Cú Lừa Hôn Ngoạn Mục

Chương 42




Bà ngoại liếc nhìn Mạc Tiếu Bạch cùng Sở Thần, sau đó quay đầu đối với Tăng Lam cùng Quý Thù nói: "Sau này dẫn theo bạn về đây chơi nhớ báo cho bà một tiếng trước, đây là viện dưỡng lão không phải là nhà khách.”

Tăng Lam gật đầu, Quý Thù nén cười đáp: "Cháu biết rồi, bà ngoại."

Bà ngoại quay lại nói với người phụ nữ trung niên đứng đằng sau: “A Tình, cô đi xem xem trên tầng còn mấy gian phòng trống."

A Tình mặt mũi hiền lành, nhìn qua cũng biết là người thật thà, “Viện trưởng, chúng ta còn ba gian phòng, vừa đủ cho sáu người ạ."

Sáu người, ba gian phòng. Sở Thần nhìn Mạc Tiếu Bạch đồng thời nhìn về phía Tăng Lam cùng Quý Thù. Lần này phân phòng mà giống như chia chỗ ngồi trên xe thì ổn rồi.”

"Đúng là đủ rồi, cháu cùng Lam Lam ở cùng một phòng, dì Phương và Cao Hưng ở một phòng, còn một phòng còn phải xem hai vị đại thiếu gia có ở chịu ở cùng với nhau không.” Quý Thù cười có chút chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Mạc Tiếu Bạch ngay lập tức cũng phát huy được tinh thần đại trượng phu co được, giãn được: “ Đúng là không thành vấn đề, chúng tôi chính là không mời mà tới, bà ngoại chịu thu nhận chúng tôi ở đây đã là vinh hạnh lắm rồi.” Sở Thần cũng gấp gấp rút phụ họa nói: "Đúng vậy, đúng vậy."

Bà ngoại không để ý đến lời nói của hai người, nói với A Tình: “ Vậy cô dẫn họ lên phòng đi, gọi Lý An đến chuẩn bị.”

Mọi người chuẩn bị lên lầu, bà ngoại đột nhiên gọi Tăng Lam: "Tăng Lam, cháu ở lại, bà có chuyện muốn hỏi cháu.”

Tăng Lam lên tiếng, đem trong tay hành lý giao cho Mạc Tiếu Bạch, ánh mắt nhàn nhạt, cũng không nhìn thấy có chút bất an nào. Cô từ nhỏ đã quen với tính khí cường đại của bà.

Nhìn thấy những người khác đã khuất sau hành lang, bà ngoại khẽ thở dài một tiếng, khuôn mặt cũng hòa hoãn đi rất nhiều, "Đi thôi, đẩy bà đi ra ngoài hóng gió.”

Tăng Lam rất nhu thuận đẩy xe lăn, ra khỏi phòng ra ngoài môt vườn hoa nhỏ. Sau giờ ngọ, ánh nắng vừa vặn, gió biển ấm áp, ánh nắng vàng chiếu vào hoa cỏ, in xuống phía dưới bóng râm loang lổ. Vườn không lớn, mấy hộ lý đang đưa những người già xuống phơi nắng, gặp bà ngoại Tăng Làm đều nhiệt tình chào hỏi. Bà ngoại Tăng Lam cũng cười đáp lại, hòa nhã hiền lành so với người lúc nãy tưởng là hai người khác nhau.

"Bà ngoại, thân thể của bà gần đây thế nào? Vào thu rồi, chân bà có còn đau không?” Tăng Lam hỏi.

"Năm nay vẫn còn tốt, cũng đau nhưng không đau lắm. Còn cháu, thế này là thế nào? Vừa mới có chồng chưa cưới bỏ chạy, nhanh thế sao đã có một bạn trai đưa đến đây rồi?” Bà ngoại không dễ dàng bị lừa dối như vậy.

"Có như vậy thì cháu cũng không thể cứ ở trong bóng tối mãi như vậy, cháu tìm bạn trai và bắt đầu cuộc sống mới, chẳng lẽ bà lại không mừng cho cháu hay sao?” Tăng Lam đã sớm chuẩn bị xong đáp án.

"Bà đương nhiên muốn cháu có thể mau chóng tìm được người tốt rồi, nhưng cháu như thế thì không phù hợp, nhanh thế đã tìm được một người khác rồi, mà còn là tên thành tinh nữa, cháu cho là bà già nên hồ đồ rồi phải không?" Bà ngoại cau mày nhìn cháu gái, tuy rằng đưa nhỏ này ngay từ bé đã không giống những đưa trẻ khác, nhưng so với người khác luôn tỉnh táo và thành thật hơn, hành động lần này xem ra có vẻ không bình thường.

"Bà ngoại, bà không cần phải nghĩ phức tạp như thế, cháu chỉ muốn tìm được một người thành thật với cháu thôi., ngẫu nhiên gặp được anh ấy.” Tăng Lam sẽ không nói dối nhất là đối với người hiểu cô đến tận gốc rễ như bà, nên cô chọn cách nói lược bớt, nói qua loa chứ không chi tiết.

"Các cháu biết nhau được bao lâu rồi.” Bà ngoại hỏi vô cùng sắc bén.

"Ba tháng." Tăng Lam thật thà trả lời.

"Cháu thích nó à? So với tên nhóc Dương Mâu kia còn có vẻ thích hơn? Bà hỏi càng gắt.

"Cứ cho là thế đi bà, chúng cháu vẫn ở giai đoạn tìm hiểu nhau thôi.” Lúc trả lời câu này Tăng Lam cũng không chắc chắn lắm.

"Cháu gái, bà ngoại chỉ sợ cháu lại phải chịu thiệt thòi lần nữa thôi. Mạc Tiếu Bạch với Sở Thần, bà thấy đều là hạng công tử nhà giàu ăn chơi, để cho con nhỏ Quý Thù vui đùa một chút thì không sao, cháu quá thành thật, đừng để mình bị lôi vào đó.” Bà thở dài, cháu gái đã trưởng thành cũng có chính kiến riêng của mình. “Ba mẹ cháu có biết không?”

Tăng Lam lắc đầu, "Cháu cũng chưa muốn cho bố mẹ cháu biết, chờ ổn định rồi hãy nói. Thật ra về đây là anh ấy chủ động về theo."

"Nhìn ra được, nó vẫn có hứng thú với con, nhưng loại đàn ông này đã quen ong bướm. Đối xử tốt hay xấu đối với cháu có thể thay đổi trong nháy mắt, thay đổi so với việc lật sách có lẽ còn nhanh hơn ấy.” Bà ngoại vỗ vỗ tay Tăng Lam, “Hay là cứ chọn người mà con thật sự tin tưởng thì bà cũng yên tâm.”

Tăng Lam cười cười, không nói gì. Người đàn ông thật thà đáng tin cậy, thật sự có thể tin tưởng hay sao?

Mạc Tiếu Bạch và Sở Thần sau khi vào trong phòng đều có vẻ chưa tỉnh hồn. Dùng phán đoán theo trực giác của Mạc Tiếu Bạch thì ấn tượng đầu tiên của bà ngoại đối với anh là không tốt, mặc dù anh chẳng có cử chỉ gì khác người. Nhưng bà ngoại đã từng trải nhìn người vô số, ánh mắt như kính chiếu yêu cho dù giấu tốt đến mấy cũng phải lộ nguyên hình. Việc này làm anh không thể yên tâm, không được người nhà Tăng Lam ủng hộ thì dù hậu phương lớn đến mấy cũng không thể ổn định được. Nhấc mí mắt lên nhìn thấy Sở Thần đang vò đầu bứt tai, trong lòng lạnh xuống một tí, anh nhất thời tính sai một nước là để Sở Thần đi theo, kết quả là tên nhóc này lại làm anh mất điểm, thêm phiền. Cũng lạ, hình như anh đánh giá sai tình hình quân địch, anh khinh địch rồi.

Anh phải giấu hết nanh vuốt, nằm gai nếm mật lâu như vậy mới có thể cải thiện tình cảm của Tăng Lam đối với anh, bây giờ lại xuất hiện thêm một đối tượng khôn khéo cay nghiệt gấp nhiều lần Tăng Lam, bà ngoại, càng nghĩ càng sốt ruột.

Đáng lo ngại hơn nữa là bà ngoại có vẻ rất thích Cao Hưng.

Nếu không cẩn thận mà suy nghĩ phương án đối phó, chỉ sự bao nhiêu tâm cơ của anh đã bỏ ra để có nửa giang sơn kia sẽ bị phản bội mất. Nghĩ đến đây, anh vội đứng lên, đúng lúc đó Sở Thần cũng đứng lên, hai người đàn ông đối mặt với nhau.

"Tớ đi tìm Quý Thù, cậu đi tìm bà xã của cậu đi, chúng ta cùng nhau nỗ lực không thể không thành.” Sở Thần bảo.

"Hả, thành cái gì?" Mạc Tiếu Bạch không kịp nghĩ ra tên này lại nghĩ ra cái gì.

"Đổi phòng ngủ. Cậu không muốn ở cùng phòng với bà xã cậu à?” Lông mày Sở Thần dựng lên.