Cứ Ngỡ Là Không Yêu Em

Chương 32




Khoé mắt bỗng cay cay, không lâu sau từ khóe mắt có dòng nước ấm chảy ra, Lộc Hàm còn chưa để ý đến việc mình đang khóc, nhưng lại phát hiện được từ đằng xa có người dựa vào cột điện.

Một tên say rượu.

Tăng nhanh tốc độ bước chân, muốn nhanh chóng từ bên cạnh hắn đi qua, vậy mà vẫn bị hắn đột nhiên tóm lấy.

“Cậu bé xinh đẹp quá!” Lộc Hàm nhìn thấy người kia cả khuôn mặt đỏ gay gắt, mắt híp tịt nhìn cậu.

“Bỏ tôi ra!” Hất tay người kia ra, Lộc Hàm phủi phủi tay áo của mình, chán ghét nhìn người đàn ông xa lạ say khướt kia.

“Cậu trai xinh đẹp khóc cái gì ~ thật là làm cho người khác rục rịch!”

“Ai khóc!” Nhanh như chớp Lộc Hàm xoay người lại chạy mất, lấy tay lau đi khóe mắt nhưng nước mắt lại càng rơi nhiều hơn.

Ngô Thế Huân nói rồi, lúc mình khóc là lúc làm người khác nổi lên dục vọng muốn mình nhất.

Ngô Thế Huân nói rồi không được phép khóc trước mặt người đàn ông khác.

Ngô Thế Huân cũng nói anh ấy thích mình.

Ngô Thế Huân đã nói muốn mình ở cạnh bên anh.

Không thể lừa dối bản thân mình nữa, đã yêu đến sâu đậm rồi!

Đã bao nhiêu ngày chạy trốn trái tim mình, Lộc Hàm cứ nghĩ đến Kim Chung Nhân liền thấy rất phiền não, bởi vị người kia, nhìn Bạch Hiền và Xán Liệt hạnh phúc sẽ cảm thấy buồn, bởi vì quá cô đơn, nhìn thấy những tòa nhà kiến trúc xa lạ sẽ lại nhớ đến tòa nhà kia, nhớ đến thành phố của cậu. Nhìn thấy dưới sân khấu trong quán bar, có muôn hình muôn vẻ người khiến cậu thương cảm, nếu như là anh ấy, nhất định sẽ bảo vệ cậu khiến cậu không bị người khác quan sát chăm chú.

Bất luận Ngô Thế Huân dùng tâm tình nào đối đãi với cậu, anh ấy cũng đã dành cho cậu quá nhiều ấm áp và ôn nhu, có lẽ, tình cảm của anh ấy là thật…

Nhưng anh ấy không ở đây nữa rồi, là cậu tự mình chạy đi, rời xa anh ấy, bây giờ hoài niệm thì có tác dụng gì, chẳng lẽ còn không biết liêm sỉ mà quay lại hay sao…

Chạy mệt rồi, Lộc Hàm từ từ dừng lại ngồi xuống dưới đất dựa vào tường, hai tay ôm lấy đầu gối, đem đầu dựa trên đầu gối.

Hồi ức nặng nề như vậy, đè lên trái tim thật đau…

Nếu như khi bắt đầu là vận mệnh khiến cậu bị bố mình hại, hà tất phải tự mình bỏ vào tình cảm để bị rơi vào xoáy nước không thoát ra được, giày vò cậu như thế, thật nhẫn tâm.

Nước mắt đã khô, trời cũng đã rất tối còn rất lạnh, Lộc Hàm ngồi ở trên mặt đất đã không còn muốn nghĩ đến điều gì, Bạch Hiền sẽ lo lắng cho cậu, sẽ đi tìm cậu.

Nhưng hiện tại, ngay cả đến sức lực đứng dậy cũng không có…

Thật chán nản…

“Để em chạy mất lâu như vậy, đã đến lúc nên bắt về rồi!”

Giọng nói trầm thấp của đàn ông truyền vào tai Lộc Hàm, cảm giác quen thuộc làm hốc mũi cậu cay cay, Lộc Hàm không dám ngẩng đầu lên, cậu sợ đây chỉ là một giấc mơ, chỉ cần ngẩng đầu lên sẽ chỉ nhìn thấy không khí.

Tiếng giầy cộp cộp trên nền đất một lần nữa truyền đến tai Lộc Hàm, sau đó người đó ngồi khuỵu xuống.

Ngô Thế Huân vuốt má Lộc Hàm, rồi từ từ nâng đầu cậu lên, bàn tay của anh còn chạm vào dòng nước mắt của cậu, đối diện với đôi mắt đáng thương của Lộc Hàm còn ngân ngấn nước, nâng cằm cậu lên rồi cúi xuống hôn lên đôi môi khô khốc.

Lộc Hàm ngoan ngoãn ngồi ở đó, để mặc Ngô Thế Huân ôm vào lòng, cậu nhắm chặt mắt lại lông mi đã thấm đượm nước mắt.

Đôi môi khô khốc dần dần đã ẩm ướt, cơ thể cũng không còn lạnh nữa, trong khoang mũi lại tràn ngập mùi hương của Ngô Thế Huân, anh vẫn chưa có ý định muốn dừng lại.

Một nụ hôn kéo dài triền miên, nói nên nỗi lòng thương nhớ đã bao lâu của cả hai người những ngày qua. Thời khắc trùng phùng, không cần nhiều lời chỉ vậy là đủ. Chạy trốn trái tim của bản thân vĩnh viễn không có kết quả, thích chính là thích, yêu chính là yêu. Quá nhiều suy nghĩ sẽ chỉ khiến bản thân càng thêm nhiễu loạn không thể quyết đoán, nếu như đã yêu anh ấy, thì sẽ theo anh ấy, có chuyện gì sẽ cùng nhau đối mặt, vậy là đủ rồi! Đừng để bản thân mình sau này hối hận, Bạch Hiền nói rồi, đối diện với tình yêu phải dũng cảm, phải tin tưởng đối phương.

————————————

Hơn 9h sáng, ánh nắng xuyên qua khe cửa chiếu vào căn phòng, hôm nay là một ngày trời đẹp ấm áp. Trên chiếc giường trắng của khách sạn có bóng dáng hai người, cả căn phòng trở nên bừng sáng.

Ngô Thế Huân đã tỉnh được một lúc, còn đang mải cúi đầu nhìn Lộc Hàm ngủ say trong lòng mình. Biết bao ngày không gặp, tóc cậu ấy đã dài ra một chút, cái mái trước trán cũng đã dài ra chạm cả vào mắt, khuôn mặt nhỏ lại gầy đi không ít, tựa hồ còn có thêm vẻ đẹp của bộ dáng mỹ nhân khi bị bệnh. Đưa tay ra cài lại dây áo của áo choàng tắm đã bị lỏng của Lộc Hàm, dù sao trời vẫn còn lạnh, khoảng ngực bị lộ ra nếu bị nhiễm lạnh cậu sẽ lại ốm mất. Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Lộc Hàm, làn da trắng vẫn tinh tế như thế, còn có phải hay không mùi sữa thơm lại sộc vào khoang mũi, Ngô Thế Huân không nhịn được liền cúi xuống hôn.

Lúc ngẩng đầu lên nhìn đôi môi hồng hồng phấn nộn của Lộc Hàm, cho dù tối qua đã hôn không biết bao lâu, nhưng mà dường như vẫn cảm thấy không đủ. Lại ôm lấy cái eo thon của người kia, cúi đầu hôn lên môi Lộc Hàm.

Tối qua Lộc Hàm đã khóc rất lâu, càng khóc lại càng rúc mình vào lòng Ngô Thế Huân. Đã bao ngày không được gặp mặt, Ngô Thế Huân đã sớm nhớ cậu đến phát điên, lúc đưa Lộc Hàm đến khách sạn, cậu rất ngoan, còn có chút rụt rè giống như lần đầu tiên, chỉ có điều đêm qua Ngô Thế Huân đã có một đêm trước nay chưa từng được trải nghiệm qua bao giờ, Lộc Hàm rất phối hợp, rất chủ động không còn phản kháng cùng trốn tránh. Chỉ có xấu hổ mà rên rỉ, cậu ấy giống như yêu nghiệt câu nhân, cả cơ thể đưa đẩy quấn lấy anh đi cùng tiếng rên dâm mỹ làm Ngô Thế Huân không thể khống chế mạnh mẽ tiến lên, muốn cậu ấy một lần rồi lại thêm một lần.

Lộc Hàm đang say ngủ dần dần cũng cảm thấy khó thở, toàn thân nhức nhối mà nhẹ bẫng, giống như đang ngâm mình trong nước vậy.  Che bớt ánh sáng chói loá từ từ mở mắt, lại nhìn thấy người đang chuyên tâm hôn mình Ngô Thế Huân. Mặt mũi cậu liền đỏ ửng, đưa tay ra đẩy nhẹ Ngô Thế Huân một cái, biểu thị bản thân đã tỉnh rồi. Ngô Thế Huân không những không thể theo nguyện vọng của Lộc Hàm mà buông cậu ra, hơn nữa còn đưa tay ra sau giữ lấy gáy Lộc Hàm, làm nụ hôn thêm sâu.

Khi Ngô Thế Huân rời khỏi đôi môi của Lộc Hàm, thì cậu bèn vội vàng hít thở, đôi mắt đang ngái ngủ buông lơi cũng nhắm híp lại.

“Tỉnh rồi à?”

Lộc Hàm không trả lời anh, mắt lại tròn xoe thêm một chút, còn có tia ai oán vụt qua.

“Được rồi, đừng trừng mắt nhìn nữa. Lúc nãy không phải cũng đang hưởng thụ lắm sao?” Ngô Thế Huân đưa tay ra vuốt tóc Lộc Hàm, sau đó cười cười lại kéo người ôm vào lòng.

“Anh!!!”

“Suỵt, mới sáng sớm đừng làm loạn, vẫn còn buồn ngủ mà phải không? Nào ngủ thêm chút đi!” Nói xong, Ngô Thế Huân lại thêm thít chặt vòng tay đang ôm lấy eo Lộc Hàm.

Lộc Hàm khựng lại một chút, sau đó cũng dựa đầu lên hõm cổ của Ngô Thế Huân, tay cũng vòng qua ôm lấy eo anh, rồi cậu nhắm mắt lại, an tĩnh lắng nghe tiếng nhịp đập trái tim của Ngô Thế Huân.

Điều tốt đẹp như thế này, thật vô cùng trân trọng.