Chương 791
…
Lúc này, trong mật thất ở địa cung, Khắc Tẩm nôn nóng nhìn Lục Hi đang ngơ ngác như gà gỗ.
Đã nửa tiếng rồi mà Lục Hi vẫn như thế này, hắn ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, không dám tự ý làm phiền mà chỉ có thể lo lắng đứng ở bên cạnh.
Ngay tại lúc này, Lục Hi đột ngột tỉnh lại, mở trừng mắt ra. Chỉ thấy anh quệt một vệt mồ hôi trên trán, liên tục hô lên nguy hiểm thật.
“Sao vậy, anh Lục?”, Khắc Tẩm vội vàng hỏi.
Lục Hi trầm giọng nói: “Không sao”.
Lúc này, Lục Hi mới thấy Tề Tuyết Phong đang dẫn học sinh đi nghiêm túc nghiên cứu những bức tranh tường và bức hội họa khắc trên đỉnh.
Lục Hi cũng không nói gì mà đứng ở một bên, bắt đầu suy tư.
Cái thế giới mà anh vừa mới bước vào này chính là thế giới vương miện mà anh bước vào lần trước, không sai.
Chuyện lần trước có thể nói là ngẫu nhiên, nhưng liên tiếp hai lần bước vào đã khiến cho Lục Hi không thể không suy nghĩ.
Không lẽ thế giới này và thế giới mà anh đang sống có liên hệ gì với nhau ư?
Lục Hi cũng chỉ có thể nghĩ như vậy. Cho dù là ở tu chân giới thì đây cũng là một lĩnh vực thần bí vô cùng. Lấy trình độ của anh thì không thể nào nghĩ ra được mối liên hệ nào giữa hai thứ, cho nên sau khi suy nghĩ một hồi thì anh cũng chẳng nghĩ thêm được đầu mối gì.
Nếu đã không nghĩ ra thì cũng không cần nghĩ nữa vậy.
Lục Hi há mồm nhả ra kết tinh màu xám vừa nãy.
Đây là thứ được tạo thành sau khi luồng sức mạnh thần bí kia thất bại, Lục Hi khởi động mắt xuyên thấu, quan sát nó kỹ càng.
Chỉ thấy kết tình màu xám này ẩn chứa một loại sức mạnh thần bí, Lục Hi bây giờ còn chưa hiểu rõ rốt cuộc nó là gì, nhưng nó rất mạnh và có thuộc tính đặc thù.
Phân tích một lúc lâu mà cũng không có kết quả gì, Lục Hi bèn bỏ qua. Dù sao thì đây cũng là một món hiến tế đẳng cấp, sau khi quay về thì anh sẽ hiến tế nó để kiếm chút lợi ích.
Lúc này, chỉ thấy Tề Tuyết Phong dẫn học sinh đứng bên rìa bức tượng, cảm thán rằng: “Vu sư Tát Mãn của thời viễn cổ tồn tại thật này, đúng là quá bất ngờ”.
Lục Hi nhìn Tề Tuyết Phong, nói: “Thầy Tề, nếu thầy thích thì có thể lấy nó đi”.
Món đồ này đã mất đi sức mạnh vốn có, trở thành bức tượng bình thường. Nếu Tề Tuyết Phong đã thấy nó có giá trị nghiên cứu thì cứ để ông ấy cầm đi, coi như là cống hiến cho đất nước.
“Thật sao?”, Tề Tuyết Phong nghe vậy, không khỏi vui mừng nói.
Lục Hi gật đầu: “Nhưng tôi có một điều kiện”.
“Cậu nói đi”, Tề Tuyết Phong đẩy kính, nghiêm túc nói.
Món đồ này là căn cứ quan trọng để chứng minh văn hóa vu sư Tát Mãn từ thời xa xưa, cực kỳ có giá trị. Lục Hi cho phép ông ấy cầm đi nên ông ấy cực kỳ vui vẻ.
Lục Hi bèn nói: “Có thể đưa nó cho thầy, nhưng mọi chuyện xảy ra hôm nay thì thầy phải giữ bí mật toàn bộ, được chứ?”
“Cậu yên tâm, cậu đã có cống hiến lớn như vậy, chúng tôi nhất định sẽ giữ bí mật”, Tề Tuyết Phong đáp.
Lúc này, Lục Hi búng ngón tay, sáu ngọn lửa hình hoa sen bay ra, rơi vào trên người nhóm Tề Tuyết Phong rồi biến mất.
“Đây là gì vậy?”
Sáu người kinh hãi hô lên.