Chương 792
Lục Hi chậm rãi nói: “Chắc mọi người cũng biết tôi là người có năng lực đặc biệt. Ngọn lửa này đã tiềm tàng trong cơ thể của mọi người, sau này nếu mọi người dám nói ra chuyện này thì sẽ bị ngọn lửa thiêu ngay lập tức, mọi người liệu mà làm”.
Nói xong, Lục Hi cầm lấy bức tượng, ném vào không gian chứa đồ rồi đi ra ngoài.
Tất cả vội vàng đi theo, thuận lợi quay về sảnh.
Lục Hi vươn tay, một quả cầu ánh sáng màu ám kim nhanh chóng xoáy lên.
Khi không ngừng xoáy lên thì kích cỡ của nó cũng càng lớn, to ngang quả bóng rổ.
Sau đó, Lục Hi hắng giọng, ném quả cầu vào chỗ nham thạch đang chặn đường đi.
“Ầm ầm ầm!”
Tiếng nổ vang lên không ngừng, quả cầu tỏa ra xung lực cực lớn, đào ra một con đường tầm mấy chục mét trong giữa đám đá loạn.
“Chúng ta đi thôi”.
Lục Hi nói xong thì nhấc chân ra ngoài, mọi người vội vã theo sau.
Ra khỏi địa cung, Lục Hi đi thẳng đến chỗ xe van, lấy tượng đặt vào trong xe rồi mới nói với Tề Tuyết Phong: “Mọi người tự nghĩ cách giải thích cho chuyện này nhé, tốt nhất đừng có hi sinh tính mạng mình”.
Mặc dù nhân phẩm của Tề Tuyết Phong không tệ, nhưng Lục Hi không quá tin vào Tưởng Lợi Dân, nên vẫn phải khống chế bọn họ một phen.
Tề Tuyết Phong gật đầu, không nói thêm nữa mà đích thân lái xe, đưa học sinh rời đi.
Trước khi đi, Lục Hi nhận thấy ánh mắt phức tạp của Tiêu Tương dành cho mình.
Vài phút sau, con xe đã biến mất. Lúc này, Lục Hi quay người nói với Khắc Tẩm: “Lần này anh làm rất tốt. Anh ở đây trợ giúp mọi người khống chế nơi này, quản lý người dân cho tốt. Khi nào tôi làm xong việc thì cũng sẽ cho anh lợi ích”.
Khắc Tẩm nghe vậy thì cảm ơn liên tục.
Thần uy của Lục Hi không khác gì thiên thần, nếu hắn ta có thể học hỏi một chút thì hoàn toàn có thể tiến thêm một bước nữa.
Sau đó, Lục Hi từ chối lời tiễn đưa của Khắc Tẩm, một mình quay về trạm tàu, đi về nhà.
…
Mà lúc này, tại nhà họ Lục ở thành phố Nam Uy.
Ba anh em nhà họ Lục đang ngồi một chỗ, mặt ủ mày chau.
“Làm sao đây, cứ thế này thì nhà chúng ta sẽ phá sản mất”, Lục Viễn Cảnh than thở.
Việc làm ăn của gia đình vốn đã không khởi sắc là bao, mấy đơn hàng gần đây đột nhiên lại gặp lỗi thi công cực lớn, không chỉ phải đền một mớ tiền mà cũng mất luôn các đơn sau.
Phải biết rằng đơn hàng này là nguồn cung cấp cho nhà họ Lục duy trì làm ăn tiếp, nếu mất đi thì bọn họ sẽ lập tức đứng bên bờ phá sản.
Một lúc lâu sau, Lục Viễn Chí thở dài nói: “Xem ra chỉ có thể đến chỗ công ty Masatake ở Tây Kinh một chuyến, xin người ta xem có thể chia cho chúng ta ít đơn hàng hay không”.
Lục Viễn Quang nghe vậy thì ảm đạm nói: “Vậy thì khác gì đi ăn xin chứ!”
Lục Viễn Chí lườm em trai mình một cái, chậm rãi nói: “Vậy hai chú còn cách nào khác tốt hơn nữa không?”
Hai người nghe vậy thì lập tức im lặng.
Bọn họ mà có cách gì thì còn khiến cho xưởng phải khổ sở đến mức này hay sao.
Thật ra lúc trước bọn họ cũng đến đến công ty Masatake để tìm hợp tác.
Đơn hàng của bên đó nhiều không đếm xuể, nhưng từ quản lý cho đến thiết bị, nhân tài của bọn họ đều có quy mô đẳng cấp thế giới. Đồ mà bọn họ làm ra cũng không một vết xước, các xí nghiệp đương nhiên sẽ chọn bọn họ.