Chương 900
Ôn Uyển bảo Lục Hi ngồi xuống, anh nhìn xung quanh rồi hỏi: “Bố con đâu?”
Ôn Uyển nói: “Lục phòng họp, bố con đi từ sáng, chắc sắp về rồi”.
Đúng lúc đang nói chuyện thì Lục Viễn Sơn mặt mày tái mét chậm rãi từ ngoài vào.
Ôn Uyển thấy vậy, sắc mặt đầy lo lắng hỏi: “Sao vậy?”
Lục Viễn Sơn ngồi xuống bàn ăn, ông ấy nói: “Ăn cơm trước đã”.
Trong lòng Ôn Uyển đã có một loại dự cảm xấu, nhưng bà vẫn nhịn không hỏi, bắt đầu bảo Lục Hi ăn cơm.
Lục Hi gắp thức ăn, anh vừa ăn vừa nói: “Bố, dù có chuyện gì bố đều có thể nói với con. Con trai bố bây giờ không phải trái hồng mềm để ai đó tùy tiện bóp đâu”.
Lục Viễn Sơn nghe xong liền thở dài, ông ấy đặt đũa xuống, cầm tay Ôn Uyển rồi chậm rãi nói.
“Người của lục phòng biết Lục Hi đã trở lại, hôm nay chính là nói đến chuyện này”.
“Bọn họ nói thế nào?”, Ôn Uyển vội vàng hỏi.
Lục Viễn Sơn cau mày nói: “Bọn họ nói Lục Hi muốn ở lại thì phải được gia chủ đồng ý”.
“Gia chủ nhất định sẽ đồng ý, Lục Hi cũng là người nhà họ Ôn, điều này không có gì đáng nói”, Ôn Uyển đáp.
“Nhưng em phải biết, nếu muốn gia chủ đồng ý, thì Lục Hi phải mang họ Ôn, anh đã từng nói với em chuyện này rồi”, Lục Viễn Sơn nói với Ôn Uyển, nhưng ánh mắt lại đang nhìn Lục Hi.
Nghe thấy lời này, mặt Ôn Uyển cứng lại, bà nhìn về phía Lục Hi: “Hi à, con đã nghĩ xong chuyện này chưa?”
Lục Hi thản nhiên nói.
“Con nghĩ xong rồi, nếu đã mang họ Lục thì con không muốn đổi. Nhà họ Ôn có đồng ý con ở lại hay không cũng không thành vấn đề. Dù sao con cũng có chuyện phải làm, không phải lo đâu, sau này con sẽ thường xuyên đến thăm bố mẹ là được thôi. Bọn họ sẽ không ngăn con gặp bố mẹ đấy chứ?”
Lúc này, Ôn Uyển lại kiên quyết nói: “Dù con trai em họ Lục hay họ Ôn, không ai có thể đuổi được thằng bé đi, ngay cả gia chủ cũng không được”.
Lục Viễn Sơn cau mày, ông ấy không biết nên nói thế nào. Trong lòng ông ấy rất rõ Ôn Nhất Hàng luôn có khúc mắc với chuyện này, ông ta muốn Lục Viễn Sơn thay đổi suy nghĩ, nhưng không thể nào.
Mà ở trong lòng ông ấy cũng đồng ý Lục Hi mang họ Lục, nếu không thì năm đó ông ấy cũng sẽ không ôm Lục Hi đi. Chỉ là ông ấy vốn dĩ chẳng có quyền phát biểu gì ở nhà họ Ôn, Lục Hi vẫn còn trẻ, bọn họ thật sự không có chút tư cách nào để đấu với nhà họ Ôn gia thế khổng lồ kia.
Lúc này, Lục Hi nói: “Bố, mẹ, nếu không được thì con sẽ đưa bố mẹ đến chỗ khác, còn hơn là ở đây bị người ta khinh bỉ?”
Điều kiện ở Thiên Nhân Cư của anh còn tốt hơn chỗ này gấp nhiều lần, giống như tiên cảnh nhân gian vậy. Lục Hi đã định cho bố mẹ mình dọn đến đây từ lâu.
Lục Viễn Sơn nghe vậy thì chậm rãi nói: “Hi à, con có biết vì sao bao nhiêu năm qua bố mẹ lại ở đây chịu nhục mà không bỏ chạy không?”
Lục Hi hơi sửng sốt: “Con cũng không rõ lắm”.
Lục Viễn Sơn thở dài.
“Không phải vì bố tham tiền và quyền của nhà họ Ôn, chỉ là người nhà họ Ôn vì chuyện của con năm xưa nên khinh thường bố mẹ, với tính cách của bố năm đó thì đã muốn đưa mẹ con cao chạy xa bay lâu rồi. Lục Viễn Sơn bố có nghèo đến mấy thì cũng sẽ khiến mẹ con có ăn có mặc, nhưng nếu cứ đi như thế thì người nhà họ Ôn sẽ cười nhạo mẹ con, nói mẹ con mắt mù mới lấy người như bố, sau đó không chịu nổi mà bỏ nhà ra đi. Con có hiểu lòng bố không?”
Lục Hi chậm rãi gật đầu.