Dịch
giả: quachngan99
Hiệu
đính: Phi Yến Nhược Lam
Tằng Lam nhìn Mạc Khiếu Bạch,
nghĩ Tần Chinh đang bên cạnh vì vậy không thể biểu lộ vẻ mặt chán ghét đối với
anh ta, liền ôn hòa hỏi:
“Mạc tiên sinh, đã trễ như vậy
rồi có việc gì tìm tôi sao?”
“À, về bài báo cáo hôm nay cô
làm, tối nay tôi và Vương chủ nhiệm của mọi người sẽ cùng nhau hàn huyên trò
chuyện, cảm thấy sẽ có hy vọng hợp tác. Tôi có một đề nghị là muốn cùng cô
thương lượng. Tôi nhớ cô nói tối nay cô có buổi thí nghiệm vào lúc bảy giờ,
tính thời gian bây giờ hẳn là có thể xong rồi, đến đây đi.” Mạc Khiếu Bạch nói.
“Thì ra Mạc tiên sinh cũng là một
người cuồng công việc.” Tần Chinh bên cạnh cười nói.
“Thật ngại quá, hiện tại tôi đã
tan tầm. Tôi và Tần Chinh muốn đi ăn khuya, cho nên chuyện công việc để hôm nào
bàn đi.” Tằng Lam nói xong liền xoay người kéo Tần Chinh đi.
Tần Chinh bị Tằng Lam lôi kéo,
vẻ mặt sửng sốt, dường như không biết như thế nào cho đúng, bước đi có vẻ bất ổn.
“Vậy thì tốt rồi, dù sao cũng
chỉ là muốn cùng cô thương lượng một chút mà thôi, chi bằng chúng ta cùng nhau
đi ăn khuya, vừa ăn vừa nói chuyện, tôi mời.” Mạc Khiếu Bạch có ý định không muốn
buông tha.
Tần Chinh nhìn về phía Tằng
Lam, ánh mắt biểu đạt như anh không biết phải làm sao. Bước chân Tằng Lam không
có chút chậm lại, chỉ để lại một câu:
“Như vậy sẽ rất bất tiện, chuyện
công việc vẫn nên giữ lại để thời gian khác bàn đi.”
Tần Chinh ngồi xuống ở vị trí
ghế phụ, vẫn có chút lo lắng nhìn thoáng qua Mạc Khiếu Bạch ngoài cửa xe cách
đó không xa:
“Tằng Lam, chúng ta làm như vậy
có phải rất không tốt? Vương chủ nhiệm mà biết khẳng định tức chết rồi.”
“Người kia còn không đến mức lòng
dạ hẹp hòi mà tìm đến Vương chủ nhiệm để mách lẻo. Huống hồ chúng ta lại không
làm sai gì cả.” Ngữ khí Tằng Lam không sợ hãi.
“Tằng Lam, không phải bởi vì
ban ngày anh ta cố ý gây khó dễ cho cô, cho nên cô chán ghét anh ta đó chứ?” Tần
Chinh cẩn thận hỏi.
“Anh nói phố nướng nên đi ở hướng
nào? Trái hay phải?"
“… Rẽ trái.”
Thấy Tằng Lam đã lái xe ra đi,
khóe miệng Mạc Khiếu Bạch hiện lên một tia tự giễu bất đắc dĩ. Anh lại tự làm
cho mình mất mặt. Nhưng anh thật cũng không có mất mát nhiều, bởi vì kết quả
cũng đã nằm trong dự đoán của anh. Tằng Lam chính là một viên đá đen nằm trên một
khối đá ở vách núi, làm sao mà dễ dàng đắc thủ như vậy được. Nhưng nằm ngoài dự
định của anh chính là người trợ thủ kia, cô đối với Tần Chinh rõ ràng không có
một chút bài xích. Thì ra cô cũng có thể đối với đàn ông không có chút đề phòng
nào như thế, đối với người đàn ông đó có tâm tư rõ ràng như vậy.
Xem ra anh đi sai con đường rồi,
đối với Tằng Lam không thể lấy đá chọi đá, nếu không tất nhiên là thà chết chứ
không chịu khuất phục, lưỡng bại câu thương (1).
Nghĩ đến đây trong lòng anh liền
thoải mái hơn rất nhiều, anh gọi điện thoại cho Sở Thần, quả nhiên cậu ta lại
cùng mấy tên tiểu tử ở Zero câu cá đây.
“Nữ tiến sĩ!” Sở Thần phun
một ngụm rượu ra ngoài. Mấy người đàn ông đi theo bên cạnh cũng ngây dại.
Anh nhịn không được cười, gật đầu
nói:
“Đúng, nữ tiến sĩ.”
“Tiểu Bạch, từ khi nào khẩu vị
của cậu lại nặng như vậy? Ha ha ha ha…” Sở Thần cười to.
Mạc Khiếu Bạch vẫn tiếp tục cười:
“Nữ tiến sĩ sao lại là khẩu vị
nặng?”
“Tiểu Bạch, trên thế giới có ba
loại người, đàn ông, phụ nữ, nữ tiến sĩ! Kia đều là Đông Phương giáo chủ, khẩu
vị của cậu còn không nặng?” Sở Thần cười đến chảy nước mắt mà đáp.
Mạc Khiếu Bạch lười giải thích,
cúi đầu uống một ngụm rượu.
Sở Thần nghĩ anh tức giận, cố gắng
nhịn cười, mặt tiến gần:
“Này, cậu hãy thành thật với tớ,
cậu sẽ không nghiêm túc chứ? Phì, đối với vị nữ tiến sĩ này?”
“Sẽ không có điều đó, chắc chỉ
là có chút hứng thú? Cô ấy không giống những người phụ nữ trước đây của chúng
ta.” Anh lắc ly đá nói.
Ánh đèn ở quán bar rất u ám, những
viên đá kia bị ánh đèn mờ ảo chiếu vào, phát ra ánh sáng vừa mơ hồ lại vừa thần
bí.
“Này, có thể có cái gì mà không
giống? Ngoài tuổi tác ra, lại thêm đầu óc thông minh, cởi hết nằm ở trên giường
còn không phải cùng một loại?” Sở Thần nói: “Nếu cô ấy thật sự không giống, tối
hôm đó đã chẳng qua đêm cùng cậu. Nhưng mà bây giờ nhớ lại, hẳn là cậu làm cho
cô ấy ngủ ngon không kém, ha ha, rốt cuộc xem như cậu xả thân mình lấy nghĩa để
cứu vớt tâm hồn vắng vẻ của nữ tiến sĩ lớn tuổi.”
“Nằm mơ đi, cậu nên tích chút
công đức cho mình.” Mạc Khiếu Bạch bất đắc dĩ cười nói.
“Chẳng lẽ tớ nói không đúng à?
Này, vậy cậu nói xem cô ấy vì cái gì mà vô duyên vô cớ không quan tâm đến sự
nghiệp khoa học mà lại chạy tới quán bar trông chờ bị cậu câu?” Sở Thần hùng hồn
mang theo chút giọng điệu lưu manh.
“Ừ, lời này cũng có lý.” Mạc
Khiếu Bạch gật đầu.
Quả thật anh vẫn không tìm ra
được một đáp án nào. Anh thấy rõ thân thể của cô, nhưng lại không thể nhìn thấu
được lòng cô. Nhưng có một trực giác mãnh liệt nói cho anh biết, cô cùng anh đi
ra ngoài đêm đó tuyệt đối là có lý do.
“Cho nên, đây là nữ tiến sĩ lớn
tuổi cô đơn tìm kiếm thời thanh xuân thứ hai nha! Không phải cậu nói là kỹ thuật
của cô ấy kém cỏi? Chắc là nhiều năm trước làm không tốt chuyện đó đi! Này Tiểu
Bạch, second virgin (2) như vậy cậu có thể coi trọng, rốt cuộc là có cái gì
chưa đúng?” Sở Thần vỗ vai anh hỏi.
Mạc Khiếu Bạch nhìn thoáng qua
Sở Thần, cảm thấy cùng tiểu tử này nói chuyện đôi khi thật sự không có câu nào
khác nói cho thông. Chỉ đơn giản cầm ly rượu huých một cái vào ly rượu của Sở
Thần:
“Nói nhiều như vậy để làm gì? Uống
rượu đi.”
Sở Thần muốn mở miệng nhưng lại
thôi, chủ yếu là bị ánh mắt sắc bén của Mạch Khiếu Bạch làm cho ngậm miệng, vì
thế cũng không dám nói gì nữa, cầm lấy ly rượu một hơi uống cạn. Cuối cùng vẫn
là mượn rượu vụng về mở miệng:
“Tiểu Bạch, hay là cậu thôi đi,
bộ dạng của người phụ nữ đó cũng bình thường, tuổi tác lại lớn, vừa thấy liền
biết là một người không dễ gạt.”
Mạc Khiếu Bạch vẫn cười, từ chối
cho ý kiến.
Một đêm anh về đến nhà, nằm ở
trên giường, nhắm mắt, khuôn mặt của Tằng Lam hiện lên, rõ ràng như vậy. Sở Thần
nói không phải là không có lý, tướng mạo này của Tằng Lam ở trong mắt những người
đàn ông đã gặp qua vô số phụ nữ như bọn họ mà nói, cao lắm thì chỉ thuộc dạng
trung bình. Gặp qua nhiều người phụ nữ có vẻ đẹp chim sa cá lặn hay bế nguyệt
tu hoa, nay lại muốn đối với khuôn mặt của Tằng Lam mà mê muội quả thật rất
khó. Nhưng cô lại rõ ràng in sâu trong trí nhớ của anh, hơn nữa dưới tác dụng của
rượu, càng thêm sinh động.
Rốt cuộc là cô hấp dẫn anh ở điểm
gì? Anh cũng không nghĩ ra cái nguyên nhân. Rõ ràng cô một chút lấy lòng anh
cũng không có, thậm chí còn biểu lộ sự chán ghét.
Phản ứng của Sở Thần kỳ thật
anh có thể lý giải, bởi vì ngay đêm đó anh theo đuôi cô đi đến sở nghiên cứu,
sau đó còn nhìn thấy dòng chữ “Tiến sĩ Tằng Lam” sáng chói trên trang web, quả
thực anh cũng lấy làm kinh ngạc. Không phải anh không nghĩ tới việc cô không giống
so với những người khác nhưng lại không thể đoán trước được lại có thể khác xa
nhau như thế. Nhưng hôm nay lại một lần nữa được gặp cô, anh cảm thấy tất cả dường
như đều là lẽ dĩ nhiên. Cô chính là cô, bất luận là ở trên giường, ở trên đường
cái, ở buổi tiệc, hay là ở phòng thí nghiệm. Trước sau đều là một người phụ nữ,
thật sự hiếm thấy.
Ánh mắt của cô đặc biệt tinh
anh, lúc thì xa cách, lúc thì sắc bén, luôn làm cho người khác chuyên tâm và có
một ấn tượng sâu sắc.
Bỗng nhiên anh nhớ tới một câu,
người phụ nữ nghiêm túc chính là người đẹp nhất. Thế là anh nở nụ cười, sau đó
đưa ra một cái quyết định.
Bộ dáng ăn của Tần Chinh vô
cùng hứng khởi, ngấu nga ngấu nghiến, đặc biệt ngon miệng. Tằng Lam mỉm cười,
nhìn thấy anh đã ăn xong xiên thịt dê cuối cùng trên bàn, liền đưa khăn giấy ăn
cho anh.
Tần Chinh lúc này mới có chút
lúng túng, cười nói:
“Thật ngại quá, giống như tôi
đã ăn hết thịt vậy.”
Tằng Lam cười, lắc đầu nói:
“Tôi vốn không thể ăn quá nhiều,
nhất là buổi tối.” Dạ dày của cô không tốt, ban đêm ăn thịt sẽ khó tiêu hóa.
“Tằng Lam, tôi phát hiện cô là
một người thật đặc biệt, cư xử cũng rất riêng biệt.” Tần Chinh lau miệng.
“Đặc biệt? Là ý tốt hay ý xấu
đây?” Tằng Lam hỏi.
“Đương nhiên là ý tốt rồi! Ý của
tôi là đối với người mà cô thích cô cư xử rất tốt còn không cô sẽ ngược lại, xử
sự rất lãnh đạm. Vương chủ nhiệm gọi cô đi xã giao cô không đi, vị Mạc tiên
sinh kia là đại thần tài của sở nghiên cứu chúng ta, cô đối với anh ta cũng
không nịnh nọt, nhưng lại đối với tôi tốt như vậy, còn mời tôi đi ăn khuya.” Tần
Chinh nói xong dường như có điểm ngại ngùng.
Tằng Lam có chút đăm chiêu, gật
đầu nói:
“Có lẽ, tôi không thích nói dối,
cũng không thích đạo đức giả.”
Kỳ thật những lời này là Quý
Thù và Cao Hưng rút ra mà nói, một trong mười đặc điểm của Tằng Tiểu Lam chính
là tính trẻ con không hiểu khôn khéo. Nhưng ngẫm lại hiện tại cô bỗng nhiên có
điểm chột dạ, bởi vì mới vừa rồi cô đối xử với Mạc Khiếu Bạch chính là lãnh đạm
cự tuyệt, cũng không hoàn toàn là vì cô không muốn xu nịnh khách sáo, nói thẳng
ra nguyên nhân trực tiếp chủ yếu vẫn là chán ghét.
Cô đã bị Dương Mâu phản bội một
lần, cô không dễ dàng tha thứ sự phản bội của người đàn ông thêm một lần nào nữa.
Buổi tối khi về đến nhà. cô liền
nhìn thấy ba cuộc gọi nhỡ của Quý Thù, không cần nói cũng biết người phụ nữ này
muốn nhanh chóng khẳnh định lời cô ấy tiên đoán chính xác tới đâu.
“Đúng là, nếu đổi lấy một góc độ
tư duy khác, có phải hay không có thể nói kết quả thí nghiệm của cậu là
positive (3)? Bởi vì người đàn ông này thật sự theo đuổi tình một đêm của
mình.” Quý Thù ở đầu dây điện thoại cũng không giấu được vẻ hưng phấn.
Tằng Lam dở khóc dở cười:
“Ý của cậu là tớ và Mạc Khiếu Bạch
cũng sẽ giống như Dương Mâu và người phụ nữ kia nảy sinh tình yêu?”
“Thật ra cũng không đến mức đó.
Ý của tớ là, tình một đêm chính là cái ngòi nổ, giống như cậu làm những cái thí
nghiệm dẫn đến phản ứng hóa học giống nhau, về phần kế tiếp sẽ phát triển như
thế nào là phụ thuộc vào con người. Ý chí của cậu còn kiên cường hơn so với
Dương Mâu, cho nên hẳn là không bị đánh bại dễ dàng như vậy.” Quý Thù nói đạo
lý một cách rõ ràng.
“Không chỉ mình tớ, người kia
cũng có thể sẽ không thành thật.” Tằng Lam nói.
“Rất có thể. Tuy nhiên cậu cũng
không nên loại bỏ trường hợp anh ta sau một thời gian theo đuổi sẽ thật sự phải
lòng cậu.” Quý Thu cười xấu xa nói.
“Trò này không vui chút nào.
Quý Thù, tớ gọi cho cậu là muốn nghe lời khuyên của cậu, như thế nào mới có thể
nhanh chóng thoát khỏi anh ta?” Tằng Lam nghiêm túc nói.
“Tớ nói, đàn ông loại này một
khi ra tay sẽ không dễ dàng buông tha như vậy. Chi bằng cậu giả bộ thuận theo
anh ta, cùng anh ta chơi đùa hai ngày, không dùng được bao lâu thì anh ta sẽ
chán, sau đó di dời sang mục tiêu kế tiếp, cậu đã có thể tự do.” Ngữ khí Quý
Thù không chút để ý: “Bệnh chung của tất cả đàn ông là bội tình bạc nghĩa,
không chiếm được mới là tốt nhất, gọi là mất đi chốn thiên đường.”
Lại thế nữa rồi, Quý Thù bên
kia lại bắt đầu phê phán về người đàn ông trăng hoa…
“Có kế hoạch B hay không?” Tằng
Lam trực tiếp hỏi.
“Ừ, không phải là không có, bằng
không tìm tên Cao Tiểu Hưng giúp đỡ, chạy đi tìm và giới thiệu cho cậu người
đàn ông đàng hoàng để kết hôn, có thể anh ta sẽ không dây dưa với cậu nữa. Phải
biết rằng, Mạc Khiếu Bạch và Sở Thần là loại đàn ông có thói quen nghề nghiệp
thường ngày, người phụ nữ đã có chồng bọn họ sẽ không chạm tới.”
* Chú thích:
(1) Lưỡng bại câu thương: Ý
của câu thành ngữ này là chỉ cả hai bên đều bị tổn thương trong cuộc
giành giật, chẳng bên nào được lợi cả.
(2) Second virgin: ý nói người
phụ nữ không còn trinh tiết.
(3) Positive: tích cực.