nhỉ?” Tay Ngô Thế Huân khẽ chạm vào vòng eo thon gọn của cậu, từ tốn rút đi cái dây buộc của áo choàng tắm.

“Tôi…” Cổ áo bị kéo sang hai bên để lộ xương quai xanh tinh xảo cùng cảnh đẹp mê hồn đầy xuân sắc trước ngực, Ngô Thế Huân chậm rãi nhẹ nhàng đụng chạm phía trước nhạy cảm của Lộc Hàm, làm cậu không nhịn được khẽ rên lên một tiếng. Ngô Thế Huân như thể là thói quen mà khơi dậy dục vọng của Lộc Hàm, từng chuyển động va chạm của bàn tay rất vừa phải không nặng cũng không nhẹ, thậm chí ngay cả đến những nụ hôn nhẹ lướt qua tai cậu, rơi trên cổ cậu cũng làm Lộc Hàm càng lúc càng cảm thấy mềm nhũn, càng lúc càng cảm thấy nóng rực. Kẻ khơi mào Ngô Thế Huân lúc này lại đang giam cầm hai tay Lộc Hàm, làm đôi tay cậu cũng trở nên vô lực, cực kỳ thẹn thùng, nửa thân trên của Lộc Hàm hờ hững vạt áo lại càng câu nhân.

Cậu không phải là không muốn cùng Ngô Thế Huân làm, chỉ là không hiểu vì lý do gì mà đột nhiên lại biến thành nhu tình như thế, làm cậu hoảng loạn. Lộc Hàm được Ngô Thế Huân đưa về giường, cái cổ mẫn cảm được Ngô Thế Huân để lại dấu hôn, mỗi một lần hôn mút đều mang đến một cảm giác nhói đau đồng thời là dấu hôn chồng chất dấu hôn, cái sau đậm hơn cái trước.

Tất cả đều khiến Lộc Hàm chắc chắn, Ngô Thế Huân nhất định có chuyện gì.

“Rốt cuộc là làm sao, anh nói rồi, tôi để anh làm.”

Ngô Thế Huân động tác không dừng lại nhưng lại từ từ chậm lại.

“Em có lẽ sẽ không vui.”

Lộc Hàm còn đang định hỏi là vì sao, môi đã bị Ngô Thế Huân chặn lại, chân dài trắng nõn được nâng cao lên, động tác theo tới điên cuồng suốt đêm.

Ngày hôm sau tỉnh lại đã là buổi trưa, Lộc Hàm không còn sức nói chuyện huống chi là nói đến động thân. Toàn thân đều lưu lại dấu vết của Ngô Thế Huân, trên làn da trắng trẻo lại như được nhuộm một tầng mĩ cảnh hỗn loạn. Phải mất rất lâu sau, Lộc Hàm mới khẽ mấp máy được cánh môi.

“Anh lại giày vò tôi.” Giọng nói khàn khàn.

“Tôi cũng không nói là tôi sẽ không động vào em? Ngô Thế Huân nhẹ nhàng ôm lấy giúp cậu lật người, để cậu nằm trong lòng mình, rồi nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên khóe môi cậu.

“Em đúng là yêu nghiệt, muốn thế nào cũng không thấy đủ.”

Lộc Hàm hờn dỗi cụng đầu mình vào đầu Ngô Thế Huân một cái, sau đó buồn bực nhắm mắt lại.

“Bây giờ đã có thể nói với tôi được chưa?” Đối với câu nói tối qua “Em có lẽ sẽ không vui.”, Lộc Hàm rất tò mò cùng rất bất an.

“Tôi phải đính hôn.”

Ngô Thế Huân nghiêm túc nhìn Lộc Hàm, cậu quả nhiên cũng không nằm ngoài dự liệu của anh, hai mắt mở to kinh ngạc một lời cũng không nói.

Sự kinh ngạc trong mắt cậu cũng đã rất nhanh mà trôi đi, lại lập tức trở thành một loại cảm giác không biết nên làm gì cùng mất mát.

“Là vì kế hoạch của các anh đúng chứ?”

Không cần Ngô Thế Huân trả lời, Lộc Hàm cũng có thể đoán được.

Trong cuộc sống Ngô Thế Huân là người như thế nào, Lộc Hàm biết rất rõ, nhưng Ngô Thế Huân ở trên thương trường thế nào, cậu lại không biết và cũng không muốn biết.

Người Ngô Thế Huân yêu là cậu, nhưng có yêu cậu thế nào cũng còn cần đến lý trí, vì muốn mang đến cho người mình yêu một cuộc sống tốt hơn, mới có thể quyết tiệt đến thế làm ra quyết định kia đó cũng là một kiểu trách nhiệm và dám đương đầu. Còn vì sao lại mạch lạc nói ra như vậy, anh còn không phải là vì sợ cậu hiểu lầm sao, hơn nữa anh cũng muốn Lộc Hàm nghĩ thoáng một chút, dù sao sẽ đến lúc cảnh tượng trước mặt sẽ có chuyện nhức mắt, trong lòng nhất định sẽ thấy khó chịu. Đến lúc đó, ắt hẳn sẽ đau lòng đi!

“Ừ! Không giận sao?”

“Có chứ, đã giận rồi!”

“Hửm?”

“Muốn nói với tôi thì nói…Đêm hôm qua phát điên cái gì chứ!”

“Tại bị cấm dục quá lâu.”

“Anh!…” Lộc Hàm tức giận mặt đỏ bừng bừng nhìn Ngô Thế Huân cười xấu xa.

“Lộc Hàm…” Ngô Thế Huân đột nhiên lại trở nên nghiêm túc, càng ôm chặt cậu, cằm tựa lên đầu cậu.

“Ừ?”

“Có muốn nghe câu chuyện của tôi không?”

Câu chuyện của Ngô Thế Huân…Những chuyện đã qua và cảnh ngộ của anh ấy sao? Cuối cùng cũng chịu để mình bước vào quá khứ của anh rồi sao?

Được rồi! Không giận nữa, tha thứ cho anh.

“Muốn!”

————————————————

『Buổi chiều, trong trang viện nhà họ Ngô』

Ngô Thế Huân đi đằng sau Ngô Diệc Phàm, chậm rãi đi đến phòng đọc sách của bố Ngô. Đã bao nhiêu năm rồi, gia đình đã thay đổi, cộng thêm trong lòng anh đối với căn nhà này không có yêu thích cùng nhớ nhung cho nên lần này quay về đây trên danh nghĩa là quay về cố hương nhưng cũng chỉ là như đến một nơi xa lạ.

“Sao mà vẫn chưa đến thế?” Ngô Thế Huân hỏi Ngô Diệc Phàm ở phía trước mặt, anh ta cũng dừng lại cước bộ quay đầu lại.

“Sắp rồi! Cứ theo kế hoạch của chúng ta, đừng sốt ruột!”

“Tôi cũng đâu có ngốc, đừng nhiều lời mau đi thôi!”

Đi qua dãy thảm đỏ trải đến tận cuối hành lang là một cánh cửa màu nâu gỗ, đèn trên vách tường kiểu tây phương được bật lên. Người mặc vest đen đã đứng ở trước cửa dường như đã chờ rất, nhìn thấy Ngô Thế Huân và Ngô Diệc Phàm cùng nhau bước vào vội vàng nghênh đón sau đó mở cửa phòng ra ý mời hai người họ tiến vào. Vừa bước vào trong đã cảm nhận được bầu không khi nghiêm túc, bố Ngô đang ngồi trước bàn làm việc, Ngô Ngạn Sâm cùng đôi mắt chim ưng linh hoạt ngày nào vẫn đang nhìn thẳng vào Ngô Thế Huân.

Ông ta mãi mãi là cái vẻ cao cao tại thượng, vẫn mãi luôn như thế.

Lúc Ngô Thế Huân còn nhỏ, khi mà mẹ anh chưa mất, Ngô Thế Huân cũng chưa từng được nhìn thấy bố mẹ mình có hành động thân mật, cho nên anh cũng tự hiểu từ khi mình còn nhỏ đã không được hưởng thụ thứ được gọi là tình yêu của cha rồi. Trong thế giới của Ngô Ngạn Sâm, tất cả đều phải nghe lời ông, đều phải nằm trong lòng bàn tay của ông. Phụ nữ, chung quy cũng chỉ là công cụ cần thiết để đàn ông phát tiết, cái gì mà tình chàng ý thiếp yêu đương nồng thằm trong phạm vi cuộc sống của ông tuyệt đối không có thứ này. Con cái, từ nhỏ đã phải tận lực bồi dưỡng, bất luận là đứa trẻ nào, con của ai sinh, đều phải ngoan ngoãn nghe lời, nếu không thì hãy tự cuốn gói cút khỏi nhà họ Ngô. Cuối cùng, người có năng lực ở lại mới có thể trở thành công cụ trao đổi công việc.

Chính vì lối quan niệm này, nhà họ Ngô vẫn sống như thời dân quốc, nuôi dưỡng con cái theo kiểu quý tộc, cùng một đám vợ lẽ rềnh rang. Nhà họ Ngô không thiếu phụ nữ, nhưng lại thiếu trẻ con, cho nên mẹ của Ngô Thế Huân bị đám phụ nữ còn lại hãm hại, sau này vì tấm lòng thiện lương mà bị hại chết, Ngô Ngạn Sâm cũng không tỏ ra đau buồn lắm còn nói ra những lời trước mặt Ngô Thế Huân:

“Súc sinh vô dụng! Giống y hệt mẹ mày, nếu cứ ngốc như thế sớm muộn cũng chết thôi!”

Có lẽ cũng chính bởi câu nói này, làm Ngô Thế Huân ghi nhớ cả đời.

Cuối cùng lúc Ngô Thế Huân có thể độc lập sống, nhịn không nổi những năm tháng bị bắt nạt bị coi thường, anh đã rời khỏi nhà họ Ngô. Khẳng định Ngô Ngạn Sâm khi đó cũng không rảnh để ý, bởi vì trong lòng ông ta anh là một đứa con yếu ớt giống hệt như mẹ mình, sớm muộn gì cũng lưu lạc đầu đường xó chợ đói rách mà chết. Nếu như đã dám phản bội ông, phản lại lời ông dạy, Ngô Ngạn Sâm tuyệt đối cũng không có nửa điểm thương tình.

Nhưng mà, hiện tại, hiện tại đã không giống thế nữa.

Ngô Thế Huân không những không chết, còn trở thành ông chủ trẻ tuổi của tập đoàn lớn trong nước danh tiếng lẫy lừng, hơn nữa hiện nay tập đoàn của Ngô Thế Huân cùng xí nghiệp gia tộc họ Ngô cạnh tranh kịch liệt, khó trách phải phái người âm thầm điều tra cậu.

Nếu như xã hội ngoài kia biết được quan hệ thần kỳ như thế giữa hai người, họ sẽ nghĩ gì? Cho nên, dù sác xuất rất thấp, Ngô Ngạn Sâm cũng không cho phép bất cứ ai có thể hoài nghi tôn nghiêm của mình. Cho nên, ông muốn tìm Ngô Thế Huân, áp chế anh, sau đó để Ngô Thế Huân nhớ rõ anh có lợi hại thế nào cũng không được quên mình là con trai ruột của Ngô Ngạn Sâm, phải bắt buộc nghe lời ông.

“Mày còn biết đường quay về!” Thanh âm có lực được Ngô Ngạn Sâm nói ra, vẫn là cái dáng vẻ như trước.

“Tôi cũng không định thế đâu, nhưng ngày nào cũng bị người khác lải nhải bên tai, thật phiền.” Ngô Thế Huân cũng không còn giữ dáng vẻ như hồi còn nhỏ, không sợ ông ta nữa. Tùy ý ngồi xuống sô pha, lạnh lùng nhìn Ngô Ngạn Sâm.

“Đủ lông đủ cánh rồi thì muốn làm phản phải không? Có thế nào thì mày vẫn là còn trai của ta!”

“Thật vinh hạnh quá!” Ngô Thế Huân đứng dậy, đi đến bên cửa sổ nhìn cảnh sắc bên ngoài, thất vọng thở dài rồi lại lộ ra nụ cười khinh miệt.

“Nếu như ông vẫn còn nhớ mình còn một cậu con trai.” Đôi mắt lạnh lẽo nhìn về phía Ngô Ngạn Sâm đang tức giận, ai cũng không chịu nhường bước.

“Lời vừa nãy nói, sai rồi, tám năm trước, à không mười năm trước, lúc ông nói “phản kháng” vẫn còn sức mạnh tin tưởng lắm, còn bây giờ…thì? Hà tất phải gọi là phản kháng, ông vẫn nghĩ tôi còn coi ông là bố tôi sao?

Nhìn thấy khuôn mặt Ngô Ngạn Sâm kinh ngạc, tâm tình của Ngô Thế Huân lại cảm thấy rất tốt.

“Tìm tôi về không phải chỉ để nói lại ba cái chuyện rách nát đó chứ, có chuyện gì thì nhanh nói, tôi có thể xem xét.”

“Trong người mày còn chảy dòng máu của tao, đừng có quên.”

“Và còn cả mẹ tôi.” Hai mắt Ngô Thế Huân đột nhiên xẹt qua tia máu, mặt câng câng nhìn về phía Ngô Ngạn Sâm.

“Nếu như không muốn công ty của mày rớt đài, mau đính hôn đi.”

“Hả…ông cho rằng, tôi sẽ sợ ông sao” Ngô Thế Huân không trả lời, chỉ cười lạnh một tiếng, sau đó hướng Ngô Diệc Phàm xua xua tay ý muốn từ biệt, đầu cũng không quay lại mà rời khỏi để lại Ngô Ngạn Sâm một khuôn mặt trầm mặc bất động.

“Diệc Phàm, hiện tại có thể khống chế bao nhiêu % cổ phần công ty của nó?” Ngô Ngạn Sâm tựa đầu vào thành ghế, cúi đầu suy nghĩ gì đó.

“Khoảng 25%, con nghĩ, con có thể đoạt được nhiều hơn.”

Nghe được Ngô Diệc Phàm tự tin nói như thế, Ngô Ngạn Sâm cũng ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, cái ánh mắt này là nghi ngờ, xem thường hay là tán dương? Ngô Diệc Phàm không biết. Gừng càng già càng cay, Ngô Ngạn Sâm đã lăn lộn mấy chục năm, những thành tích của ông ta không phải cứ đơn giản học hỏi mò mẫm là có thể đạt được. Cho nên Ngô Diệc Phàm ở trước mặt ông ta không dám khoa trương, luôn giữ bộ dáng một người con trai thông minh trung thành biết thân biết phận.

“Có nhà họ Lâm phối hợp với con, có thể khống chế nó không?”

Nó, chính là chỉ Ngô Thế Huân, còn nhà họ Lâm có lẽ là đối tượng đính hôn.

“Chắc được khoảng 80%.”

————————————————

Ngô Diệc Phàm bước vào phòng đọc sách của mình đã thấy Ngô Thế Huân đang ngồi trước bàn làm việc.

“Đã nghĩ kỹ chưa?” Ngô Diệc Phàm đóng chặt cửa quay lại hỏi Ngô Thế Huân, nhưng Ngô Thế Huân chỉ nhìn anh, không nói gì.

“Yên tâm, trong căn phòng này của tôi không có camera giám sát và máy nghe trộm đâu, hôm qua tôi đã kiểm tra rồi!”

“Anh thật sự nắm chắc sao?” Ngô Thế Huân không ngẩng đầu lên, những ngón tay đang vuốt nhẹ lên màn hình điện thoại là hình của Lộc Hàm và anh.

“Có! Trust me!”

Việc Ngô Diệc Phàm là muốn Ngô Thế Huân chuyển 30% cổ phần của công ty cho anh, rồi tung tin tra ngoài là công ty của Ngô Thế Huân bị tổn thất. Có như thế, mới ép được Ngô Ngạn Sâm tìm Ngô Thế Huân về ép anh đính hôn, có như thế cách nhìn của Ngô Ngạn Sâm với Ngô Diệc Phàm mới thay đổi, sẽ thêm phần tín nhiệm, mới có thể giao thêm quyền lực và cổ phần cho anh.

Đính hôn, chẳng qua chỉ là một bước giúp đỡ ông có được nhiều hơn bí mật thương nghiệp từ Ngô Thế Huân, có thêm nhiều hơn năng lực áp chết sự phát triển của anh. Ngô Ngạn Sâm nhìn ra, có sự giúp đỡ của Ngô Diệc Phàm cùng sự việc hợp tác đính hôn với nhà họ Lâm kia, có thể khống chế Ngô Thế Huân đều là chuyện sớm muộn mà thôi.

“Đừng để tôi thất vọng!”

Ngô Thế Huân trịnh trọng nói, không biết là tại vì sao, chỉ là vì tin Ngô Diệc Phàm. Có lẽ cũng tại Ngô Diệc Phàm có cùng trải nghiệm với mình, đối với công việc lại vô cùng nghiêm túc cho nên mới có thể khiến Ngô Thế Huân tin tưởng.

Nếu như Lộc Hàm biết được chuyện anh phải đính hôn, đôi mắt xinh đẹp ấy liệu còn có thể biết cười đến vui vẻ không…

“Muốn tôi ở trên thương trường mất đi danh dự, bị ông già đó chèn ép, lại còn muốn dùng một người phụ nữ không rõ ràng đến ảnh hưởng cuộc sống của tôi và Lộc Hàm…Ngô Diệc Phàm, nếu như anh cuối cùng không nắm được đại quyền nhà họ Ngô, tôi nhất định sẽ không tha cho anh.”

“Yên tâm đi~”

Khuôn mặt lãnh tuấn lại nở ra nụ cười của kẻ chiến thắng, nhưng không đến giây sau, ai cũng không biết được tiếp theo sẽ phát sinh điều gì, không phải sao?

—Hết quyển 1—