Chương 854
Lục Viễn Chí nói xong, uống cạn bình nhũ dịch Chung Linh.
Ngay lập tức, Lục Viễn Chí cảm thấy một dòng nước ấm chảy khắp lục phủ ngũ tạng cho đến tứ chi trăm cốt, cảm giác thoải mái đó khiến ông ta như muốn bay lên. Mà gương mặt ông ta cũng đã đỏ bừng lên.
Lúc này, Lục Hi trầm giọng nói: “Công hiệu của nhũ dịch Chung Linh nguyên chất rất mạnh, cháu phải giúp bác tiêu hóa nó đã”.
Nói xong, Lục Hi đặt tay lên vai Lục Viễn Chí, đặt pháp lực vào cơ thể của Lục Viễn Chí, biến nhũ dịch Chung Linh hóa thành năng lượng, chậm rãi chuyển động trong cơ thể Lục Viễn Chí.
Nhũ dịch Chung Linh nguyên chất là đồ bổ với những người có cảnh giới nhất định trong võ đạo, nhưng với người thường thì cũng đủ để khiến họ nổ tung.
Thể chất của Lục Viễn Chí không thể chịu đựng nổi, nếu Lục Hi không giúp ông ta tiêu hóa thì Lục Viễn Chí sẽ nổ người mà chết mất.
Lúc này, Lục Viễn Chí cảm thấy có chút không đúng lắm. Dòng nước ấm trong cơ thể bỗng nhiên trở nên cực nóng, cảm giác như bản thân sắp bị nướng chín.
Ngay lúc ông ta hoảng hốt thì cơ thể lại có thêm một luồng sức mạnh giống như mưa thuận gió hòa, dẫn lối cho dòng nước ấm này chạy khắp toàn thân, còn ông ta cũng thả lỏng hơn.
Một tiếng sau, Lục Hi mới thả tay ra, khoanh tay đứng ở một bên.
Sau đó, Lục Viễn Chí chậm rãi mở mắt ra.
Ông ta thở ra một hơi thật dài, nói: “Thoải mái quá, đúng là như trẻ ra mười tuổi vậy”.
Lục Viễn Chí cảm thấy các phương diện trong cơ thể đều được nâng cấp, đúng là có chút trẻ ra.
Mà lúc này, Lục Tiểu Hiên kinh hãi nói: “Ông ơi, mặt của ông?”
“Mặt ông bị sao à?”, Lục Viễn Chí nghi ngờ hỏi.
“Ông mau soi gương đi ạ”, Lục Tiểu Hiên kích động nói.
Lục Viễn Chí khó hiểu, đi ra soi gương, nhưng vừa nhìn vào, ông ta lập tức ngây người ra.
Lúc này, nếp nhăn trên mặt ông ta đã biến mất, sắc mặt cũng tươi trẻ hơn, thoạt nhìn chỉ khoảng 50 tuổi, hoàn toàn không giống ông già đã ngoài 60. Đúng là trẻ hơn mười tuổi!
Lục Viễn Chí không dám tin tưởng, vuốt mặt mình, kích động nói với Lục Hi: “Đúng là trẻ ra mười tuổi mà, cháu làm thế nào vậy Lục Hi?”
Vừa rồi Lục Viễn Chí chỉ cảm thấy trạng thái của mình tốt hơn nhiều, lời ban nãy chỉ là nói khách sáo chứ không quá tin tưởng bản thân sẽ trẻ ra mười tuổi.
Nhưng vừa soi gương thì đã thấy rõ ràng dung mạo của bản thân trẻ hơn nhiều, điều này khiến ông ta cực kỳ kinh ngạc.
Mà Lục Hi chỉ nói: “Bác cả, cháu cần nói với bác một số chuyện”.
Lục Viễn Chí nghe vậy thì quay về ghế ngồi, nhìn Lục Hi: “Cháu nói đi”.
Lục Hi nghiêm túc nói.
“Có lẽ bác cũng đã nhận ra cháu có những thứ đồ khác người. Cháu vốn không định để lộ ra cho bác biết đâu, nhưng vì bác bị thương nên cháu không thể mặc kệ được. Có điều bác cũng biết, cây cao đón gió, mang ngọc mắc tội. Nếu có người biết cháu sở hữu đồ vật này thì e là nửa đời sau của cháu sẽ rất phiền toái, cho nên cháu muốn nhờ bác giữ bí mật cho cháu”.