Chương 879
“Gia chủ, võ công của Thế Cung có phải có chút hơi thấp, Lâm Tiêu và Lục Thiên Hành đều là tông sư”, Ôn Thế Kiệm của lục phòng nói.
Ôn Thế Cung chỉ là Hậu Thiên đỉnh phong, còn chưa đạt đến Tiên Thiên, Ôn Thế Kiệm có chút lo lắng.
Ôn Nhất Hàng cười nói: “Thế Cung đi là đại diện cho nhà họ Ôn chúng ta, kẻ nào dám động vào cậu ấy? Động vào cậu ấy chính là trở thành kẻ thù không đội trời chung với nhà họ Ôn, thử hỏi trên đời này có mấy kẻ to gan như vậy?”
Trên mặt Ôn Nhất Hàng đầy vẻ kiêu ngạo.
Mọi người nghe xong đều gật đầu, căn cơ nhà họ Ôn vững chắc, không phải gia tộc tông sư bình thường có thể sánh được, khắp Hoa Hạ, ngoài mấy gia tộc giàu sang quyền thế thật sự đó, quả thực không có mấy người dám trở mặt với nhà họ Ôn.
“Việc này cứ quyết định như vậy, mọi người bàn bạc một chút, phái thêm người qua đó, nhất định phải điều tra rõ nguyên nhân mất tích hoặc cái chết của Ảnh Sát, tất cả mọi người bên đó đều do Thế Cung điều động”, Ôn Nhất Hàng thấp giọng ra lệnh.
Mọi người nghe vậy đồng loạt thi lễ nói: “Vâng, gia chủ”.
Qua một đêm, sáng hôm sau, Ôn Thế Cung thay một bộ quần áo thường ngày màu xanh da trời, đeo kính mắt màu xanh ice blue, mang theo một chiếc túi xách màu đen của Armani, ung dung thoải mái đặt chân lên chuyến bay đến Tây Kinh.
Lúc này, trong Thiên Nhân Cư, Lục Hi chăm sóc cho cây tiên thảo xong trở về phòng của mình lấy giấy bút, bắt đầu viết viết vẽ vẽ lên trên đó.
Không bao lâu một phương thuốc đã được hoàn thành.
Lục Hi kiểm tra cẩn thận một lượt, đảm bảo không có thiếu sót gì, sau đó dùng điện thoại chụp lại.
Lúc này, Lục Hi cười đắc chí.
Phương thuốc này là anh lĩnh hội từ việc mình sử dụng đan Thối Thể, kết hợp với kiến thức luyện đan của Cát Hồng, sửa đổi thành.
Đạt tới cảnh giới của võ giả ngoại gia có thể sử dụng được phương thuốc này, nó cũng có tác dụng rèn luyện cơ thể, mà võ giả ngoại gia trong quân đội thường là lính đặc chủng trong các quân khu.
Lính đặc chủng của cảnh giới võ giả ngoại gia, kết hợp với đan Thối Thể này, có thể nói trong thời gian ngắn, thể chất có thể được cải thiện mạnh mẽ, tăng lên theo cấp số nhân, về lâu dài gần như có thể đạt đến cấp của lính đặc chủng Viêm Long.
Viêm Long là lính đặc chủng tầm cỡ thế giới, nếu Hoa Hạ có thể có mấy chục ngàn binh sĩ như vậy, thì sẽ thế nào đây?
Lực lượng này, chỉ cần đặt họ ở bất kỳ khu vực nào, thậm chí là chiến trường rộng lớn, đều có thể xoay chuyển được thế cuộc.
Quan trọng hơn, bởi vì là một phiên bản đơn giản hóa của đan Thối Thể, dược liệu cần cho phương thuốc này có thể mua được trên thế giới, mặc dù có chút quý nhưng với thực lực của Hoa Hạ như hiện nay hoàn toàn gánh vác được.
Lục Hi cười gian hai tiếng, lẩm bẩm nói: “Đưa phương thuốc này cho ông Vương, sợ rằng ông ấy sẽ vui đến phát điên mất”.
Nói xong, Lục Hi đắc chí gọi điện thoại cho ông Vương.
“A lô, ông Vương à, gần đây ông vẫn khỏe chứ?”, Lục Hi nịnh nọt nói.
“Tôi vẫn có thể chống đỡ được thêm vài năm nữa, tên nhóc nhà cậu có chuyện gì muốn nói thì nói thẳng ra, bớt vòng vo đi”.
“Ông xem ông kìa, chẳng là tôi có đồ tốt muốn tặng cho ông, đợi lát nữa gửi cho ông, là một phương thuốc gọi là “Luyện Binh Hoàn”, ông bảo người bốc thuốc theo đơn, cho lính đặc chủng cảnh giới võ giả ngoại gia dùng, không đến ba năm, tôi đảm bảo bọn họ đều sẽ đạt tới cấp của Viêm Long”.