Cự Long Thức Tỉnh

Chương 802




Chương 802

Mà Lục Tiểu Hiên tinh nghịch với vẻ ngoài đáng yêu trong chớp mắt đã nhận được sự yêu mến từ mọi người.

Ngoại trừ Phù Đồ không giỏi biểu đạt, những người khác đều vây quanh cô bé và không ngừng đặt câu hỏi với vẻ mặt cưng chiều.

Đặc biệt là Hoắc Tư Duệ, cô kéo lấy tay của Lục Tiểu Hiên, liên tục khen ngợi: “Tiểu Hiên à, em thật là xinh xắn, lớn lên nhất định sẽ là một đại mỹ nữ”.

Lục Tiểu Hiên năm nay mười sáu tuổi, đang ở thời kỳ dậy thì, quả thực xinh đẹp đáng yêu khiến người khác phải thương mến, mà cô bé cũng không giấu nổi niềm kinh ngạc trước mĩ mạo của Hoắc Tư Duệ, Miwa Nozaki cùng Tần Lam.

Ba người này đều có thể nói đều là mỹ nhân hàng đầu, Hoắc Tư Duệ vốn xinh đẹp đoan trang, nay lại giữ chức chủ tịch càng khiến khí chất của cô thêm một phần cao quý.

Mà Miwa Nozaki vì lý do tính cách nên vẫn luôn giữ dáng vẻ người đẹp lạnh lùng.

Về phần Tần Lam, ngoại hình cũng không thua kém hai người phía trước, lại sở hữu khí khái anh hùng độc nhất vô nhị của riêng mình.

Lục Tiểu Hiên nhìn mọi người líu lưỡi không nói nên lời: “Ba chị gái cũng rất xinh đẹp mà, nếu em lớn lên có thể có vẻ đẹp bằng một nửa của mọi người cũng đã rất tốt rồi”.

Lời này của Lục Tiểu Hiên khiến mọi người bật cười vui vẻ, ngay cả một mỹ nhân sương giá như Miwa Nozaki cũng không kìm được nhếch miệng cười.

Lúc này Lục Hi nói: “Được rồi, tôi cũng đã lâu không cùng mọi người dùng bữa, hôm nay cháu gái của tôi cũng có mặt, chúng ta liền cùng nhau ăn một bữa thôi”.

Mọi người đều gật đầu.

Lúc này Lục Hi lại quay sang nói với Lục Tiểu Hiên: “Nói đi, cháu muốn ăn gì, chú ba mời cháu”.

Lục Tiểu Hiên lắc đầu: “Cháu không biết, Tây Kinh có món gì ngon ạ?”

Câu hỏi này ngược lại khiến Lục Hi phải bối rối, tuy rằng anh cũng có đam mê với ẩm thực nhưng thường ngày cũng không để ý mấy thứ này, thật sự không biết ở Tây Kinh có món ngon đặc sắc nào.

Lúc này chỉ nghe thấy Tư Không Trích Tinh lên tiếng: “Tôi gần đây phát hiện một nhà hàng mới mở tên là ‘Món ăn xẻng’, hương vị không tồi, nhưng vô cùng thú vị, tôi nghĩ Tiểu Hiên nhất định sẽ thích”.

Lục Tiểu Hiên tuy rằng trẻ tuổi nhưng gia đình cũng thuộc hạng có tiền và quyền thế, sơn hào hải vị gì đó cũng đã ăn quen miệng, kỳ thực cô bé cũng không có cảm giác hứng thú với món ăn lắm.

Nhưng vừa nghe nói có một nhà hàng kỳ quái với món xẻng sắt gì đó, cô bé lập tức thích thú đập tay: “Được ạ được ạ, em chưa từng nghe nói có loại nhà hàng này, mau dẫn em tới đó đi”.

Lục Hi mỉm cười: “Được, giờ liền đưa cháu đi”.

Sau đó mọi người nhanh nhẹn rời khỏi Thiên Nhân Cư, Phù Đồ lái một chiếc xe thương vụ, dưới sự dẫn đường của Tư Không Trích Tinh đi về phía nhà hàng kia.

Sau hơn nửa tiếng đồng hồ, mọi người xuống xe tại đường Tây Quan, đến trước cửa một nhà hàng với tấm biển treo ‘món xẻng sắt’.

“Chính là ở đây”, Tư Không Trích Tinh nói rồi dẫn đầu đi vào.

Mọi người nối gót theo sau.

Chỉ thấy diện tích bên trong không nhỏ, rộng bốn năm trăm mét vuông, toàn bộ đại sảnh được chia thành những vách ngăn hình vuông, trang trí giống như một trang trại.