Chương 796
Nhìn đám mây mù linh lực lơ lửng trên bầu trời cùng cảm giác thư thái trong người, Lục Tiểu Hiên cảm thấy bản thân dường như vừa bước vào tiên cảnh vậy.
Lục Hi mỉm cười: “Đây là chỗ ở bí mật của chú ba, chú ba đặt tên nó là Thiên Nhân Cư, thế nào, cũng không tệ đấy chứ?”
Gương mặt Lục Hi dào dạt vài phần đắc chí, đây cũng được tính là một công trình lớn của anh rồi, tin rằng trên thế giới này cũng không có mấy nơi đạt tới trình độ này.
Lục Tiểu Hiên lắc đầu khen ngợi với vẻ không thể tưởng tượng nổi: “Thực sự là quá thần kỳ rồi, chú ba, chú đã làm như thế nào vậy?”
Đang nói chuyện thì Lục Tiểu Hiên bỗng nhiên nhìn thấy một con rồng bay lượn trong màn sương linh khí, vô cùng chấn động.
Lục Tiểu Hiên cực kỳ hoảng sợ, lập tức trốn ở sau lưng Lục Hi, chỉ vào Vân Long đang bay tới lui kinh ngạc kêu lên: “Chú ba, đó là thứ gì vậy ạ?”
Lục Hi cười đáp: “Yên tâm, đó chỉ là một ảo ảnh để cho đẹp mắt mà thôi, không cần sợ”.
Lục Tiểu Hiên nghe vậy thì vỗ vỗ ngực rồi gật đầu, cũng không sợ hãi nữa.
Nếu thực sự để cô bé biết được đó thực sự là một con rồng thì Lục Hi sợ rằng cô sẽ không tiếp nhận nổi, đây là một lời nói dối thiện ý.
Vào thời điểm này, một số lượng lớn cây cảnh được trồng bởi một doanh nhân trước trước kia tại Hồ Nam dưới tác động của linh lực mà cao lớn và tươi tốt lạ thường, muôn loài hoa đua nhau nở rộ không tàn, khung cảnh thực sự giống như chốn thần tiên, khiến Lục Tiểu Hiên một đường ngắm nhìn tới choáng váng.
Không lâu sau Lục Hi đã đưa Lục Tiểu Hiên đến khu vườn bên cạnh Hồ Nam.
Ngay khi Lục Tiểu Hiên nhìn thấy những loài hoa cỏ hiếm có này cùng mùi thơm lạ thường tràn vào khoang mũi cô bé lại thốt lên từng tràng la hét, cúi rạp người trên mặt đất cẩn thận ngửi.
Lục Hi lúc này mới nói: “Tiểu Hiên, cháu có thể thăm thú bất cứ chỗ nào tại nơi này, nhưng không thể hái xuống, đã biết chưa?”
Lục Tiểu Hiên thận trọng gật đầu, cô bé đã cảm nhận sâu sắc được sự siêu phàm của chú ba, cũng có thể phát hiện ra mọi thứ ở đây đều khác thường, cô bé không dám hành động lung tung.
Nhìn Lục Tiểu Hiên đi lung tung say sưa ngắm hoa viên, Lục Hi trầm tư một hồi sau đó mới nói: “Tiểu Hiên, có vài chuyện chú ba phải nói với cháu”.
“Có chuyện gì chú ba cứ nói đi ạ”, Lục Tiểu Hiên ngoan ngoãn đáp.
Lục Hi chậm rãi lên tiếng.
“Cháu cũng nhìn thấy rồi, nơi này của chú ba không giống với những nơi khác, sau này cháu có thể tới bất cứ lúc nào tùy thích, nơi này ăn ở đều có, chú ba lúc nào cũng hoan nghênh cháu, nhưng đây cũng là bí mật của chú ba, bí mật này hiện tại cần một khoảng thời gian rất dài nữa mới được công khai ra ngoài, cho dù là đối với mấy người ông nội cháu cũng vậy, cháu có thể giữ bí mật này cho chú ba được không?”
Lục Tiểu Hiên quay đầu lại nhìn Lục Hi chăm chú, cô bé giơ lên ba ngón tay, gương mặt nhỏ tràn đầy vẻ nghiêm túc dõng dạc đáp: “Chú ba, chú yên tâm, Lục Tiểu Hiên chúa xin thề, tuyệt đối sẽ không tiết lộ bí mật này của chú với bất cứ người nào, nếu không Lục Tiểu Hiên cháu sẽ vĩnh viễn không thể gả ra ngoài”.
Lục Hi nghe vậy liền bật cười: “Chú ba chỉ là kêu cháu hứa thôi, thề thốt cái gì, vả lại, Tiểu Hiên nhà ta xinh đẹp như vậy sao lại không thể gả ra ngoài cơ chứ”.
Lục Tiểu Hiên cười hì hì.