Chương 890
Đúng lúc này, một trận ồn ào huyên náo cắt đứt dòng suy nghĩ của Lục Hi.
Anh quay đầu nhìn, chỉ thấy bốn thanh niên trẻ, ba nam một nữ khoảng mười tám mười chín tuổi, đang uống rượu nói chuyện trên vị trí ghế phía sau.
Bốn thanh niên này vừa nhìn là biết hoàn cảnh gia đình không tệ, mặc hàng hiệu, đeo đồng hồ nổi tiếng, uống rượu Mao Đài tự mang theo, nhưng tóc nhuộm đủ màu sắc, trông vô cùng cá tính.
Lúc này, có lẽ họ uống nhiều rồi, giọng nói cũng to dần, khiến cho hành khách cả toa xe đều đổ dồn ánh mắt qua nhìn.
Lúc này bốn thanh niên đã ngấm men rượu, bất chấp tất cả, luyên thuyên nói lớn, thỉnh thoảng nâng chén uống cạn.
Lúc này, nhân viên phục vụ đi đến bên bốn người, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi các anh, mời các nhỏ nói nhỏ tiếng một chút được không, các anh thế này sẽ làm ồn đến những hành khách khác nghỉ ngơi”.
Một cậu trai nhuộm tóc màu tím liếc nhân viên phục vụ một cái: “Mẹ kiếp, ồn đến ai hả, bảo người đó đứng ra đây?”
Nhân viên phục vụ vừa nghe lập tức sửng sốt.
Cô ta cũng chỉ làm tròn chức trách của mình, có lòng tốt nhắc nhở.
Ai ngờ đối phương lại không nói lý như vậy, nói ra lời như vậy.
Lúc này, các hành khách vừa thấy những người này bắt đầu mượn rượu làm càn, đều quay đầu đi không nhìn nữa, chỉ sợ chuốc họa vào thân.
Lúc này, nhân viên phục vụ thấy vậy cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ bỏ đi.
Lục Hi lắc đầu, tiếp tục ngắm cảnh sắc bên ngoài.
Chỉ lúc sau, bốn người lại lớn tiếng nói chuyện, hơn nữa còn trắng trợn hơn.
Lục Hi nghe mà trong lòng khó chịu, cố kiềm chế bực tức trong lòng.
Sau đó đúng lúc này, cậu trai tóc tím lại châm một điếu thuốc, cả toa xe lập tức vang lên tiếng bàn tán.
Lúc này, nhân viên phục vụ cũng phát hiện, mau chóng chạy đến ngăn cản, hút thuốc trên tàu cao tốc là một việc rất nghiêm trọng.
“Thưa anh, có quy định không được phép hút thuốc trên tàu cao tốc, mời anh mau dập đi”, nhân viên phục vụ hoảng sợ nói.
Cậu trai tóc tím khinh thường nói: “Hút điếu thuốc thì đã làm sao, chuyện bé xé ra to”.
“Như vậy sẽ chuông báo cháy hoạt động, tàu đường sắt sẽ dừng vận hành, nếu anh không dập tắt, thì tôi sẽ gọi cảnh sát trên tàu đến”, nhân viên phục vụ tỏ vẻ mặt hoảng sợ.
“Hừ, gọi đi, xem anh ta có thể làm gì được tôi?”, chàng trai khinh thường cười nói.
Nhân viên phục vụ thấy vậy cũng không còn cách nào chỉ đành bỏ đi, Lục Hi nhìn thấy anh ta vào phòng nghỉ bắt đầu liên lạc với cảnh sát trên tàu bằng máy bộ đàm.
Lúc này, bốn thanh niên tiếp tục lớn tiếng trò chuyện, không hề coi lời cảnh cáo của nhân viên phục vụ ra gì.
Lúc sau, dưới sự dẫn đường của nhân viên phục vụ, hai cảnh sát trên tàu đến bên cạnh bốn thanh niên trẻ.
Một cảnh sát trên tàu trong đó nói: “Lập tức dập điếu thuốc ngay, theo chúng tôi đi chịu phạt”.
Lúc này nhân viên phục vụ nở nụ cười mỉm, hút thuốc trên tàu sẽ bị tạm giam, xem họ còn dám đắc ý nữa không.
Lúc này, cậu trai tóc tím liếc cảnh sát trên tàu một cái, chậm rãi nói: “Tao không dập, mày làm được gì?”
Mọi người đều rất bất ngờ, đúng là lợi hại, ngay cả lời của cảnh sát trên tàu cũng không nghe?
Lúc này, một cảnh sát trên tàu khác thấy vậy, lấy ra một chiếc còng tay từ trong bên hông, nói: “Còn không dập, chúng tôi sẽ áp dụng biện pháp cưỡng chế”.
Cậu trai vừa nghe, đứng bật dậy nói: “Có biết tao họ Ôn không, có giỏi thì mày còng tao lại đi?”