Cự Long Thức Tỉnh

Chương 896




Chương 896

Trong lòng Lục Hi ngày càng thất vọng với nhà họ Ôn, một gia tộc có truyền thừa mấy trăm năm vậy mà lại mục nát ngông cuồng đến mức này, thật là khiến người ta nghĩ không thông!

Vốn dĩ, Lục Hi cảm thấy gia tộc như này chắc hẳn sẽ khiêm tốn, bình tĩnh và kín đáo, truyền thừa qua các thế hệ sẽ hình thành nên một vòng tuần hoàn tốt đẹp.

Nhưng bây giờ xem ra dưới tác động lớn của hoàn cảnh xã hội, thế hệ trẻ của nhà họ Ôn cũng trở nên bốc đồng như bao người khác. Dưới thế lực của gia tộc thì trở nên ngông cuồng vênh váo, không hề có khí chất điềm tĩnh của một đại gia tộc giàu có.

Cứ tiếp tục như vậy, e rằng không cần lực lượng bên ngoài, nhà họ Ôn sẽ ngày càng đi đến bước suy tàn, tầng lớp cao cấp chân chính ở Hoa Hạ cũng sẽ không để mặc cho một gia tộc không biết trời cao đất dày, khiêu khích các quy tắc như vậy đâu.

Lúc này, xe dừng lại.

Người đàn ông mở cửa xe rồi nói với Lục Hi: “Xuống xe đi”.

Lục Hi xuống xe, anh liếc mắt nhìn xung quanh, đây là một vùng đồng không mông quạnh ở ngoại ô, bốn phía không có ai.

Lúc này, người đàn ông tóc húi cua cũng xuống xe, đứng phía đối diện với Lục Hi.

Những người nhà họ Ôn khác cũng bao vây quanh Lục Hi, sắc mặt từng người đều khó coi, nhất là bốn thanh niên kia, sắc mặt bọn chúng càng u ám.

Lúc này, người đàn ông tóc húi cua nói: “Đánh người nhà họ Ôn tao thì phải trả giá, mày tự đánh gãy một cánh tay rồi tao cho mày đi”.

Nói xong, có người ném một con dao phay xuống dưới chân Lục Hi.

Người đàn ông tóc húi cua đứng chắp tay, mặt đầy tự tin, hắn ta không ngại đưa cho Lục Hi vũ khí.

Lúc này, cậu trai tóc tím lại nói: “Chú hai, đây cũng lợi cho hắn quá”.

“Im miệng”, người đàn ông tóc húi cua nói: “Chỗ này không đến lượt cháu lên tiếng”.

Cậu trai tóc tím nghe xong liền ngoan ngoãn im miệng.

Lục Hi thấy vậy liền cười nói: “Xem ra anh ở trong gia tộc vẫn có chút uy nghiêm”.

Người đàn ông tóc húi cua lạnh lùng nói: “Nhà họ Ôn bọn tao chú trọng trình tự già trẻ, thân là trưởng bối của chúng nó, lời của tao chúng nó còn không dám nghe sao”.

Lục Hi gật đầu, anh chậm rãi nói: “Vậy được, nhưng tôi khuyên anh nên thu hồi câu nói kia, bây giờ tôi thật sự không muốn ra tay với anh”.

Người đàn ông trước mặt cũng chỉ là một cảnh giới hậu thiên, trong mắt Lục Hi thì hắn ta yếu không thể nào yếu hơn. Lần này anh đến cũng không phải để đánh nhau.

Lúc này, người đàn ông tóc húi cua cười lạnh nói: “Chuyện này không phải mày có thể quyết định được, đừng ép tao ra tay, nếu không thì kết cục của mày chỉ có thảm hơn”.

Lục Hi thở dài, anh chậm rãi nhặt dao phay trên đất, cầm lên nhìn.

Bấy giờ, bốn thanh niên nhà họ Ôn khóe miệng đã lộ ra vẻ nham hiểm và đắc ý. Bọn chúng đã nghĩ đến cảnh tượng Lục Hi tự cắt đứt cánh tay, máu tươi tràn ra đầy thê thảm.

Đúng lúc đó, đột nhiên Lục Hi búng ngón tay gõ lên trên mặt dao, dao phay vang lên tiếng giòn tan rồi đứt đoạn.

Lục Hi vứt nửa còn lại của con dao phay đi, anh đứng chắp tay nói: “Tôi cho mấy người thêm một cơ hội, lập tức biến mất trước mắt tôi, chuyện này tôi coi như chưa từng xảy ra”.

Tất cả người của nhà họ Ôn đều sững sờ, bọn chúng không dám tin trong tình hình này, Lục Hi lấy đâu ra tự tin mà ăn nói ngông cuồng như vậy.