Chương 855
Lục Viễn Chí nghe xong thì lập tức gật đầu.
“Bác hiểu đạo lý này mà, cháu yên tâm, bác sẽ giữ bí mật. Lục Hi, bác cũng biết cháu là rồng ẩn mình, sớm muộn cũng sẽ bay lên trời. Nhà họ Lục chúng ta sắp có nhân tài, bác cũng không ép buộc cháu cống hiến gì cho nhà ta, chỉ mong sau khi cháu phát triển thì không quên mình mang họ Lục là được”.
Lục Viễn Chí cũng là người dày dặn kinh nghiệm, biết Lục Hi có thứ trân bảo quý hiếm này thì sớm muộn cũng sẽ trở thành người giàu nhất thế giới. Hơn nữa, khi xoa bóp cho ông ta ban nãy, ông ta còn cảm nhận được chút sức mạnh của Lục Hi rót vào.
Hiển nhiên là Lục Hi cũng có thực lực ở một mức đủ cao, như vậy mà không trở nên nổi bật mới lạ.
Nhà họ Lục không làm được nghĩa vụ nuôi nấng Lục Hi, nên Lục Viễn Chí cũng không hy vọng xa vời rằng Lục Hi quay về nhà họ Lục. Hơn nữa, miếu nhỏ nhà họ Lục không thể là nơi để Lục Hi vùng vẫy nữa.
Lục Viễn Chí nói như vậy chỉ mong Lục Hi đừng quên mình là người họ Lục, không đến nhà họ Ôn nữa.
Lục Hi cũng hiểu ý của ông ta, cười nói: “Bác cứ yên tâm, đời này của cháu chỉ mang họ Lục”.
Lúc Lục Hi nói ra lời này thì ánh mắt còn lộ ra khí thế bễ nghễ tung hoành, vô cùng bá đạo.
Lục Viễn Chí nghe vậy thì liên tục nói: “Tốt lắm, tốt lắm”.
Lục Hi nhìn Lục Viễn Chí đang hưng phấn vô cùng, bèn hỏi: “Bác cả, sao bác đột nhiên lại hộc máu vậy ạ, có chuyện gì hả bác?”
Lục Hi tò mò, mấy ngày trước Lục Viễn Chí vẫn ổn, sao đột nhiên lại trở nên thế này, nếu anh không đến cứu kịp thời thì e là đã gặp nguy hiểm rồi.
Nghe vậy, Lục Viễn Chí thở dài, kể lại chuyện công ty gặp khó khăn, cùng với việc ông ta đến Giai Mỹ đàm phán, rồi hai người em trai muốn tách ra… cho Lục Hi nghe cả.
Lục Hi nghe xong, nhướng mày nói: “Bác cả, nếu bọn họ đã muốn trả lại cổ phần thì cho bọn họ đi thôi. Cổ đông như vậy mà ở lại công ty thì khác nào bom hẹn giờ chứ, đi còn tốt hơn ở ấy”.
“Haiz”, Lục Viễn Chí thở dài: “Nói thì như thế, nhưng nhà họ Lục sẽ sụp đổ từ đây, bác không nỡ”.
“Có gì mà không nỡ đâu, việc này đâu phải tại bác, là bọn họ gieo gió gặt bão. Sau này không liên quan gì đến họ nữa”, Lục Hi lạnh lùng nói.
Lục Hi cực kỳ không ưa hai người chú này. Hiện tại nghe nói hai người làm ra chuyện rút củi dưới đáy nồi khi gia tộc gặp khó khăn như vậy làm Lục Hi hoàn toàn thất vọng về họ, rời đi một chút thì tốt hơn.
Lục Viễn Chí lắc đầu nói: “Đừng nói sau này vội, trước mắt còn đang khó khăn ấy chứ. Bọn họ rút cổ phần về thì tháng sau bác cũng không trả nổi lương cho công nhân nữa đâu”.
Lục Hi nghe vậy, hơi suy tư nói: “Bác cả, bác nghe xem thế này được không, cho bọn họ thoát cổ phần rồi cháu mua lại?”
Lục Viễn Chí nghe vậy, tức khắc vui vẻ nói: “Được chứ, cháu là người nhà họ Lục thì có sao đâu, nhưng cổ phần của bọn họ cần đến hai trăm triệu đó, cháu…”
Lục Viễn Chí không dám nói nốt phần sau.
Ông ta cho rằng Lục Hi còn trẻ thì khó mà tích lũy được nhiều tiền. Lục Hi nhập cổ là tốt, nhưng chuyện tài chính đúng là khó giải quyết.
Lục Hi chỉ cười đáp: “Bác yên tâm, ngày mai cháu đến công ty với bác, bọn họ rút thì cháu sẽ rót vốn vào, bọn họ rút bao nhiêu thì cháu rót bấy nhiêu”.
Nhìn vẻ mặt tự tin của Lục Hi, Lục Viễn Chí dần lấy lại tự tin: “Cháu trai tốt, năng lực của cháu đúng là vượt qua sự tưởng tượng của bác, vậy quyết như thế nhé”.
Chỉ cần Lục Hi rót vốn vào thì công ty sẽ kiên trì được thêm mấy tháng, trong lúc ấy cứ nghĩ cách thêm là được.