Chương 847
Mục Trung Hoa thoáng căng thẳng nhưng nhớ tới những lời Lục Hi từng nói, anh ta vẫn cố gắng lấy lại trấn tĩnh.
“Chào chủ tịch Trương”, Mục Trung Hoa không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti đáp.
Trương Bảo Khôn vẫn giữ nguyên nét cười: “Sao lại xa cách như vậy, vừa tan làm phải không, chúng ta tìm một chỗ ngồi một lát nhé?”
Mục Trung Hoa do dự một chút sau đó gật đầu.
Thấy Mục Trung Hoa đồng ý, gương mặt Trương Bảo Khôn liền lộ ra nét vui mừng: “Đi, hôm nay hai chúng ta phải trò chuyện thật vui vẻ, trước kia là do chú Trương cư xử không đúng, cháu đừng để trong lòng”.
Nói xong, Trương Bảo Khôn cũng rảo bước đi về phía xe của mình.
Mục Trung Hoa đi theo phía sau cũng không đáp lại
Sau khi lên xe, Trương Bảo Khôn đưa Mục Trung Hoa đến một khách sạn, vào một căn phòng đã đặt trước.
Sau khi Mục Trung Hoa tiến vào, phát hiện chỉ có anh ta và Trương Bảo Khôn hai người liền nói: “Chủ tịch Trương, để tôi gọi một người bạn nữa tới, chúng tôi vốn đã hẹn cùng nhau dùng bữa, hiện tại lại để anh ấy một mình cũng không tốt”.
“Không sao, nếu có bạn cứ gọi tới đây”, Trương Bảo Khôn cười đầy hào sảng.
Vì vậy Mục Trung Hoa vội vàng gọi điện cho Lục Hi, báo cho anh vị trí của khách sạn kêu anh nhanh chóng tới.
Bởi Mục Trung Hoa không biết bản thân phải làm gì tiếp theo.
Lục Hi nhận được điện thoại nói với Mục Trung Hoa anh sẽ lập tức tới mới khiến anh ta bình tĩnh lại một chút.
Lúc này Trương Bảo Khôn bắt đầu để người phục vụ dọn món ăn, xem ra bữa tiệc này đã được sắp xếp chu đáo.
Trong khoảng thời gian này Trương Bảo Khôn nghe ngóng nói bóng nói gió việc Mục Trung Hoa làm thế nào vào làm việc tại Giai Mỹ.
Mà Mục Trung Hoa chỉ nói rằng mình được một người bạn tiến cử, cũng không nói thêm gì khác.
Không lâu sau Lục Hi cũng chạy tới, Mục Trung Hoa giới thiệu hai bên Lục Hi liền ngồi xuống.
Trương Bảo Khôn cầm lên ly rượu, nói với Mục Trung Hoa: “Trung Hoa à, chú Trương có chỗ không tốt với cháu, cháu tuyệt đối đừng để trong lòng, ly rượu này chú Trương tạ lỗi với cháu”.
Nói đoạn Trương Bảo Khôn liền muốn nâng ly uống cạn.
Mà lúc này Lục Hi lại lên tiếng: “Đợi đã”.
Trương Bảo Khôn sửng sốt nhìn hướng anh, không hiểu vì sao anh lại muốn ngăn cản bản thân.
Lục Hi sầm mặt, chậm rãi nói tiếp: “Tôi nghe Mục Trung nói lúc đó ông đuổi anh ấy ra khỏi công ty, còn nói anh ấy có âm mưu gây rối đối với con gái ông, mưu đồ cướp đoạt gia sản của nhà ông, ly rượu này sợ rằng không dễ dàng uống xuống như vậy đâu?”
Trương Bảo Khôn nghe được lời này của Lục Hi lập tức đỏ bừng khuôn mặt, ngượng ngừng cười đáp: “Đó chỉ là đùa giỡn với Trung Hoa mà thôi, thực ra, tôi vẫn rất coi trọng mối quan hệ giữa cậu ấy và Nguyệt Nguyệt”.
Trương Bảo Khôn lời thề son sắt.
Mục Trung Hoa nghe vậy sắc mặt liền ánh lên niềm hân hoan, vừa muốn nói chuyện lại bị một cái nháy mắt của Lục Hi chặn đứng lại.